Chương 32: Kẻ Đáng Ngờ
Hải Lang
03/09/2021
Rời khỏi Chiến Thần điện ta buồn bã đi tìm một vòi rượu để uống. Vẫn là một gốc cây cằn cỗi, vì uống say mà nằm đó la liệt, gọi trời bới đất cũng không ai hay biết. Kể từ khi rời xa Chiến Thần thì cũng đã mười hai vạn năm ta cô độc rồi, khi ta sinh ra đã định sẵn số phận thế này rồi sao? Một người nửa đời làm thần tiên bay nhảy trên Cửu Trùng Thiên ta không hề vui vẻ thật sự. Mấy lần lịch kiếp ở hạ giới ta như một con rối bị đưa đẩy. Giờ đây đã hơn nửa đời người vẫn không một ai thật sự hiểu ta. Ta đã già rồi, chẳng cần tình yêu nồng nhiệt tuổi xuân xanh, chẳng cần lời ngọt như mật, ta chỉ cần người có thể khiến ta an tâm, có thể làm chỗ dựa cho ta tiến về phía trước nhưng ông trời bất công, chẳng biết thương sót cho ta gì cả!
Ta nằm đó, thân bất động nhưng tâm vẫn nghĩ, trước mắt là dãy trời đen nhạt, chẳng lẽ ở chốn Thiên giới cũng có mưa hay sao? Trong người cuồn cuộn muốn nôn, ta bật dậy rồi như không tiết chế nổi, cứ ngỡ đã nôn hết ruột gan ra ngoài. Nôn rồi thì lại nằm xuống, lăn lốc trên đất rồi sa vào một vòm hoa, mùi hoa rất thơm làm ta cứ lân lân rồi thiếp đi. Nằm ở đó cũng không biết đã bao lâu. Lúc sau thì mơ màng mở mắt, vẫn chưa tỉnh táo chỉ cảm thấy ẩm ướt và vô cùng lạnh lẽo. Rồi đùng một tiếng sét rất lớn, ta bừng tỉnh, ngồi dậy nhìn xung quanh một cách hoang mang, xung quanh là mưa trắng xóa, nước ngập lên tới cổ chân, ta nhìn trời rồi lại nhìn đất, thốt lên:
"Đây là nơi nào?"
Nói rồi, thì lại nằm bệch xuống đất bùn lầy, gác tay lên trán mà ngủ tiếp. Được một lúc sau thì có kẻ lay ta dậy. Ta mơ màng mở mắt, nhìn thấy Tiểu Văn che ô lo lắng ngồi cạnh ta, ta bật cười rồi lăn người qua ôm lấy mớ hoa cỏ bị ta đè nát, nói:
"Ngươi đừng có lợi dụng lại gần ta. Ta đang rất tỉnh táo đó!"
Ta vừa nói xong, hắn đột nhiên ném ô ra xa rồi bế ta lên, có lẽ nằm trong mưa lâu quá nên hơi lạnh, Tiểu Văn lại có hơi ấm nên nằm rất thoải mái, ta nhìn cái nét mặt giận dữ của hắn rồi chỉ tay lên trời:
"Cửu Trùng Thiên cũng có mưa sao? Ông trời, ông điên rồi!"
"Đây là Bắc Hoang, không phải Cửu Trùng Thiên, nàng say đến quên đường đi rồi à?"
Tiểu Văn nói chuyện mà chẳng ngó qua ta một cái. Ta hình như cũng tỉnh rượu rồi bèn muốn xuống nhưng hắn cứ bế ta khư khư:
"Thả xuống đi, ta tỉnh rượu rồi, ta chỉ uống một vòi rượu.."
"Một vòi hay 20 vòi? Số rượu xung quanh chỗ nàng ngủ còn nhiều hơn nữa. Lần sau ta không cho nàng gặp ông ta nữa!"
"Không gặp thì không gặp.. ta cũng không muốn gặp. Đưa ta về Hàn Trung Động đi!"
Nói rồi, ta lại gục đầu mà ngủ tiếp.
* * *
Ta lại mơ màng không phân đêm ngày nổi nữa. Tiểu Văn đưa ta đến nơi nào không biết, khi tỉnh dậy là một chiếc khăn trên trán rơi xuống mắt, Tiểu Văn ngồi nhìn ta ngay lúc đó, vừa thấy ta mở mắt hắn lại lạnh lùng nhìn nơi khác:
"Chịu tỉnh rồi đó à. Nàng bị sốt hai ngày rồi."
