Chương 8: Có Một Đứa Trẻ Không Biết Trời Cao Đất Dày.
Hải Lang
05/08/2021
Ta nằm yên nghe hắn nói, lời nói của hắn khiến ta sởn gay óc càng cảm thấy khó chịu. Ta nhanh chóng suy nghĩ cách để hắn thả mình ra, đang lúc suy nghĩ hắn đột nhiên hôn lên cổ ta, ta chỉ cảm thấy nhột chứ không thấy gì cả. Nếu mà ta muốn hắn chết thì chắc hắn bị phây thây ra rồi, nhưng mà hắn là con trai của Chiến Thần nên ta không nở ra tay. Nhìn hắn trẻ người lại sung mãn như vậy khiến ta cũng muốn chơi đùa với hắn một chút, ta giả la lên một cách đau đớn vừa vờ như yếu đuối cần giúp đỡ để coi hắn biểu hiện thế nào:
"Tiểu Văn, ta đau quá! Vết thương của ta..."
Như ta dự đoán, vừa nghe thấy tiếng ta la đau hắn lập tức buông ta ra. Ta thừa cơ đứng dậy, Tiểu Văn lo lắng nhìn ta:
"Nàng đau sao? Có phải độc ở vết thương gây ra không? Có cách nào để giải độc hay không? "
Ta chỉnh sửa y phục lại, bước lùi ra sau rồi lại lóe lên một ý định. Ta nói với Tiểu Văn:
"Loại độc này vốn không có thuốc giải nhưng nếu muốn giải độc cũng không phải là không có cách."
"Là cách gì? Ta sẽ giúp nàng."
"Ta cần Sơn Linh thạch của Sơn gia."
Ta nói ra câu này vốn dĩ có hai mục đích, một là nếu hắn không đồng ý ta có thể lấy cớ đó mà sau này không cho hắn gặp mặt, hai là nếu hắn đồng ý ta có thể giải độc đồng thời cũng có thể giúp Tiểu Văn không phải khốn khổ vì bệnh nữa. Tiểu Văn xưa nay không có gan chống đối lại Sơn gia cướp Sơn Linh thạch thì để ta chỉ cách cho hắn.
Khi nghe ta yêu cầu, hắn hình như đã do dự. Ta thấy thế nên đi đến gần, xoa nhẹ lên đầu hắn:
"Nếu ngươi lấy Sơn Linh thạch cho ta, ta sẽ thử yêu ngươi, cho ngươi một cơ hội theo đuổi ta có được không? "
"Nàng có thể đưa ra phần thưởng nào lớn hơn được không? Không được nàng cho phép, ta vẫn có thể theo đuổi nàng mà."
Ta không ngờ hắn có thể mặt dày như vậy. Trong lúc ta lúng túng nghĩ cách, hắn lại vuốt tóc ta, nói nhỏ:
"Nếu ta lấy Sơn Linh thạch cho nàng, ta muốn nàng cho ta những thứ ta muốn, đương nhiên những thứ đó nằm trong khả năng của nàng, có được không? "
"Là thứ gì?"
"Cho ta một đêm của nàng."
Ta hơi ngỡ ngàng một chút, không nghĩ tới việc hắn có thể nói thẳng thừ như vậy. Khá khen cho một thằng nhóc, quả không uổng công ta từng muốn nhận nó làm con nuôi nó y hệt ta lúc gạ tình Chiến Thần rất xứng để làm truyền nhân của ta. Ta mỉm cười, gật đầu quyết chơi với hắn tới cùng:
"Được. Ta cho ngươi 7 ngày, hết 7 ngày lời hứa của ta sẽ hết giá trị."
