Chương 31:
Hải Lang
03/09/2021
"Cô sợ không cứu chữa được làm gì, chẳng phải cô dùng khế ước với tà linh để bảo vệ Tiểu Văn hay sao? Cả đời này của con trai ta có bị thương thì sẽ có tà linh lấy linh lực của cô trị cho nó, Chuyện này phải đa tạ cô, nếu Tiểu Văn biết chuyện này nó nhất định sẽ càng yêu cô hơn nữa."
"Làm sao cô biết được chuyện này?"
Thùy Dung cười một cách bí hiểm. Ta biết cô ta nhất định có mưu đồ gì trong đầu nhưng đến nước này rồi ta không thể không vào. Ta lấy Sơn Linh thạch trong người ra đưa cho Thùy Dung:
"Trả cho Tiểu Văn giúp ta, nói với hắn ta không cần nữa."
Thùy Dung cầm lấy Sơn Linh thạch, cô ta vỗ vai ta:
"Coi như cô còn chút lương tâm. Đừng căng thẳng nữa, Chiến Thần không sao, chỉ là hơi mệt chút cần tịnh dưỡng vài ngày, ở đây không ai vào đâu, ta giúp cô lần này được ở cạnh Chiến Thần lâu một chút, sau này đừng quên ơn ta."
Nói rõ rồi cô ta bỏ đi. Ta quay lưng nhìn theo, càng nghĩ càng không biết mưu kế của Thùy Dung là gì. Cô ta rời khỏi, cửa cũng khóa lại, lúc này lại có tiếng Chiến Thần ho khan. Ta đi vào bên trong, vén bức màn qua một bên và bắt gặp Chiến Thần đang ngủ trong dáng vẻ rất mệt mỏi, tóc của ông ấy đã bạc đi nhiều nhưng nét mặt vẫn vô cùng sắc sảo, nhìn cũng chẳng khác vẻ tuấn tú lúc xưa. Từ hồi đình chiến kết thúc dường như ta đã không gặp ông ấy. Ta bước đến ngồi cạnh bên giường ông ấy, lúc này đây bỗng dưng Chiến Thần gọi tên ta:
"Hàn Hàn! Hàn Hàn!"
Chàng vẫn ngủ nhưng lại gọi tên ta trong thổn thức làm tim ta bất chợt lại lần nữa lỡ nhịp, ta kìm nén được xúc động, hôn lấy môi chàng. Chàng giật mình thức dậy, vừa nhìn thấy ta chàng vội bật dậy, dụi mắt như đang không tin vào mắt mình, chàng nói:
"Là nàng sao? Không thể nào!"
Ta ở bên cạnh nắm lấy tay chàng:
"Là ta, chàng không nhìn nhầm đâu?"
Nghe ta nói, trong giây phút đầu tiên ta biết chàng muốn ôm lấy ta nhưng rồi không biết là chuyện gì, chàng đột nhiên đẩy ta ra, nói lớn:
"Ma đầu, cô đến đây làm gì?"
Ta trả lời:
"Đương nhiên là đến thăm chàng. Chàng có nhớ ta không?"
"Đường đường là Chiến Thần Thiên tộc, tại sao ta lại nhớ một nữ tử Ma tộc như cô. Cô còn không mau đi ta sẽ giết chết cô đó!"
Ta mỉm cười rồi lặng lẽ quay lưng định rời đi, kết quả này đã sớm đoán được mấy phần. Ngày trước, mỗi khi ta bị bệnh chàng cũng hay lén hôn môi ta như cách ta hôn chàng khi nãy nhưng lúc nào cũng bảo là không có, bây giờ biết đến bao giờ được chàng hôn như thế nữa đây.. Yêu một nam nhân không dám nhận tình yêu của mình thật là một cảm giác tồi tệ. Dành cả đời người rồi vậy mà.. khi muốn gặp nhau cũng chỉ là vài giây ngắn ngủi như vậy mà thôi. Ta nghoảnh mặt mỉm cười:
"Ta sẽ đi chàng đừng kích động. Tịnh dưỡng cho tốt để còn cầm kiếm giết ta."
