Chương 112: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực.
Hải Lang
20/09/2021
"Nè, cho ngươi, tới đi!"
Ta vừa dứt câu, hắn liền đưa mặt tới chạm môi lên cổ ta, còn ôm lấy eo ta nhưng ta biết hắn nhất định sẽ không làm thật đâu nên rât nhỡn nhơn. Nhưng ngay sau đó thì ta phải hết hồn, Cảnh Khang đang hôn cổ ta say đắm thì đột nhiên hắn dừng lại rồi nhấc bổng ta lên vai. Tay chân ta đang bị dây leo trói nên không phản kháng được, thế là hắn đưa ta một mạch tới một căn phòng rồi ném ta lên chiếc giường to đùng. Lúc này dây leo trên người ta mới được thả ra, cùng lúc đó Cảnh Khang cũng cởi áo rồi dùng một tay kiềm chặt hai tay ta đưa qua khỏi đầu, tay còn lại kéo thắt lưng của ta ném đi, hắn làm hành động nhưng thật sự muốn làm chuyện đó với ta. Bấy giờ ta thấy có mùi không ổn rồi, Cảnh Khang rất hăng say, tới nổi làm ta có chút ngại nhưng mà vẫn nghĩ hắn chỉ đùa thôi nên ta nói bằng giọng nửa thật nửa đùa với hắn:
"Ngươi đùa vui hơi quá rồi, đùa chút thôi."
Nghe ta nói nhưng hắn vẫn không dừng lại, hắn luổn tay chạm vào ngựa của ta. Lúc này thì căng thật rồi, ta đã thấy hắn không hề có ý đùa, ngay lập tức ta vùng vẫy:
"Dừng lại! Dừng đi Cảnh Khang, ta không muốn đùa với ngươi đâu!"
Hắn kiềm chặt ta lại, mắt nhìn vào mắt ta ở khoảng cách rất gần, hỏi:
"Mới nãy cô nói cho ta mà."
Ta nghiêm túc: "Ta nói đùa."
"Nhưng ta không đùa."
"Dù thế nào ngươi vẫn phài biết là ta thừa sức để kháng cự lại ngươi. Đừng làm chuyện dại dột nữa, ngay bây giờ ngươi không tự nhiện buông ra thì sau đó đứng có trách sao ta tuyệt tình."
Nghe ta nói câu này trong mắt hắn liền có chút xao động. Ngay sau đó, hắn hôn một cái nhẹ lên môi ta rồi bỏ tay ngồi dậy, quay lưng lấy áo của mình mặc vào:
"Nhìn cô chẳng hấp dẫn gì cả! Còn hôi nữa. Gu của ta không phải cô."
Ta cũng ngồi dậy, vội vã chỉnh y phục lại. Tự nhiên không khí trong phòng cách ngại ngùng, ta cũng chẳng biết phải nói gì. Lúc này, Cảnh Khang bỗng đứng dậy rồi quay mặt định đi khỏi phòng, thấy vậy ta liền chạy tới véo tai hắn kéo ngược lại:
"Đi đâu hả?"
Hắn bị đau nên khúm núm nắm nhẹ tay ta: "Buông buông, đau!"
"Đi về làm việc cha ta, không thì ta không bỏ qua chuyện hôm nay cho ngươi đâu."
Nói rồi, ta kéo tai lôi hắn đi ra ngoài. Bấy giờ, trong sân có vài tên nô tài đi ngang, hắn liền chỉ tay về phía bọn chúng rồi nói:
"Ta đi không biết bao giờ mới về, các ngươi lo liệu giúp ta. Thuốc ta đang phơi trăng, sáng mai nhớ đem vào sớm không thì sẽ ướt sương đấy!"
Đợi Cảnh Khang nói xong, ta liền kéo hắn lên lưng hổ, hắn ngồi sau lưng ôm lấy ta sợ hãi la lên:
"Con hổ này đi được không vậy hả?"
Ta bay lên trên không, hắn hốt hoảng ôm càng chặt:
"Chậm chút! Đáng sợ quá!"