Lời ta hứa vốn có ẩn ý chỉ có đều Sơn Tiểu Văn ngu ngốc không nhận ra. Vết thương dù có đau nhưng ta thừa sức để kéo dài vài ngày, thậm chí vài tuần. Lúc này đây ta muốn trở về gặp Đại Lục nhờ hắn bào chế thuốc giải thử nhưng khổ nổi Sơn Tiểu Văn này lỳ lợm quyết không cho ta rời khỏi hắn lại còn liên tục đến gần ta không phân rõ ranh giới, ta phải mấy lần tự né tránh. Hắn nói ngày mai hắn sẽ đi lấy Sơn Linh thạch cho ta bởi vì ngày mai Sơn gia có hỉ sự, sẽ dễ hành sự hơn cho nên hắn muốn tối nay ta ở cạnh hắn. Ta cũng không ngại ở lại bởi lẽ hôm nay Đại Lục đang ở Hạ giới, ta trở về thì tối nay ai canh chừng cho ta ngủ?
Trời bên ngoài tối dần, gió thổi khá mạnh, Sơn Tiểu Văn vì mấy lần ta xa lánh hắn nên giờ buồn bã ngồi ở một góc phòng còn ta thì ngồi trên ghế một cách ngạo mạn, không khí im ắng lạ thường. Lát sau ta hỏi hắn về chuyện của Sơn gia:
"Ngươi nói ngày mai Sơn gia có hỉ sự, là hỉ sự của ai vậy?"
Hắn đưa mắt nhìn ta rồi thở dài :
"Là của thập lục đệ của ta. Nó chỉ mới một tuổi."
"Cái gì? Mới một tuổi mà đã thành thân ư? Ta có nghe nhầm không vậy?"
"Nàng không nghe nhầm đâu. Con cháu của Sơn gia sống qua được con số một tuổi đã là phúc lớn, thường thì phụ thân sẽ sắp đặt cho đứa trẻ đó một mối hôn sự mà tân nương lúc nào cũng phải lớn tuổi hơn tân lang, để sau này khi đứa bé đó vừa trưởng thành thì người thê tử đó có đủ khả năng để sinh ra con cháu khỏe mạnh cho Sơn gia. Nếu ta không là con của một bán thần thì có lẽ bây giờ ta đã có thê tử nói không chừng con cháu cũng được vài đứa rồi."
Ta cười đầy vẻ xem thường hắn:
"Ngươi có đủ khả năng sao? Bệnh hoạn như ngươi cũng có sức có con à?
Gương mặt hắn căng ra sau khi nghe ta nói:
"Nàng đừng có khinh thường ta."
Nói rồi hắn lại dựa đầu ra sau tường ho vài tiếng, giọng nói trầm lại, hỏi:
"Nàng và Chiến Thần quen nhau như thế nào? Có thể kể cho ta nghe không?"
"Quen từ lúc ta còn rất nhỏ."
"Ai là người tỏ tình trước?"
"Đương nhiên là ta."
"Vậy hai người đã làm gì với nhau chưa?"
"Đương nhiên là rồi, miếng ngon như vậy chẳng lẽ ta bỏ qua. Ta và ngài ấy đêm nào cũng nồng nhiệt, tiết là ta không có con của ngài ấy thôi chứ nếu có thì chắc giờ cũng bảy, tám đứa."
Nghe đến đây mặt hắn liền trở nên khó chịu, trong lòng hình như nổi cơn ghen, hắn đứng dậy, lần nữa tiến đến chỗ ta:
"Ta và Chiến Thần nàng thấy ai đẹp hơn?"
Ta không nghĩ ngợi gì nhiều mà trả lời ngay:
"Đương nhiên là chiến thần rồi, ngươi chẳng có gì ngoài cao hơn người khác cả."
"Ta thật sự chẳng có điểm nào đáng để nàng yêu ư?"
Ta gật đầu :
"Ngươi không còn nhỏ nhưng đối với ta ngươi vẫn là tiểu bối. Tiếng yêu của ngươi làm sao ta dám tin là thật trong khi ngươi còn chưa hiểu rõ hoàn cảnh, hiểu rõ con người ta. Tốt nhất ngươi hãy chờ thêm một khoảng thời gian nữa để suy nghĩ thấu đáo hơn."
Ta nói xong, hắn lại lấy tay che miệng mà ho ra một ngụm máu,rồi hắn đột nhiên nổi điên lên đạp ngã bàn ghế rồi biến mất dạng. Thấy vậy ta cũng trở về Hàn Trung Động.
