Chương 18: Là một kẻ cũng biết hại người.
Hải Lang
06/08/2021
Ta vờ như không nghe, húp cho hết nước gà hầm rồi bỏ đi lên giường, đắp chăn lại ngủ. Tuy nhắm mắt nhưng ta có thể biết Tiểu Văn đang bước tới gần ta, hắn lại nói:
"Nàng không muốn nói cũng được. Dù gì ý muốn của nàng đã đạt được chi bằng ta thuận theo ý nàng dùng Sơn Linh Thạch áp chế căn bệnh này."
Vừa nghe hết câu nói đó, ta bật ngay dậy, Tiểu Văn đã quay người đi ra tới ngoài cửa, ta vội chạy theo nhưng hắn đi vô cùng nhanh, ta đuổi theo rồi đuổi đến một cánh rừng thì không thấy bóng dáng hắn đâu nữa, ta loay hoay tìm hắn, trời lúc này đã gần sáng, cây cối trong rừng ùn tùm, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, ta lùi lại rồi chợt đụng phải người phía sau, ta quay lại, hóa ra là Tiểu Văn đang đi tới, hắn nói:
"Nàng đang lo ta sẽ dùng Sơn Linh Thạch phải không? Nàng tưởng ta ngốc đến nổi đã có gì với cô gái nàng chuẩn bị chưa cũng không biết à? Từ trước tới giờ ta để nàng bay nhảy quá rồi nên nàng cũng không còn nhớ bản thân nàng là nữ nhân. Nữ nhân cho dù có thông minh đến đâu thì cuối cùng cũng không thể đánh tay đôi nổi với nam nhân. Hôm nay ta cho nàng vận dụng hết trí thông minh của mình để thoát khỏi bàn tay của ta, trận pháp ta bài ra nếu nàng không thoát được thì giờ này ngày mai sẽ là đêm tân hôn của chúng ta."
Thở dài cho một đứa trẻ cứng đầu. Trên cây kia muốn đứng vững phải cần nội công cớ gì không có chút thực lực mà nói như đúng rồi, câu nói của hắn nghe nực cười làm sao. Ta kiêu ngạo nhìn Tiểu Văn, nói:
"Đúng là rất có quyết tâm, thời cơ vừa tới liền chớp lấy không đợi được. Đáng lẽ ta định ở cạnh ngươi tới sáng mới rời đi nhưng ngươi đã không muốn thì ta cũng không cản. Nghe rõ đây! Ngươi chưa đủ trình độ để giữ chân nơi ta nên sớm từ bỏ ý định vô vị trong đầu đi."
Vừa nói xong, ta biến thanh sáo Ma Phong ra thổi đúng 3 nốt nhạc, kết giới và trận pháp lập tức bị phá hủy dễ dàng, ta nhanh chân rời khỏi. Đi xa một chút ta bỗng nghe tiếng của Tiểu Văn:
"Nàng đi rồi cũng phải quay lại thôi. Lần sau đến hãy mặc y phục tân nương mà ta bảo nàng may, ta chờ nàng ở Sơn gia."
Ta chẳng để tâm đến lời nói đó, bay đi không chút quay đầu. Trong lòng có chút khinh thường mà cười:
"Cứ tưởng đã chuẩn bị rất kỹ, hóa ra cũng chẳng có gì. Tiểu tử không biết lượng sức!"
Gần trưa hôm sau ta về tới Hàn Trung Động, ngày lúc này lập tức có mấy kẻ Ma tộc từ hai bên cửa động chạy tới, người của ta trong động cũng ùa ra vây quanh bảo vệ ta. Ma quân hùng hổ cầm kiếm chạy đến giữ chỉ kiếm về phía ta, nói:
"Nữ nhân hèn hạ, ngươi trả thê tử lại cho ta!"
Ta ngơ ngác nhìn ông ta:
"Thê tử nào?"
Ngày lúc này Đại Lục dẫn theo mẫu thân của ta bước ra từ trong động. Mẫu thân tỏ ra rất giận dữ, nhìn Ma quân, bà nói:
"Chàng vừa mắng ai hèn hạ? Nếu thiếp không tự lấy mình để đe doạ chàng thì chàng sớm đã gây chiến với Hàn Hàn rồi."