Ngay lúc đó ta ngửi một mùi thuốc thơm rất nồng trên người hắn, mới nãy tiếp xúc với hắn nhưng chắc là hồi hộp đến nín thở nên không ngửi thấy. Ta khó chịu đưa tay bịt mũi lại:
"Sao ngươi hôi mùi thuốc vậy hả? Ghê quá đi!"
Hắn trả lời lại ta:
"Làm như cô thơm lắm không bằng, bao nhiêu ngày chưa tắm rồi hả? Hôi hơn cả cú."
"Ta hôi vậy đó nhưng có người muốn ôm cũng không được, ngươi tận hưởng giây phút này đi."
"Làm như ta thèm, chỉ có Sơn Tiểu Văn mới thích mùi này của cô."
"Đừng có nhắc hắn với ta. Ta cắt lưỡi ngươi bây giờ!"
"Dữ vậy ai yêu nổi. Bà già khó tính."
"Ngươi nó ta là bà già sao không nhìn lại mình đi. Ngươi lớn tuổi hơn ta đấy, liệu mà cười vợ sinh con nếu không sau này lực bất tòng tâm."
"Hì hì."
"Cười gì hả?" Ta quay ra sau nhìn hắn, cái mặt của hắn cứ gian xảo làm sao. Hắn nói nhỏ vào tai ta:
"Mùi thuốc mà cô đang ngửi thấy chính là thuốc tráng dương, ta đang định ngâm thuốc xong thì cô đến. Bây trong người ta còn rất hưng phấn, chỉ tiếc mới nãy cô hôi quá làm ta mất hứng mà thôi. Mà lúc nãy ta với cô làm vậy Sơn Tiểu Văn mà hay không biết có ghen không?"
"Ta đã bảo đừng có nhắc tới hắn mà."
"Thật tiếc cho Tiểu Văn, nó yêu phải một bà già khó trị rồi. Để người già hơn như ta yêu có lẽ sẽ ổn hơn"
Vừa nghe điều đó ta thúc khủy tay vào ngực hắn:
"Bớt gạ gẫm ta lại đi, ngươi không phải gu của ta đâu."
Hắn bật cười, giản xảo nhìn ta: "Nếu như Sơn Tiểu Văn không phải đệ đệ của ta thì ta đã sớm giành cô với hắn rồi."
Ta không biết đáp lại câu đó làm sao nên im lặng, rồi đánh sang chuyện khác để nói:
"Bây giờ ta đưa ngươi đến Hàn Trung Động, ta đem hai đứa nhỏ đến cho Đại Lục chăm sóc rồi. Ngươi ở lại đó với họ đi."
Có lẽ hắn cũng biết ta không muốn nói về vấn để đó nên hắn cũng cho qua, tạm bợ gật đầu một cái. Xong, hắn liền tránh mặt ta nhìn vu vơ nơi khác, nói:
"Cô đứng đắn hơn chút đi. Tiểu Văn yêu cô lắm đó, cô đừng đem trái tim người ta ra đùa giỡn. Mấy chuyện chơi đùa một chút với đám nữ nhân đó cũng bỏ đi. Đều già hết rồi, nên chọn một điểm dừng chân."
Ta trầm giọng xuống, suy nghĩ một lúc rồi đáp lại câu nói đó của hắn:
"Điểm dừng của ta là cái chết trên chiến trường, không phải dừng ở một tên đàn ông."
Nghe ta nói xong hắn liền căm lặng. Từ lúc đó, ta và hắn im lặng cho tới khi đến Hàn Trung Động. Để hắn ở lại xong ta liền đi về Đan Điểu Thành. Trên đường về lại cảm thấy mệt mỏi, chắc là có người nói chuyện sẽ bớt mệt hơn. Đêm thì khuya mà gió thì mạnh, hai mắt ta muốn khô cả rồi.
Một lúc lâu sau ta về Đan Điểu thành rồi tới phòng mình, lần này quá mệt nên đáp thẳng trước cửa phòng, không đi qua cổng nữa. Ta mở cửa phòng ra thì lại thấy có bát mì vẫn còn hơi ấm nhưng mệt quá nên chẳng muốn ăn, ta nằm lên giường gác tay lên trán mà thở dài tự nói một mình:
"Hôm nay mệt quá rồi. Ma quân sau lại im ắng thế này? Định chơi trò gì đây?"