Sáng hôm sau, Đại Lục trở về liền tìm cách bào chế thuốc giải cho ta. Nằm một mình trong phòng ta chợt nghĩ tới Sơn Tiểu Văn, không biết hắn có lấy được Sơn Linh thạch một cách an toàn hay không nên đã nhờ Tiểu Lục dò la, con bé đi suốt nữa buổi mới trở về và kể cho ta nghe hết tất mọi chuyện nó nghe đủ về Tiểu Văn, nó kể:
"Tại sao trên đời lại có loại nam nhân vô dụng như vậy? Trong quân ngũ không thể xách nổi một thùng nước xuống núi, bị đánh một gậy liền thổ huyết nằm liệt giường ba ngày, suốt ngày chỉ có thể vẽ tranh, thêu hoa, còn gì đáng mặt nam nhân không? Đi cướp Sơn Linh thạch bị phát hiện rồi, bị người ta đánh vẫn nắm chặt mảnh đá trong tay không dám khán cự lại, bây giờ đang bị treo ở Phong Hoa Đài chuẩn bị chịu phạt."
Ta nghe xong liền thở dài. Đúng như ta đoán mà. Bị bắt rồi cũng tốt, xem như cho Tiểu Văn một bài học để nó có thể mạnh mẽ lên.Thân là trưởng bối như ta cũng nên giúp nó nhận ra lẽ đời là thế nào, để nó đừng quá u mê vào thứ tình cảm phi thực tế, nông cạn tuổi trẻ.
Tìm mọi cách giải độc nhưng không được, cuối cùng phải nhờ đến mẫu thân ta, bà ấy giúp ta lén trộm thuốc giải nên độc được giải. Ta nghỉ ngơi ba ngày cho khoây khỏa rồi mới quyết đến Phong Hoa Đài tìm Sơn Tiểu Văn.
...
Đánh ngất mười tên lính vô dụng canh gác rồi bước tới gần người nam nhân toàn thân đầy máu bị treo hai tay vào cột, ta hỏi:
"Sao rồi? Hối hận khi đồng ý lấy Sơn Linh thạch cho ta rồi phải không? "
Hắn chạm rãi mở mắt, miệng trào ra chút máu đỏ rồi nhã ra ngoài nữa miếng ngọc đen. Thấy vậy ta cởi trói cho hắn, hắn quỵ xuống đất cầm mãnh ngọc vỡ lên, ngước mặt nhìn ta, hắn nói chuyện một cách khó khăn :
"Sơn Linh thạch...ta lấy...được rồi."
Ta vô cùng ngạc nhiên khi biết hắn bị đánh tới mức độ này mà vẫn ngậm ngọc chờ ta đến. Ta ngồi xuống đối diện hắn :
"Lỡ ta mãi mãi cũng không đến ngươi cũng sẽ ngậm nó mãi không nhã ra sao?"
Hắn gật đầu, nhét ngọc vào tay ta:
"Cầm...đi..."
Ta hất tay ném mảnh ngọc ra xa:
"Bây giờ ta không cần nữa. Ngươi cứ ở đây mà chịu phạt, ta quay về đây."
"Nàng...đừng... "
"Nàng cái gì? Thứ vô dụng như ngươi chỉ có một mảnh ngọc cũng không lấy nổi. May mà có nam sủng của ta chăm sóc nếu không ta phải chờ chết theo ngươi rồi. "
Hắn giương ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn ta:
"Nam...sủng ư?"
Ta cười lớn:
"Đúng! Ngươi tưởng trên đời này có chuyện một người yêu đến mười vạn năm vẫn không phai sao? Ngươi quá ngu ngốc khi tưởng rằng ta chỉ ở cạnh mỗi Chiến Thần, suốt khoảng thời gian qua ta từng sủng ái biết bao nhiêu nam nhân....Chắc có lẽ do ngươi quá thiếu thốn tình cảm có phải không? Ngươi chọn lầm người để tin tưởng rồi. Thiên hạ này chẳng có ai đáng tin cả. Người dễ tin người là kẻ ngu ngốc của ngu ngốc, ngươi hiểu chưa? "
"Nàng...."