Ma quân: "Nhưng mà thê tử, là Liên Hàn Hàn kiếm chuyện với ta trước, nếu hai vạn năm trước cô ta không cứu nữ nhân được gã vào Mạc gia thì từ sớm Thủy tộc và Mạc gia đã tranh đấu tranh giành nhau rồi."
Mẫu thân ta: "Chàng chỉ vì chuyện đó mà cãi lời thiếp sao? Người lấy thuốc giải cho Hàn Hàn là thiếp, hay chàng cũng giết ta luôn đi!"
Ma quân tỏ ra lúng túng có bảy phần nhượng bộ. Thấy vậy ta góp lời:
"Ma quân, một vạn năm trước không phải người ông thật sự muốn giết là ta sao? Biết là người bên cạnh lấy thuốc cho ta chắc ông tức lắm. Tội cho ông bị mẫu thân ta gạt tới hai vạn năm."
Vừa nghe xong, ông ta hoảng hốt bỏ kiếm chạy tới chỗ mẫu thân ta:
"Nàng đừng nghe con gái của nàng, nàng biết cô ta ghét ta mà, là bịa chuyện, ta không hề muốn giết cô ta."
Ta nói tiếp:
"Nếu ông không muốn giết ta thì cớ gì ông phải dùng tên độc để giết người. Nữ nhân hôm đó ta cứu một ngọn gió cũng đủ làm cô ta đứng không vững, ông chỉ cần mũi tên bình thường cũng đủ giết. Rõ ràng là ông đoán ra ta sẽ có hành động gì nên tính toán sẵn."
Mẫu thân ta đẩy Ma quân ra: "Hàn Hàn nói là thật phải không? Chàng gạt thiếp."
Ma quân nghe bà ấy nói vậy liền không giữ được bình tĩnh. Mẫu thân ta tức giận ngoảnh mặt đi, Ma quân lườm ta:
"Tất cả là do cô cả."
Hai bọn ta đấu mắt với nhau, dường như chỉ còn chút nữa thì đánh, ngày khi đó Tiểu Lục chạy ra: "Cơm nấu xong rồi!"
Cả ta và Ma quân vội nhìn mẫu thân ta, thấy bà ấy đi vào, bọn ta gác kiếm đi theo.
…
Trên chiếc bàn đá đủ cho năm người ngồi, ta ngồi cạnh Đại Lục còn Ma quân ngồi nép cạnh mẫu thân ta. Bàn ăn chỉ có một khay gỗ cơm trắng và một tô lớn súp ớt hiểm. Mẫu thân cầm đũa lên gấp một trái ớt đặt vào chén mình rồi nói:
"Đời còn dài, thời gian hạnh phúc chưa đủ thì cớ gì phải sống thù hằn tranh đấu ? Cả nhà chúng ta mấy vạn năm mới ngồi chung một bàn một lần. Hôm nay ăn xong bữa cơm này mọi chuyện xem như xóa bỏ, có được không ?"
Ta và Ma quân nhìn nhau rồi hai kẻ cùng bới cơm vào chén. Bốn người chúng tôi, trừ Ma quân, ai cũng là cao thủ ăn cay, bọn ta ăn ngon lành chỉ có mỗi ông ta xem bộ khá khó khăn, ta mỉa mai:
"Người ngoài thì có cố mấy cũng không thành người nhà nổi."
Ma quân tức giận đập tay lên bàn quát lớn:
"Cô biết chút lễ độ đi, dù gì ta cũng là cha cô đó."
Ta lớn tiếng nói lại: "Ai là cha ta? Ông nghĩ ông có phúc lớn vậy sao?"
"Cô..."
Đang cãi nhau thì bỗng có tiếng mẫu thân ta vang lên:
"Đủ rồi! Hai người không thể giữ chút hoà khí sao?"
Ta và Ma quân dừng cãi vã, không ai nhìn mặt ai. Mẫu thân ta nói tiếp:
"Ta biết ta là vật cản của hai người. Không có ta, hai người đã không phải giữ hoà khí với nhau, không đấu đá trên chiến trường. Ta là một tản đá cản chí lớn của hai người có phải vậy không?"