Vừa lúc đó đột nhiên có người hỏi ta:
"Nàng mệt hả?"
Ta theo phản xạ mà trả lời:
"Ừm."
"Sao không ăn đi."
"Ăn không nổi."
"Vậy sao không ngủ?"
"Không dám ngủ."
"Hôm nay nàng đi đâu mà người toàn mùi thuốc vậy?"
Tới lúc này ta mới giật mình ngồi dậy xem ai hỏi. Thì ra lại là Sơn Tiểu Văn đứng ngoài cửa sổ giỡn trò chọc phá. Ta vừa nhìn thấy hắn đã tức giận mà tháo giày ném vào phía hắn đứng:
"Sao không sủa đi! Ai cho ngươi nói chuyện?"
Hắn tung cửa sổ và nhìn ta, hắn lại đổi hình dạng, bộ dạng bán yêu thú của hắn làm ta hơi khó chịu, hắn hỏi ta:
"Vết thương trên mặt nàng sao không làm sạch đi, để lâu sẽ thành sẹo đó."
"Kệ ta."
"Ừm. Nhưng mà nàng bôi thuốc lần nào chưa? Cảnh Khang có cho ta thuốc bôi này."
"Không cần, cút đi! Vài hôm nữa ta rãnh sẽ hành hạ ngươi sau."
"Bây giờ luôn đi, ta không đợi được rồi. Ít ra thì lúc đánh, ta cũng có thể chạm vào nàng."
Nghe lời hắn nói mà ta nổi da gà: "Bớt điên giùm đi. Mấy hôm nữa ngươi và Liêu Kỹ phải coi lại Quỷ binh cho ta."
"Ta không làm, Liêu Kỹ cũng không làm đâu."
"Các ngươi không làm gì đừng hòng sống."
"Nàng giết ta được sao? Ta và Liêu Kỹ dễ chết vậy thì đã bị Thiên tộc giết lâu rồi."
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì đây? Muốn chọc tức ta à?"
"Ta không chọc tức nàng, ta chỉ muốn nói nàng dừng lại đi, bây giờ vẫn còn kịp đó."
"Ngươi tốt lành gì hơn ta mà khuyên? Ngươi nghĩ ta không giết họ thì họ không giết ta sao? Cả ngươi mà sơ xuất họ cũng sẽ giết. Ở đó mà từ bi khuyên nhủ."
"Ừm. Mì nguội rồi. Nàng muốn ăn món gì không? Ta nấu cho."
Ta ngạc nhiên nhìn kĩ lại hắn:
"Tô mì này là ngươi nấu sao?"
"Ừ. Là ta nấu."
"Ai thả dây ra cho ngươi?"
"Dây đứt hôm qua rồi, bữa nay không ai thay cả. Nhưng ta không trốn đâu, nàng yên tâm."
"Không đúng, hôm qua cũng có một tô canh, có phải ngươi là không?"
"Là ta là. Nhưng ta chỉ tháo khóa ra, nấu xong là ta gài lại bình thường, không có trốn."
Ta đứng bật dậy, đi tới lập tức cầm tô mì đó ném xuống đất. Hắn vẫn tỏ thái độ bình tĩnh:
"Hôm sau ta không nấu mì nữa, ngày mai muốn ăn gì để ta nấu cho."
Ta liền quát: "Ngươi im ngay cho ta!"
"Ừm."
Nói rồi hắn quay lưng đi, ta lại cảm thấy không buông bỏ được chuyện này, ta chạy ra cửa định xử lý hắn nhưng lại không thấy hắn đâu. Quái lại! Ta đi vòng vòng xem thử cũng chẳng thấy đâu. Không thấy hắn nên ta đành trở về phòng, vừa bước vào cửa đã bị một gáo nước tát vào mặt, ta còn chưa kịp hoàn hồn thì lại bị xối thêm gáo nữa, bất chợt lại nghe tiếng Sơn Tiểu Văn:
"Nàng không chịu tắm rửa gì cả. Hôi như cú rồi."