Ta biết nói ra như vậy sẽ khiến hắn đau lòng nhưng cũng đành làm vậy. Hiện giờ ta chỉ có thể cứu hắn bằng cách đưa hắn đến hạ giới lẫn trốn nhưng ta phải cho hắn thấy ta tuyệt tình. Ta đánh hắn rơi xuống Phong Hoa Đài cùng lúc cũng ném nửa mảnh Sơn Linh thạch theo hắn, mong hắn có thể giác ngộ mà tu tập. Hắn đi theo tà hay chính đều phải xem hắn có thật sự coi ta quan trọng hay không. Căn nguyên của thiện chính là buông bỏ được tạp niệm còn cái khởi đầu cho ác chính là hận. Ta đối xử với hắn như vậy, hắn nhất định sẽ hận ta.
Sau khi đánh hắn rơi khỏi Phòng Hoa Đài ta biết hắn sẽ không chết đâu nhưng ở đáy Phong Hoa vẫn còn nằm trong địa giới Sơn gia để hắn ở đó chắc chắn sẽ bị Sơn gia bắt lại cho nên ta đã đi tìm hắn, đến nơi ta không thấy Tiểu Văn mà chỉ thấy một con bạch hổ với đôi cánh nhỏ màu đen nằm bất động còn mảnh Sơn Linh Thạch thì nằm ngay bên cạnh. Con Bạch Hổ này nhất định là chân thân của Tiểu Văn, xem ra lần này Tiểu Văn phải mất rất nhiều thời gian mới lấy lại hình người được. Ta biến nó nhỏ vào trong tay áo rồi đưa đến một nơi lạnh giá ở Hạ giới đưa vào một băng động lớn. Lúc này ta để nó lên giường băng thì nó chợt mở mắt nhìn ta. Ta còn chưa kịp phản ứng thì nó bỗng dưng cắn chặt vào cánh tay của ta, cố kéo ra cách mấy nó cũng không buông, máu của ta loang trên bộ lông trắng muốt của nó, nó nhìn ta như muốn nuốt chửng. Hết cách, ta đánh một đòn vào mắt nó, nó buông ta ra, đau đớn mà hét lớn làm rung chuyển cả lớp băng dày. Ta lùi lại, cố tìm lời nói độc ác nhất để nói:
"Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây cả đời đi, chỉ vài ngày nữa thôi kẻ vô năng như ngươi nhất định sẽ thành một con hổ đá."
"Tiểu Văn, ta đau quá! Vết thương của ta..."
Như ta dự đoán, vừa nghe thấy tiếng ta la đau hắn lập tức buông ta ra. Ta thừa cơ đứng dậy, Tiểu Văn lo lắng nhìn ta:
"Nàng đau sao? Có phải độc ở vết thương gây ra không? Có cách nào để giải độc hay không? "
Ta chỉnh sửa y phục lại, bước lùi ra sau rồi lại lóe lên một ý định. Ta nói với Tiểu Văn:
"Loại độc này vốn không có thuốc giải nhưng nếu muốn giải độc cũng không phải là không có cách."
"Là cách gì? Ta sẽ giúp nàng."
"Ta cần Sơn Linh thạch của Sơn gia."
Ta nói ra câu này vốn dĩ có hai mục đích, một là nếu hắn không đồng ý ta có thể lấy cớ đó mà sau này không cho hắn gặp mặt, hai là nếu hắn đồng ý ta có thể giải độc đồng thời cũng có thể giúp Tiểu Văn không phải khốn khổ vì bệnh nữa. Tiểu Văn xưa nay không có gan chống đối lại Sơn gia cướp Sơn Linh thạch thì để ta chỉ cách cho hắn.
Khi nghe ta yêu cầu, hắn hình như đã do dự. Ta thấy thế nên đi đến gần, xoa nhẹ lên đầu hắn:
"Nếu ngươi lấy Sơn Linh thạch cho ta, ta sẽ thử yêu ngươi, cho ngươi một cơ hội theo đuổi ta có được không? "
"Nàng có thể đưa ra phần thưởng nào lớn hơn được không? Không được nàng cho phép, ta vẫn có thể theo đuổi nàng mà."
Ta không ngờ hắn có thể mặt dày như vậy. Trong lúc ta lúng túng nghĩ cách, hắn lại vuốt tóc ta, nói nhỏ:
"Nếu ta lấy Sơn Linh thạch cho nàng, ta muốn nàng cho ta những thứ ta muốn, đương nhiên những thứ đó nằm trong khả năng của nàng, có được không? "
"Là thứ gì?"
"Cho ta một đêm của nàng."
Ta hơi ngỡ ngàng một chút, không nghĩ tới việc hắn có thể nói thẳng thừ như vậy. Khá khen cho một thằng nhóc, quả không uổng công ta từng muốn nhận nó làm con nuôi nó y hệt ta lúc gạ tình Chiến Thần rất xứng để làm truyền nhân của ta. Ta mỉm cười, gật đầu quyết chơi với hắn tới cùng:
"Được. Ta cho ngươi 7 ngày, hết 7 ngày lời hứa của ta sẽ hết giá trị."
Lời ta hứa vốn có ẩn ý chỉ có đều Sơn Tiểu Văn ngu ngốc không nhận ra. Vết thương dù có đau nhưng ta thừa sức để kéo dài vài ngày, thậm chí vài tuần. Lúc này đây ta muốn trở về gặp Đại Lục nhờ hắn bào chế thuốc giải thử nhưng khổ nổi Sơn Tiểu Văn này lỳ lợm quyết không cho ta rời khỏi hắn lại còn liên tục đến gần ta không phân rõ ranh giới, ta phải mấy lần tự né tránh. Hắn nói ngày mai hắn sẽ đi lấy Sơn Linh thạch cho ta bởi vì ngày mai Sơn gia có hỉ sự, sẽ dễ hành sự hơn cho nên hắn muốn tối nay ta ở cạnh hắn. Ta cũng không ngại ở lại bởi lẽ hôm nay Đại Lục đang ở Hạ giới, ta trở về thì tối nay ai canh chừng cho ta ngủ?
Trời bên ngoài tối dần, gió thổi khá mạnh, Sơn Tiểu Văn vì mấy lần ta xa lánh hắn nên giờ buồn bã ngồi ở một góc phòng còn ta thì ngồi trên ghế một cách ngạo mạn, không khí im ắng lạ thường. Lát sau ta hỏi hắn về chuyện của Sơn gia:
"Ngươi nói ngày mai Sơn gia có hỉ sự, là hỉ sự của ai vậy?"
Hắn đưa mắt nhìn ta rồi thở dài :
"Là của thập lục đệ của ta. Nó chỉ mới một tuổi."
"Cái gì? Mới một tuổi mà đã thành thân ư? Ta có nghe nhầm không vậy?"
"Nàng không nghe nhầm đâu. Con cháu của Sơn gia sống qua được con số một tuổi đã là phúc lớn, thường thì phụ thân sẽ sắp đặt cho đứa trẻ đó một mối hôn sự mà tân nương lúc nào cũng phải lớn tuổi hơn tân lang, để sau này khi đứa bé đó vừa trưởng thành thì người thê tử đó có đủ khả năng để sinh ra con cháu khỏe mạnh cho Sơn gia. Nếu ta không là con của một bán thần thì có lẽ bây giờ ta đã có thê tử nói không chừng con cháu cũng được vài đứa rồi."
Ta cười đầy vẻ xem thường hắn:
"Ngươi có đủ khả năng sao? Bệnh hoạn như ngươi cũng có sức có con à?
Gương mặt hắn căng ra sau khi nghe ta nói:
"Nàng đừng có khinh thường ta."
Nói rồi hắn lại dựa đầu ra sau tường ho vài tiếng, giọng nói trầm lại, hỏi:
"Nàng và Chiến Thần quen nhau như thế nào? Có thể kể cho ta nghe không?"
"Quen từ lúc ta còn rất nhỏ."
"Ai là người tỏ tình trước?"
