Chương 111: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực.
Hải Lang
20/09/2021
Đúng lúc đó cung nữ đem nước tới, ta quay lại cầm thao nước thì tay không còn tê nữa.
Đưa nước cho Tiểu Văn xong, ta tự dưng chống mặt đến hoa cả mắt, ta ngồi lên ghế, cố điều tiết hơi thở rồi vận công. Lúc ấy từ trong đầu lòng bàn tay ngay vị trí bị thương do bị gai đâm chạy ra một chút máu xanh. Nhìn vết thương ta bỗng chợt nhớ ra là lúc đấu với con thuồng luồng nó đã phóng gai nhọn ra và lúc quay về có một cái gai mắc vào tóc, ta vô ý vuốt tay trúng nên mới có vết thương này. Nghĩ tới đây thì biết ngay chiếc gai có độc rồi, ta hốt hoảng rút tay giấu vào trong áo rồi đi vào buồng thay đồ bên trong tiếp tục vận công thải độc ra ngoài.
Suốt mấy canh giờ ta kiên trì thải độc ra ngoài, lúc máu độc chảy ra hết thì đột nhiên đầu ta đau điếng lên rồi thành một cơn đau đớn không thể tả. Ta cố ngậm miệng lại để không la lớn nhưng bất thành, đau quá dữ dội, ta ngã xuống đất, la lên:
"Đừng đau nữa!"
Vừa lúc đó Tiểu Văn nghe tiếng la nên chạy vào, hắn hốt hoảng đỡ ta ngồi dậy:
"Nàng sao vậy Hàn Hàn? Nàng đau ở đâu?"
Ta đưa tay nắm lấy chiếc sừng của hắn. Đúng lúc đó Mạt Xuyên đột nhiên khóc toáng lên, dù rất đau như ta vẫn cố gượng dậy đi đến bên giường, lúc ta chạm vào thì con bé bớt sốt nhiều rồi. Ta quỵ xuống giường, rồi gụt đầu xuống đất:
"Đưa con bé cho nhũ mẫu. Ta sắp không chịu được nữa rồi."
Tiểu Văn lại muốn đỡ ta ngồi dậy nhưng ngay lập tức ta hất hắn ra:
"Để ta yên! Mau đem Mạt Xuyên đi đi!"
"Nàng rốt cuộc bị sao vậy? Nàng nói đi chứ!"
"Ta bảo ngươi đi! Ngươi bị điếc hả?"
Hắn tỏ ra lưỡng lự nhưng sau đó cũng chịu bế Mạt Xuyên lên, nói:
"Ta đưa cho nhũ mẫu rồi sẽ quay lại. Nàng cố đợi một chút."
Nói rồi, hắn chạy vụt ra ngoài. Ta thấy thế liền bò lên giường rồi ôm lấy đầu mình cố chịu đựng cho qua hết cơn đau. Một lúc sau, cơn đau giảm dần, nhưng ta cũng kiệt sức nên nhắm mắt lại rồi ngủ lúc nào chẳng hay.
* * *
Giấc ngủ đó lại đưa ta vào cơ ác mộng trận lửa cháy ở đại lao Miêu tộc năm đó. Vẫn thế thôi, lửa và lửa kèm vài lời mắng chửi nhẫn tâm của phụ thân ta nhưng lúc nào mơ thấy nó ta cũng không thoát khỏi hoảng loạn. Sau một thời gian trong mơ như địa ngục, ta tỉnh giấc với ma khí dâng lên nồng nặc, ta đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Sơn Tiểu Văn ngồi bên cạnh đang chống tay đỡ đầu mà ngủ, nhưng giờ hắn lại quay về hình dạng bán yêu thú rồi. Cái tên này thật quá nhiều hình dáng, chẳng đâu lường được. Dù trong hình dạng này hắn có sừng nhưng nhưng cái khác cũng chẳng khác gì so với con người, nhìn da dẻ trắng trẻo của hắn làm ta lại khát máu. Nghĩ tới máu là ta lại không tự chủ được. Ta nhẹ nhàng ngồi dậy, đưa răng cắn vào vai hắn, hắn giật mình tỉnh giấc, ta vẫn không bỏ răng ra, vẫn cắn tới lúc máu hắn chảy ra ngoài, hắn vịnh hai vai của ta nhưng không đẩy ra. Lấy đủ lượng máu ta muốn rồi thì Sơn Tiểu Văn bỗng lại quay trở lại tiên thể không còn sừng nữa, hắn vịnh vai của mình, vừa nén đau vừa hỏi ta:
"Sao nàng cắn ta?"