Chiến thần chẳng dám nhìn ta, ta đi cũng xa vài bước, khuất một bức màn thì nghe tiếng ho của ông ấy. Ta bèn dừng bước và lén ở lại nhìn ông ấy thêm chút nữa. Chiến Thần ngồi cô độc trên giường, mắt rưng rưng lệ rồi cũng rơi xuống vài giọt, từ trong chiếc hộp gỗ được cất cẩn thận dưới gối, ông ấy lấy ra một bức họa ra ngắm nhìn rất chăm chú. Ta nhận ra người trong bức tranh đó là mình, trong lòng không khỏi cảm động. Có lẽ người đau khổ thật sự trong mối quan hệ trái ngang này không chỉ có ta. Lát sau ông ấy cất tranh vào, ta không tài nào kìm lòng được mà chạy tới ôm chặt lấy ông ấy. Chiến Thần có chút hốt hoảng nhưng lại không phản kháng:
"Tại sao cô còn ở đây? Cô không mau rời khỏi đi!"
Ta dựa đầu lên vai ông ấy, thủ thỉ:
"Ta thấy hết rồi, chàng không cần dối lòng nữa đâu. Mạc Phong.. chúng ta yêu nhau như vậy, chỉ cần chàng và ta chịu từ bỏ, chúng ta có thể sống cuộc đời bình an ở chốn sơn cốc nào đó, mãi mãi không ai biết đến.."
"Cô có chịu từ bỏ sao?"
Ta ngạc nhiên buông tay ra. Chiến Thần quay mặt lại nhìn ta, nói với giọng như đang trách móc ta:
"Năm đó ta đẩy cô vào U Minh giới, một lòng một dạ tin rằng cô sẽ chờ đợi ta đến cứu, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở ngay nơi ta sắp đặt thì chỉ cần năm năm, ta đã có thể cùng cô cao chạy xa bay. Nhưng cô lại không như thế, cô bắt đầu giết chóc sinh linh ở đó, từ từ rơi vào Ma đạo không thể thoát được đến nổi Thiên đế tức giận sai người đến để giết cô, ta phải tìm đủ cách ngăn cản rồi buộc phải lấy Phượng Hoàng Thánh Chủ, cô biết ta đau khổ thế nào hay không?"
"Nhưng ta không hề biết, tại sao chàng không nói với ta?"
"Ta nói bằng cách nào? Ta chỉ có thể tin cô mà thôi. Cho đến ngày hôm nay, cô làm đủ chuyện ác tứ hải bát hoang nơi nào cũng căm phẫn. Ta lại cứ ngắm mắt làm lơ, hết lần này tới lần khác tha mạng cho cô. Chuyện của chúng ta không thể cứu giãn chẳng phải do sự độc ác, giả tâm của cô hay sao?"
Ta lặng người, cúi đầu:
"Ta không giả tâm, là người thiên hạ ép ta, do họ.."
Chiến Thần đột ngột nắm chặt hai vai ta hét to:
"Người thiên hạ đối xử tệ với cô thì đã có ta, chẳng lẽ ta không đủ tốt để cô suy nghĩ lại hay sao? Cô là người khiến ta hận nhất cũng khiến ta đau lòng nhất, cô từ lâu đã không còn là Hàn Hàn đáng yêu, suốt ngày tươi cười rạng rỡ nữa rồi."
Ta bật cười, không còn khóc được nữa, ta đẩy mạnh Chiến Thần ra. Lần này thì đúng là ta sai trước, ta không thể trách ai được nữa, bèn lặng lẽ quay đầu:
"Ta từng rất hay cười sao?"
"Cô của ngày đó ta đã yêu say đắm đến mức làm thì bây giờ ta hận cô đến mức đó."
"Chàng con yêu ta, tại sao lại hận ta? Chàng không thể vì ta được sao?"
"Ta vì cô thì ai sẽ vì thiên hạ?"