Lại là tên chết tiệt này, từ xưa tới giờ hắn lúc nào cũng như hồn mà muốn dịch chuyển đi đâu cũng dễ, ta thật sự chịu không nổi hắn nữa rối. Ta đưa ta lên lao mặt, rồi giật lấy cái gào gõ mạnh vào đầu hắn:
"Ta không tắm thì mặc ta! Ngươi là mẹ ta à? Ai mượn ngươi lo?"
Hắn nhíu mày lại:
"Ta yêu nàng mà, nàng có cần xa cách với ta vậy không? Ta muốn chăm sóc cho nàng, chỉ đơn giản vậy thôi."
"Đơn giản ghê nhỉ? Đơn giản mà hết lần này tới lần khác đè ta ra giường. Miệng thì đơn giản như tâm có đơn giản không?"
"Ta.. Đó chẳng phải vì ta yêu nàng hay sao?"
Ta trừng mắt, cảm thấy hắn quá đáng ghét: "Cút ngay cho ta, đừng để ta chướng mắt nữa."
Hắn vẫn đứng lỳ ngay đó, ta tức quá nên nắm sừng hắn mà kéo đi ra ngoài rồi đạp hắn một cái khiến hắn ngã vào bụi cỏ. Xong việc, ta nhìn xung quanh rồi gọi lớn:
"Người đâu hết rồi? Người đâu!"
Hai tên binh sĩ từ đâu chạy tới, ta liền chỉ tay vào mặt Tiểu Văn mà nói:
"Lấy xích khóa lớn hơn buột hắn lại. Còn một kẻ lau sàn cho ta. Ta đi tắm rửa rồi quay lại, nếu còn chưa thay dây xích được cho hắn thì đừng trách sao đầu hai ngươi rơi xuống đất."
Nói rồi, ta hừng hực bỏ đi chỗ khác. Cả người ta ướt hết rồi, vốn dĩ định đúng vài ngày rồi tắm luôn nhưng lần này phải đi tắm thật. Ta lười nhất chính là tắm, phải có tình huống gì đó mới lếch vào nhà tắm. Tắm chẳng có gì thú vị. Chán thật!
Ta vừa dứt câu, hắn liền đưa mặt tới chạm môi lên cổ ta, còn ôm lấy eo ta nhưng ta biết hắn nhất định sẽ không làm thật đâu nên rât nhỡn nhơn. Nhưng ngay sau đó thì ta phải hết hồn, Cảnh Khang đang hôn cổ ta say đắm thì đột nhiên hắn dừng lại rồi nhấc bổng ta lên vai. Tay chân ta đang bị dây leo trói nên không phản kháng được, thế là hắn đưa ta một mạch tới một căn phòng rồi ném ta lên chiếc giường to đùng. Lúc này dây leo trên người ta mới được thả ra, cùng lúc đó Cảnh Khang cũng cởi áo rồi dùng một tay kiềm chặt hai tay ta đưa qua khỏi đầu, tay còn lại kéo thắt lưng của ta ném đi, hắn làm hành động nhưng thật sự muốn làm chuyện đó với ta. Bấy giờ ta thấy có mùi không ổn rồi, Cảnh Khang rất hăng say, tới nổi làm ta có chút ngại nhưng mà vẫn nghĩ hắn chỉ đùa thôi nên ta nói bằng giọng nửa thật nửa đùa với hắn:
"Ngươi đùa vui hơi quá rồi, đùa chút thôi."
Nghe ta nói nhưng hắn vẫn không dừng lại, hắn luổn tay chạm vào ngựa của ta. Lúc này thì căng thật rồi, ta đã thấy hắn không hề có ý đùa, ngay lập tức ta vùng vẫy:
"Dừng lại! Dừng đi Cảnh Khang, ta không muốn đùa với ngươi đâu!"
Hắn kiềm chặt ta lại, mắt nhìn vào mắt ta ở khoảng cách rất gần, hỏi:
"Mới nãy cô nói cho ta mà."
Ta nghiêm túc: "Ta nói đùa."
"Nhưng ta không đùa."