Máu trên vai hắn vẫn chảy ra khiến ta không khỏi cơn thèm khát, ta vừa cắn vừa cỡ áo áo hắn xuống cắn cho dễ. Hắn vốn dĩ có 3 hình dạng, một là bộ dạng tuấn tú, hai là bộ dạng bán yêu thú, mặt mũi hắn vẫn bình thường nhưng lại có sừng và móng. Bộ thứ 3 chính là hoàn toàn là yêu thú, răng hay lông lá đều có hết và vô cùng đáng sợ, ta nghĩ khi nào quyết định hắn mới hiện bộ dạng thứ 3 còn bình thường hắn chỉ để mình là bán yêu thú thôi. Bây giờ hắn quay hình con người tuấn tú rồi, đây chính là hình dạng khiến ta xao xuyến nhất. Tự nhiên giờ này người ta lại hơi "nóng", muốn hắn thỏa mãn mình.
Bị ta cắn, mắt hắn ứ lệ nhìn ta. Thấy hắn khóc vì đau mà không đẩy ra làm ta có chút thương hại. Ta dừng cắn chòm tới liếm vệt máu đang chảy ra, máu chảy xuống bụng của hắn, ta liếm tới bụng, chiếc bụng múi cơ săn chắc vô cùng. Ở chỗ nãy thật quá hấp dẫn, ta liền cắn thêm một cái, hắn la lên một tiếng: "A a a a."
Nghe hắn la, ta liếc mắt lên nhìn lên rồi đưa tay ra ngoài, biến ra thanh ma kiếm, tuốt nó khỏi vỏ, đưa lên ngực Tiểu Văn rạch nhỏ một đường ngang, hắn lúc này bất ngờ đẩy ta ngã ra sau:
"Nàng làm gì vậy?"
Ngã xong cú đó ta cũng tỉnh táo lại, ta dụi mắt rồi tự tát vào mặt mình. Hình như mới nãy ta hơi thiếu kiềm chế rồi. Thấy ta đã bình tĩnh lại, Tiểu Văn đưa tay tới đỡ ta dựa vào lòng mình nhưng vẻ mặt hắn có mấy phần sợ hãi:
"Nàng không sao phải không?"
Ta còn đang chưa thấy lại ý thức cho lắm, mất một lúc hoàn toàn tỉnh táo rồi đẩy hắn ra, quát:
"Cút ra ngoài cho ta!"
Bị ta đuổi nhưng hắn không từ bỏ, hắn tiền đến gần ta hơn, lo lắng hỏi:
"Ma khí của nàng mạnh lắm đó. Nàng có sao không?"
Ta xoa đầu mình rồi phun nước bọt trong miệng ra, đầu như muốn điên lên:
"Tại sao lại uống thứ máu gớm ghiếc đó chứ? Đã vậy còn định.."
Tiểu Văn đưa tay chạm vào người ta, ta liền nhìn xuống vết cắt khi nãy ta rạch ngực hắn. Nhìn cái hình dạng con người bây giờ của hắn ta lại rối loạn, ta lại đẩy hắn ra:
"Rốt cuộc ngươi là dạng nào? Lúc nào thì biến đổi đây?"
Hắn đáp: "Khi nào ta muốn đổi thì sẽ đuổi, khi quá sợ ta cũng thay đổi. Ta trả lời nàng rồi, nàng làm ơn nói nàng bị gì đi."
