Chương 106: Chuyện Quái Gì Thế?
Hải Lang
19/09/2021
Ngay sau đó, ta bay vội về Đan Điểu Thành. Vừa về tới Đan Điểu Thành đã thấy một trận công thành và cả cuộc chiến nảy lửa, ta nhẹ nhàng bay tới đứng trên đài thành, ném Ma Phong lên không trung:
"Ma linh!"
Hàng vạn vong linh lúc này hiện ra, ta đưa ta cắt một đường vào cánh tay của mình, máu của ta bay về phía Ma Phong, khung trời liền hóa thành một màu đỏ thẩm. Ta không nhìn thấy Miêu Quân mà chỉ thấy 6 đại tướng dẫn đầu, có lẽ Miêu Quân cùng thập nhị thần tộc lo trợ lực cho Cửu Trùng Thiên rồi. Ta liền triệu hồi bạch hổ của mình, nó uy dũng bay tới ngoan ngoãn để ta ngồi lên. Lúc này Tiểu Lục trong thành chạy ra, ném kiếm về phía ta:
"Cầm lấy! Binh Kinh đang ở Cửu Trùng Thiên."
Ta vắt Ma Phong ra sau lưng rồi bay tới tóm lấy thanh kiếm, ngay sau đó ta triệu hồi bạch hổ, cưỡi hổ tới Cửu Trùng Thiên. Mọi chuyện không nằm trong sự sắp đặt của ta, Quỷ Thiên Vương chịu về rồi nhưng Quỷ binh lại bị Ma quân cướp. Sơn Tiểu Văn nhu nhược vô dụng chẳng ra tích sự gì. Trận hôm nay nhất định chưa dừng lại, Ma quân sớm đã có mưu đồ rồi.
Đang lúc bay qua biển thì đột nhiên có một con thủy quái nhô lên, ta dừng lại nhìn nó:
"Là bạch tuộc tinh? Từ lúc nào vùng biển này lại có yêu quái to như vậy?"
Con bạch tuộc đó lặn xuống nước rồi không ngoi lên nữa. Ta cũng bỏ qua nó rồi tiếp tục đi.
Đến tới Cửu Trùng Thiên, một cảnh tượng hỗn loạn bài ra trước mắt, ba quân của Ma quân đối đầu Thiên binh và Miêu tộc, còn có cả quân của Hàn Trung động, sớm đã không phân biệt nổi ai đấu với ai. Lần này không thấy có mặt người của Quỷ tộc, chắc có lẽ Ma quân chưa dùng binh phù. Ta cưỡi hổ chạy nhanh đến chỗ Binh Kinh đang đứng rồi đáp xuống kéo hắn lên lưng hổ:
"Tình hình ở đây thế nào?"
Hắn trả lời: "Ma quân lần này là để dọa binh, nãy giờ thần không thấy Ma quân đâu cả, cũng không thấy Chiến Thần. Thiên binh chỉ phòng thủ chứ không đánh."
"Vậy sao? Rút quân về thành bảo toàn lực lượng, trận này chưa phải chính đâu. Ma quân lại có mưu tính gì rồi."
"Dạ."
Nói rồi, Binh Kinh đưa cờ hiệu lên, hét lớn:
"Thu binh!"
Ma binh bên dưới lập tức bay hết vào cờ hiệu. Ta rút thanh kiếm lâu nay không dùng của mình ra, một kiếm chém đổ cả cổng điện, bay thẳng ra ngoài, nói vọng lại:
"Hẹn ngày tái ngộ! Lần sau ta nhất định chung vui tới cùng."
Nói xong, ta lập tức đưa Binh Kinh trở về Đan Điểu Thành, nơi đó vừa lúc binh của Miêu Quân cũng rút đi. Đánh tới đánh lui coi vậy mà 2 ngày qua nhanh vô cùng. Ai cũng mệt mỏi cả rồi, ta cùng Binh Kinh bước vào nội thành, lúc này Đại Lục và Tiểu Lục chạy ra, Tiểu Lục lo lắng cho Binh Kinh nên luôn miệng hỏi:
"Có sao không?"
Binh Kinh thì khờ khạo cười lại: "Không sao, đây là lần đầu tiên ta dẫn binh đấy, còn được ngồi trên lưng hổ nữa."