Nghe câu này lòng ta đau như cắt, ta ngước mắt lên nhìn chàng ấy, cười trong đau đớn:
"Được, vậy thì chàng cứ vì thiên hạ. Còn ta sẽ sống vì ta, không quan tâm đến chàng, không nhìn đến thiên hạ nữa."
Nói rồi, ta dứt khoát nhào tới khóa chặt môi của Chiến Thần rồi đè ngài ấy nằm xuống giường. Ngài ấy phản kháng nhưng ta quyết không buông. Ta làm là vì ta, vì ta muốn có ngài ấy. Dưới sự dồn dập lộ rõ ham muốn của ta, Chiến Thần xưa nay đều không phải đối thủ. Dù sao thì ngài ấy cũng còn yêu ta và còn là đàn ông, chỉ với một vài cái chạm, sờ nắn vào mấy chỗ nhạy cảm thì đã không điều khiển được mình rồi. Chẳng mấy chốc sau, ta cởi được quần áo của ngài ấy ra, ngài ấy cũng mất hoàn toàn lý trí khi bị ta dụ dỗ. Nhìn hoàn cảnh này ta chợt nhớ về những lần bên nhau của ta và ngài ấy rất lâu về trước, vẫn nồng nàn, vẫn đầy tình yêu như vậy. Bên cạnh người mình yêu, da thịt tiếp xúc với người mình yêu quả thật là cảm giác khó tả, say đắm hơn nhiều. Ta nằm trên thân của ngài ấy tận hưởng thứ mà ta mong chờ, ngài ấy hoàn toàn bất lực bởi vì đang bị thương nặng nên làm gì còn sức phản kháng. Chiến Thần run lên cầu xin ta đừng làm nhưng bây giờ món ngon đã tới miệng thì làm sao ta nở bỏ. Cơ thể của nam nhân này vẫn rất là hấp dẫn đối với ta, giờ thì ta đã có được thứ mình muốn, còn lại sau này có chiếm giết nhau không ta cũng chẳng quan tâm nữa.
Một lúc lâu sau, ân ái khiến ta thấm mệt, sau khi dừng lại ta hôn lên môi ngài ấy nhưng ánh mắt của ngài ấy lại là hối hận bất hợp tác. Chiến Thần cắn răng đầy uất ức đẩy ta ra rồi nằm quay lưng tránh mắt ta, tay thì gồng chặt vừa nhìn đã biết ngài ấy đang ân hận. Một lần hoan lạc ta cũng không mong ngài ấy chịu trách nhiệm gì, ta ngồi dậy hôn lên vai ngài ấy, nhẹ nhàng nói:
"Chàng không cần lo, ta sẽ không nói chuyện này cho ai biết đâu. Chàng cứ coi như mình nằm mơ đi."
Nước mắt Chiến Thần chảy ra, mắt liếc qua nhìn ta, tức giận nói:
"Đều tại cô, cô dám lợi dụng lúc ta không thể phản kháng mà làm chuyện này. Thanh danh của ta bị hủy hoại rồi."
Ta mỉm cười rồi hôn lên làn nước mắt đó:
"Không phải tại ta, rõ ràng là chàng cũng muốn. Chàng có thấy vui không? Có thấy rất hưng phấn không? Ban nãy trên mặt của chàng ta đều nhìn thấy, không có gì qua mặt được ta đâu."
"Ta không có!"
"Không có mà cả cơ thể không từ chối ta thế ư? Hầy.. Chàng cố chấp như vậy chỉ là tự tổn thương mình. Bây giờ ta phải đi rồi, khi nào rãnh ta sẽ tới tìm chàng. Hôm nay chàng làm ta rất vui, chắc sau này phải nhờ tới chàng nhiều rồi."