Ta ném khăn xuống đất rồi ngồi dậy, vỗ vào mặt mình mấy cái, cảm thấy vẫn còn khá nóng. Lúc này ta liền chú ý vào bộ y phục đang được treo trên giá phơi trước mặt, chợt nhận ra đó là y phục của mình, ta hốt hoảng nhìn sang Tiểu Văn:
"Là.. là ngươi thay y phục cho ta?"
Hắn lạnh lùng trả lời:
"Không phải ta thì ai? Một nữ nhân uống say nằm giữ đồng hoang như nàng cũng biết sợ sao?"
"Ngươi.. ngươi thấy hết rồi hả?"
"Phải. Cái gì cũng thấy, nàng chuẩn bị gã cho ta là vừa."
Cái điệu bộ nói chuyện không thèm nhìn người khác của hắn khiến ta rất khó chịu, ta đánh vào vai hắn:
"Ngươi nhìn nhiều quá nên giờ ngán rồi hay sao mà nãy giờ không nhìn ta hả?"
Hắn vẫn không ngó ngàng:
"Ngán rồi!"
"Ngán thì thôi. Nhưng mà.. ngươi có làm gì ta chưa?"
Hắn lấy giọng cao trả lời:
"Ta là quân tử, không thừa nước đục thả câu."
"Bởi vậy mới bảo ngươi ngốc, mất cơ hội rồi sẽ không có lần hai đâu. Nếu ta là ngươi thì sớm đã chớp cơ hội rồi. Sau này nhớ lấy làm kinh nghiệm đó!"
Hắn liếc nửa mắt nhìn ta:
"Nàng đùa với ta sao? Không thấy ta đang rất giận nàng à?"
"Giận? Ta làm gì? Đừng làm chuyện dở hơi đó nữa. Mau lấy y phục lại cho ta, ta phải về Hàn Trung Động."
"Nàng lại muốn đi? Không phải nàng bảo sao khi xong việc ở Hạ giới, nàng sẽ đi ngao du cùng ta hay sao?"
Ta chùn chân lại một chút rồi tự vỗ trán mình, than trách:
"Sao lúc nào ta cũng không suy nghĩ trước khi đưa ra lời nói vậy chứ? Lúc đầu muốn đi nhưng bây giờ không đi nữa."
Tiểu Văn đứng phất lên, ôm chầm lấy ta:
"Không đi ngao du cũng được, nàng ở cạnh ta ba hôm được không? Mẫu thân đang nấu cơm đợi chúng ta ăn đó!"
"Mẫu thân? Ý ngươi là Thùy Dung hả? Ả nữ nhân đó dám đến tìm ta sao? Cô ta ở đâu? Ta có việc phải hỏi cho ra lẽ."
Vừa ngay lúc đó ngoài cửa Thùy Dung đi vào, cô ta mỉm cười một cách thánh thiện, trên tay cầm theo mâm thức ăn, nhẹ nhàng nói:
"Con dâu của ta, chịu dậy rồi sao? Mau lại dùng chút cơm ta nấu nào!"
Ta vừa nghe thấy mà sởn gay óc, nói ngay lại:
"Cô bị ai nhập rồi à? Ăn nói vô lễ!"
Ngay lúc này bên tai ta chợt có tiếng nói của Tiểu Văn, hắn như đang cố giải thích cho ta hiểu:
"Nàng không được ăn nói với mẫu thân như vậy. Dù hai người tuổi xê dịch không có bao nhiêu nhưng người vẫn lớn hơn nàng. Người ngoài không biết nhìn vào cũng tự thấy mẫu thân ta là trưởng bối, nàng không được làm mất mặt người chứ!"
Ta liếc mắt khinh bỉ:
"Tại ả ta tu vi kém cỏi, nên cả đời cũng chỉ là một y tiên. Ai bảo tu vi của ta cao hơn cô ta nên nhung nhan ngày một trẻ ra, cô ta già là phải rồi!"
"Sao lại nói vậy chứ? Nàng.."
Thùy Dung chợt đi tới nắm lấy tay ta, giả vờ thanh cao:
"Con dâu, ta biết con là người làm đại sự, ta không ép con gọi ta là mẫu thân. Con nghe lời Tiểu Văn một chút, lại ăn cơm đi!"
Ngay lúc này Tiểu Văn nắm lấy tay ta kéo lại ngồi vào bàn. Ta chăm chú quan sát Thùy Dung coi cô ta thật sự đang có mưu đồ gì. Tiểu Văn liên tục gấp thức ăn cho ta, thấy ta chẳng đếm xỉa tới, hắn liền khó chịu gắt gỏng:
"Mẫu thân ta rốt cuộc làm chuyện gì mà nàng ghét người như vậy chứ?"
Ta và Thùy Dung nhìn nhau, ta hiểu ý cô ta rồi! Thùy Dung mỉm cười nói với Tiểu Văn:
"Dù đã sống như phu thê rồi thì cũng không nên gắt gỏng thế, người ta còn chưa bước chân vào Sơn gia mà!"
Ta cũng mỉm cười chen vào lời đó:
"Đáng tiếc, con trai ngoan của cô không đủ bản lĩnh đó, cô đừng đánh giá Tiểu Văn cao quá. Ta là người đầu tiên nhìn nó chào đời, từ trên tới dưới chỗ nào cũng thấy hết rồi, bế bồng thay tã cho Tiểu Văn còn nhiều hơn cả mẫu thân là cô. Nó làm sao dám làm điều gì bất kính với ta được."
"Vậy sao? Nam nhân mỗi lớn mỗi khác, Tiểu Văn nay là bậc nam nhân khí chất hơn người, còn cô cũng chẳng có thay đổi gì. Tiểu Văn yêu cô rồi, cô cũng nên đồng ý cho nó một cơ hội, biết đâu sau này cô lại có thể bế một tiểu Tiểu Văn.."
Tiểu Văn lúc đó chợt đập tay lên bàn. Thùy Dung giật mình nhìn lại, hắn gượng đến đỏ mặt:
"Hai người đừng nói chuyện lúc nhỏ của ta được không?"
Ta liếc thấy Thùy Dung gõ ngón tay lên bàn ba cái, biết là có ẩn ý nên cũng tươi cười giả vờ tốt đẹp với cô ta, ta đổ thức ăn ngược lại vào chén của Tiểu Văn vừa nhìn Thùy Dung vừa cười nói:
"Liên Hàn Hàn không dám nhận hồng phúc của y tiên, nhỡ vì ăn xong mà lăn ra chết thì lại bất kính chết trước y tiên rồi. Dù gì cũng nên kính lão trước."
Ta làm vậy cũng là sợ ả ta bỏ độc mà thôi, vẫn là nên đề phòng trước. Thùy Dung đáng lẽ định nói thêm gì đó nhưng lại dừng lại không nói, có lẽ do ánh mắt Tiểu Văn đang quá tập trung về ta chăng? Ta quay mặt nhìn lại Tiểu Văn, hắn đang xào tới xào lui mấy đĩa thức ăn rồi gấp những thứ ăn ngon nhất cho ta, hắn nói:
"Nàng ăn đỡ chút này đi. Lát nữa ta nấu món khác cho nàng. Mẫu thân ta ăn lạc đã quen rồi, nàng chắc ăn không quen."
Ta nằm đó, thân bất động nhưng tâm vẫn nghĩ, trước mắt là dãy trời đen nhạt, chẳng lẽ ở chốn Thiên giới cũng có mưa hay sao? Trong người cuồn cuộn muốn nôn, ta bật dậy rồi như không tiết chế nổi, cứ ngỡ đã nôn hết ruột gan ra ngoài. Nôn rồi thì lại nằm xuống, lăn lốc trên đất rồi sa vào một vòm hoa, mùi hoa rất thơm làm ta cứ lân lân rồi thiếp đi. Nằm ở đó cũng không biết đã bao lâu. Lúc sau thì mơ màng mở mắt, vẫn chưa tỉnh táo chỉ cảm thấy ẩm ướt và vô cùng lạnh lẽo. Rồi đùng một tiếng sét rất lớn, ta bừng tỉnh, ngồi dậy nhìn xung quanh một cách hoang mang, xung quanh là mưa trắng xóa, nước ngập lên tới cổ chân, ta nhìn trời rồi lại nhìn đất, thốt lên:
"Đây là nơi nào?"
Nói rồi, thì lại nằm bệch xuống đất bùn lầy, gác tay lên trán mà ngủ tiếp. Được một lúc sau thì có kẻ lay ta dậy. Ta mơ màng mở mắt, nhìn thấy Tiểu Văn che ô lo lắng ngồi cạnh ta, ta bật cười rồi lăn người qua ôm lấy mớ hoa cỏ bị ta đè nát, nói:
"Ngươi đừng có lợi dụng lại gần ta. Ta đang rất tỉnh táo đó!"
Ta vừa nói xong, hắn đột nhiên ném ô ra xa rồi bế ta lên, có lẽ nằm trong mưa lâu quá nên hơi lạnh, Tiểu Văn lại có hơi ấm nên nằm rất thoải mái, ta nhìn cái nét mặt giận dữ của hắn rồi chỉ tay lên trời:
"Cửu Trùng Thiên cũng có mưa sao? Ông trời, ông điên rồi!"
"Đây là Bắc Hoang, không phải Cửu Trùng Thiên, nàng say đến quên đường đi rồi à?"
Tiểu Văn nói chuyện mà chẳng ngó qua ta một cái. Ta hình như cũng tỉnh rượu rồi bèn muốn xuống nhưng hắn cứ bế ta khư khư:
"Thả xuống đi, ta tỉnh rượu rồi, ta chỉ uống một vòi rượu.."
"Một vòi hay 20 vòi? Số rượu xung quanh chỗ nàng ngủ còn nhiều hơn nữa. Lần sau ta không cho nàng gặp ông ta nữa!"
"Không gặp thì không gặp.. ta cũng không muốn gặp. Đưa ta về Hàn Trung Động đi!"
Nói rồi, ta lại gục đầu mà ngủ tiếp.
* * *
Ta lại mơ màng không phân đêm ngày nổi nữa. Tiểu Văn đưa ta đến nơi nào không biết, khi tỉnh dậy là một chiếc khăn trên trán rơi xuống mắt, Tiểu Văn ngồi nhìn ta ngay lúc đó, vừa thấy ta mở mắt hắn lại lạnh lùng nhìn nơi khác:
"Chịu tỉnh rồi đó à. Nàng bị sốt hai ngày rồi."
Ta ném khăn xuống đất rồi ngồi dậy, vỗ vào mặt mình mấy cái, cảm thấy vẫn còn khá nóng. Lúc này ta liền chú ý vào bộ y phục đang được treo trên giá phơi trước mặt, chợt nhận ra đó là y phục của mình, ta hốt hoảng nhìn sang Tiểu Văn:
"Là.. là ngươi thay y phục cho ta?"
Hắn lạnh lùng trả lời:
"Không phải ta thì ai? Một nữ nhân uống say nằm giữ đồng hoang như nàng cũng biết sợ sao?"
"Ngươi.. ngươi thấy hết rồi hả?"
"Phải. Cái gì cũng thấy, nàng chuẩn bị gã cho ta là vừa."
Cái điệu bộ nói chuyện không thèm nhìn người khác của hắn khiến ta rất khó chịu, ta đánh vào vai hắn:
"Ngươi nhìn nhiều quá nên giờ ngán rồi hay sao mà nãy giờ không nhìn ta hả?"
Hắn vẫn không ngó ngàng:
"Ngán rồi!"
"Ngán thì thôi. Nhưng mà.. ngươi có làm gì ta chưa?"
Hắn lấy giọng cao trả lời:
"Ta là quân tử, không thừa nước đục thả câu."
"Bởi vậy mới bảo ngươi ngốc, mất cơ hội rồi sẽ không có lần hai đâu. Nếu ta là ngươi thì sớm đã chớp cơ hội rồi. Sau này nhớ lấy làm kinh nghiệm đó!"
Hắn liếc nửa mắt nhìn ta:
"Nàng đùa với ta sao? Không thấy ta đang rất giận nàng à?"
"Giận? Ta làm gì? Đừng làm chuyện dở hơi đó nữa. Mau lấy y phục lại cho ta, ta phải về Hàn Trung Động."
"Nàng lại muốn đi? Không phải nàng bảo sao khi xong việc ở Hạ giới, nàng sẽ đi ngao du cùng ta hay sao?"
Ta chùn chân lại một chút rồi tự vỗ trán mình, than trách:
"Sao lúc nào ta cũng không suy nghĩ trước khi đưa ra lời nói vậy chứ? Lúc đầu muốn đi nhưng bây giờ không đi nữa."
Tiểu Văn đứng phất lên, ôm chầm lấy ta:
"Không đi ngao du cũng được, nàng ở cạnh ta ba hôm được không? Mẫu thân đang nấu cơm đợi chúng ta ăn đó!"
"Mẫu thân? Ý ngươi là Thùy Dung hả? Ả nữ nhân đó dám đến tìm ta sao? Cô ta ở đâu? Ta có việc phải hỏi cho ra lẽ."