Nhìn Binh Kinh đánh trận về có người hỏi thăm lo lắng làm ta có chút khó chịu trong lòng, Đại Lục đứng cạnh ta, hắn chỉ im lặng, lúc nào cũng im lặng như vậy vì hắn sẽ không bao giờ hỏi ta có sao không khi ta vừa đánh trận về. Ta dùng pháp thuật cất kiếm vào rồi ghim thẳng phía trước đi vào thành. Bây giờ nhớ tới Sơn Tiểu Văn làm ta tức đến không thở nổi, ta vừa vào đại điện liền đập phá đồ đạc ở đó rồi hét lên:
"Đồ khốn kiếp! Ngu ngốc!"
Đại Lục chạy tới cản ta lại:
"Cô sao vậy? Ai chọc giận cô?"
Ta lườm mắt nhìn xung quanh, ngay cả chiếc bàn bây giờ cũng khiến ta căm phẫn. Ta nhìn lên trần nhà, cố gắng bình tĩnh lại rồi nói:
"Sơn Tiểu Văn đang ở Hàn Trung Động, ngươi tới đó tìm hắn, đừng để cơ hội cho hắn tạo phản. Thứ ngu si bần tiện như hắn không nên tin nữa, hắn có hỏi đến ta thì cứ nói ta ghét hắn."
Đại Lục ngồi xuống nắm lấy tay ta:
"Cô.. với hắn, cãi nhau sao?"
"Ta với hắn có khi nào không cãi ư? Tên óc lợn đó có nhét vào cái gì cũng không khôn ra nổi. Mẫu thân hắn bảo đưa binh phù là hắn đưa, lời nói đánh Hàn Trung Động xong sẽ tha mạng cho ta của Thùy Dung mà hắn cũng đi tin. Cái thứ đó không biết tại sao ta không bao giờ vừa bụng nổi. Uổng công ta tin tưởng hắn, đầu óc chỉ toàn bã đậu!"
"Ta hiểu rồi. Ta đi canh chừng hắn cho cô. Hôm nay cô mệt rồi, trời cũng gần tối, cô ở lại chú ý canh chừng phòng thủ một chút."
"Biết rồi."
* * *
Đại Lục rời đi, chỉ còn mình ta ở lại trong đại điện và nằm như một cái xác. Chỉ vừa mới yên ắng một chút thì ở ngoài cửa đột nhiên nghe thấy có tiếng nam nữ nói chuyện:
"Chàng lúc nãy đánh nhau có bị thương không? Thiếp lo cho chàng quá!"
"Nàng yên tâm, ta không sao cả. Khi nãy nàng nhất định rất sợ, sợ thì giờ nàng cứ dựa vào lòng ta đi sẽ đỡ sợ hơn đó."
Nghe những lời nói đó lại khiến lòng ta cảm thấy tuổi thân vô cùng. Ta ngồi dậy, khó chịu la lên:
"Ôm ấp thì cút chỗ khác!"
Đôi nam nữ kia vội chạy đi. Ta nhìn một vòng đại điện rồi lại nổi điên lên vò đầu mình:
"Tiểu Văn ơi là Tiểu Văn! Sao ngươi cứ khiến ta thất vọng vậy hả? Ta phải bổ đầu ngươi ra ngươi mới chịu khôn ra hả gì?"
Cả ngày hôm đó ta cứ nhớ mãi tới giây phút Sơn Tiểu Văn nhét binh phù vào tay Thùy Dung, không làm sao quên được. Lúc đầu ta cứ ngỡ thế sự cuộc chơi do ta nắm rồi, ai mà ngờ giờ lại vào tay Ma quân. Lão ta lúc ẩn lúc hiện cùng Thùy Dung giật dây phía sau, hành sự khó lường. Nếu cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì Hàn Trung Động cũng không trụ nổi cảnh thứ phía bao vây.