Nói rồi, ta hôn lên môi ngài ấy lần cuối rồi đứng dậy mặc y phục lại vào. Có được lần này của ngài ấy ta cũng chẳng còn lời nào nói nữa, trong lòng không còn tiếc nuối. Nếu có trách thì chỉ có thể trách bản thân diễn quá xuất sắc, dễ dàng khiến người ta tin rằng ta thật sự hiền lành, chẳng ai biết được con người bây giờ mới chính là con người thật của ta. Chiến Thần ngu ngốc rõ ràng còn yêu ta say đắm mà vẫn muốn giữ thanh danh thì thôi ta không quyến luyến nữa. Hôm nay, hoặc là sau này nếu ta có còn cùng ngài ấy ân ái thế này thì cũng xem như qua đường mua vui cho nhau. Dù sao thì nam nhân cố chấp đối với một người thiếu kiên nhẫn như ta cũng không hấp dẫn, ta đã không năn nỉ gì ngài ấy quay lại hay làm bất cứ gì cho ta cũng mười hai vạn năm nay rồi, chẳng qua là ngài ấy tự mình ghim sâu nổi nhớ giành cho ta trong lòng rồi sinh hận mà thôi.
Ta đứng dậy rồi bỏ đi, trước lúc đi còn không thèm nhìn cái gương mặt uất ức của ngài ấy. Ta bước ra tới cửa thì ngay lúc đó, cánh cửa chợt mở ra, ta lập tức nắp vào một góc nhỏ trong phòng, người đi vào trong là thê tử của Mạc Phong, nhìn cô ta thật sự rất xinh đẹp, gương mặt trong sáng hồn nhiên giống như ta ngài trước, tiên khí của người này tỏ ra khắp người chứ không giống như ta chỉ toàn tà khí mà thôi. Ta lẳng lặng lén lút đi tới nhìn vợ chồng họ ở bên trong. Chiến Thần vừa thấy vợ mình đi vào thì lại kéo chăn che người lại, ta thật có lỗi với ngài ấy, ban nãy còn chưa giúp ngài ấy mặc quần áo lại. Vợ của ngài ấy không hề nghi ngờ mà con giúp ngài ấy mặc quần áo, trong mắt Chiến Thần hình như rất tôn trọng người vợ này, cử chỉ cũng rất hòa nhã. Nhìn cảnh tượng đó lòng lại có một nỗi buồn không kể xiết. Nữ nhân làm Mạc Phong yêu thích là một cô gái ngây thơ, trong sáng. Ta muốn hỏi, Liên Hàn Hàn lúc trước mới thật là ta hay Liên Hàn Hàn bây giờ mới đúng chất con người ta?
"Làm sao cô biết được chuyện này?"
Thùy Dung cười một cách bí hiểm. Ta biết cô ta nhất định có mưu đồ gì trong đầu nhưng đến nước này rồi ta không thể không vào. Ta lấy Sơn Linh thạch trong người ra đưa cho Thùy Dung:
"Trả cho Tiểu Văn giúp ta, nói với hắn ta không cần nữa."
Thùy Dung cầm lấy Sơn Linh thạch, cô ta vỗ vai ta:
"Coi như cô còn chút lương tâm. Đừng căng thẳng nữa, Chiến Thần không sao, chỉ là hơi mệt chút cần tịnh dưỡng vài ngày, ở đây không ai vào đâu, ta giúp cô lần này được ở cạnh Chiến Thần lâu một chút, sau này đừng quên ơn ta."
Nói rõ rồi cô ta bỏ đi. Ta quay lưng nhìn theo, càng nghĩ càng không biết mưu kế của Thùy Dung là gì. Cô ta rời khỏi, cửa cũng khóa lại, lúc này lại có tiếng Chiến Thần ho khan. Ta đi vào bên trong, vén bức màn qua một bên và bắt gặp Chiến Thần đang ngủ trong dáng vẻ rất mệt mỏi, tóc của ông ấy đã bạc đi nhiều nhưng nét mặt vẫn vô cùng sắc sảo, nhìn cũng chẳng khác vẻ tuấn tú lúc xưa. Từ hồi đình chiến kết thúc dường như ta đã không gặp ông ấy. Ta bước đến ngồi cạnh bên giường ông ấy, lúc này đây bỗng dưng Chiến Thần gọi tên ta:
"Hàn Hàn! Hàn Hàn!"