"Cút! Mau cút cho ta. Ngươi là con chó thì không có quyền nói chuyện với ta! Cút ngay!"
Hắn vẫn ngồi đó, hắn không đi thì ta đành đi thôi, ta đứng dậy chạy thật nhanh ra khỏi phòng, ta chỉ còn biết chạy tới nhà tắm để gội rửa cho sạch mùi bẩn thỉu của hắn trên người mà thôi. Thật không thể tin nổi chỉ vừa khi nãy ta đã lóe lên ý định làm chuyện "đó" với hắn, đúng thật là kinh khủng mà!
* * *
Từ lúc chạy ra khỏi phòng thì ta không quay về đó nữa mà tới thăm Trác Liên và Mạt Xuyên. Hai đứa trẻ đó khỏe hơn ta cũng mừng, có điều Mạt Xuyên vẫn sốt. Thấy nó như vậy ta không an tâm chút nào cả, Binh Kinh với Tiểu Lục đi đến chỗ Đại Lục rồi ở Hàn Trung Động, Đan Điểu Thành chỉ còn có mình ta, chắc ta nên đem hai đứa trẻ này qua bên đó cho tiện chăm sóc với con của Tiểu Lục.
Sang hôm sau, ta lo luyện binh ở thao trường đến chiều thì đến thăm hai đứa trẻ. Thấy Mạt Xuyên vẫn sốt nên ta gấp gáp cổng Trác Liên sau lưng còn trước ngực buột Mạt Xuyên cấp tốc chạy đi Hàn Trung Động.
Đến nơi thì trời cũng vừa sập tối. Người ngợm mồ hôi với toàn cát đất do vừa ở thao trường về là đi ngay. Ta đưa con cho Đại Lục, hắn mắng ta đến điếc cả tai, uống được một cốc nước lã thì lại quay về, toàn thân cứ ê ẩm không sao chịu nổi, vết thương trên mặt từ hôm qua tới giờ chưa kịp rửa hay bôi thuốc, mồ hôi chảy vào lại rát buốt. Lướt trên gió mà đi, gió lùa lại bốc mùi cơ thể, tối về mệt làm biếng tắm liền lăng ra ngủ không biết lúc nào sẽ thành cục đất biết đi. Hôm qua vừa vô cớ bị trúng độc chỉ ngủ được đêm đó còn chưa kịp để nội công bình phục, quả là càng già càng cực khổ mà.
Thấy được ánh đèn của Đan Điểu Thành ta chợt nhớ ra một chuyện, ta phải đi tìm Cảnh Khang quay lại, tình trạng này mà thiếu hắn thì hai đứa con đáng thương của ta thế nào cũng không sống nổi. Vừa nghĩ xong, taa quay đầu bạch hổ chạy đi tiếp. Lúc Cảnh Khang đi ta có nhờ một ma linh đi theo nên đã biết nơi hắn ở rồi.
Gần nửa đêm ta đến nhà của Cảnh Khang. Đó là một nha trang giàu có, tráng lệ trong một óc đảo ở giữa biển Nam hải, phải đi qua một đám sương mù, đặc kính mới tới được óc đảo này. Tàu thuyền bình thường của phàm nhân qua lại chẳng có cơ duyên mà gặp, đây là chốn bồng lai giữa biển của tiên nhân. Vừa bước đến cửa nha trang đó ta đã thấy ngay một cái cổng to lớn dát vàng rồng đề 4 chữ "Dược gia Cảnh tộc". So với độ giàu có mà bên trong toàn ma của nhà họ Sơn thì nơi này coi ra giàu gấp vạn vạn lần. Ta để hổ đứng bên ngoài chờ còn mình thì đi vào, gọi lớn:
"Cảnh Khang, ta có chuyện muốn gặp ngươi!"
