Dục Lạc

Chương 105: Làm Ta Quá Thất Vọng.

Hải Lang

18/09/2021

"Bất hiếu! Ta đánh cho con chết để coi kiếp sau ả có chờ con không? Nghịch tử!"

Tiểu Văn vẫn im lặng mà chịu, theo ta thấy cây roi đó thì làm gì được hắn. Cơ mà khi nãy rõ ràng hắn bị dị ứng mà, sao lại đỡ nhanh vậy? Đánh một lúc thì Thùy Dung dừng tay lại, cô ta ôm lấy Tiểu Văn mà khóc:

"Con trai, bỏ cô ta đi mà! Con quay về, hai mẫu tử chúng ta bên nhau."

Tiểu Văn vội quay lại: "Con không làm được, con đến với thế gian này cũng là vì nàng, không có nàng con làm sao yên lòng?"

Ánh mắt của Thùy Dung đột nhiên biến đổi, cô ta đứng dậy, kéo Tiểu Văn đi lại bàn:

"Ta có cách rồi, con mau ngồi xuống."

Tiểu Văn ngồi lên ghế, Thùy Dung liền vội nói tiếp:

"Con muốn cô ta theo con phải không? Mẫu thân nghĩ ra một cách.. chỉ cần con đưa hết Quỷ tộc của con cho Ma quân, sau đó Ma quân sẽ đánh Hàn Trung Động, Liên Hàn Hàn thua rồi sẽ không còn gì trong tay nữa, đến lúc đó ta xin Ma quân giữ mạng cô ta lại. Vậy là hai con được ở bên nhau rồi, Liên Hàn Hàn bây giờ phải phụ thuộc vào con mà sống. Con thấy ý này thế nào?"

Ta nghe mà tức ở trong lòng, ý đồ thật cũng chịu lộ rồi. Sơn Tiểu Văn chắc chắn không đồng ý, hắn yêu ta như vậy lẽ nào lại muốn tiếp tay cho người hãm hại ta? Thùy Dung phí công rồi! Ta đang cười đắc chí thì đột nhiên Tiểu Văn lấy trong người ra một con ấn nhỏ, nhét vào tay Thùy Dung, hắn tỏ ra lén lút:

"Mẫu thân, đây là binh phù của Quỷ tộc, người tuyệt đối đừng để Hàn Hàn biết con đưa nó cho người. Người hứa với con là không được làm hại nàng ấy đấy. Con tin người."

Nụ cười trên môi ta lập tức vụt mất. Sơn Tiểu Văn lại nhét thêm một lọ gì đó vào tay mẫu thân hắn:

"Đây là thuốc bổ do Cảnh Khang làm ra, hắn là một người có y thuật rất cao. Vốn dĩ hắn định làm cho Hàn Hàn để cho nàng ấy gia tăng công lực nhưng con lấy được, con không muốn nàng ấy tiếp tục tranh đấu nữa, người cứ lấy cái này mà uống, sau này người phải bảo vệ bản thân nhiều hơn. Độc dược lần đó con cho người để phòng thân người đã dùng chưa? Con cho người thêm."

Nghe tới đây ta cầm lòng được nữa, ta tức giận biến Ma Phong ra đi thẳng vào trong phòng, chỉ vào Tiểu Văn:

"Ngươi phản ta!"

Hắn hốt hoảng kéo Thùy Dung ra sau lưng mà bảo vệ:

"Hàn Hàn, nghe ta giải thích đi. Mẫu thân chỉ là.."

Ta vội cắt lời hắn: "Chỉ là gì? Chỉ là muốn mượn tay ngươi giết ta phải không? Mẫu tử các người giỏi lắm. Ta đã quá xem thường ngươi rồi Sơn Tiểu Văn. Uổng công ta cho ngươi bên cạnh, bây giờ ngươi đi giúp mẫu thân ngươi giết ta! Độc dược là do ngươi chế sao? Ngươi giỏi lắm, rất giỏi! Lại là ngươi gián tiếp hại ta mất một con mắt, ngươi là đồ giả tạo!"

Hắn bối rối: "Chuyện này.. tại sao ta lại hại nàng?"

"Hỏi cô ta đi!"

Tiểu Văn quay lại nhìn Thùy Dung, cô ta lập tức trả lời: "Hôm đó cô ta muốn giết mẫu thân nên ta đã dùng độc của con mà ném vào mắt cô ta."

Tiểu Văn hốt hoảng quay lại nhìn ta: "Hàn Hàn.."

Thùy Dung lại nói: "Là cô ta muốn giết người. Cô ta gây tội thì phải chịu quả báo!"