Chàng vẫn ngủ nhưng lại gọi tên ta trong thổn thức làm tim ta bất chợt lại lần nữa lỡ nhịp, ta kìm nén được xúc động, hôn lấy môi chàng. Chàng giật mình thức dậy, vừa nhìn thấy ta chàng vội bật dậy, dụi mắt như đang không tin vào mắt mình, chàng nói:
"Là nàng sao? Không thể nào!"
Ta ở bên cạnh nắm lấy tay chàng:
"Là ta, chàng không nhìn nhầm đâu?"
Nghe ta nói, trong giây phút đầu tiên ta biết chàng muốn ôm lấy ta nhưng rồi không biết là chuyện gì, chàng đột nhiên đẩy ta ra, nói lớn:
"Ma đầu, cô đến đây làm gì?"
Ta trả lời:
"Đương nhiên là đến thăm chàng. Chàng có nhớ ta không?"
"Đường đường là Chiến Thần Thiên tộc, tại sao ta lại nhớ một nữ tử Ma tộc như cô. Cô còn không mau đi ta sẽ giết chết cô đó!"
Ta mỉm cười rồi lặng lẽ quay lưng định rời đi, kết quả này đã sớm đoán được mấy phần. Ngày trước, mỗi khi ta bị bệnh chàng cũng hay lén hôn môi ta như cách ta hôn chàng khi nãy nhưng lúc nào cũng bảo là không có, bây giờ biết đến bao giờ được chàng hôn như thế nữa đây.. Yêu một nam nhân không dám nhận tình yêu của mình thật là một cảm giác tồi tệ. Dành cả đời người rồi vậy mà.. khi muốn gặp nhau cũng chỉ là vài giây ngắn ngủi như vậy mà thôi. Ta nghoảnh mặt mỉm cười:
"Ta sẽ đi chàng đừng kích động. Tịnh dưỡng cho tốt để còn cầm kiếm giết ta."
Chiến thần chẳng dám nhìn ta, ta đi cũng xa vài bước, khuất một bức màn thì nghe tiếng ho của ông ấy. Ta bèn dừng bước và lén ở lại nhìn ông ấy thêm chút nữa. Chiến Thần ngồi cô độc trên giường, mắt rưng rưng lệ rồi cũng rơi xuống vài giọt, từ trong chiếc hộp gỗ được cất cẩn thận dưới gối, ông ấy lấy ra một bức họa ra ngắm nhìn rất chăm chú. Ta nhận ra người trong bức tranh đó là mình, trong lòng không khỏi cảm động. Có lẽ người đau khổ thật sự trong mối quan hệ trái ngang này không chỉ có ta. Lát sau ông ấy cất tranh vào, ta không tài nào kìm lòng được mà chạy tới ôm chặt lấy ông ấy. Chiến Thần có chút hốt hoảng nhưng lại không phản kháng:
"Tại sao cô còn ở đây? Cô không mau rời khỏi đi!"
Ta dựa đầu lên vai ông ấy, thủ thỉ:
"Ta thấy hết rồi, chàng không cần dối lòng nữa đâu. Mạc Phong.. chúng ta yêu nhau như vậy, chỉ cần chàng và ta chịu từ bỏ, chúng ta có thể sống cuộc đời bình an ở chốn sơn cốc nào đó, mãi mãi không ai biết đến.."
"Cô có chịu từ bỏ sao?"
Ta ngạc nhiên buông tay ra. Chiến Thần quay mặt lại nhìn ta, nói với giọng như đang trách móc ta:
"Năm đó ta đẩy cô vào U Minh giới, một lòng một dạ tin rằng cô sẽ chờ đợi ta đến cứu, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở ngay nơi ta sắp đặt thì chỉ cần năm năm, ta đã có thể cùng cô cao chạy xa bay. Nhưng cô lại không như thế, cô bắt đầu giết chóc sinh linh ở đó, từ từ rơi vào Ma đạo không thể thoát được đến nổi Thiên đế tức giận sai người đến để giết cô, ta phải tìm đủ cách ngăn cản rồi buộc phải lấy Phượng Hoàng Thánh Chủ, cô biết ta đau khổ thế nào hay không?"