* * *
Mấy chốc đã 5 hôm không có động tĩnh cũng không một ai dám chủ động xuất binh trước vì bây giờ chẳng còn ai đoán được thực lực của ai, sơ xuất một chút sẽ không thể quay đầu. Ta ở Đan Điểu Thành cứ vài canh giờ lại có mật thám báo tình hình về. Hàn Trung Động mấy hôm nay yên ắng không nghe tin gì chắc là nơi đó an toàn chỉ có nghe tin ở những chỗ giáp ranh giới là không yên ổn. Nghe phong phanh hôm trước Liêu Kỹ không phục Ma quân nên giao đấu với nhau ở U Minh, nhưng đám binh lính còn lại nhìn thấy binh phù liền nghe lệnh râm rấp, sớm muộn cũng có ngày gây hấn. Lão Ma quân có binh trong tay thì chắc chắn sẽ kiếm chuyện với Cửa Trùng Thiên đầu tiên. Ta tuyệt đối không để lão già đó đánh vào Cửu Trùng Thiên trước.
Chiều hôm đó, ta ngồi trên đài thành nhìn xuống dưới thành, gió phảng phất một lúc rồi mạnh đến nổi như tát vào mặt, ta nhíu mày nhìn xa xăm. Ngay lúc này có một con hạc bay tới đậu lên chân ta, nó mở miệng nhả ra một cuộn giấy, ta hiếu kỳ mở ra xem thử:
"Ngươi là ai đưa tới vậy? Đây là gì?"
Con vẹt đó cất lời:
"Là ta, Tu Lệ đây. Đây là tranh ta nhờ một họa sĩ ở hạ giới vẽ, cô mở ra xem thế nào."
"Ngươi là Tu Lệ sao? Sao không ở hình người mà thành hạc thế này?"
Ta mở dần bức trang ra, trong tranh vẽ một dòng sông lớn, ở giữa sông lại có một cây liễu to sừng sững bám trụ, nét vẽ tinh tế, thanh mãnh làm cho người ta cảm nhận được cả gió nhẹ ở bên sông. Ta vừa nhìn bức tranh liền lập tức vơi đi phiền muộn mà bật cười:
"Đẹp! Đẹp lắm! Ta rất thích!"
Ta đang say sưa nhìn bức tranh đó thì Tu Lệ đưa miệng gấp vào tóc của ta:
"Sao tóc cô củn cỡ thế này? Ai cắt tóc cô sao?"
Ta xếp bức tranh lại, trả lời:
"Là ta tự cắt, ít hôm nữa lại dài ra thôi. À phải rồi, ta có việc muốn nhờ cô đây."
"Việc gì?"
"Ta muốn cô tới Hàn Trung Động tìm Sơn Tiểu Văn hỏi hắn một vài chuyện."
"Sao cô không đến? Ta đến hắn sẽ nhận ra ngay thôi."
"Ờ.. cũng phải. Vậy thì thôi đi."
"Cô với hắn xảy ra chuyện gì à?"
"Còn chuyện gì ngoài Sơn Tiểu Văn nữa, cũng tại cái đầu ngu ngốc đó của hắn."
"Cô có muốn gặp hắn không?"
"Ai mà muốn gặp thứ óc bã đậu đó."
"Cô mắng hắn như vậy có phải là ghen không? Người ta nói càng yêu sẽ càng giận hờn vu vơ. Cô chắc đang nhớ hắn đấy."
"Im cái mồm cô lại đi!"
"Cô ghét hắn như vậy thì nhường cho ta đi. Ta đặc biệt rất có hứng thú với hắn."
Nghe câu đó ta lập tức rút kiếm đứng dậy, cô ta hết hồn vội bay đi nhưng vẫn quay lại cười lớn lại:
"Ha ha ha, ta chỉ chờ có thế thôi. Cô để hắn héo hon như vậy thì để ta tưới nước cho."
Ta tức giận: "Ta cấm cô đụng tới một sợi lông nào của hắn đấy!"
"Làm sao mà ta chỉ đụng một sợi lông được hả? Ha ha ha ha.."
Cô ta bay đi mất, ta tức giận đá mạnh chân vào tường thành:
"Chết tiệt!"
Ta hừng hực tức giận đi xuống đài, đi ngang hậu hoa viên thì đụng mặt với Cảnh Khang, hắn nghiêm mặt nhìn ta. Tưởng yên lành thì lại bị hắn hỏi:
"Cô hại mẫu thân ta nên mới bị hỏng mắt sao?"
