Dục Lạc

Chương 39: Đoạn Nghiệp Duyên.

Hải Lang

05/09/2021

Xử lý xong tên nhãi nhép đó, ta tiện tay đốt luôn vài gian phòng trống trong nhà hắn để cảnh cáo. Sau khi về Hàn Trung Động ta tặng cho Hoa Linh bé nhỏ của ta cây trâm mình lấy được. So với Hoa Linh, Tiểu Văn là một đứa không biết điều, Hoa Linh nhanh chóng chấp nhận ta như vậy còn hắn thì cứ mơ mộng đâu đâu khó lòng kiểm soát. Lần này hắn làm càng ta chỉ phạt hắn chịu đau một chút cho biết chứ cũng không lấy mạng hắn, vài hôm nữa bình phục chắc sẽ là đến tìm ta.

* * *

Hai hôm sau, một buổi chiều ta vừa đi khảo sát trận địa về thì thấy trước đại diện Hàn Trung Động là những gương đồ sính lễ chất đầy nằm la liệt khắp nơi, lúc này mẹ ta từ đâu xuất hiện ở đây chạy ra nắm lấy tay ta, bà ta nói với giọng lo lắng:

"Hàn Hàn, con cuối cùng cũng về rồi. Người ta cho người đem sính lễ tới tận Hàn Trung Động của con rồi đem tới Ma điện mấy vạn khúc lụa, không biết là vì lý do gì. Chuyện này là sao vậy?"

Ta nhìn đóng lễ vật đó mà cộc cằn gạt tay bà ấy ra, trả lời:

"Bà không cần biết. Số sính lễ ở chỗ Ma điện cứ đem hết qua đây, ta sẽ trả cho hắn. Sau này khi có việc gì bà đừng qua lại giữa ta và Ma quân như vậy không tốt."

"Con nói như vậy là sao? Người ta muốn lấy con nên đem sính lễ tới tận nhà như vậy không lẽ người làm mẹ như ta không được phép hỏi?"

"Bà hỏi xong rồi đó. Về đi.."

Nói hết câu, đi ra xem thử coi rốt cuộc hắn đưa tới những gì. Xem xong, ta chợt nghĩ ra cách hay hơn để cho hắn nếm mùi. Ta nói với thuộc hạ của mình:

"Đem tất cả số sính lễ này trả về. Sau đó cho lan truyền tin tức này ra, tới tai Chiến Thần được càng tốt."

"Dạ!"

"Còn nữa! Ngươi bí mật giúp ta truyền một câu chuyện, tuyệt đối phải khiến người ta tin vào."

"Là câu chuyện gì? Mong chủ nhân nói rõ."

"Là chuyện, Sơn Tiểu Văn thật ra con trai của ta với Chiến Thần. Nhưng Sơn Tiểu Văn lại có ý nghĩ bất kính với ta. Mục đích là khiến cho Chiến Thần tức giận. Nói rằng Sơn Tiểu Văn đại bất kính muốn lấy mẫu thân ruột thịt của mình, hắn là đứa con đại nghịch bất đạo, trời đất khó dung. Ta phải để cho hắn biết mùi muốn tiến cũng được, muốn lùi cũng không xong."

Ba tháng sau.

Suốt thời gian qua, cứ mỗi tối hắn lại đến đứng trên cửa Hàn Trung Động, hắn không thuyết phục cũng không gian xin ta, chỉ đứng đó tới sáng thì quay về. Cứ vào nữa đêm hắn lại hát, cứ y như sợ ta ngủ ngon quên hắn đứng bên ngoài vậy. Mỗi ngày hắn tự sáng tác ra một bài, những lời hát của hắn giống như kể hắn đã nhớ ta tới chừng nào, nhiều khi nghe mà "ớn lạnh" về mức độ sến sẩm đó của hắn. Nhưng có một điều không phủ nhận được, hắn hát rất hay, nó giống như là có một dàn hợp tấu hòa nhạc cho hắn mặc dù chỉ có mỗi mình hắn hát, đám nữ nhân trong cung của ta chết mê chết mệt vì hắn, tối nào cũng lén chạy ra nghe. Có lần ta nghe đám nữ nhân đó nói:

"Chủ nhân của chúng ta thật là không biết lựa chọn. Lão Chiến Thần đó nói gì cũng già rồi, con cái, cháu chắt đầy đàn rồi còn gì. Tiểu Văn này khôi ngô như vậy, lại hát hay, chưa nói đến con người dịu dàng, ánh mắt si tình, ôn nhu như vậy. Nếu ta là chủ nhân, thì ta đã nguyện đi theo hắn rồi. Chủ nhân càng nhiều tuổi càng khó hiểu. Bộ cô ấy tính cả đời cô độc hay sao không biết?"