Vừa dứt lời thì đột nhiên từ tứ phía dây leo rừng bay ra quấn lấy chân tay ta khiến ta không kịp trở tay. Một đám người chừng mấy chục bước ra từ trong làn khói trắng, Cảnh Khang mặc một bộ đồ trắng bước ra, dáng vẻ hắn oai phong hơn khi ở Đan Điểu Thành nhiều. Hắn bước tới nhìn ta:
"Sao cô biết ta ở đây?"
Ta vui mừng trả lời hắn:
"Cảnh Khang, ta cần ngươi quay về."
Hắn nhìn ta, trong mắt có chút ý cười:
"Quay về cũng được thôi. Lý do gì?"
"Trác Liên với Mạt Xuyên đều bị bệnh cả rồi, ta và Đại Lục thì không có thời gian chăm sóc mà giao cho nhũ mẫu thì không yên tâm. Ta muốn ngươi quay về chăm sóc chúng giúp ta, làm ơn đó."
"Chăm con cho cô à? Có lợi ích gì không?"
"Ta.. ta có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn. Chúng ta là bằng hữu mà Cảnh Khang."
Nói đến đây hắn đột nhiên tỏ ra cợt nhã, nói:
"Cô cũng thấy rồi, ở đây ta có tất cả, không thiếu gì. Chỉ thiếu.. sắc mà thôi. Đêm nay.. cô có muốn cùng ta.."
Ta không nghĩ quá sâu xa về câu nói của hắn nên đồng ý ngay: "Được, ta đồng ý."
Hắn tỏ ra ngạc nhiên: "Cô biết ý ta nói là gì không mà đồng ý?"
Ta liền đáp: "Uống rượu, ta đồng ý uống rượu với ngươi."
Nghe ta nói xong, hắn bỗng nhếch môi cười rất gian xảo rồi bước tới áp sát mặt ta:
"Ta không uống rượu, ta muốn cô thôi. Chịu không? Một đêm với ta."
Nghe hắn nói ta suýt đã bật cười rồi nhưng cố kìm nén lại. Ta không tin là hắn dám ngủ với ta một đêm đâu, bởi thế nên ta muốn hùa theo trêu ghẹo hắn một chút. Ta nhắm mắt, ngước mặt lên:
"Nè, cho ngươi, tới đi!"
Đưa nước cho Tiểu Văn xong, ta tự dưng chống mặt đến hoa cả mắt, ta ngồi lên ghế, cố điều tiết hơi thở rồi vận công. Lúc ấy từ trong đầu lòng bàn tay ngay vị trí bị thương do bị gai đâm chạy ra một chút máu xanh. Nhìn vết thương ta bỗng chợt nhớ ra là lúc đấu với con thuồng luồng nó đã phóng gai nhọn ra và lúc quay về có một cái gai mắc vào tóc, ta vô ý vuốt tay trúng nên mới có vết thương này. Nghĩ tới đây thì biết ngay chiếc gai có độc rồi, ta hốt hoảng rút tay giấu vào trong áo rồi đi vào buồng thay đồ bên trong tiếp tục vận công thải độc ra ngoài.
Suốt mấy canh giờ ta kiên trì thải độc ra ngoài, lúc máu độc chảy ra hết thì đột nhiên đầu ta đau điếng lên rồi thành một cơn đau đớn không thể tả. Ta cố ngậm miệng lại để không la lớn nhưng bất thành, đau quá dữ dội, ta ngã xuống đất, la lên:
"Đừng đau nữa!"
Vừa lúc đó Tiểu Văn nghe tiếng la nên chạy vào, hắn hốt hoảng đỡ ta ngồi dậy:
"Nàng sao vậy Hàn Hàn? Nàng đau ở đâu?"
Ta đưa tay nắm lấy chiếc sừng của hắn. Đúng lúc đó Mạt Xuyên đột nhiên khóc toáng lên, dù rất đau như ta vẫn cố gượng dậy đi đến bên giường, lúc ta chạm vào thì con bé bớt sốt nhiều rồi. Ta quỵ xuống giường, rồi gụt đầu xuống đất:
"Đưa con bé cho nhũ mẫu. Ta sắp không chịu được nữa rồi."