Ta thì không nói gì nhưng Ma quân lại lập tức dịu giọng lại, nắm lấy tay bà ấy rồi nói:
"Nàng không cản chí lớn của ai hết. Ta và Hàn Hàn đều là người một tộc thì không thể nào đánh người nhà được. Hàn Hàn không thích ta nên mới cư xử như vậy, nếu nàng không muốn nghe những lời khó nghe đó thì chúng ta về nhà đi, có được không?"
Mặc cho họ làm gì, nhìn chỉ thêm gai mắt, ta đứng dậy định bỏ đi, mẫu thân kéo tay ta lại, ta liền hất tay bà ấy rồi nói:
"Ta không làm phiền phu thê hai người tâm sự. Nói xong thì tự về nhà. Ta không tiễn."
"Con ghét ta đến vậy sao?"
"Bà là ai mà ta phải ghét?"
"Con thật sự ghét ta, là do ta không bên cạnh chăm sóc con phải không?"
"Không chăm sóc ta thì ta ghét sao? Vậy chắc cả thiên hạ này tất cả điều đáng ghét như nhau. Ta mệt rồi, ta đi ngủ một chút."
Nói rồi ta bỏ đi vào phòng. Ta đóng cửa phòng lại, vừa đặt chân lên giường thì đột nhiên đau bụng dữ dội, nhưng lúc sau thì hết, ta không để tâm đến nữa liền nằm xuống giường mà ngủ.
…
Buổi tối của ngày hôm đó, mặt trăng vừa lên cao ta cũng tỉnh giấc, Đại Lục không biết từ khi nào đã ngồi cạnh bên giường. Ta mở mắt còn chưa kịp để ánh sáng lọt vào trọn vẹn thì hắn đã lên tiếng hỏi:
"Mấy hôm nay cô đã đi đâu?"
Ta giật mình ngồi dậy, dụi mắt ngáp dài rồi lại nằm xuống cuộn người lại, trả lời:
"Trời tối rồi ngươi ngủ sớm đi, sáng mai nói tiếp."
"Nhưng cô vừa mới ngủ dậy mà. Có phải cô đang giấu ta chuyện gì không? Mấy hôm cô đi với tên họ Sơn đó trở về trông cô có vẻ suy kiệt hơn hẳn. "
"Thì tại thằng nhóc đó giỏi quậy phá mà. Yên tâm đi, ta ổn."
"Được, ta tạm thời tin cô nhưng sau này nếu như ta biết hắn hại thành ra như thế này ta sẽ giết chết hắn, cô đừng mong cản được."
"Được được, muốn làm gì thì làm."
Nói xong ta quay người hướng khác rồi ngủ tiếp.Nói thật, ta vì Tiểu Văn mà mất mấy vạn năm công lực rồi, hiện tại chỉ có cách nghỉ ngơi thật nhiều mới mau phục hồi lại được. Nguyên thần cũng xuất ra đi chơi mấy ngày, nếu bị gì nữa ta cũng không biết kết cục gì tới đây. Mà nói cũng lạ, không biết viên ngọc đó chạy đi đâu rồi nữa? Tìm mãi mà không thấy.
Đang lúc suy nghĩ đắng đo thì ta đột nhiên lại thấy muốn làm gì đó thư giản, ngay lúc vừa nghĩ tới ta liền gọi Đại Lục đến rồi bảo hắn làm cho ta “vui vẻ” một chút. Để hắn hầu hạ ở bên dưới còn ta thì thông thả tận hưởng thư giản, kĩ thuật của hắn bây giờ đã chẳng còn gì sánh bằng nữa, mọi chỗ nhạy cảm của ta hắn đều thông thạo khiến ta rất hài lòng. Sau khi đủ rồi ta và hắn cùng nhau ngủ tới sáng.
Sáng sớm hôm sau, ta đang ngủ rất ngon thì đột nhiên ở bụng giống như bị thứ gì đó cắt mạnh, ta bừng dậy Đại Lục cũng giật mình ngồi dậy ta vội ôm lấy Đại Lục, mồ hôi ướt đẫm trán:
"Ta đau quá! "
Đại Lục vội bắt mạch, hắn còn định truyền công trị thương nhưng ta sực nhớ đến nồi gà hầm và câu nói ta thế nào cũng sẽ quay lại tìm của Tiểu Văn. Đón chắc là do Tiểu Văn giỡn trò trong đó, ta gạt tay Đại Lục ra dấp dửng nói:
"Không cần truyền công, ta biết nguyên nhân rồi."
Đại Lục lo lắng hỏi:
" Là gì? Có phải ai hãm hại cô phải không?"
"Không phải, hắn không có ý hại ta đâu."
"Hắn? Hắn là ai?"
Ta ôm bụng, mặt nhăn nhó trong lòng chợt nghĩ cho dù có đau tới chết cũng không tới gặp hắn nữa. Thật sự rất đau, đầu đến nổi chân tay bủn rủn nhưng ta không hề rên la tiếng nào, một lúc sau ta không trụ nổi nữa rồi trở lại nguyên hình là một con mèo đen, lúc nửa tỉnh nữa mê ta thấy Đại Lục hốt hoảng chạy tới ôm lấy mình lên, ta cố chút lực tàn nói với hắn:
"Đưa ta đến băng động..."
"Tại sao cô thành ra nông nổi này, cô nói đi!"
"Ta không sao hết, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khoẻ thôi..."
"Khoẻ cái gì mà khoẻ! Có phải Sơn Tiểu Văn làm không? Sao cô dễ bỏ qua cho hắn vậy? Cái gì cô cũng giúp hắn, cũng cho hắn thì có ích gì?"
"Tiểu Văn chỉ là vì ta từ chối nên nóng giận, mới làm liều, hắn biết ta thế này nhất định sẽ rất hối hận rất buồn, ngươi nhất định không được gây sự với hắn."
"Ta thật hết nói nổi cô rồi!"
Nói xong, Đại Lục ôm ta trên tay rồi đưa đi. Tới được băng động, ta được đặt xuống, Đại Lục nói:
"Con người ta không thích những chuyện hi sinh cho người khác mà chỉ nhận được tai hại, cho dù thế nào, ta cũng bắt hắn quỳ xuống xin lỗi cô."
Nói rồi hắn vụt đi mất. Ta thở dài nhìn mình qua lớp băng phản chiếu. Bụng không còn đau nữa, có lẽ độc này tái phát theo ngày. Con mèo đen như ta lại được dịp nghỉ ngơi vài ngày. Mắt của ta màu đỏ nhạt, 9 cái đuôi rũ rượi trên băng, không khí lạnh tăng dần, luyện công là vô cùng thích hợp. Ta nằm một chỗ điều tiết lại cơ thể mong có thể thải độc được.
"Nàng không muốn nói cũng được. Dù gì ý muốn của nàng đã đạt được chi bằng ta thuận theo ý nàng dùng Sơn Linh Thạch áp chế căn bệnh này."
Vừa nghe hết câu nói đó, ta bật ngay dậy, Tiểu Văn đã quay người đi ra tới ngoài cửa, ta vội chạy theo nhưng hắn đi vô cùng nhanh, ta đuổi theo rồi đuổi đến một cánh rừng thì không thấy bóng dáng hắn đâu nữa, ta loay hoay tìm hắn, trời lúc này đã gần sáng, cây cối trong rừng ùn tùm, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, ta lùi lại rồi chợt đụng phải người phía sau, ta quay lại, hóa ra là Tiểu Văn đang đi tới, hắn nói:
"Nàng đang lo ta sẽ dùng Sơn Linh Thạch phải không? Nàng tưởng ta ngốc đến nổi đã có gì với cô gái nàng chuẩn bị chưa cũng không biết à? Từ trước tới giờ ta để nàng bay nhảy quá rồi nên nàng cũng không còn nhớ bản thân nàng là nữ nhân. Nữ nhân cho dù có thông minh đến đâu thì cuối cùng cũng không thể đánh tay đôi nổi với nam nhân. Hôm nay ta cho nàng vận dụng hết trí thông minh của mình để thoát khỏi bàn tay của ta, trận pháp ta bài ra nếu nàng không thoát được thì giờ này ngày mai sẽ là đêm tân hôn của chúng ta."
Thở dài cho một đứa trẻ cứng đầu. Trên cây kia muốn đứng vững phải cần nội công cớ gì không có chút thực lực mà nói như đúng rồi, câu nói của hắn nghe nực cười làm sao. Ta kiêu ngạo nhìn Tiểu Văn, nói:
"Đúng là rất có quyết tâm, thời cơ vừa tới liền chớp lấy không đợi được. Đáng lẽ ta định ở cạnh ngươi tới sáng mới rời đi nhưng ngươi đã không muốn thì ta cũng không cản. Nghe rõ đây! Ngươi chưa đủ trình độ để giữ chân nơi ta nên sớm từ bỏ ý định vô vị trong đầu đi."
Vừa nói xong, ta biến thanh sáo Ma Phong ra thổi đúng 3 nốt nhạc, kết giới và trận pháp lập tức bị phá hủy dễ dàng, ta nhanh chân rời khỏi. Đi xa một chút ta bỗng nghe tiếng của Tiểu Văn:
"Nàng đi rồi cũng phải quay lại thôi. Lần sau đến hãy mặc y phục tân nương mà ta bảo nàng may, ta chờ nàng ở Sơn gia."
Ta chẳng để tâm đến lời nói đó, bay đi không chút quay đầu. Trong lòng có chút khinh thường mà cười:
"Cứ tưởng đã chuẩn bị rất kỹ, hóa ra cũng chẳng có gì. Tiểu tử không biết lượng sức!"
Gần trưa hôm sau ta về tới Hàn Trung Động, ngày lúc này lập tức có mấy kẻ Ma tộc từ hai bên cửa động chạy tới, người của ta trong động cũng ùa ra vây quanh bảo vệ ta. Ma quân hùng hổ cầm kiếm chạy đến giữ chỉ kiếm về phía ta, nói:
"Nữ nhân hèn hạ, ngươi trả thê tử lại cho ta!"
Ta ngơ ngác nhìn ông ta:
"Thê tử nào?"
Ngày lúc này Đại Lục dẫn theo mẫu thân của ta bước ra từ trong động. Mẫu thân tỏ ra rất giận dữ, nhìn Ma quân, bà nói:
"Chàng vừa mắng ai hèn hạ? Nếu thiếp không tự lấy mình để đe doạ chàng thì chàng sớm đã gây chiến với Hàn Hàn rồi."
Ma quân: "Nhưng mà thê tử, là Liên Hàn Hàn kiếm chuyện với ta trước, nếu hai vạn năm trước cô ta không cứu nữ nhân được gã vào Mạc gia thì từ sớm Thủy tộc và Mạc gia đã tranh đấu tranh giành nhau rồi."
Mẫu thân ta: "Chàng chỉ vì chuyện đó mà cãi lời thiếp sao? Người lấy thuốc giải cho Hàn Hàn là thiếp, hay chàng cũng giết ta luôn đi!"
Ma quân tỏ ra lúng túng có bảy phần nhượng bộ. Thấy vậy ta góp lời:
"Ma quân, một vạn năm trước không phải người ông thật sự muốn giết là ta sao? Biết là người bên cạnh lấy thuốc cho ta chắc ông tức lắm. Tội cho ông bị mẫu thân ta gạt tới hai vạn năm."
Vừa nghe xong, ông ta hoảng hốt bỏ kiếm chạy tới chỗ mẫu thân ta:
"Nàng đừng nghe con gái của nàng, nàng biết cô ta ghét ta mà, là bịa chuyện, ta không hề muốn giết cô ta."
Ta nói tiếp:
"Nếu ông không muốn giết ta thì cớ gì ông phải dùng tên độc để giết người. Nữ nhân hôm đó ta cứu một ngọn gió cũng đủ làm cô ta đứng không vững, ông chỉ cần mũi tên bình thường cũng đủ giết. Rõ ràng là ông đoán ra ta sẽ có hành động gì nên tính toán sẵn."
Mẫu thân ta đẩy Ma quân ra: "Hàn Hàn nói là thật phải không? Chàng gạt thiếp."
Ma quân nghe bà ấy nói vậy liền không giữ được bình tĩnh. Mẫu thân ta tức giận ngoảnh mặt đi, Ma quân lườm ta:
"Tất cả là do cô cả."
Hai bọn ta đấu mắt với nhau, dường như chỉ còn chút nữa thì đánh, ngày khi đó Tiểu Lục chạy ra: "Cơm nấu xong rồi!"
Cả ta và Ma quân vội nhìn mẫu thân ta, thấy bà ấy đi vào, bọn ta gác kiếm đi theo.
…
Trên chiếc bàn đá đủ cho năm người ngồi, ta ngồi cạnh Đại Lục còn Ma quân ngồi nép cạnh mẫu thân ta. Bàn ăn chỉ có một khay gỗ cơm trắng và một tô lớn súp ớt hiểm. Mẫu thân cầm đũa lên gấp một trái ớt đặt vào chén mình rồi nói:
"Đời còn dài, thời gian hạnh phúc chưa đủ thì cớ gì phải sống thù hằn tranh đấu ? Cả nhà chúng ta mấy vạn năm mới ngồi chung một bàn một lần. Hôm nay ăn xong bữa cơm này mọi chuyện xem như xóa bỏ, có được không ?"
Ta và Ma quân nhìn nhau rồi hai kẻ cùng bới cơm vào chén. Bốn người chúng tôi, trừ Ma quân, ai cũng là cao thủ ăn cay, bọn ta ăn ngon lành chỉ có mỗi ông ta xem bộ khá khó khăn, ta mỉa mai:
"Người ngoài thì có cố mấy cũng không thành người nhà nổi."
Ma quân tức giận đập tay lên bàn quát lớn:
"Cô biết chút lễ độ đi, dù gì ta cũng là cha cô đó."
Ta lớn tiếng nói lại: "Ai là cha ta? Ông nghĩ ông có phúc lớn vậy sao?"
"Cô..."
Đang cãi nhau thì bỗng có tiếng mẫu thân ta vang lên:
"Đủ rồi! Hai người không thể giữ chút hoà khí sao?"
Ta và Ma quân dừng cãi vã, không ai nhìn mặt ai. Mẫu thân ta nói tiếp:
"Ta biết ta là vật cản của hai người. Không có ta, hai người đã không phải giữ hoà khí với nhau, không đấu đá trên chiến trường. Ta là một tản đá cản chí lớn của hai người có phải vậy không?"
Ta thì không nói gì nhưng Ma quân lại lập tức dịu giọng lại, nắm lấy tay bà ấy rồi nói:
"Nàng không cản chí lớn của ai hết. Ta và Hàn Hàn đều là người một tộc thì không thể nào đánh người nhà được. Hàn Hàn không thích ta nên mới cư xử như vậy, nếu nàng không muốn nghe những lời khó nghe đó thì chúng ta về nhà đi, có được không?"
Mặc cho họ làm gì, nhìn chỉ thêm gai mắt, ta đứng dậy định bỏ đi, mẫu thân kéo tay ta lại, ta liền hất tay bà ấy rồi nói:
"Ta không làm phiền phu thê hai người tâm sự. Nói xong thì tự về nhà. Ta không tiễn."
"Con ghét ta đến vậy sao?"
"Bà là ai mà ta phải ghét?"
"Con thật sự ghét ta, là do ta không bên cạnh chăm sóc con phải không?"
"Không chăm sóc ta thì ta ghét sao? Vậy chắc cả thiên hạ này tất cả điều đáng ghét như nhau. Ta mệt rồi, ta đi ngủ một chút."
Nói rồi ta bỏ đi vào phòng. Ta đóng cửa phòng lại, vừa đặt chân lên giường thì đột nhiên đau bụng dữ dội, nhưng lúc sau thì hết, ta không để tâm đến nữa liền nằm xuống giường mà ngủ.
…
Buổi tối của ngày hôm đó, mặt trăng vừa lên cao ta cũng tỉnh giấc, Đại Lục không biết từ khi nào đã ngồi cạnh bên giường. Ta mở mắt còn chưa kịp để ánh sáng lọt vào trọn vẹn thì hắn đã lên tiếng hỏi:
"Mấy hôm nay cô đã đi đâu?"
Ta giật mình ngồi dậy, dụi mắt ngáp dài rồi lại nằm xuống cuộn người lại, trả lời:
"Trời tối rồi ngươi ngủ sớm đi, sáng mai nói tiếp."
"Nhưng cô vừa mới ngủ dậy mà. Có phải cô đang giấu ta chuyện gì không? Mấy hôm cô đi với tên họ Sơn đó trở về trông cô có vẻ suy kiệt hơn hẳn. "
"Thì tại thằng nhóc đó giỏi quậy phá mà. Yên tâm đi, ta ổn."
"Được, ta tạm thời tin cô nhưng sau này nếu như ta biết hắn hại thành ra như thế này ta sẽ giết chết hắn, cô đừng mong cản được."
"Được được, muốn làm gì thì làm."
Nói xong ta quay người hướng khác rồi ngủ tiếp.Nói thật, ta vì Tiểu Văn mà mất mấy vạn năm công lực rồi, hiện tại chỉ có cách nghỉ ngơi thật nhiều mới mau phục hồi lại được. Nguyên thần cũng xuất ra đi chơi mấy ngày, nếu bị gì nữa ta cũng không biết kết cục gì tới đây. Mà nói cũng lạ, không biết viên ngọc đó chạy đi đâu rồi nữa? Tìm mãi mà không thấy.
Đang lúc suy nghĩ đắng đo thì ta đột nhiên lại thấy muốn làm gì đó thư giản, ngay lúc vừa nghĩ tới ta liền gọi Đại Lục đến rồi bảo hắn làm cho ta “vui vẻ” một chút. Để hắn hầu hạ ở bên dưới còn ta thì thông thả tận hưởng thư giản, kĩ thuật của hắn bây giờ đã chẳng còn gì sánh bằng nữa, mọi chỗ nhạy cảm của ta hắn đều thông thạo khiến ta rất hài lòng. Sau khi đủ rồi ta và hắn cùng nhau ngủ tới sáng.
Sáng sớm hôm sau, ta đang ngủ rất ngon thì đột nhiên ở bụng giống như bị thứ gì đó cắt mạnh, ta bừng dậy Đại Lục cũng giật mình ngồi dậy ta vội ôm lấy Đại Lục, mồ hôi ướt đẫm trán:
"Ta đau quá! "
Đại Lục vội bắt mạch, hắn còn định truyền công trị thương nhưng ta sực nhớ đến nồi gà hầm và câu nói ta thế nào cũng sẽ quay lại tìm của Tiểu Văn. Đón chắc là do Tiểu Văn giỡn trò trong đó, ta gạt tay Đại Lục ra dấp dửng nói:
"Không cần truyền công, ta biết nguyên nhân rồi."
Đại Lục lo lắng hỏi:
" Là gì? Có phải ai hãm hại cô phải không?"
"Không phải, hắn không có ý hại ta đâu."
"Hắn? Hắn là ai?"
Ta ôm bụng, mặt nhăn nhó trong lòng chợt nghĩ cho dù có đau tới chết cũng không tới gặp hắn nữa. Thật sự rất đau, đầu đến nổi chân tay bủn rủn nhưng ta không hề rên la tiếng nào, một lúc sau ta không trụ nổi nữa rồi trở lại nguyên hình là một con mèo đen, lúc nửa tỉnh nữa mê ta thấy Đại Lục hốt hoảng chạy tới ôm lấy mình lên, ta cố chút lực tàn nói với hắn:
"Đưa ta đến băng động..."
"Tại sao cô thành ra nông nổi này, cô nói đi!"
"Ta không sao hết, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khoẻ thôi..."
"Khoẻ cái gì mà khoẻ! Có phải Sơn Tiểu Văn làm không? Sao cô dễ bỏ qua cho hắn vậy? Cái gì cô cũng giúp hắn, cũng cho hắn thì có ích gì?"
"Tiểu Văn chỉ là vì ta từ chối nên nóng giận, mới làm liều, hắn biết ta thế này nhất định sẽ rất hối hận rất buồn, ngươi nhất định không được gây sự với hắn."
"Ta thật hết nói nổi cô rồi!"
Nói xong, Đại Lục ôm ta trên tay rồi đưa đi. Tới được băng động, ta được đặt xuống, Đại Lục nói:
"Con người ta không thích những chuyện hi sinh cho người khác mà chỉ nhận được tai hại, cho dù thế nào, ta cũng bắt hắn quỳ xuống xin lỗi cô."
Nói rồi hắn vụt đi mất. Ta thở dài nhìn mình qua lớp băng phản chiếu. Bụng không còn đau nữa, có lẽ độc này tái phát theo ngày. Con mèo đen như ta lại được dịp nghỉ ngơi vài ngày. Mắt của ta màu đỏ nhạt, 9 cái đuôi rũ rượi trên băng, không khí lạnh tăng dần, luyện công là vô cùng thích hợp. Ta nằm một chỗ điều tiết lại cơ thể mong có thể thải độc được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.