"Dù thế nào ngươi vẫn phài biết là ta thừa sức để kháng cự lại ngươi. Đừng làm chuyện dại dột nữa, ngay bây giờ ngươi không tự nhiện buông ra thì sau đó đứng có trách sao ta tuyệt tình."
Nghe ta nói câu này trong mắt hắn liền có chút xao động. Ngay sau đó, hắn hôn một cái nhẹ lên môi ta rồi bỏ tay ngồi dậy, quay lưng lấy áo của mình mặc vào:
"Nhìn cô chẳng hấp dẫn gì cả! Còn hôi nữa. Gu của ta không phải cô."
Ta cũng ngồi dậy, vội vã chỉnh y phục lại. Tự nhiên không khí trong phòng cách ngại ngùng, ta cũng chẳng biết phải nói gì. Lúc này, Cảnh Khang bỗng đứng dậy rồi quay mặt định đi khỏi phòng, thấy vậy ta liền chạy tới véo tai hắn kéo ngược lại:
"Đi đâu hả?"
Hắn bị đau nên khúm núm nắm nhẹ tay ta: "Buông buông, đau!"
"Đi về làm việc cha ta, không thì ta không bỏ qua chuyện hôm nay cho ngươi đâu."
Nói rồi, ta kéo tai lôi hắn đi ra ngoài. Bấy giờ, trong sân có vài tên nô tài đi ngang, hắn liền chỉ tay về phía bọn chúng rồi nói:
"Ta đi không biết bao giờ mới về, các ngươi lo liệu giúp ta. Thuốc ta đang phơi trăng, sáng mai nhớ đem vào sớm không thì sẽ ướt sương đấy!"
Đợi Cảnh Khang nói xong, ta liền kéo hắn lên lưng hổ, hắn ngồi sau lưng ôm lấy ta sợ hãi la lên:
"Con hổ này đi được không vậy hả?"
Ta bay lên trên không, hắn hốt hoảng ôm càng chặt:
"Chậm chút! Đáng sợ quá!"
Ngay lúc đó ta ngửi một mùi thuốc thơm rất nồng trên người hắn, mới nãy tiếp xúc với hắn nhưng chắc là hồi hộp đến nín thở nên không ngửi thấy. Ta khó chịu đưa tay bịt mũi lại:
"Sao ngươi hôi mùi thuốc vậy hả? Ghê quá đi!"
Hắn trả lời lại ta:
"Làm như cô thơm lắm không bằng, bao nhiêu ngày chưa tắm rồi hả? Hôi hơn cả cú."
"Ta hôi vậy đó nhưng có người muốn ôm cũng không được, ngươi tận hưởng giây phút này đi."
"Làm như ta thèm, chỉ có Sơn Tiểu Văn mới thích mùi này của cô."
"Đừng có nhắc hắn với ta. Ta cắt lưỡi ngươi bây giờ!"
"Dữ vậy ai yêu nổi. Bà già khó tính."
"Ngươi nó ta là bà già sao không nhìn lại mình đi. Ngươi lớn tuổi hơn ta đấy, liệu mà cười vợ sinh con nếu không sau này lực bất tòng tâm."
"Hì hì."
"Cười gì hả?" Ta quay ra sau nhìn hắn, cái mặt của hắn cứ gian xảo làm sao. Hắn nói nhỏ vào tai ta:
"Mùi thuốc mà cô đang ngửi thấy chính là thuốc tráng dương, ta đang định ngâm thuốc xong thì cô đến. Bây trong người ta còn rất hưng phấn, chỉ tiếc mới nãy cô hôi quá làm ta mất hứng mà thôi. Mà lúc nãy ta với cô làm vậy Sơn Tiểu Văn mà hay không biết có ghen không?"
"Ta đã bảo đừng có nhắc tới hắn mà."
"Thật tiếc cho Tiểu Văn, nó yêu phải một bà già khó trị rồi. Để người già hơn như ta yêu có lẽ sẽ ổn hơn"
Vừa nghe điều đó ta thúc khủy tay vào ngực hắn:
"Bớt gạ gẫm ta lại đi, ngươi không phải gu của ta đâu."
Hắn bật cười, giản xảo nhìn ta: "Nếu như Sơn Tiểu Văn không phải đệ đệ của ta thì ta đã sớm giành cô với hắn rồi."