Ta lớn tiếng mắng cô ta lại: "Tiện nhân! Ngươi thì có hơn gì ta! Loại nữ nhân hạ đẳng như ngươi, sớm biết trước ta đã không giúp cô sinh thứ nghiệp chủng này ra, cứ để cho cô và hắn chết khuất cho rồi. Ngươi hết lần này đến lần khác lập bẫy ta và Chiến Thần, làm bị thương Chiến Thần, hạ độc ông ấy, Chiến Thần không giết ngươi thì để ta giết!"

Ta biến Ma Phong thành kiếm rồi lao tới, Tiểu Văn lập tức ngăn lại, hắn hất kiếm của ta ra. Thùy Dung bám vào người hắn, nói:



"Con xem đi! Cô ta nói tới nói lui vẫn là vì Chiến Thần. Cô ta ghen với ta vì đã sinh con cho Chiến Thần. Cô ta trong lòng không có con."

Ta tức giận hét lên: "Câm miệng!"

Tiểu Văn vẫn bảo vệ cho bằng được mẫu thân của mình, hắn giận dữ nhìn ta:

"Nàng thôi đi Hàn Hàn. Nàng lúc nào cũng ích kỷ cả. Có ta ở đây, ta không cho phép nàng động tới một sợ tóc của bà ấy."

Ta đau đớn bật cười: "Được.. Ngươi rất giỏi. Tại sao lúc đầu ngươi không nói vậy đi? Binh phù ngươi đem cho cô ta, thuốc Cảnh Khang làm cho ta ngươi cũng đem cho ả. Mẫu tử các người tình thâm lắm. Ta không hiểu cái tình thâm sến sẩm kia."

Đang nói chuyện thì đột nhiên Ma quân từ đâu biến ra sau lưng Thùy Dung, giật lấy binh phù rồi kéo cô ta ra sau. Cô ta không phản kháng gì chấp nhận đứng cạnh Ma quân. Lúc này Tiểu Văn hình như cũng ngời ngợi hiểu ra gì đó, hai mắt hắn ửng đỏ gọi tên ta:

"Hàn Hàn.."

Đúng lúc đó Ma quân đưa Thùy Dung và binh phù cùng biến mất. Ta tức giận chiếm gãy chiếc bàn làm hai rồi lườm Sơn Tiểu Văn:

"Ngươi thấy chưa? Mẫu thân tốt của ngươi đó. Cô ta là người của Ma quân, cô ta muốn mượn tay ngươi giết ta. Nhà các người tình thâm với nhau tốt lắm! Cứ tiếp tục thế đi.. ta đợi xem."

Nói rồi, ta đá mạnh chiếc ghế trước mặt rồi bỏ đi ra ngoài.

Hừng hực lửa giận ta định đi về rồi nhưng ừa ra tới chính điện đám binh lính của Ma quân đã mai phục khắp nơi, ta nổi sát khí, lạnh lùng giết từng tên một, máu đỏ tung tóe khắp nơi, ta bay vòng hết cả đại điện, một tên cũng không bỏ sót. Đại Lục lúc này chạy ra, ta cùng hắn bay vọt ra ngoài. Ra tới ngoài cửa, ta lập tức gặp được Ma quân và có cả mẫu thân ta bên cạnh, bà ấy bị trói lại, sau lưng là rất nhiều binh lực. Ta bóp chặt kiếm trong ta, la lên:

"Ra đi!"

Ngay tức khắc, binh lính Hàn Trung Động từ khắp nơi bay ra, chỉ chốc lát đã thành một đội binh hùng hậu. Ta quay qua hỏi Đại Lục:

"Bao nhiêu binh?"

Hắn trả lời: "Năm ngàn."

"Ra pháo hiệu, triệu tập thêm 8 vạn binh và hai vạn Quỷ binh, phải huyết chiến rồi."

"Nhưng phu nhân thì sao?"

"Không lo nhiều được, đêm nay ông ta không chết thì ta chết. Ta nhịn quá lâu rồi."

Đại Lục sau đó liền phóng pháo hiệu lên trời, ánh sáng của pháo hiệu đỏ cả sắt trời, ta ngậm kiếm lên miệng, kéo dây buột tóc xả tóc ra, nhìn chằm vào mẫu thân mình, rồi cầm kiếm lại:

"Mẹ, đây là lần đầu tiên ta gọi người là mẹ và cũng sẽ là lần cuối. Giữa con và ông ta, người từ đầu đã chọn rõ. Cả đời con chưa từng biết có mẹ bên cạnh là gì cho nên sau này cũng không muốn cần biết. Hôm nay con buộc phải ra tay rồi, bao nhiêu năm qua con đã vì người mà bỏ qua lão già hồ ly này. Đắc tội rồi."

Nói rồi, ta đưa kiếm cắt ngang một đoạn tốt. Mẫu thân ta nức nở hét lên:

"Đừng mà!"

Ta ném mớ tóc dày lên không trung, đưa kiếm cắt thành từng mãnh vụn, mái tóc rơi hết xuống đất, pháo hiệu cũng tắt, ta nghiêm mặt nhìn mẫu thân:

"Tóc đã rơi, tình mẫu tử coi như đoạn. Xông lên!"