Ta lùi lại, vẻ mặt này của hắn nhất là đang giận dữ. Là ai nói chuyện này với Cảnh Khang? Thùy Dung sao? Không được, ta không thể để mất một người có y thuật giỏi như hắn trong thời điểm này, huống hồ hắn đã ở đây rất lâu, nếu để Ma quân có được nhất định sẽ thành mối họa. Ta hít một hơi dài rồi trả lời hắn:
"Phải. Thì sao?"
"Cô hại mẫu thân ta mà vẫn có thể tỏ ra như không có gì trước mặt 2 con trai của bà ấy sao? Cô coi ta là kẻ ngốc à?"
"Không phải cô ta vẫn còn sống sao? Ngươi muốn trả thù phải không? Ta này, ta đánh đi!"
Hắn bước tới nắm chặt vai ta, nghiến răng tức giận nói: "Ta không thể trả thù vì cô là người ta yêu. Sao cô cứ khiến ta phải đau lòng vậy hả?
Ta vừa nghe gì thế? Yêu ta ư? Ta bối rối:" Gì.. gì hả? Ý gì đây? "
Hắn đảo mắt nhìn chỗ khác rồi nhụi mặt vào vai mình lau nước mắt kiềm chế lại rồi hỏi sang chuyện khác:
" Tiểu Văn đâu? "
Ta lắp bắp trả lời:" Hắn...hắn ở Hàn Trung Động."
"Ma linh!"
Hàng vạn vong linh lúc này hiện ra, ta đưa ta cắt một đường vào cánh tay của mình, máu của ta bay về phía Ma Phong, khung trời liền hóa thành một màu đỏ thẩm. Ta không nhìn thấy Miêu Quân mà chỉ thấy 6 đại tướng dẫn đầu, có lẽ Miêu Quân cùng thập nhị thần tộc lo trợ lực cho Cửu Trùng Thiên rồi. Ta liền triệu hồi bạch hổ của mình, nó uy dũng bay tới ngoan ngoãn để ta ngồi lên. Lúc này Tiểu Lục trong thành chạy ra, ném kiếm về phía ta:
"Cầm lấy! Binh Kinh đang ở Cửu Trùng Thiên."
Ta vắt Ma Phong ra sau lưng rồi bay tới tóm lấy thanh kiếm, ngay sau đó ta triệu hồi bạch hổ, cưỡi hổ tới Cửu Trùng Thiên. Mọi chuyện không nằm trong sự sắp đặt của ta, Quỷ Thiên Vương chịu về rồi nhưng Quỷ binh lại bị Ma quân cướp. Sơn Tiểu Văn nhu nhược vô dụng chẳng ra tích sự gì. Trận hôm nay nhất định chưa dừng lại, Ma quân sớm đã có mưu đồ rồi.
Đang lúc bay qua biển thì đột nhiên có một con thủy quái nhô lên, ta dừng lại nhìn nó:
"Là bạch tuộc tinh? Từ lúc nào vùng biển này lại có yêu quái to như vậy?"
Con bạch tuộc đó lặn xuống nước rồi không ngoi lên nữa. Ta cũng bỏ qua nó rồi tiếp tục đi.
Đến tới Cửu Trùng Thiên, một cảnh tượng hỗn loạn bài ra trước mắt, ba quân của Ma quân đối đầu Thiên binh và Miêu tộc, còn có cả quân của Hàn Trung động, sớm đã không phân biệt nổi ai đấu với ai. Lần này không thấy có mặt người của Quỷ tộc, chắc có lẽ Ma quân chưa dùng binh phù. Ta cưỡi hổ chạy nhanh đến chỗ Binh Kinh đang đứng rồi đáp xuống kéo hắn lên lưng hổ:
"Tình hình ở đây thế nào?"
Hắn trả lời: "Ma quân lần này là để dọa binh, nãy giờ thần không thấy Ma quân đâu cả, cũng không thấy Chiến Thần. Thiên binh chỉ phòng thủ chứ không đánh."
"Vậy sao? Rút quân về thành bảo toàn lực lượng, trận này chưa phải chính đâu. Ma quân lại có mưu tính gì rồi."
"Dạ."
Nói rồi, Binh Kinh đưa cờ hiệu lên, hét lớn:
"Thu binh!"
Ma binh bên dưới lập tức bay hết vào cờ hiệu. Ta rút thanh kiếm lâu nay không dùng của mình ra, một kiếm chém đổ cả cổng điện, bay thẳng ra ngoài, nói vọng lại:
"Hẹn ngày tái ngộ! Lần sau ta nhất định chung vui tới cùng."
Nói xong, ta lập tức đưa Binh Kinh trở về Đan Điểu Thành, nơi đó vừa lúc binh của Miêu Quân cũng rút đi. Đánh tới đánh lui coi vậy mà 2 ngày qua nhanh vô cùng. Ai cũng mệt mỏi cả rồi, ta cùng Binh Kinh bước vào nội thành, lúc này Đại Lục và Tiểu Lục chạy ra, Tiểu Lục lo lắng cho Binh Kinh nên luôn miệng hỏi:
"Có sao không?"
Binh Kinh thì khờ khạo cười lại: "Không sao, đây là lần đầu tiên ta dẫn binh đấy, còn được ngồi trên lưng hổ nữa."
Nhìn Binh Kinh đánh trận về có người hỏi thăm lo lắng làm ta có chút khó chịu trong lòng, Đại Lục đứng cạnh ta, hắn chỉ im lặng, lúc nào cũng im lặng như vậy vì hắn sẽ không bao giờ hỏi ta có sao không khi ta vừa đánh trận về. Ta dùng pháp thuật cất kiếm vào rồi ghim thẳng phía trước đi vào thành. Bây giờ nhớ tới Sơn Tiểu Văn làm ta tức đến không thở nổi, ta vừa vào đại điện liền đập phá đồ đạc ở đó rồi hét lên:
"Đồ khốn kiếp! Ngu ngốc!"
Đại Lục chạy tới cản ta lại:
"Cô sao vậy? Ai chọc giận cô?"
Ta lườm mắt nhìn xung quanh, ngay cả chiếc bàn bây giờ cũng khiến ta căm phẫn. Ta nhìn lên trần nhà, cố gắng bình tĩnh lại rồi nói:
"Sơn Tiểu Văn đang ở Hàn Trung Động, ngươi tới đó tìm hắn, đừng để cơ hội cho hắn tạo phản. Thứ ngu si bần tiện như hắn không nên tin nữa, hắn có hỏi đến ta thì cứ nói ta ghét hắn."
Đại Lục ngồi xuống nắm lấy tay ta:
"Cô.. với hắn, cãi nhau sao?"
"Ta với hắn có khi nào không cãi ư? Tên óc lợn đó có nhét vào cái gì cũng không khôn ra nổi. Mẫu thân hắn bảo đưa binh phù là hắn đưa, lời nói đánh Hàn Trung Động xong sẽ tha mạng cho ta của Thùy Dung mà hắn cũng đi tin. Cái thứ đó không biết tại sao ta không bao giờ vừa bụng nổi. Uổng công ta tin tưởng hắn, đầu óc chỉ toàn bã đậu!"
"Ta hiểu rồi. Ta đi canh chừng hắn cho cô. Hôm nay cô mệt rồi, trời cũng gần tối, cô ở lại chú ý canh chừng phòng thủ một chút."
"Biết rồi."
* * *
Đại Lục rời đi, chỉ còn mình ta ở lại trong đại điện và nằm như một cái xác. Chỉ vừa mới yên ắng một chút thì ở ngoài cửa đột nhiên nghe thấy có tiếng nam nữ nói chuyện:
"Chàng lúc nãy đánh nhau có bị thương không? Thiếp lo cho chàng quá!"
"Nàng yên tâm, ta không sao cả. Khi nãy nàng nhất định rất sợ, sợ thì giờ nàng cứ dựa vào lòng ta đi sẽ đỡ sợ hơn đó."
Nghe những lời nói đó lại khiến lòng ta cảm thấy tuổi thân vô cùng. Ta ngồi dậy, khó chịu la lên:
"Ôm ấp thì cút chỗ khác!"
Đôi nam nữ kia vội chạy đi. Ta nhìn một vòng đại điện rồi lại nổi điên lên vò đầu mình:
"Tiểu Văn ơi là Tiểu Văn! Sao ngươi cứ khiến ta thất vọng vậy hả? Ta phải bổ đầu ngươi ra ngươi mới chịu khôn ra hả gì?"