Vừa ngay lúc đó ngoài cửa Thùy Dung đi vào, cô ta mỉm cười một cách thánh thiện, trên tay cầm theo mâm thức ăn, nhẹ nhàng nói:
"Con dâu của ta, chịu dậy rồi sao? Mau lại dùng chút cơm ta nấu nào!"
Ta vừa nghe thấy mà sởn gay óc, nói ngay lại:
"Cô bị ai nhập rồi à? Ăn nói vô lễ!"
Ngay lúc này bên tai ta chợt có tiếng nói của Tiểu Văn, hắn như đang cố giải thích cho ta hiểu:
"Nàng không được ăn nói với mẫu thân như vậy. Dù hai người tuổi xê dịch không có bao nhiêu nhưng người vẫn lớn hơn nàng. Người ngoài không biết nhìn vào cũng tự thấy mẫu thân ta là trưởng bối, nàng không được làm mất mặt người chứ!"
Ta liếc mắt khinh bỉ:
"Tại ả ta tu vi kém cỏi, nên cả đời cũng chỉ là một y tiên. Ai bảo tu vi của ta cao hơn cô ta nên nhung nhan ngày một trẻ ra, cô ta già là phải rồi!"
"Sao lại nói vậy chứ? Nàng.."
Thùy Dung chợt đi tới nắm lấy tay ta, giả vờ thanh cao:
"Con dâu, ta biết con là người làm đại sự, ta không ép con gọi ta là mẫu thân. Con nghe lời Tiểu Văn một chút, lại ăn cơm đi!"
Ngay lúc này Tiểu Văn nắm lấy tay ta kéo lại ngồi vào bàn. Ta chăm chú quan sát Thùy Dung coi cô ta thật sự đang có mưu đồ gì. Tiểu Văn liên tục gấp thức ăn cho ta, thấy ta chẳng đếm xỉa tới, hắn liền khó chịu gắt gỏng:
"Mẫu thân ta rốt cuộc làm chuyện gì mà nàng ghét người như vậy chứ?"
Ta và Thùy Dung nhìn nhau, ta hiểu ý cô ta rồi! Thùy Dung mỉm cười nói với Tiểu Văn:
"Dù đã sống như phu thê rồi thì cũng không nên gắt gỏng thế, người ta còn chưa bước chân vào Sơn gia mà!"
Ta cũng mỉm cười chen vào lời đó:
"Đáng tiếc, con trai ngoan của cô không đủ bản lĩnh đó, cô đừng đánh giá Tiểu Văn cao quá. Ta là người đầu tiên nhìn nó chào đời, từ trên tới dưới chỗ nào cũng thấy hết rồi, bế bồng thay tã cho Tiểu Văn còn nhiều hơn cả mẫu thân là cô. Nó làm sao dám làm điều gì bất kính với ta được."
"Vậy sao? Nam nhân mỗi lớn mỗi khác, Tiểu Văn nay là bậc nam nhân khí chất hơn người, còn cô cũng chẳng có thay đổi gì. Tiểu Văn yêu cô rồi, cô cũng nên đồng ý cho nó một cơ hội, biết đâu sau này cô lại có thể bế một tiểu Tiểu Văn.."
Tiểu Văn lúc đó chợt đập tay lên bàn. Thùy Dung giật mình nhìn lại, hắn gượng đến đỏ mặt:
"Hai người đừng nói chuyện lúc nhỏ của ta được không?"
Ta liếc thấy Thùy Dung gõ ngón tay lên bàn ba cái, biết là có ẩn ý nên cũng tươi cười giả vờ tốt đẹp với cô ta, ta đổ thức ăn ngược lại vào chén của Tiểu Văn vừa nhìn Thùy Dung vừa cười nói:
"Liên Hàn Hàn không dám nhận hồng phúc của y tiên, nhỡ vì ăn xong mà lăn ra chết thì lại bất kính chết trước y tiên rồi. Dù gì cũng nên kính lão trước."
Ta làm vậy cũng là sợ ả ta bỏ độc mà thôi, vẫn là nên đề phòng trước. Thùy Dung đáng lẽ định nói thêm gì đó nhưng lại dừng lại không nói, có lẽ do ánh mắt Tiểu Văn đang quá tập trung về ta chăng? Ta quay mặt nhìn lại Tiểu Văn, hắn đang xào tới xào lui mấy đĩa thức ăn rồi gấp những thứ ăn ngon nhất cho ta, hắn nói:
"Nàng ăn đỡ chút này đi. Lát nữa ta nấu món khác cho nàng. Mẫu thân ta ăn lạc đã quen rồi, nàng chắc ăn không quen."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.