Nghe bọn chúng nói vậy ta cũng chỉ biết khẽ cười, cứ thế mà cười suốt ba tháng.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, ta và Hoa Linh đi dạo một vòng trong hoa viên. Thầm vui mừng vì ba tháng nay bên ngoài đã đồn đại khắp nơi rồi theo ý ta rồi, có lẽ người ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là Chiến Thần nhưng cũng không sao, chỉ cần hại được Tiểu Văn là đủ. Sau khi đi dạo một chút thì ta phải tới thao trường luyện binh, mãi đến tận tối muộn mệt lã người mới quay về cung vào thư phòng đọc sách. Đúng như thường lệ, đúng giờ này ta lại nghe tiếng hắn hát, hắn hát như vầy:

"Cuộc đời thanh xuân trôi như nước, chẳng dễ tìm được chân tình. Nguyện cả đời nắm lấy tay nàng đi nhắm nghìn sông lớn, mênh mông tứ hải, xem nơi nào to lớn như tình yêu ta dành cho nàng. Nguyện cùng nàng thử cao lương mỹ vị, xem mùi vị nào mê luyến như môi nàng.. Chỉ mong đất làm giường, cỏ hoa làm nệm, đêm ngày được ôm trọn nàng vào lòng.."



Lời hát của hắn chỉ thích hợp cho đám nữ nhân mới lớn mà thôi. Riêng ta nghe thấy chỉ nổi da gà. Hắn hát được thêm mấy câu thì trời bỗng dưng đổ mưa. Ta uống chén trà rồi tự mình bật cười, nói:

"Phen này cầu cho ông trời có mắt đánh cho hắn một cái, xem hắn còn hát được bao lâu."

Đêm đó mưa càng lúc càng to, ta nghĩ chắc hắn đã trở về rồi. Canh ba, ta ra sân đi dạo cho khoây khỏa thì thấy bọn cung nữ đang bu đông ngoài cửa bất kể vẫn còn mưa lâm râm. Thấy vậy ta mới vào trong lấy dù rồi đi ra xem thử. Ta đến đứng ngay bên cạnh bọn chúng còn chưa nhận ra. Ta nghe một cung nữ nói:

"Đúng là cực phẩm! Bọn nam nhân trong cả Hàn Trung Động cũng không bằng một góc."

Bọn chúng chen lấn nhau để nhìn qua khe cửa mở nhỏ rồi xô ta ra xa. Đúng lúc này có đám binh sĩ đi tuần đi ngang, ta gọi một tên lại hỏi:

"Bọn họ đang nhìn gì ngoài đó vậy?"

Tên binh sĩ khẽ nhỏ giọng:

"Đang ngắm Sơn Tiểu Văn đó. Chủ nhân, người nên sớm đuổi hắn đi đi, chứ như thế này sớm muộn gì những nữ nhân đó cũng đánh nhau để giành."

"Thì ra là vậy.. Hết việc rồi, ngươi đi tuần tiếp đi."

"Dạ. Giờ này rất lạnh, chủ nhân người vào trong nghỉ ngơi đi."

"Lát nữa ta vào. Ngươi sai người nấu nước tắm cho ta, nó họ nấu vài món ngon luôn."

"Tiểu nhân đi ngay."

Tên binh sĩ đó rời đi được một lúc. Ta ở lại, cũng gần tới qua canh ba rồi mà bọn chúng vẫn chưa nhận ra ta đứng cạnh. Ta tức giận, chỉ tay vào chúng, bọn họ lập tức bị hất bay thẳng ra ngoài cửa, cánh cửa cũng gãy. Bọn cung nữ nằm la liệt dưới đất, tới lúc này họ mới nhìn ta rồi sợ đến xanh mặt, lập tức chạy đi không còn một ai. Lúc này trời cũng hết mưa, ta cất chiếc dù vào thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của tên nam nhân ngoài cửa. Tiểu Văn mừng rỡ chạy tới chỗ ta, gọi lớn:

"Hàn Hàn!"