Ta không biết đáp lại câu đó làm sao nên im lặng, rồi đánh sang chuyện khác để nói:
"Bây giờ ta đưa ngươi đến Hàn Trung Động, ta đem hai đứa nhỏ đến cho Đại Lục chăm sóc rồi. Ngươi ở lại đó với họ đi."
Có lẽ hắn cũng biết ta không muốn nói về vấn để đó nên hắn cũng cho qua, tạm bợ gật đầu một cái. Xong, hắn liền tránh mặt ta nhìn vu vơ nơi khác, nói:
"Cô đứng đắn hơn chút đi. Tiểu Văn yêu cô lắm đó, cô đừng đem trái tim người ta ra đùa giỡn. Mấy chuyện chơi đùa một chút với đám nữ nhân đó cũng bỏ đi. Đều già hết rồi, nên chọn một điểm dừng chân."
Ta trầm giọng xuống, suy nghĩ một lúc rồi đáp lại câu nói đó của hắn:
"Điểm dừng của ta là cái chết trên chiến trường, không phải dừng ở một tên đàn ông."
Nghe ta nói xong hắn liền căm lặng. Từ lúc đó, ta và hắn im lặng cho tới khi đến Hàn Trung Động. Để hắn ở lại xong ta liền đi về Đan Điểu Thành. Trên đường về lại cảm thấy mệt mỏi, chắc là có người nói chuyện sẽ bớt mệt hơn. Đêm thì khuya mà gió thì mạnh, hai mắt ta muốn khô cả rồi.
Một lúc lâu sau ta về Đan Điểu thành rồi tới phòng mình, lần này quá mệt nên đáp thẳng trước cửa phòng, không đi qua cổng nữa. Ta mở cửa phòng ra thì lại thấy có bát mì vẫn còn hơi ấm nhưng mệt quá nên chẳng muốn ăn, ta nằm lên giường gác tay lên trán mà thở dài tự nói một mình:
"Hôm nay mệt quá rồi. Ma quân sau lại im ắng thế này? Định chơi trò gì đây?"
Vừa lúc đó đột nhiên có người hỏi ta:
"Nàng mệt hả?"
Ta theo phản xạ mà trả lời:
"Ừm."
"Sao không ăn đi."
"Ăn không nổi."
"Vậy sao không ngủ?"
"Không dám ngủ."
"Hôm nay nàng đi đâu mà người toàn mùi thuốc vậy?"
Tới lúc này ta mới giật mình ngồi dậy xem ai hỏi. Thì ra lại là Sơn Tiểu Văn đứng ngoài cửa sổ giỡn trò chọc phá. Ta vừa nhìn thấy hắn đã tức giận mà tháo giày ném vào phía hắn đứng:
"Sao không sủa đi! Ai cho ngươi nói chuyện?"
Hắn tung cửa sổ và nhìn ta, hắn lại đổi hình dạng, bộ dạng bán yêu thú của hắn làm ta hơi khó chịu, hắn hỏi ta:
"Vết thương trên mặt nàng sao không làm sạch đi, để lâu sẽ thành sẹo đó."
"Kệ ta."
"Ừm. Nhưng mà nàng bôi thuốc lần nào chưa? Cảnh Khang có cho ta thuốc bôi này."
"Không cần, cút đi! Vài hôm nữa ta rãnh sẽ hành hạ ngươi sau."
"Bây giờ luôn đi, ta không đợi được rồi. Ít ra thì lúc đánh, ta cũng có thể chạm vào nàng."
Nghe lời hắn nói mà ta nổi da gà: "Bớt điên giùm đi. Mấy hôm nữa ngươi và Liêu Kỹ phải coi lại Quỷ binh cho ta."
"Ta không làm, Liêu Kỹ cũng không làm đâu."
"Các ngươi không làm gì đừng hòng sống."
"Nàng giết ta được sao? Ta và Liêu Kỹ dễ chết vậy thì đã bị Thiên tộc giết lâu rồi."
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì đây? Muốn chọc tức ta à?"
"Ta không chọc tức nàng, ta chỉ muốn nói nàng dừng lại đi, bây giờ vẫn còn kịp đó."
"Ngươi tốt lành gì hơn ta mà khuyên? Ngươi nghĩ ta không giết họ thì họ không giết ta sao? Cả ngươi mà sơ xuất họ cũng sẽ giết. Ở đó mà từ bi khuyên nhủ."
"Ừm. Mì nguội rồi. Nàng muốn ăn món gì không? Ta nấu cho."
Ta ngạc nhiên nhìn kĩ lại hắn:
"Tô mì này là ngươi nấu sao?"
"Ừ. Là ta nấu."
"Ai thả dây ra cho ngươi?"
"Dây đứt hôm qua rồi, bữa nay không ai thay cả. Nhưng ta không trốn đâu, nàng yên tâm."
"Không đúng, hôm qua cũng có một tô canh, có phải ngươi là không?"
"Là ta là. Nhưng ta chỉ tháo khóa ra, nấu xong là ta gài lại bình thường, không có trốn."
Ta đứng bật dậy, đi tới lập tức cầm tô mì đó ném xuống đất. Hắn vẫn tỏ thái độ bình tĩnh:
"Hôm sau ta không nấu mì nữa, ngày mai muốn ăn gì để ta nấu cho."
Ta liền quát: "Ngươi im ngay cho ta!"
"Ừm."
Nói rồi hắn quay lưng đi, ta lại cảm thấy không buông bỏ được chuyện này, ta chạy ra cửa định xử lý hắn nhưng lại không thấy hắn đâu. Quái lại! Ta đi vòng vòng xem thử cũng chẳng thấy đâu. Không thấy hắn nên ta đành trở về phòng, vừa bước vào cửa đã bị một gáo nước tát vào mặt, ta còn chưa kịp hoàn hồn thì lại bị xối thêm gáo nữa, bất chợt lại nghe tiếng Sơn Tiểu Văn:
"Nàng không chịu tắm rửa gì cả. Hôi như cú rồi."
Lại là tên chết tiệt này, từ xưa tới giờ hắn lúc nào cũng như hồn mà muốn dịch chuyển đi đâu cũng dễ, ta thật sự chịu không nổi hắn nữa rối. Ta đưa ta lên lao mặt, rồi giật lấy cái gào gõ mạnh vào đầu hắn:
"Ta không tắm thì mặc ta! Ngươi là mẹ ta à? Ai mượn ngươi lo?"
Hắn nhíu mày lại:
"Ta yêu nàng mà, nàng có cần xa cách với ta vậy không? Ta muốn chăm sóc cho nàng, chỉ đơn giản vậy thôi."
"Đơn giản ghê nhỉ? Đơn giản mà hết lần này tới lần khác đè ta ra giường. Miệng thì đơn giản như tâm có đơn giản không?"
"Ta.. Đó chẳng phải vì ta yêu nàng hay sao?"
Ta trừng mắt, cảm thấy hắn quá đáng ghét: "Cút ngay cho ta, đừng để ta chướng mắt nữa."
Hắn vẫn đứng lỳ ngay đó, ta tức quá nên nắm sừng hắn mà kéo đi ra ngoài rồi đạp hắn một cái khiến hắn ngã vào bụi cỏ. Xong việc, ta nhìn xung quanh rồi gọi lớn:
"Người đâu hết rồi? Người đâu!"
Hai tên binh sĩ từ đâu chạy tới, ta liền chỉ tay vào mặt Tiểu Văn mà nói:
"Lấy xích khóa lớn hơn buột hắn lại. Còn một kẻ lau sàn cho ta. Ta đi tắm rửa rồi quay lại, nếu còn chưa thay dây xích được cho hắn thì đừng trách sao đầu hai ngươi rơi xuống đất."
Nói rồi, ta hừng hực bỏ đi chỗ khác. Cả người ta ướt hết rồi, vốn dĩ định đúng vài ngày rồi tắm luôn nhưng lần này phải đi tắm thật. Ta lười nhất chính là tắm, phải có tình huống gì đó mới lếch vào nhà tắm. Tắm chẳng có gì thú vị. Chán thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.