"Đương nhiên là ta."
"Vậy hai người đã làm gì với nhau chưa?"
"Đương nhiên là rồi, miếng ngon như vậy chẳng lẽ ta bỏ qua. Ta và ngài ấy đêm nào cũng nồng nhiệt, tiết là ta không có con của ngài ấy thôi chứ nếu có thì chắc giờ cũng bảy, tám đứa."
Nghe đến đây mặt hắn liền trở nên khó chịu, trong lòng hình như nổi cơn ghen, hắn đứng dậy, lần nữa tiến đến chỗ ta:
"Ta và Chiến Thần nàng thấy ai đẹp hơn?"
Ta không nghĩ ngợi gì nhiều mà trả lời ngay:
"Đương nhiên là chiến thần rồi, ngươi chẳng có gì ngoài cao hơn người khác cả."
"Ta thật sự chẳng có điểm nào đáng để nàng yêu ư?"
Ta gật đầu :
"Ngươi không còn nhỏ nhưng đối với ta ngươi vẫn là tiểu bối. Tiếng yêu của ngươi làm sao ta dám tin là thật trong khi ngươi còn chưa hiểu rõ hoàn cảnh, hiểu rõ con người ta. Tốt nhất ngươi hãy chờ thêm một khoảng thời gian nữa để suy nghĩ thấu đáo hơn."
Ta nói xong, hắn lại lấy tay che miệng mà ho ra một ngụm máu,rồi hắn đột nhiên nổi điên lên đạp ngã bàn ghế rồi biến mất dạng. Thấy vậy ta cũng trở về Hàn Trung Động.
Sáng hôm sau, Đại Lục trở về liền tìm cách bào chế thuốc giải cho ta. Nằm một mình trong phòng ta chợt nghĩ tới Sơn Tiểu Văn, không biết hắn có lấy được Sơn Linh thạch một cách an toàn hay không nên đã nhờ Tiểu Lục dò la, con bé đi suốt nữa buổi mới trở về và kể cho ta nghe hết tất mọi chuyện nó nghe đủ về Tiểu Văn, nó kể:
"Tại sao trên đời lại có loại nam nhân vô dụng như vậy? Trong quân ngũ không thể xách nổi một thùng nước xuống núi, bị đánh một gậy liền thổ huyết nằm liệt giường ba ngày, suốt ngày chỉ có thể vẽ tranh, thêu hoa, còn gì đáng mặt nam nhân không? Đi cướp Sơn Linh thạch bị phát hiện rồi, bị người ta đánh vẫn nắm chặt mảnh đá trong tay không dám khán cự lại, bây giờ đang bị treo ở Phong Hoa Đài chuẩn bị chịu phạt."
Ta nghe xong liền thở dài. Đúng như ta đoán mà. Bị bắt rồi cũng tốt, xem như cho Tiểu Văn một bài học để nó có thể mạnh mẽ lên.Thân là trưởng bối như ta cũng nên giúp nó nhận ra lẽ đời là thế nào, để nó đừng quá u mê vào thứ tình cảm phi thực tế, nông cạn tuổi trẻ.
Tìm mọi cách giải độc nhưng không được, cuối cùng phải nhờ đến mẫu thân ta, bà ấy giúp ta lén trộm thuốc giải nên độc được giải. Ta nghỉ ngơi ba ngày cho khoây khỏa rồi mới quyết đến Phong Hoa Đài tìm Sơn Tiểu Văn.
...
Đánh ngất mười tên lính vô dụng canh gác rồi bước tới gần người nam nhân toàn thân đầy máu bị treo hai tay vào cột, ta hỏi:
"Sao rồi? Hối hận khi đồng ý lấy Sơn Linh thạch cho ta rồi phải không? "
Hắn chạm rãi mở mắt, miệng trào ra chút máu đỏ rồi nhã ra ngoài nữa miếng ngọc đen. Thấy vậy ta cởi trói cho hắn, hắn quỵ xuống đất cầm mãnh ngọc vỡ lên, ngước mặt nhìn ta, hắn nói chuyện một cách khó khăn :
"Sơn Linh thạch...ta lấy...được rồi."