Tiếng binh khí rút ra như cắt vào tai, binh lính chạy xông lên, ta vẫn đứng đó nhìn theo bóng mẫu thân, bà ấy bị đưa đi nhưng vẫn quay đầu lại gọi ta:

"Hàn Hàn!"

Ta cúi đầu, nói nhỏ: "Xin lỗi."

Nói xong rồi, ta lập tức vung kiếm bay lên cao, Ma quân từ xa bay tới, ta đỡ một kiếm của ông ta làm rung cả đất, một đường kiếm chém vỡ đồi, hai đường kiếm binh lính ngã rạp, ta đẩy chưởng 1 chưởng vào bụng ông ta rồi bay lùi ra sau, đứng trên cổng điện, biến thanh kiếm lại thành sáo rồi thổi vào. Âm thanh chói tai đó van ra xa, binh địch ngã lăn, Ma quân hô lớn:

"Bắn tiễn!"

Cung tên vừa bắn ra liền bị âm thanh sắc bén của ta cắt ngang toàn bộ. Ngay lúc này mặt trới ló rạng, tiếng chuông ở Cửu Trùng Thiên đột nhiên vang lên, đây là dấu hiện có biến. Ma quân nghe âm thanh đó liền bật cười:

"Đến lúc rồi! Ha ha ha!"

Ta còn chưa hiểu gì thì đúng lúc đó Đại Lục chạy vội tới nói:

"Miêu Quân đánh Đan Điểu Thành rồi, không thể triệu binh đến đây được, hiện tại thành đang lâm nguy."

Ta im lặng nhìn mặt trời. Hóa ra là có chuẩn bị, Ma quân nói trước với Miêu Quân sao? Vậy thì.. Hàn Trung động chắc cũng chẳng yên. Xem ra đêm nay cả Cửu Trùng Thiên, Đan Điều Thành và Hàn Trung động đều sẽ có đại chiến..

Ta bay tới xuống đất nói với Đại Lục: "Báo tin cho Tiểu Lục, đến lúc dùng rồi. Đem binh ở hạ giới đến Cửu Trùng Thiên góp vui, còn chúng ta rút về giữ thành. Báo tin cho Hàn Trung Động tăng cường phòng thủ. Rút!"

Binh lính lập tức lùi lại rồi chạy đi nhưng ta ở lại xử lý cho xong việc với lão già này. Ta cắn răng ném Ma Phong về phía địch, Ma Phong bay một vòng tròn rồi quay lại tay ta, binh địch ngã xuống không ít. Ta chấp tay ra sau nhìn Ma quân, nói:

"Đối phó với ông, một mình ta là đủ."

Đúng lúc đó Tiểu Văn từ bên trong chạy ra, hắn tung ra những thứ giống xương cốt và lá cây đánh chết những binh sĩ của Ma quân uy lực cũng không tệ. Thấy có Tiểu Văn là Quỷ Thiên Vương xuất hiện, Ma quân liền vội giật cương ngựa quay đầu đi, hô:

"Rút lui!"

Binh địch rút còn nhanh hơn nước, Ma quân sợ Quỷ Thiên Vương vậy sao? Nghĩ rồi, ta quay lại nhìn Sơn Tiểu Văn, nghiêm nghị, lạnh lùng nói với hắn:

"Một khắc ta cũng không muốn nhìn ngươi lần hai. Nếu muốn chuộc lỗi thì đến Hàn Trung Động giữ thành cho ta, chỉ còn một cơ hội."

Tiểu Văn bước đến gần ta, ta liền vội lùi lại, lấy mãnh Sơn Linh thạch rồi bẽ gãy làm hai, đưa 1 mảnh cho hắn:

"Đây là của ngươi. Ngươi từ nay một là trở thành Quỷ Thiên Vương mà ta triệu hồi, gọi ta là chủ nhân và ở lại. Hai là làm Sơn Tiểu Văn và cút khỏi đây. Nếu đã chọn thì phải làm."

Tiểu Văn nắm chặt Sơn Linh thạch rồi quỳ xuống:

"Quỷ Thiên Vương sẵn sàng nghe lệnh của chủ nhân."

"Tốt, đến Hàn Trung Động giữ thành, không có lệnh của ta không được phép hành sự. Đi ngay lập tức."

"Tuân lệnh!"

Hắn ngẩng mặt lên, trên cổ bắt đầu hiện lên vòng ấn triệu hồi của ta, hắn cởi áo ném đi, cơ đột nhiên phồng to lên, ngực hắn đấy lông trắng, răng mọc dài ra, bàn tay có móng và lông trở nên rậm rạp, gương mặt hắn hung hăng như một con thú dữ, cúi đầu chào ta rồi hắn bay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook