Chương 9: Đúng là ta nghĩ cho hắn quá nhiều rồi.
Hải Lang
05/08/2021
Ta cười ngạo mạn rồi chạy khỏi động, đóng chặt cửa động lại tạo ra kết giới mà chỉ có ta mới mở được. Ta đứng trước cửa động, mặc cho máu trên cánh tay chảy rất nhiều mà lấy ra một chiếc gương, chiếc gương này có thể giúp ta theo dõi được Tiểu Văn khi nó còn ở băng động này. Bên trong động giờ đây vô cùng im ắng, trên khóe mắt của con bạch hổ ngu ngốc đó là hai hàng lệ dài, nó lấy tay đặt lên một viên sỏi, ta nhận ra được là viên sỏi ta tặng cho nó lúc nhỏ, còn tay kia nó đặt lên nửa mảnh Sơn Linh Thạch. Máu của nó và máu của ta còn nằm trên băng lúc nãy cùng quyện lại chảy xuống nền băng bên dưới. Dù biết làm như vậy rất lạnh lùng với hắn nhưng tận sâu trong thâm tâm ta vẫn muốn nó một lần đau khổ đến tận cùng, hoàn cảnh của Tiểu Văn bây giờ vẫn tốt hơn ta lúc trước, ta biết Chiến Thần không bận tâm đến nó nhiều, càng không ai xem trọng nó nhưng ít ra nó còn được mẫu thân nuôi dưỡng yêu thương còn ta năm xưa chỉ biết tự cứu lấy bản thân mình. Ta muốn Tiểu Văn vùng dậy, có thể là chống đối lại Chiến Thần hay thậm chí là ta, ta muốn nó tự tạo đại nghiệp cho mình để cho những kẻ khinh thường nó phải khiếp sợ. Ta là người từng trải, ta hiểu cảm giác bị khinh thường đau đớn đến dường nào. Tiểu Văn, nếu được ngươi hãy hận ta đi. Tấm lòng của ta dành cho ngươi không cao cả bao la như tình mẫu tử nhưng cũng vừa rộng lượng để chịu sự trách móc của ngươi mà không hề oán trách. Ta muốn đứa trẻ như ngươi trở nên lạnh lùng sắc bén chứ không phải chỉ là một kẻ chỉ biết chống lại người khác bằng cách quát nạt, nhíu mày.
....
Ba hôm sau mẫu thân Tiểu Văn đến tận cửa tìm ta. Ta bảo đã nhốt Sơn Tiểu Văn lại rồi, Thùy Dung vì thế mà khóc không ra tiếng van xin ta thả con trai của mình ra. Ta vô cùng tức giận mà hét lớn vào mặt cô ta:
"Một đứa trẻ có khí chất và chí lớn như vậy tại sao chỉ trong 5 vạn năm lại thành ra thảm hại chẳng khác gì kẻ vô dụng? Chính tại vì mẫu thân như cô chỉ biết lựa chọn bước đi an toàn cho con mình. Thân là nữ nhân tại sao cô cứ phải bám vào nam nhân họ Mạc kia mà sống. Hắn ta không nhận cô, lại chỉ cho Tiểu Văn đáng thương của ta thân phận nghĩa tử mà sống là đạo lý gì? Liên Hàn Hàn ta muốn Sơn Tiểu Văn của ta là đại nam nhi! Từ hôm nay con của cô, ta giúp cô nuôi dạy, sớm muộn gì cũng đạt được mục đích của ta."
Thùy Dung nói trong tiếng nấc :
"Mục đích của cô là gì? Lẽ nào cô muốn biến nó thành tay sai cho cô sao? Tiểu Văn là con trai của Chiến Thần, nó không thể theo tà ma ngoại đạo như cô được."
"Tà ma ngoại đạo thì sao? Trong tâm nó có thiện thì ta ép nó giết người nó vẫn là thiện, còn khi tâm đã ác, ta không làm gì thì bản tính cũng tự lộ rõ."
"Liên Hàn Hàn, ta xin cô. Cô đừng lấy con trai của ta ra mà thử thách được hay không? Sớm biết để nó gặp cô sẽ không có gì tốt lành thì ta đã đâm thanh đao đó vào tim cô rồi."
"Câu nói của cô là có ý gì? "
Ta nghi ngờ hỏi Thùy Dung, cô ta lại như lỡ miệng mà ấp úng. Nhìn bộ dạng đó của cô ta xem như ta đã hiểu rõ chân tướng. Ta bật cười, nói:
"Thì ra kẻ từ lâu người làm tay trong cho Ma quân lại là cô. Người mặc đồ đem đâm ta đêm đó là cô!Vậy hôm đó Tiểu Văn không thay thế cho ngũ ca của nó bái lễ là do cô phải không? Cả tin tức ta trà trộn vào Chiến Thần điện cũng là do cô nói với Chiến Thần. Cô giỏi lắm! Trước giờ ta cứ tưởng cô mền yếu, không ngờ...không ngờ cô hợp tác với lão già kia hại ta!
Sơn Thùy Dung đùng đùng đứng dậy, một thanh kiếm sắc bén biến ra nằm trên cổ ta, cô ta nói:
"Hôm nay nếu cô không cho ta biết con trai của ta đang ở đâu, ta thề sẽ không cho cô rời khỏi đây!"
Ta cao ngạo ngẩng mặt nhìn vào mắt cô ta:
"Cô thử giết ta xem. Giết ta rồi coi thử con trai của cô có hận cô không?"
Thùy Dung im lặng, bỏ kiếm xuống. Ta bước tới gần cô ta ba bước rồi nói tiếp:
"Đứa trẻ Tiểu Văn này đặc biệt rất quý ta cô có biết hay không? Ngày thường cô nuôi dạy nó sao vậy? Tại sao bây giờ nó thậm chí còn coi ta quan trọng hơn cả cô hả?"
Cô ta nhìn xuống đất, ánh mắt trở nên buồn bã:
"Ta cũng không biết tại sao. Lúc nhỏ ta rất thân thiết với nó, nó tuy ít nói nhưng vẫn rất ngoan, nó còn rất thích nghe ta miêu tả dung mạo của cô. Ta nhớ có lần Chiến Thần đến bế nó đi, ba ngày sau lại trả nó về cho ta. Tiểu Văn lúc đó nói với ta phụ thân nó biết vẽ tiên nữ, nó còn hỏi Liên Hàn Hàn có phải cũng xinh đẹp như vậy không? Ta đã nói đúng vậy. Khi Tiểu Văn được 1 vạn 800 tuổi, nó bị bệnh rất nặng, ta cứ tưởng rằng nó sẽ không qua khỏi. Đêm đó nó đột nhiên ra trước trời tuyết nhìn lên trời rồi hét lớn "Ông trời, ông có thể không cho ta một gia đình, không cho ta một cơ thể khỏe mạnh nhưng nhất định phải cho ta sống, ít nhất là tới khi ta gặp Hàn Hàn." Ta đã vô cùng ngạc nhiên, cũng vô cùng lo sợ, không biết có phải nó vì bức tranh ở phủ của Chiến Thần mà làm nó mơ tưởng điều gì hay không. Từ lúc đó đứa con trai này giống như một người xa lạ, nó không nói không rằng, chỉ biết im lặng nhìn ra cửa trông chờ. Ta đã không thể hiểu nổi nó nữa rồi... "
Nghe cô ta nói như vậy ta chợt nhớ ra bức tranh ở phủ Chiến Thần là của Chiến Thần đã vẽ ta rất lâu về trước. Ta bỗng nhiên hoài nghi có phải Tiểu Văn đã bị gì đó làm cho nó trở nên mong ngóng được gặp ta như vậy, ta không tin chỉ vì một người chưa từng gặp mà nó lại chờ đợi như vậy, nhất định có uẩn khúc. Không màng đến Thùy Dung nữa, ra lệnh cho binh sĩ tiễn khách rồi bỏ vào trong.
Từ hôm Thùy Dung đến, ta đã suy nghĩ rất nhiều về chấp niệm của Tiểu Văn đối với ta. Một ngày kia ta đến gặp Chiến Thần với ý nghĩ muốn hỏi cho thật rõ mọi chuyện. Tối đó có cơn mưa nhẹ, không khí ẩm thấp, ta một mình lẻn vào Chiến Thần điện, đứng ở gốc cây ngô đồng hơn vạn năm tuổi ta chợt bâng khuâng không biết nên tìm Chiến Thần ở đâu trong đêm tối này. Rồi bất chợt ta muốn đến một nơi...
Căn phòng rộng nằm ở cuối dãy Tàn Kinh Các, căn phòng mà ta đã từng sống. Mọi thứ bên ngoài không hề thay đổi, từ cành cây ngọn cỏ đều được cắt tỉa gọn gàng. Ở trong có ánh đèn. Ta bàng hoàng đi vào. Trước mắt ta là hình bóng cũ, người nam nhân ngồi trên giường bất ngờ nhìn thấy ta rồi không rời mắt mà càng chăm chú. Chúng tôi lặng nhìn nhau một lúc lâu rồi Chiến Thần nói bằng giọng rất dữ nhưng ta biết ông ấy đang không muốn kinh động đến người khác:
"Cô tới đây làm gì? "
Ta mỉm cười, trong lòng vui sướng:
"Chàng đang nhớ ta sao? Ta ở ngay đây sao chàng lại cau mày?"
"Ai nhớ cô chứ! Bổn Chiến Thần vì bất đắc dĩ mới phải tạm hoãn chiến cuộc với cô, tà ma ngoại đạo như cô không có tư cách bước vào Chiến Thần điện."
Trong lúc Chiến Thần nói, ta đã bước đến bên cạnh ông ấy từ lúc nào. Ta một quỳ gối lên giường, nhẹ nhàng chạm tay vào mặt ông ấy, ta cố dùng chút mị lực mà mê hoặc:
"Ta không có tư cách thật sao? Vậy... chàng kêu người tới bắt ta đi! "
Chiến Thần bối rối:
"Cô định làm gì?"
Nụ cười của ta đầy ẩn ý, đôi mắt cũng hiện rõ hỉ lạc. Ta hôn nhẹ lên cằm, Chiến Thần đã lay động, ta biết ông ấy còn yêu ta, thậm chí còn đau khổ hơn cả ta. Bàn tay của ông ấy ấm áp đặt lên vai rồi lại chủ động khoá chặt môi ta. Đang dâng trào trong xúc cảm thì đột ngột ông ấy đẩy ta ra rất mạnh, ta đập vai vào cạnh giường. Chiến Thần quay mặt nơi khác né tránh ta:
"Không được!"
Ta nói lớn với sự tức giận tột cùng:
"Tại sao? Không phải chàng rất muốn hay sao? Ta và chàng phải đến bao giờ mới được ở cạnh nhau đây? "
"Cô im đi! Ta không nghe gì cả."
Nước mắt ta bắt đầu rưng rưng, ta đứng dậy, hít thở một cách khó khăn:
" Thôi được rồi... Chàng vẫn muốn chối bỏ tình cảm của bản thân. Năm đó ta giấu giếm chàng thân phận để dành cả thành xuân mà yêu chàng, ta đã sớm đoán được kết quả này rồi. Hôm nay ta đến để gặp chàng nhưng không ngờ chàng lại ở đây cũng xem như rất có duyên..."
Chiến Thần chen ngang:
"Có gì cứ nói nhanh đi, một lúc nữa ta lại đổi ý cho người đến bắt cô thì đừng trách."
"Được...ta nói thẳng. Ta muốn nói về chuyện của Tiểu Văn, hiện tại nó đang ở chỗ của ta."
"Ta biết rồi."
"Biết rồi? Chàng an tâm để con trai của mình cạnh nữ tử ma tộc như ta sao?"
"Ta không có đứa con vô dụng yếu đuối như nó. Cô muốn đưa đi đâu thì tùy."
"Sơn Tiểu Văn nói sao cũng là con ruột của chàng, sao chàng có thể vô tình với nó như vậy?"
Chiến Thần đứng dậy, nhìn về phía ta:
"Bởi vì nó đó nữ nhân Ma tộc đặt tên, không phải ta, Tiểu Văn lại càng không mang họ Mạc."
"Chỉ vì ta thôi sao? Rõ ràng là chàng không đủ sức để cho Tiểu Văn một danh phận thật sự..."
"Còn một điều nữa. Lúc nó còn nhỏ ta có đưa nó đến Uy Chân tiền bối, ngài ấy nói rằng, Sơn Tiểu Văn là thanh kiếm sắc của mầm họa. Ta đưa nó về đã là quá nhân từ rồi, nếu không ta đã giết nó để trừ họa."
"Lại là lão Uy Chân đó sao? Chàng chỉ vì lời nói của ông ta mà sẵn sàng từ bỏ con trai của mình sao?"
"Đúng vậy. Chẳng lẽ cô không nhớ lúc trước Uy Chân cũng đã đoán rất chính xác về cô hay sao? Ta sau một lần sai lầm thì cũng phải biết cảnh giác."
Con tim ta thật sự rất đau. Đau cho chính mình và cả cho đứa trẻ Tiểu Văn vô tội. Ta quay đầu bỏ đi, lúc đi còn nói vọng lại:
"Rồi chàng sẽ hối hận...."
Trong lòng với một nơi bực tức không nói nên lời ta trở về Hàn Trung Động, ngồi vào ghế, uống tách trà. Ta nhìn xung quanh tìm Đại Lục, hắn ngồi trên ghế chăm chú nhìn ta, thấy vậy ta hỏi:
"Sơn Tiểu Văn sao rồi?"
Đại Lục trả lời:
"Hai hôm nay con bạch hổ đó không động đậy, cứ nằm lỳ ở đó cũng không biết còn sống hay không."
....
Ba hôm sau mẫu thân Tiểu Văn đến tận cửa tìm ta. Ta bảo đã nhốt Sơn Tiểu Văn lại rồi, Thùy Dung vì thế mà khóc không ra tiếng van xin ta thả con trai của mình ra. Ta vô cùng tức giận mà hét lớn vào mặt cô ta:
"Một đứa trẻ có khí chất và chí lớn như vậy tại sao chỉ trong 5 vạn năm lại thành ra thảm hại chẳng khác gì kẻ vô dụng? Chính tại vì mẫu thân như cô chỉ biết lựa chọn bước đi an toàn cho con mình. Thân là nữ nhân tại sao cô cứ phải bám vào nam nhân họ Mạc kia mà sống. Hắn ta không nhận cô, lại chỉ cho Tiểu Văn đáng thương của ta thân phận nghĩa tử mà sống là đạo lý gì? Liên Hàn Hàn ta muốn Sơn Tiểu Văn của ta là đại nam nhi! Từ hôm nay con của cô, ta giúp cô nuôi dạy, sớm muộn gì cũng đạt được mục đích của ta."
Thùy Dung nói trong tiếng nấc :
"Mục đích của cô là gì? Lẽ nào cô muốn biến nó thành tay sai cho cô sao? Tiểu Văn là con trai của Chiến Thần, nó không thể theo tà ma ngoại đạo như cô được."
"Tà ma ngoại đạo thì sao? Trong tâm nó có thiện thì ta ép nó giết người nó vẫn là thiện, còn khi tâm đã ác, ta không làm gì thì bản tính cũng tự lộ rõ."
"Liên Hàn Hàn, ta xin cô. Cô đừng lấy con trai của ta ra mà thử thách được hay không? Sớm biết để nó gặp cô sẽ không có gì tốt lành thì ta đã đâm thanh đao đó vào tim cô rồi."
"Câu nói của cô là có ý gì? "
Ta nghi ngờ hỏi Thùy Dung, cô ta lại như lỡ miệng mà ấp úng. Nhìn bộ dạng đó của cô ta xem như ta đã hiểu rõ chân tướng. Ta bật cười, nói:
"Thì ra kẻ từ lâu người làm tay trong cho Ma quân lại là cô. Người mặc đồ đem đâm ta đêm đó là cô!Vậy hôm đó Tiểu Văn không thay thế cho ngũ ca của nó bái lễ là do cô phải không? Cả tin tức ta trà trộn vào Chiến Thần điện cũng là do cô nói với Chiến Thần. Cô giỏi lắm! Trước giờ ta cứ tưởng cô mền yếu, không ngờ...không ngờ cô hợp tác với lão già kia hại ta!
Sơn Thùy Dung đùng đùng đứng dậy, một thanh kiếm sắc bén biến ra nằm trên cổ ta, cô ta nói:
"Hôm nay nếu cô không cho ta biết con trai của ta đang ở đâu, ta thề sẽ không cho cô rời khỏi đây!"
Ta cao ngạo ngẩng mặt nhìn vào mắt cô ta:
"Cô thử giết ta xem. Giết ta rồi coi thử con trai của cô có hận cô không?"
Thùy Dung im lặng, bỏ kiếm xuống. Ta bước tới gần cô ta ba bước rồi nói tiếp:
"Đứa trẻ Tiểu Văn này đặc biệt rất quý ta cô có biết hay không? Ngày thường cô nuôi dạy nó sao vậy? Tại sao bây giờ nó thậm chí còn coi ta quan trọng hơn cả cô hả?"
Cô ta nhìn xuống đất, ánh mắt trở nên buồn bã:
"Ta cũng không biết tại sao. Lúc nhỏ ta rất thân thiết với nó, nó tuy ít nói nhưng vẫn rất ngoan, nó còn rất thích nghe ta miêu tả dung mạo của cô. Ta nhớ có lần Chiến Thần đến bế nó đi, ba ngày sau lại trả nó về cho ta. Tiểu Văn lúc đó nói với ta phụ thân nó biết vẽ tiên nữ, nó còn hỏi Liên Hàn Hàn có phải cũng xinh đẹp như vậy không? Ta đã nói đúng vậy. Khi Tiểu Văn được 1 vạn 800 tuổi, nó bị bệnh rất nặng, ta cứ tưởng rằng nó sẽ không qua khỏi. Đêm đó nó đột nhiên ra trước trời tuyết nhìn lên trời rồi hét lớn "Ông trời, ông có thể không cho ta một gia đình, không cho ta một cơ thể khỏe mạnh nhưng nhất định phải cho ta sống, ít nhất là tới khi ta gặp Hàn Hàn." Ta đã vô cùng ngạc nhiên, cũng vô cùng lo sợ, không biết có phải nó vì bức tranh ở phủ của Chiến Thần mà làm nó mơ tưởng điều gì hay không. Từ lúc đó đứa con trai này giống như một người xa lạ, nó không nói không rằng, chỉ biết im lặng nhìn ra cửa trông chờ. Ta đã không thể hiểu nổi nó nữa rồi... "
Nghe cô ta nói như vậy ta chợt nhớ ra bức tranh ở phủ Chiến Thần là của Chiến Thần đã vẽ ta rất lâu về trước. Ta bỗng nhiên hoài nghi có phải Tiểu Văn đã bị gì đó làm cho nó trở nên mong ngóng được gặp ta như vậy, ta không tin chỉ vì một người chưa từng gặp mà nó lại chờ đợi như vậy, nhất định có uẩn khúc. Không màng đến Thùy Dung nữa, ra lệnh cho binh sĩ tiễn khách rồi bỏ vào trong.
Từ hôm Thùy Dung đến, ta đã suy nghĩ rất nhiều về chấp niệm của Tiểu Văn đối với ta. Một ngày kia ta đến gặp Chiến Thần với ý nghĩ muốn hỏi cho thật rõ mọi chuyện. Tối đó có cơn mưa nhẹ, không khí ẩm thấp, ta một mình lẻn vào Chiến Thần điện, đứng ở gốc cây ngô đồng hơn vạn năm tuổi ta chợt bâng khuâng không biết nên tìm Chiến Thần ở đâu trong đêm tối này. Rồi bất chợt ta muốn đến một nơi...
Căn phòng rộng nằm ở cuối dãy Tàn Kinh Các, căn phòng mà ta đã từng sống. Mọi thứ bên ngoài không hề thay đổi, từ cành cây ngọn cỏ đều được cắt tỉa gọn gàng. Ở trong có ánh đèn. Ta bàng hoàng đi vào. Trước mắt ta là hình bóng cũ, người nam nhân ngồi trên giường bất ngờ nhìn thấy ta rồi không rời mắt mà càng chăm chú. Chúng tôi lặng nhìn nhau một lúc lâu rồi Chiến Thần nói bằng giọng rất dữ nhưng ta biết ông ấy đang không muốn kinh động đến người khác:
"Cô tới đây làm gì? "
Ta mỉm cười, trong lòng vui sướng:
"Chàng đang nhớ ta sao? Ta ở ngay đây sao chàng lại cau mày?"
"Ai nhớ cô chứ! Bổn Chiến Thần vì bất đắc dĩ mới phải tạm hoãn chiến cuộc với cô, tà ma ngoại đạo như cô không có tư cách bước vào Chiến Thần điện."
Trong lúc Chiến Thần nói, ta đã bước đến bên cạnh ông ấy từ lúc nào. Ta một quỳ gối lên giường, nhẹ nhàng chạm tay vào mặt ông ấy, ta cố dùng chút mị lực mà mê hoặc:
"Ta không có tư cách thật sao? Vậy... chàng kêu người tới bắt ta đi! "
Chiến Thần bối rối:
"Cô định làm gì?"
Nụ cười của ta đầy ẩn ý, đôi mắt cũng hiện rõ hỉ lạc. Ta hôn nhẹ lên cằm, Chiến Thần đã lay động, ta biết ông ấy còn yêu ta, thậm chí còn đau khổ hơn cả ta. Bàn tay của ông ấy ấm áp đặt lên vai rồi lại chủ động khoá chặt môi ta. Đang dâng trào trong xúc cảm thì đột ngột ông ấy đẩy ta ra rất mạnh, ta đập vai vào cạnh giường. Chiến Thần quay mặt nơi khác né tránh ta:
"Không được!"
Ta nói lớn với sự tức giận tột cùng:
"Tại sao? Không phải chàng rất muốn hay sao? Ta và chàng phải đến bao giờ mới được ở cạnh nhau đây? "
"Cô im đi! Ta không nghe gì cả."
Nước mắt ta bắt đầu rưng rưng, ta đứng dậy, hít thở một cách khó khăn:
" Thôi được rồi... Chàng vẫn muốn chối bỏ tình cảm của bản thân. Năm đó ta giấu giếm chàng thân phận để dành cả thành xuân mà yêu chàng, ta đã sớm đoán được kết quả này rồi. Hôm nay ta đến để gặp chàng nhưng không ngờ chàng lại ở đây cũng xem như rất có duyên..."
Chiến Thần chen ngang:
"Có gì cứ nói nhanh đi, một lúc nữa ta lại đổi ý cho người đến bắt cô thì đừng trách."
"Được...ta nói thẳng. Ta muốn nói về chuyện của Tiểu Văn, hiện tại nó đang ở chỗ của ta."
"Ta biết rồi."
"Biết rồi? Chàng an tâm để con trai của mình cạnh nữ tử ma tộc như ta sao?"
"Ta không có đứa con vô dụng yếu đuối như nó. Cô muốn đưa đi đâu thì tùy."
"Sơn Tiểu Văn nói sao cũng là con ruột của chàng, sao chàng có thể vô tình với nó như vậy?"
Chiến Thần đứng dậy, nhìn về phía ta:
"Bởi vì nó đó nữ nhân Ma tộc đặt tên, không phải ta, Tiểu Văn lại càng không mang họ Mạc."
"Chỉ vì ta thôi sao? Rõ ràng là chàng không đủ sức để cho Tiểu Văn một danh phận thật sự..."
"Còn một điều nữa. Lúc nó còn nhỏ ta có đưa nó đến Uy Chân tiền bối, ngài ấy nói rằng, Sơn Tiểu Văn là thanh kiếm sắc của mầm họa. Ta đưa nó về đã là quá nhân từ rồi, nếu không ta đã giết nó để trừ họa."
"Lại là lão Uy Chân đó sao? Chàng chỉ vì lời nói của ông ta mà sẵn sàng từ bỏ con trai của mình sao?"
"Đúng vậy. Chẳng lẽ cô không nhớ lúc trước Uy Chân cũng đã đoán rất chính xác về cô hay sao? Ta sau một lần sai lầm thì cũng phải biết cảnh giác."
Con tim ta thật sự rất đau. Đau cho chính mình và cả cho đứa trẻ Tiểu Văn vô tội. Ta quay đầu bỏ đi, lúc đi còn nói vọng lại:
"Rồi chàng sẽ hối hận...."
Trong lòng với một nơi bực tức không nói nên lời ta trở về Hàn Trung Động, ngồi vào ghế, uống tách trà. Ta nhìn xung quanh tìm Đại Lục, hắn ngồi trên ghế chăm chú nhìn ta, thấy vậy ta hỏi:
"Sơn Tiểu Văn sao rồi?"
Đại Lục trả lời:
"Hai hôm nay con bạch hổ đó không động đậy, cứ nằm lỳ ở đó cũng không biết còn sống hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.