Ta vô cùng ngạc nhiên khi biết hắn bị đánh tới mức độ này mà vẫn ngậm ngọc chờ ta đến. Ta ngồi xuống đối diện hắn :
"Lỡ ta mãi mãi cũng không đến ngươi cũng sẽ ngậm nó mãi không nhã ra sao?"
Hắn gật đầu, nhét ngọc vào tay ta:
"Cầm...đi..."
Ta hất tay ném mảnh ngọc ra xa:
"Bây giờ ta không cần nữa. Ngươi cứ ở đây mà chịu phạt, ta quay về đây."
"Nàng...đừng... "
"Nàng cái gì? Thứ vô dụng như ngươi chỉ có một mảnh ngọc cũng không lấy nổi. May mà có nam sủng của ta chăm sóc nếu không ta phải chờ chết theo ngươi rồi. "
Hắn giương ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn ta:
"Nam...sủng ư?"
Ta cười lớn:
"Đúng! Ngươi tưởng trên đời này có chuyện một người yêu đến mười vạn năm vẫn không phai sao? Ngươi quá ngu ngốc khi tưởng rằng ta chỉ ở cạnh mỗi Chiến Thần, suốt khoảng thời gian qua ta từng sủng ái biết bao nhiêu nam nhân....Chắc có lẽ do ngươi quá thiếu thốn tình cảm có phải không? Ngươi chọn lầm người để tin tưởng rồi. Thiên hạ này chẳng có ai đáng tin cả. Người dễ tin người là kẻ ngu ngốc của ngu ngốc, ngươi hiểu chưa? "
"Nàng...."
Ta biết nói ra như vậy sẽ khiến hắn đau lòng nhưng cũng đành làm vậy. Hiện giờ ta chỉ có thể cứu hắn bằng cách đưa hắn đến hạ giới lẫn trốn nhưng ta phải cho hắn thấy ta tuyệt tình. Ta đánh hắn rơi xuống Phong Hoa Đài cùng lúc cũng ném nửa mảnh Sơn Linh thạch theo hắn, mong hắn có thể giác ngộ mà tu tập. Hắn đi theo tà hay chính đều phải xem hắn có thật sự coi ta quan trọng hay không. Căn nguyên của thiện chính là buông bỏ được tạp niệm còn cái khởi đầu cho ác chính là hận. Ta đối xử với hắn như vậy, hắn nhất định sẽ hận ta.
Sau khi đánh hắn rơi khỏi Phòng Hoa Đài ta biết hắn sẽ không chết đâu nhưng ở đáy Phong Hoa vẫn còn nằm trong địa giới Sơn gia để hắn ở đó chắc chắn sẽ bị Sơn gia bắt lại cho nên ta đã đi tìm hắn, đến nơi ta không thấy Tiểu Văn mà chỉ thấy một con bạch hổ với đôi cánh nhỏ màu đen nằm bất động còn mảnh Sơn Linh Thạch thì nằm ngay bên cạnh. Con Bạch Hổ này nhất định là chân thân của Tiểu Văn, xem ra lần này Tiểu Văn phải mất rất nhiều thời gian mới lấy lại hình người được. Ta biến nó nhỏ vào trong tay áo rồi đưa đến một nơi lạnh giá ở Hạ giới đưa vào một băng động lớn. Lúc này ta để nó lên giường băng thì nó chợt mở mắt nhìn ta. Ta còn chưa kịp phản ứng thì nó bỗng dưng cắn chặt vào cánh tay của ta, cố kéo ra cách mấy nó cũng không buông, máu của ta loang trên bộ lông trắng muốt của nó, nó nhìn ta như muốn nuốt chửng. Hết cách, ta đánh một đòn vào mắt nó, nó buông ta ra, đau đớn mà hét lớn làm rung chuyển cả lớp băng dày. Ta lùi lại, cố tìm lời nói độc ác nhất để nói:
"Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây cả đời đi, chỉ vài ngày nữa thôi kẻ vô năng như ngươi nhất định sẽ thành một con hổ đá."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.