"Nhưng ta không hề biết, tại sao chàng không nói với ta?"
"Ta nói bằng cách nào? Ta chỉ có thể tin cô mà thôi. Cho đến ngày hôm nay, cô làm đủ chuyện ác tứ hải bát hoang nơi nào cũng căm phẫn. Ta lại cứ ngắm mắt làm lơ, hết lần này tới lần khác tha mạng cho cô. Chuyện của chúng ta không thể cứu giãn chẳng phải do sự độc ác, giả tâm của cô hay sao?"
Ta lặng người, cúi đầu:
"Ta không giả tâm, là người thiên hạ ép ta, do họ.."
Chiến Thần đột ngột nắm chặt hai vai ta hét to:
"Người thiên hạ đối xử tệ với cô thì đã có ta, chẳng lẽ ta không đủ tốt để cô suy nghĩ lại hay sao? Cô là người khiến ta hận nhất cũng khiến ta đau lòng nhất, cô từ lâu đã không còn là Hàn Hàn đáng yêu, suốt ngày tươi cười rạng rỡ nữa rồi."
Ta bật cười, không còn khóc được nữa, ta đẩy mạnh Chiến Thần ra. Lần này thì đúng là ta sai trước, ta không thể trách ai được nữa, bèn lặng lẽ quay đầu:
"Ta từng rất hay cười sao?"
"Cô của ngày đó ta đã yêu say đắm đến mức làm thì bây giờ ta hận cô đến mức đó."
"Chàng con yêu ta, tại sao lại hận ta? Chàng không thể vì ta được sao?"
"Ta vì cô thì ai sẽ vì thiên hạ?"
Nghe câu này lòng ta đau như cắt, ta ngước mắt lên nhìn chàng ấy, cười trong đau đớn:
"Được, vậy thì chàng cứ vì thiên hạ. Còn ta sẽ sống vì ta, không quan tâm đến chàng, không nhìn đến thiên hạ nữa."
Nói rồi, ta dứt khoát nhào tới khóa chặt môi của Chiến Thần rồi đè ngài ấy nằm xuống giường. Ngài ấy phản kháng nhưng ta quyết không buông. Ta làm là vì ta, vì ta muốn có ngài ấy. Dưới sự dồn dập lộ rõ ham muốn của ta, Chiến Thần xưa nay đều không phải đối thủ. Dù sao thì ngài ấy cũng còn yêu ta và còn là đàn ông, chỉ với một vài cái chạm, sờ nắn vào mấy chỗ nhạy cảm thì đã không điều khiển được mình rồi. Chẳng mấy chốc sau, ta cởi được quần áo của ngài ấy ra, ngài ấy cũng mất hoàn toàn lý trí khi bị ta dụ dỗ. Nhìn hoàn cảnh này ta chợt nhớ về những lần bên nhau của ta và ngài ấy rất lâu về trước, vẫn nồng nàn, vẫn đầy tình yêu như vậy. Bên cạnh người mình yêu, da thịt tiếp xúc với người mình yêu quả thật là cảm giác khó tả, say đắm hơn nhiều. Ta nằm trên thân của ngài ấy tận hưởng thứ mà ta mong chờ, ngài ấy hoàn toàn bất lực bởi vì đang bị thương nặng nên làm gì còn sức phản kháng. Chiến Thần run lên cầu xin ta đừng làm nhưng bây giờ món ngon đã tới miệng thì làm sao ta nở bỏ. Cơ thể của nam nhân này vẫn rất là hấp dẫn đối với ta, giờ thì ta đã có được thứ mình muốn, còn lại sau này có chiếm giết nhau không ta cũng chẳng quan tâm nữa.
Một lúc lâu sau, ân ái khiến ta thấm mệt, sau khi dừng lại ta hôn lên môi ngài ấy nhưng ánh mắt của ngài ấy lại là hối hận bất hợp tác. Chiến Thần cắn răng đầy uất ức đẩy ta ra rồi nằm quay lưng tránh mắt ta, tay thì gồng chặt vừa nhìn đã biết ngài ấy đang ân hận. Một lần hoan lạc ta cũng không mong ngài ấy chịu trách nhiệm gì, ta ngồi dậy hôn lên vai ngài ấy, nhẹ nhàng nói:
"Chàng không cần lo, ta sẽ không nói chuyện này cho ai biết đâu. Chàng cứ coi như mình nằm mơ đi."
Nước mắt Chiến Thần chảy ra, mắt liếc qua nhìn ta, tức giận nói:
"Đều tại cô, cô dám lợi dụng lúc ta không thể phản kháng mà làm chuyện này. Thanh danh của ta bị hủy hoại rồi."
Ta mỉm cười rồi hôn lên làn nước mắt đó:
"Không phải tại ta, rõ ràng là chàng cũng muốn. Chàng có thấy vui không? Có thấy rất hưng phấn không? Ban nãy trên mặt của chàng ta đều nhìn thấy, không có gì qua mặt được ta đâu."
"Ta không có!"
"Không có mà cả cơ thể không từ chối ta thế ư? Hầy.. Chàng cố chấp như vậy chỉ là tự tổn thương mình. Bây giờ ta phải đi rồi, khi nào rãnh ta sẽ tới tìm chàng. Hôm nay chàng làm ta rất vui, chắc sau này phải nhờ tới chàng nhiều rồi."
Nói rồi, ta hôn lên môi ngài ấy lần cuối rồi đứng dậy mặc y phục lại vào. Có được lần này của ngài ấy ta cũng chẳng còn lời nào nói nữa, trong lòng không còn tiếc nuối. Nếu có trách thì chỉ có thể trách bản thân diễn quá xuất sắc, dễ dàng khiến người ta tin rằng ta thật sự hiền lành, chẳng ai biết được con người bây giờ mới chính là con người thật của ta. Chiến Thần ngu ngốc rõ ràng còn yêu ta say đắm mà vẫn muốn giữ thanh danh thì thôi ta không quyến luyến nữa. Hôm nay, hoặc là sau này nếu ta có còn cùng ngài ấy ân ái thế này thì cũng xem như qua đường mua vui cho nhau. Dù sao thì nam nhân cố chấp đối với một người thiếu kiên nhẫn như ta cũng không hấp dẫn, ta đã không năn nỉ gì ngài ấy quay lại hay làm bất cứ gì cho ta cũng mười hai vạn năm nay rồi, chẳng qua là ngài ấy tự mình ghim sâu nổi nhớ giành cho ta trong lòng rồi sinh hận mà thôi.
Ta đứng dậy rồi bỏ đi, trước lúc đi còn không thèm nhìn cái gương mặt uất ức của ngài ấy. Ta bước ra tới cửa thì ngay lúc đó, cánh cửa chợt mở ra, ta lập tức nắp vào một góc nhỏ trong phòng, người đi vào trong là thê tử của Mạc Phong, nhìn cô ta thật sự rất xinh đẹp, gương mặt trong sáng hồn nhiên giống như ta ngài trước, tiên khí của người này tỏ ra khắp người chứ không giống như ta chỉ toàn tà khí mà thôi. Ta lẳng lặng lén lút đi tới nhìn vợ chồng họ ở bên trong. Chiến Thần vừa thấy vợ mình đi vào thì lại kéo chăn che người lại, ta thật có lỗi với ngài ấy, ban nãy còn chưa giúp ngài ấy mặc quần áo lại. Vợ của ngài ấy không hề nghi ngờ mà con giúp ngài ấy mặc quần áo, trong mắt Chiến Thần hình như rất tôn trọng người vợ này, cử chỉ cũng rất hòa nhã. Nhìn cảnh tượng đó lòng lại có một nỗi buồn không kể xiết. Nữ nhân làm Mạc Phong yêu thích là một cô gái ngây thơ, trong sáng. Ta muốn hỏi, Liên Hàn Hàn lúc trước mới thật là ta hay Liên Hàn Hàn bây giờ mới đúng chất con người ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.