Tiểu Văn lại muốn đỡ ta ngồi dậy nhưng ngay lập tức ta hất hắn ra:
"Để ta yên! Mau đem Mạt Xuyên đi đi!"
"Nàng rốt cuộc bị sao vậy? Nàng nói đi chứ!"
"Ta bảo ngươi đi! Ngươi bị điếc hả?"
Hắn tỏ ra lưỡng lự nhưng sau đó cũng chịu bế Mạt Xuyên lên, nói:
"Ta đưa cho nhũ mẫu rồi sẽ quay lại. Nàng cố đợi một chút."
Nói rồi, hắn chạy vụt ra ngoài. Ta thấy thế liền bò lên giường rồi ôm lấy đầu mình cố chịu đựng cho qua hết cơn đau. Một lúc sau, cơn đau giảm dần, nhưng ta cũng kiệt sức nên nhắm mắt lại rồi ngủ lúc nào chẳng hay.
* * *
Giấc ngủ đó lại đưa ta vào cơ ác mộng trận lửa cháy ở đại lao Miêu tộc năm đó. Vẫn thế thôi, lửa và lửa kèm vài lời mắng chửi nhẫn tâm của phụ thân ta nhưng lúc nào mơ thấy nó ta cũng không thoát khỏi hoảng loạn. Sau một thời gian trong mơ như địa ngục, ta tỉnh giấc với ma khí dâng lên nồng nặc, ta đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Sơn Tiểu Văn ngồi bên cạnh đang chống tay đỡ đầu mà ngủ, nhưng giờ hắn lại quay về hình dạng bán yêu thú rồi. Cái tên này thật quá nhiều hình dáng, chẳng đâu lường được. Dù trong hình dạng này hắn có sừng nhưng nhưng cái khác cũng chẳng khác gì so với con người, nhìn da dẻ trắng trẻo của hắn làm ta lại khát máu. Nghĩ tới máu là ta lại không tự chủ được. Ta nhẹ nhàng ngồi dậy, đưa răng cắn vào vai hắn, hắn giật mình tỉnh giấc, ta vẫn không bỏ răng ra, vẫn cắn tới lúc máu hắn chảy ra ngoài, hắn vịnh hai vai của ta nhưng không đẩy ra. Lấy đủ lượng máu ta muốn rồi thì Sơn Tiểu Văn bỗng lại quay trở lại tiên thể không còn sừng nữa, hắn vịnh vai của mình, vừa nén đau vừa hỏi ta:
"Sao nàng cắn ta?"
Máu trên vai hắn vẫn chảy ra khiến ta không khỏi cơn thèm khát, ta vừa cắn vừa cỡ áo áo hắn xuống cắn cho dễ. Hắn vốn dĩ có 3 hình dạng, một là bộ dạng tuấn tú, hai là bộ dạng bán yêu thú, mặt mũi hắn vẫn bình thường nhưng lại có sừng và móng. Bộ thứ 3 chính là hoàn toàn là yêu thú, răng hay lông lá đều có hết và vô cùng đáng sợ, ta nghĩ khi nào quyết định hắn mới hiện bộ dạng thứ 3 còn bình thường hắn chỉ để mình là bán yêu thú thôi. Bây giờ hắn quay hình con người tuấn tú rồi, đây chính là hình dạng khiến ta xao xuyến nhất. Tự nhiên giờ này người ta lại hơi "nóng", muốn hắn thỏa mãn mình.
Bị ta cắn, mắt hắn ứ lệ nhìn ta. Thấy hắn khóc vì đau mà không đẩy ra làm ta có chút thương hại. Ta dừng cắn chòm tới liếm vệt máu đang chảy ra, máu chảy xuống bụng của hắn, ta liếm tới bụng, chiếc bụng múi cơ săn chắc vô cùng. Ở chỗ nãy thật quá hấp dẫn, ta liền cắn thêm một cái, hắn la lên một tiếng: "A a a a."
Nghe hắn la, ta liếc mắt lên nhìn lên rồi đưa tay ra ngoài, biến ra thanh ma kiếm, tuốt nó khỏi vỏ, đưa lên ngực Tiểu Văn rạch nhỏ một đường ngang, hắn lúc này bất ngờ đẩy ta ngã ra sau:
"Nàng làm gì vậy?"
Ngã xong cú đó ta cũng tỉnh táo lại, ta dụi mắt rồi tự tát vào mặt mình. Hình như mới nãy ta hơi thiếu kiềm chế rồi. Thấy ta đã bình tĩnh lại, Tiểu Văn đưa tay tới đỡ ta dựa vào lòng mình nhưng vẻ mặt hắn có mấy phần sợ hãi:
"Nàng không sao phải không?"
Ta còn đang chưa thấy lại ý thức cho lắm, mất một lúc hoàn toàn tỉnh táo rồi đẩy hắn ra, quát:
"Cút ra ngoài cho ta!"
Bị ta đuổi nhưng hắn không từ bỏ, hắn tiền đến gần ta hơn, lo lắng hỏi:
"Ma khí của nàng mạnh lắm đó. Nàng có sao không?"
Ta xoa đầu mình rồi phun nước bọt trong miệng ra, đầu như muốn điên lên:
"Tại sao lại uống thứ máu gớm ghiếc đó chứ? Đã vậy còn định.."
Tiểu Văn đưa tay chạm vào người ta, ta liền nhìn xuống vết cắt khi nãy ta rạch ngực hắn. Nhìn cái hình dạng con người bây giờ của hắn ta lại rối loạn, ta lại đẩy hắn ra:
"Rốt cuộc ngươi là dạng nào? Lúc nào thì biến đổi đây?"
Hắn đáp: "Khi nào ta muốn đổi thì sẽ đuổi, khi quá sợ ta cũng thay đổi. Ta trả lời nàng rồi, nàng làm ơn nói nàng bị gì đi."
"Cút! Mau cút cho ta. Ngươi là con chó thì không có quyền nói chuyện với ta! Cút ngay!"
Hắn vẫn ngồi đó, hắn không đi thì ta đành đi thôi, ta đứng dậy chạy thật nhanh ra khỏi phòng, ta chỉ còn biết chạy tới nhà tắm để gội rửa cho sạch mùi bẩn thỉu của hắn trên người mà thôi. Thật không thể tin nổi chỉ vừa khi nãy ta đã lóe lên ý định làm chuyện "đó" với hắn, đúng thật là kinh khủng mà!
* * *
Từ lúc chạy ra khỏi phòng thì ta không quay về đó nữa mà tới thăm Trác Liên và Mạt Xuyên. Hai đứa trẻ đó khỏe hơn ta cũng mừng, có điều Mạt Xuyên vẫn sốt. Thấy nó như vậy ta không an tâm chút nào cả, Binh Kinh với Tiểu Lục đi đến chỗ Đại Lục rồi ở Hàn Trung Động, Đan Điểu Thành chỉ còn có mình ta, chắc ta nên đem hai đứa trẻ này qua bên đó cho tiện chăm sóc với con của Tiểu Lục.
Sang hôm sau, ta lo luyện binh ở thao trường đến chiều thì đến thăm hai đứa trẻ. Thấy Mạt Xuyên vẫn sốt nên ta gấp gáp cổng Trác Liên sau lưng còn trước ngực buột Mạt Xuyên cấp tốc chạy đi Hàn Trung Động.
Đến nơi thì trời cũng vừa sập tối. Người ngợm mồ hôi với toàn cát đất do vừa ở thao trường về là đi ngay. Ta đưa con cho Đại Lục, hắn mắng ta đến điếc cả tai, uống được một cốc nước lã thì lại quay về, toàn thân cứ ê ẩm không sao chịu nổi, vết thương trên mặt từ hôm qua tới giờ chưa kịp rửa hay bôi thuốc, mồ hôi chảy vào lại rát buốt. Lướt trên gió mà đi, gió lùa lại bốc mùi cơ thể, tối về mệt làm biếng tắm liền lăng ra ngủ không biết lúc nào sẽ thành cục đất biết đi. Hôm qua vừa vô cớ bị trúng độc chỉ ngủ được đêm đó còn chưa kịp để nội công bình phục, quả là càng già càng cực khổ mà.