Vừa nghe thấy, ta liền lập tức bỏ vào trong, tên đó không những không dừng lại mà còn chạy theo ta. Ta bắt đầu chạy, hắn cũng chạy, khi chỉ còn một bước nữa là tới được thềm đại điện, cứ tưởng hắn sẽ không mặt dày đuổi theo nữa nhưng không ngờ, ta chợt nghe tiếng giẫm chân mạnh rồi đùng một cái, Tiểu Văn bay nhào tới ôm lấy ta. Cảm nhận được có nguy hiểm, ta lách người tránh sang một bên. Ngay lập tức, tên Tiểu Văn úp mặt ngã nhào xuống đất, rõ ràng hắn muốn thừa cơ ôm ta đây mà. Thấy hắn ngã ta cảm thấy rất hả dạ đạp chân lên lưng hắn mà ngạo mạn nói:

"Không biết nhục nhã hay sao mà còn chạy theo ta? Sính lễ ta trả hết rồi, chúng ta chẳng ai nợ ai. Ngươi ngay bây giờ cút liền cho ta!"

Hắn ngoảnh mặt quay lại nhìn rồi bất ngờ ôm chặt chân ta lại, hắn nhìn ta với ánh mắt rưng rưng lệ:

"Nàng đừng đuổi ta đi mà!"

Ta đầy khinh bỉ nhếch môi cười, nói:

"Cút đi. Đừng ép ta nổi điên."



Hắn ghì chân ta lại, năn nỉ:

"Đừng tuyệt tình với ta mà.. ta nhớ nàng, nhớ nàng, nhớ nàng tới không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt lại ta lại nhớ tới nàng. Không có nàng ta sẽ chết đó!"

"Vậy thì chết thử cho ta xem. Miệng thì nói chỉ có mình ta nhưng lại mê hoặc nữ nhân khác."

"Ta mê hoặc người bao giờ?"

"Vậy chứ ngươi hát hò làm gì? Còn mưa không biết tìm chỗ trú đứng đó cho mưa làm ướt người để người ta thấy cơ bắp của ngươi sao? Dạo này trong trắng trẻo, rắn rỏi hơn nhiều rồi đó. Chắc có nhiều nữ nhân mê mẩn ngươi lắm."

"Nàng khen ta hả? Nếu nàng thích ta có thể tập luyện để săn chắc hơn nữa.. Nhưng mà ta nói thật, ta chỉ vô tình làm họ thích thôi. Tất cả những gì ta làm đều vì nàng cả. Tối nào ta cũng tới đây là vì muốn nàng nhìn thấy ta đứng dưới sương lạnh mà rủ chút lòng thương cho ta nhưng nàng lại.. lại chẳng ngó ngàng gì tới."

"Ủa, ta cứ tưởng ngươi sợ nắng đen da nên mới tới vào buổi tối chứ!"

"Nàng sao cứ nghĩ xấu cho ta không vậy?"

Ta đứt khoát gạt chân hất hắn ra rồi lùi lại tránh xa hắn ra vài bước sau đó bỏ đi vào trong, hắn cũng không giữ ta lại nữa. Hắn chỉ nói lớn:

"Ta không hối hận vì việc mình đã làm đâu. Nàng chờ đi, rồi nàng cũng phải tự tìm đến ta mà thôi."

Ta không ngoảnh mặt lại, chỉ đi thẳng về trước. Đi được một lúc ta chợt nhớ ra một chuyện quan trọng nên liền sai một binh sĩ chuyển lời giùm. Ta nhờ hắn nói cho Tiểu Văn ngày mai đem cánh cửa mới lại thay cho cánh cửa bị gãy. Đồng thời cũng sai hắn thông báo cho tất cả nữ tử trong Hàn Trung Động biết, nếu ai khiến cho Sơn Tiểu Văn nắm tay một lần thì lập tức báo cho ta, ta sẽ thưởng lớn. Nói xong ta liền đi tắm, ăn vài món ngon rồi cùng Hoa Linh đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa lên, một binh sĩ hốt hoảng chạy vào, tâu:

"Chủ nhân, chủ nhân, Sơn công tử đem trả cánh cửa."

Bị đánh thức, ta tức giận ngồi dậy cầm chiếc giày ném vào người hắn, quát:

"Có chút chuyện cũng làm rầm lên. Làm gì mặc hắn, sửa xong thì đuổi về, hắn ở lại thì bảo tướng quân thả quỷ binh ra cắn chết hắn."

"Nhưng mà.."

"Nhưng cái gì? Cút! Ta phải ngủ rồi, đi đi."

"Dạ, nhưng.. nhưng Sơn công tử nói cậu ấy làm một mình sẽ rất mệt nên muốn xin chúng ta ăn uống ở đây một bữa."

"Không cho. Bảo hắn làm không được thì đi chỗ khác, ở đây ta cũng có người biết thay cửa, không cần hắn."

"Dạ, tiểu nhân đi nói lại ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook