Chương 110: Lại Nợ Người Kiếp Duyên.
Hải Lang
19/09/2021
Đi được theo dòng người trong cung ta tới được tẩm cung, bên ngoài sân quả thật rất nhiều binh vệ đang chờ. Ta vừa vào trong tẩm cung đã nghe tiếng ho và tiếng khóc lóc. Ta nhìn qua lớp màn treo và nhìn thấy một người tóc râm bạc nằm trên giường, đám thái y thì không dám đến gần. Thấy vậy ta mới hóa phép cho thời gian ngưng toàn bộ lại, chỉ còn ta và tên hoàng đế là hoạt động được. Ta bước đến cạnh giường của hắn, trong tay hắn còn đang cầm một viên đá cuội, chắc hẳn đấy là viên đá cuội ta đưa. Nhìn hắn nhắm mắt như đang chờ chết, ta nhỏ giọng cất lời:
"Ngươi sắp chết rồi à?"
Hắn yếu ớt mở mắt, vừa nhìn ta hắn liền kích động rồi đưa bàn tay đó lên, giọng hắn rất nhỏ:
"Ta.. ta cuối cùng cũng gặp được rồi. Ta chờ người.. chín năm rồi."
Ta ngồi xuống, vén tóc qua cho hắn:
"Ta có việc nên quên mất. Lần này coi như ta tiễn ngươi đoạn cuối vậy. Ngươi là thần tiên lịch kiếp ở hạ giới chắc cũng mấy kiếp rồi, kiếp trước của ngươi ta có từng gặp, coi như ta và ngươi có duyên. Ngươi bây giờ có thể thanh thản ra đi được rồi."
"Ph...phải...Bao nhiêu năm qua ta cũng mệt rồi. Nhưng ta vẫn phải chờ người.. ta chờ 7 năm rồi lại chờ thêm 2 năm, chờ đến già rồi."
"Quốc sư của ngươi nói ngươi muốn gặp ta nhưng ta hứa rồi lại quên, ai biết được thọ mệnh ngươi ngắn như vậy."
Hắn đưa tay chạm lên mặt ta rồi bật khóc:
"Chín năm qua mà gười vẫn không khác gì cả. Phàm nhân này cả đời cô độc, đến bước đường này cũng chỉ tương tư. Kiếp sau gặp lại người không biết được không?"
Ta nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, dùng thật tâm mà nói:
"Ta chỉ cho ngươi được một cái nắm tay này mà thôi. Ta và ngươi trong thân xác phàm nhân không thể yêu nhau, sau này ngươi lịch kiếp thành công trở về làm tiên nhân thì ta và ngươi càng không thể yêu nhau. Hãy coi ta như một tình kiếp của ngươi, có tình kiếp sẽ dễ phi thăng hơn."
Nói xong, ta kéo tay hắn ra khỏi mặt mình, hắn bật cười rồi để hòn đá kia lên ngực, thở một hơi dài:
"Giá như người đến sớm hơn 1 chút thì ta có thể nhìn ngắm người lâu hơn rồi. Phải đi thật rồi.."
Vừa dứt câu, hắn trút hơi thở cuối cùng, hai hàng nước mắt chảy dài xuống gối, tay vẫn nắm chặt vạt tay áo của ta và cả viên đá. Ngay lúc này những kí ức trong đầu của hắn hiện lên và ta có thể nhìn thấy được. Bấy giờ ta mới biết hắn là con thứ của tiên hoàng, sinh ra trong bụng một cung nữ, từ nhỏ đã bị bệnh nan y. Hắn cả đời làm vua nhưng chưa từng cảm thấy vui vẻ cũng chưa từng cười, chưa từng yêu. Cho đến lúc hắn gặp ta hắn đã dành hết trọn tâm tình, ngày ngày đều vẽ ra một bước tranh của ta. Cho đến ngày hôm nay sức khỏe không còn nữa nên phải ra đi. Là ý trời tàn nhẫn mà thôi. Kiếp này của hắn coi như nhìn thấu hồng trần tranh đoạt, nếu còn chưa thể phi thăng thì quả thật đáng tiếc! Đã xong việc rồi, ta trễ hẹn một lời hứa với hắn.. Ta đứng dậy, ẩn thân rồi đi ra ngoài cửa.
Lúc ta ngồi trên lưng bạch hổ để đi thì thời gian trở lại bình thường và vang lên tiếng nói:
"Hoàng thượng băng hà!"
Ta ngoảnh đầu nhìn lại, quả thật có chút tiếc thương. Hắn chết rồi, triều đình cũng sẽ lung lay, thứ cả đời hắn hy sinh hạnh phúc để giữ gìn hóa ra cũng chỉ là hư không mà thôi. Ta hất tay áo về phía tẩm cung của hắn làm một làn mưa bụi pha lê rơi xuống, ta cất lớn tiếng nói cho đám phàm nhân có âm mưu đoạt vị đó nghe:
"Hoàng đế ra đi chính là tận dương thọ ở đời để hóa thành rồng trên trời. Ai dám có lòng mưu phản chính là phản lại ý trời, nhất định không có kết cục tốt."
Ta nói lời này coi như là răng đe phản tặc cũng đồng thời giúp cho tên hoàng đế kia ra đi thanh thản hơn, dù sau cũng nợ hắn một lời xin lỗi. Vừa dứt lời của ta, đám phàm nhân kia hoảng loạn rồi cùng nhau quỳ xuống đầy kính sợ. Ta cũng chỉ làm được chừng này cho hắn mà thôi. Ngay lúc này, đột nhiên trên mái nhà có một làn khói vàng nhạt bay lên, hóa thành hoa rồi bay lên trời. Ta chăm chú nhìn theo hướng làng khói đó bay:
"Là tiên khí, chẳng lẽ tên hoàng đế này kiếp này đã thành công phi thăng rồi sao?"
Đứng ngắm nhìn những đóa hoa xinh đẹp tan dần, ta dần lấy lại tâm trí rồi nghĩ đến lúc nên đi rồi.
Bỏ qua những thắc mắc, ta lại quay về Đan Điểu Thành. Về đến nơi, ta liền cảm thấy hơi có chút gì đó có lỗi, tâm trạng không sao phấn chấn nổi. Tình cờ nhìn thấy một binh sĩ đi ngang cầm thao nước, ta mới hỏi hắn:
"Đem nước đi đâu vậy?"
Hắn trả lời ta:
"Tiểu nhân lâu quá chưa tắm nên lấy chút nước kỳ cọ. À phải rồi, lúc nãy có con thú cưỡi của Miêu Quân bay qua nhưng chẳng ai cưỡi cả, tiểu nhân thấy nên nói với người."
"Lại con yêu thú đó sao? Phải rồi, Sơn Tiểu Văn sớm giờ có gì lạ không?"
"Hắn vẫn bị buột ở đó, không có động tĩnh gì cả."
Nghe hắn nói xong ta liền bỏ đi.
* * *
Ta đến trước phòng mình, quả thật con yêu thú Sơn Tiểu Văn vẫn ở đó, hắn ngồi quay mặt vào bụi cây làm gì đó. Thấy vậy, ta liền đi tới đá vào lưng hắn:
"Đang làm gì vậy?"
Hắn quay lại nhìn ta: "Gâu gâu."
"Ngươi có ý gì đây?"
"Gâu gâu gâu."
"Giỡn mặt à? Nói chuyện cho ta!"
"Gâu gâu, gâu gâu gâu."
Máu nóng ta nổi lên hừng hực, ta nắm dây xích kéo cổ hắn ra khỏi bụi cỏ nhưng hắn vẫn một mực không chuyển động, ta liền nắm sừng của hắn:
"Sủa đi! Sủa cho ta nghe."
Hắn đột nhiên đứng dậy, ta nhất quyết không buông sừng của hắn ra nên bị kéo theo treo lủng lẳng. Là do hắn quá cao chứ không phải ta lùn. Hắn đưa tay ôm eo ta lại rồi thình lình hôn lên môi ta. Ta tròn xoe mắt nhìn hắn, cả tay cũng buông ra, hai tay của hắn vẫn nhấc bổng ta lên, ta tức giận lau miệng mình rồi vung tay tán vào mặt hắn:
"Cặn bã!"
Hắn bỏ ta xuống rồi lại ngồi quay mặt vào bụi cỏ khi nãy vẽ vẽ đường cho kiến chạy. Quá sốc với nụ hôn đó, ta chạy thẳng vào phòng rồi lấy nước súc miệng, rửa cả buổi. Hắn muốn giỡn trò gì đây? Ta xem coi hắn sủa được bao lâu.
Lát sau, ta lại ra khỏi phòng, Tiểu Văn khi đó đang nằm trên thềm mà ngủ, ta lại nổi hứng đánh hắn, vừa đi tới, đưa chân định đá hắn thì lại bất ngờ bị hắn bắt chân lại, hắn mở mắt ra nhìn rồi cắn vào bắp chân ta, ta hốt hoảng đá mạnh chân ra, cuối cùng cũng giữ lại cái chân nguyên vẹn. Ta tức giận đi vào phòng lấy thao nước rửa chân của mình hất vào người hắn, hắn vẫn nằm đó mà không hế có chút phản ứng gì. Ta ném thao xuống đất rồi đùng đùng bỏ đi.
* * *
Buổi tối, sau khi từ doanh trại trở về, ta lỡ làm mình bị thương ở mặt, lúc đi ngang cửa đã quên mất Tiểu Văn ở bên ngoài, vừa đi vào phòng, tay còn xuýt xoa vết thương thì đã thấy một bát canh gà nóng hổi trên bàn, ta nghĩ chắc là cung nữ chuẩn bị nên cứ thế mà ăn, đằng nào cũng đói lã. Ăn xong rồi ta lăn đùng ra giường, nhắm mắt để thư giản nhưng không ngủ. Được một lúc, ta chợt nghe có tiếng người gõ cửa với giọng hối hả:
"Chủ nhân, thiếu gia bị sốt cao, tiểu thư cũng bị sốt."
Ta nghe tin, liền lật đật ngồi dậy chạy đi tìm hai đứa trẻ. Ta vừa tới nơi thì thấy cả hai nắm trên giường, ta nóng lòng bước tới sờ trán Trác Liên:
"Cũng không sốt cao lắm."
Nhũ mẫu bế Mạt Xuyên đến gần ta:
"Thiếu gia thì không sao nhưng tiểu thư thì không ổn rồi. Đứa trẻ nhỏ thế này đáng lẽ không thể sốt cao như vậy. Đại Lục tướng quân không có ở đây, chúng ta phải làm sao đây?"
Nghe vậy ta hốt hoảng bế Mạt Xuyên lên, cả người nó nóng hừng hực, đỏ hết cả lên, nó không còn sức khóc nữa. Ta vừa sợ vừa run ôm nó vào lòng:
"Con à. Đừng làm mẹ sợ. Mẹ đi tìm Cảnh Khang về cho con. Con phải cố lên."
Nhũ mẫu vội nói với ta:
"Không kịp đâu! Trễ nữa là không kịp đó."
"Các ngươi chăm sóc con của ta kiểu gì vậy hả? Nó mà có chuyện gì ta lấy đầu các ngươi. Làm sao mà chỉ một ngày nó liền thành ra như vậy được?"
"Tiểu thư sốt 3 ngày rồi nhưng người bận quá, tiểu nhân không có cơ hội để nói."
"Thật là! Các ngươi lo cho Trác Liên đi, để ta lo cho Mạt Xuyên."
Nói xong, ta bế Mạt Xuyên chạy thật nhanh về phòng. Tới nơi, ta xông thẳng vào phòng còn không kịp đóng cửa. Ta đặt Mạt Xuyên lên bàn, tháo hết khăn quấn bên ngoài ra, đặt Ma Phong bên cạnh con bé rồi lấy dao định cắt vào tay mình để dùng ma linh chữa bệnh nhưng đột nhiên bị ai đó hất giật lấy dao ném đi. Ta hốt hoảng quay lại nhìn, hóa ra lại là Sơn Tiểu Văn, hắn bị đứt dây xích ra rồi. Theo phản xạ, ta cầm Ma Phong lên đánh vào vai hắn:
"Ngươi muốn làm gì?"
Hắn hất sáo của ta ra:
"Mạt Xuyên còn nhỏ như vậy, nàng định dùng tà thuật ma đạo của nàng lên người nó sao? Làm vậy sao nó chịu được!"
"Vậy ngươi nó ta phải làm sao đây? Nó sốt rất cao."
Hắn đẩy ta ra, đi tới bế Mạt Xuyên đặt lên giường, hắn lo lắng sờ lên trán con bé rồi nói:
"Đem nước ấm lại đây. Chỉ còn cách lau nước cho hạ sốt mà thôi."
Ta vội đi ra cửa, nói lớn:
"Người đâu! Lấy cho ta một thao nước ấm!"
Thấy cung nữ nghe rồi nên ta liền vội quay lưng đi vào. Đột nhiên lúc đó bàn tay ta tự nhiên tê cứng lại, ta để ý thấy móng tay của mình đen rồi lại trắng trở lại bình thường, vì nó trải qua nhanh quá nên ta cũng không kịp để tâm nhiều. Không biết là chuyện gì nữa đây?
"Ngươi sắp chết rồi à?"
Hắn yếu ớt mở mắt, vừa nhìn ta hắn liền kích động rồi đưa bàn tay đó lên, giọng hắn rất nhỏ:
"Ta.. ta cuối cùng cũng gặp được rồi. Ta chờ người.. chín năm rồi."
Ta ngồi xuống, vén tóc qua cho hắn:
"Ta có việc nên quên mất. Lần này coi như ta tiễn ngươi đoạn cuối vậy. Ngươi là thần tiên lịch kiếp ở hạ giới chắc cũng mấy kiếp rồi, kiếp trước của ngươi ta có từng gặp, coi như ta và ngươi có duyên. Ngươi bây giờ có thể thanh thản ra đi được rồi."
"Ph...phải...Bao nhiêu năm qua ta cũng mệt rồi. Nhưng ta vẫn phải chờ người.. ta chờ 7 năm rồi lại chờ thêm 2 năm, chờ đến già rồi."
"Quốc sư của ngươi nói ngươi muốn gặp ta nhưng ta hứa rồi lại quên, ai biết được thọ mệnh ngươi ngắn như vậy."
Hắn đưa tay chạm lên mặt ta rồi bật khóc:
"Chín năm qua mà gười vẫn không khác gì cả. Phàm nhân này cả đời cô độc, đến bước đường này cũng chỉ tương tư. Kiếp sau gặp lại người không biết được không?"
Ta nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, dùng thật tâm mà nói:
"Ta chỉ cho ngươi được một cái nắm tay này mà thôi. Ta và ngươi trong thân xác phàm nhân không thể yêu nhau, sau này ngươi lịch kiếp thành công trở về làm tiên nhân thì ta và ngươi càng không thể yêu nhau. Hãy coi ta như một tình kiếp của ngươi, có tình kiếp sẽ dễ phi thăng hơn."
Nói xong, ta kéo tay hắn ra khỏi mặt mình, hắn bật cười rồi để hòn đá kia lên ngực, thở một hơi dài:
"Giá như người đến sớm hơn 1 chút thì ta có thể nhìn ngắm người lâu hơn rồi. Phải đi thật rồi.."
Vừa dứt câu, hắn trút hơi thở cuối cùng, hai hàng nước mắt chảy dài xuống gối, tay vẫn nắm chặt vạt tay áo của ta và cả viên đá. Ngay lúc này những kí ức trong đầu của hắn hiện lên và ta có thể nhìn thấy được. Bấy giờ ta mới biết hắn là con thứ của tiên hoàng, sinh ra trong bụng một cung nữ, từ nhỏ đã bị bệnh nan y. Hắn cả đời làm vua nhưng chưa từng cảm thấy vui vẻ cũng chưa từng cười, chưa từng yêu. Cho đến lúc hắn gặp ta hắn đã dành hết trọn tâm tình, ngày ngày đều vẽ ra một bước tranh của ta. Cho đến ngày hôm nay sức khỏe không còn nữa nên phải ra đi. Là ý trời tàn nhẫn mà thôi. Kiếp này của hắn coi như nhìn thấu hồng trần tranh đoạt, nếu còn chưa thể phi thăng thì quả thật đáng tiếc! Đã xong việc rồi, ta trễ hẹn một lời hứa với hắn.. Ta đứng dậy, ẩn thân rồi đi ra ngoài cửa.
Lúc ta ngồi trên lưng bạch hổ để đi thì thời gian trở lại bình thường và vang lên tiếng nói:
"Hoàng thượng băng hà!"
Ta ngoảnh đầu nhìn lại, quả thật có chút tiếc thương. Hắn chết rồi, triều đình cũng sẽ lung lay, thứ cả đời hắn hy sinh hạnh phúc để giữ gìn hóa ra cũng chỉ là hư không mà thôi. Ta hất tay áo về phía tẩm cung của hắn làm một làn mưa bụi pha lê rơi xuống, ta cất lớn tiếng nói cho đám phàm nhân có âm mưu đoạt vị đó nghe:
"Hoàng đế ra đi chính là tận dương thọ ở đời để hóa thành rồng trên trời. Ai dám có lòng mưu phản chính là phản lại ý trời, nhất định không có kết cục tốt."
Ta nói lời này coi như là răng đe phản tặc cũng đồng thời giúp cho tên hoàng đế kia ra đi thanh thản hơn, dù sau cũng nợ hắn một lời xin lỗi. Vừa dứt lời của ta, đám phàm nhân kia hoảng loạn rồi cùng nhau quỳ xuống đầy kính sợ. Ta cũng chỉ làm được chừng này cho hắn mà thôi. Ngay lúc này, đột nhiên trên mái nhà có một làn khói vàng nhạt bay lên, hóa thành hoa rồi bay lên trời. Ta chăm chú nhìn theo hướng làng khói đó bay:
"Là tiên khí, chẳng lẽ tên hoàng đế này kiếp này đã thành công phi thăng rồi sao?"
Đứng ngắm nhìn những đóa hoa xinh đẹp tan dần, ta dần lấy lại tâm trí rồi nghĩ đến lúc nên đi rồi.
Bỏ qua những thắc mắc, ta lại quay về Đan Điểu Thành. Về đến nơi, ta liền cảm thấy hơi có chút gì đó có lỗi, tâm trạng không sao phấn chấn nổi. Tình cờ nhìn thấy một binh sĩ đi ngang cầm thao nước, ta mới hỏi hắn:
"Đem nước đi đâu vậy?"
Hắn trả lời ta:
"Tiểu nhân lâu quá chưa tắm nên lấy chút nước kỳ cọ. À phải rồi, lúc nãy có con thú cưỡi của Miêu Quân bay qua nhưng chẳng ai cưỡi cả, tiểu nhân thấy nên nói với người."
"Lại con yêu thú đó sao? Phải rồi, Sơn Tiểu Văn sớm giờ có gì lạ không?"
"Hắn vẫn bị buột ở đó, không có động tĩnh gì cả."
Nghe hắn nói xong ta liền bỏ đi.
* * *
Ta đến trước phòng mình, quả thật con yêu thú Sơn Tiểu Văn vẫn ở đó, hắn ngồi quay mặt vào bụi cây làm gì đó. Thấy vậy, ta liền đi tới đá vào lưng hắn:
"Đang làm gì vậy?"
Hắn quay lại nhìn ta: "Gâu gâu."
"Ngươi có ý gì đây?"
"Gâu gâu gâu."
"Giỡn mặt à? Nói chuyện cho ta!"
"Gâu gâu, gâu gâu gâu."
Máu nóng ta nổi lên hừng hực, ta nắm dây xích kéo cổ hắn ra khỏi bụi cỏ nhưng hắn vẫn một mực không chuyển động, ta liền nắm sừng của hắn:
"Sủa đi! Sủa cho ta nghe."
Hắn đột nhiên đứng dậy, ta nhất quyết không buông sừng của hắn ra nên bị kéo theo treo lủng lẳng. Là do hắn quá cao chứ không phải ta lùn. Hắn đưa tay ôm eo ta lại rồi thình lình hôn lên môi ta. Ta tròn xoe mắt nhìn hắn, cả tay cũng buông ra, hai tay của hắn vẫn nhấc bổng ta lên, ta tức giận lau miệng mình rồi vung tay tán vào mặt hắn:
"Cặn bã!"
Hắn bỏ ta xuống rồi lại ngồi quay mặt vào bụi cỏ khi nãy vẽ vẽ đường cho kiến chạy. Quá sốc với nụ hôn đó, ta chạy thẳng vào phòng rồi lấy nước súc miệng, rửa cả buổi. Hắn muốn giỡn trò gì đây? Ta xem coi hắn sủa được bao lâu.
Lát sau, ta lại ra khỏi phòng, Tiểu Văn khi đó đang nằm trên thềm mà ngủ, ta lại nổi hứng đánh hắn, vừa đi tới, đưa chân định đá hắn thì lại bất ngờ bị hắn bắt chân lại, hắn mở mắt ra nhìn rồi cắn vào bắp chân ta, ta hốt hoảng đá mạnh chân ra, cuối cùng cũng giữ lại cái chân nguyên vẹn. Ta tức giận đi vào phòng lấy thao nước rửa chân của mình hất vào người hắn, hắn vẫn nằm đó mà không hế có chút phản ứng gì. Ta ném thao xuống đất rồi đùng đùng bỏ đi.
* * *
Buổi tối, sau khi từ doanh trại trở về, ta lỡ làm mình bị thương ở mặt, lúc đi ngang cửa đã quên mất Tiểu Văn ở bên ngoài, vừa đi vào phòng, tay còn xuýt xoa vết thương thì đã thấy một bát canh gà nóng hổi trên bàn, ta nghĩ chắc là cung nữ chuẩn bị nên cứ thế mà ăn, đằng nào cũng đói lã. Ăn xong rồi ta lăn đùng ra giường, nhắm mắt để thư giản nhưng không ngủ. Được một lúc, ta chợt nghe có tiếng người gõ cửa với giọng hối hả:
"Chủ nhân, thiếu gia bị sốt cao, tiểu thư cũng bị sốt."
Ta nghe tin, liền lật đật ngồi dậy chạy đi tìm hai đứa trẻ. Ta vừa tới nơi thì thấy cả hai nắm trên giường, ta nóng lòng bước tới sờ trán Trác Liên:
"Cũng không sốt cao lắm."
Nhũ mẫu bế Mạt Xuyên đến gần ta:
"Thiếu gia thì không sao nhưng tiểu thư thì không ổn rồi. Đứa trẻ nhỏ thế này đáng lẽ không thể sốt cao như vậy. Đại Lục tướng quân không có ở đây, chúng ta phải làm sao đây?"
Nghe vậy ta hốt hoảng bế Mạt Xuyên lên, cả người nó nóng hừng hực, đỏ hết cả lên, nó không còn sức khóc nữa. Ta vừa sợ vừa run ôm nó vào lòng:
"Con à. Đừng làm mẹ sợ. Mẹ đi tìm Cảnh Khang về cho con. Con phải cố lên."
Nhũ mẫu vội nói với ta:
"Không kịp đâu! Trễ nữa là không kịp đó."
"Các ngươi chăm sóc con của ta kiểu gì vậy hả? Nó mà có chuyện gì ta lấy đầu các ngươi. Làm sao mà chỉ một ngày nó liền thành ra như vậy được?"
"Tiểu thư sốt 3 ngày rồi nhưng người bận quá, tiểu nhân không có cơ hội để nói."
"Thật là! Các ngươi lo cho Trác Liên đi, để ta lo cho Mạt Xuyên."
Nói xong, ta bế Mạt Xuyên chạy thật nhanh về phòng. Tới nơi, ta xông thẳng vào phòng còn không kịp đóng cửa. Ta đặt Mạt Xuyên lên bàn, tháo hết khăn quấn bên ngoài ra, đặt Ma Phong bên cạnh con bé rồi lấy dao định cắt vào tay mình để dùng ma linh chữa bệnh nhưng đột nhiên bị ai đó hất giật lấy dao ném đi. Ta hốt hoảng quay lại nhìn, hóa ra lại là Sơn Tiểu Văn, hắn bị đứt dây xích ra rồi. Theo phản xạ, ta cầm Ma Phong lên đánh vào vai hắn:
"Ngươi muốn làm gì?"
Hắn hất sáo của ta ra:
"Mạt Xuyên còn nhỏ như vậy, nàng định dùng tà thuật ma đạo của nàng lên người nó sao? Làm vậy sao nó chịu được!"
"Vậy ngươi nó ta phải làm sao đây? Nó sốt rất cao."
Hắn đẩy ta ra, đi tới bế Mạt Xuyên đặt lên giường, hắn lo lắng sờ lên trán con bé rồi nói:
"Đem nước ấm lại đây. Chỉ còn cách lau nước cho hạ sốt mà thôi."
Ta vội đi ra cửa, nói lớn:
"Người đâu! Lấy cho ta một thao nước ấm!"
Thấy cung nữ nghe rồi nên ta liền vội quay lưng đi vào. Đột nhiên lúc đó bàn tay ta tự nhiên tê cứng lại, ta để ý thấy móng tay của mình đen rồi lại trắng trở lại bình thường, vì nó trải qua nhanh quá nên ta cũng không kịp để tâm nhiều. Không biết là chuyện gì nữa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.