Thấy được ánh đèn của Đan Điểu Thành ta chợt nhớ ra một chuyện, ta phải đi tìm Cảnh Khang quay lại, tình trạng này mà thiếu hắn thì hai đứa con đáng thương của ta thế nào cũng không sống nổi. Vừa nghĩ xong, taa quay đầu bạch hổ chạy đi tiếp. Lúc Cảnh Khang đi ta có nhờ một ma linh đi theo nên đã biết nơi hắn ở rồi.
Gần nửa đêm ta đến nhà của Cảnh Khang. Đó là một nha trang giàu có, tráng lệ trong một óc đảo ở giữa biển Nam hải, phải đi qua một đám sương mù, đặc kính mới tới được óc đảo này. Tàu thuyền bình thường của phàm nhân qua lại chẳng có cơ duyên mà gặp, đây là chốn bồng lai giữa biển của tiên nhân. Vừa bước đến cửa nha trang đó ta đã thấy ngay một cái cổng to lớn dát vàng rồng đề 4 chữ "Dược gia Cảnh tộc". So với độ giàu có mà bên trong toàn ma của nhà họ Sơn thì nơi này coi ra giàu gấp vạn vạn lần. Ta để hổ đứng bên ngoài chờ còn mình thì đi vào, gọi lớn:
"Cảnh Khang, ta có chuyện muốn gặp ngươi!"
Vừa dứt lời thì đột nhiên từ tứ phía dây leo rừng bay ra quấn lấy chân tay ta khiến ta không kịp trở tay. Một đám người chừng mấy chục bước ra từ trong làn khói trắng, Cảnh Khang mặc một bộ đồ trắng bước ra, dáng vẻ hắn oai phong hơn khi ở Đan Điểu Thành nhiều. Hắn bước tới nhìn ta:
"Sao cô biết ta ở đây?"
Ta vui mừng trả lời hắn:
"Cảnh Khang, ta cần ngươi quay về."
Hắn nhìn ta, trong mắt có chút ý cười:
"Quay về cũng được thôi. Lý do gì?"
"Trác Liên với Mạt Xuyên đều bị bệnh cả rồi, ta và Đại Lục thì không có thời gian chăm sóc mà giao cho nhũ mẫu thì không yên tâm. Ta muốn ngươi quay về chăm sóc chúng giúp ta, làm ơn đó."
"Chăm con cho cô à? Có lợi ích gì không?"
"Ta.. ta có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn. Chúng ta là bằng hữu mà Cảnh Khang."
Nói đến đây hắn đột nhiên tỏ ra cợt nhã, nói:
"Cô cũng thấy rồi, ở đây ta có tất cả, không thiếu gì. Chỉ thiếu.. sắc mà thôi. Đêm nay.. cô có muốn cùng ta.."
Ta không nghĩ quá sâu xa về câu nói của hắn nên đồng ý ngay: "Được, ta đồng ý."
Hắn tỏ ra ngạc nhiên: "Cô biết ý ta nói là gì không mà đồng ý?"
Ta liền đáp: "Uống rượu, ta đồng ý uống rượu với ngươi."
Nghe ta nói xong, hắn bỗng nhếch môi cười rất gian xảo rồi bước tới áp sát mặt ta:
"Ta không uống rượu, ta muốn cô thôi. Chịu không? Một đêm với ta."
Nghe hắn nói ta suýt đã bật cười rồi nhưng cố kìm nén lại. Ta không tin là hắn dám ngủ với ta một đêm đâu, bởi thế nên ta muốn hùa theo trêu ghẹo hắn một chút. Ta nhắm mắt, ngước mặt lên:
"Nè, cho ngươi, tới đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.