Cả ngày hôm đó ta cứ nhớ mãi tới giây phút Sơn Tiểu Văn nhét binh phù vào tay Thùy Dung, không làm sao quên được. Lúc đầu ta cứ ngỡ thế sự cuộc chơi do ta nắm rồi, ai mà ngờ giờ lại vào tay Ma quân. Lão ta lúc ẩn lúc hiện cùng Thùy Dung giật dây phía sau, hành sự khó lường. Nếu cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì Hàn Trung Động cũng không trụ nổi cảnh thứ phía bao vây.
* * *
Mấy chốc đã 5 hôm không có động tĩnh cũng không một ai dám chủ động xuất binh trước vì bây giờ chẳng còn ai đoán được thực lực của ai, sơ xuất một chút sẽ không thể quay đầu. Ta ở Đan Điểu Thành cứ vài canh giờ lại có mật thám báo tình hình về. Hàn Trung Động mấy hôm nay yên ắng không nghe tin gì chắc là nơi đó an toàn chỉ có nghe tin ở những chỗ giáp ranh giới là không yên ổn. Nghe phong phanh hôm trước Liêu Kỹ không phục Ma quân nên giao đấu với nhau ở U Minh, nhưng đám binh lính còn lại nhìn thấy binh phù liền nghe lệnh râm rấp, sớm muộn cũng có ngày gây hấn. Lão Ma quân có binh trong tay thì chắc chắn sẽ kiếm chuyện với Cửa Trùng Thiên đầu tiên. Ta tuyệt đối không để lão già đó đánh vào Cửu Trùng Thiên trước.
Chiều hôm đó, ta ngồi trên đài thành nhìn xuống dưới thành, gió phảng phất một lúc rồi mạnh đến nổi như tát vào mặt, ta nhíu mày nhìn xa xăm. Ngay lúc này có một con hạc bay tới đậu lên chân ta, nó mở miệng nhả ra một cuộn giấy, ta hiếu kỳ mở ra xem thử:
"Ngươi là ai đưa tới vậy? Đây là gì?"
Con vẹt đó cất lời:
"Là ta, Tu Lệ đây. Đây là tranh ta nhờ một họa sĩ ở hạ giới vẽ, cô mở ra xem thế nào."
"Ngươi là Tu Lệ sao? Sao không ở hình người mà thành hạc thế này?"
Ta mở dần bức trang ra, trong tranh vẽ một dòng sông lớn, ở giữa sông lại có một cây liễu to sừng sững bám trụ, nét vẽ tinh tế, thanh mãnh làm cho người ta cảm nhận được cả gió nhẹ ở bên sông. Ta vừa nhìn bức tranh liền lập tức vơi đi phiền muộn mà bật cười:
"Đẹp! Đẹp lắm! Ta rất thích!"
Ta đang say sưa nhìn bức tranh đó thì Tu Lệ đưa miệng gấp vào tóc của ta:
"Sao tóc cô củn cỡ thế này? Ai cắt tóc cô sao?"
Ta xếp bức tranh lại, trả lời:
"Là ta tự cắt, ít hôm nữa lại dài ra thôi. À phải rồi, ta có việc muốn nhờ cô đây."
"Việc gì?"
"Ta muốn cô tới Hàn Trung Động tìm Sơn Tiểu Văn hỏi hắn một vài chuyện."
"Sao cô không đến? Ta đến hắn sẽ nhận ra ngay thôi."
"Ờ.. cũng phải. Vậy thì thôi đi."
"Cô với hắn xảy ra chuyện gì à?"
"Còn chuyện gì ngoài Sơn Tiểu Văn nữa, cũng tại cái đầu ngu ngốc đó của hắn."
"Cô có muốn gặp hắn không?"
"Ai mà muốn gặp thứ óc bã đậu đó."
"Cô mắng hắn như vậy có phải là ghen không? Người ta nói càng yêu sẽ càng giận hờn vu vơ. Cô chắc đang nhớ hắn đấy."
"Im cái mồm cô lại đi!"
"Cô ghét hắn như vậy thì nhường cho ta đi. Ta đặc biệt rất có hứng thú với hắn."
Nghe câu đó ta lập tức rút kiếm đứng dậy, cô ta hết hồn vội bay đi nhưng vẫn quay lại cười lớn lại:
"Ha ha ha, ta chỉ chờ có thế thôi. Cô để hắn héo hon như vậy thì để ta tưới nước cho."
Ta tức giận: "Ta cấm cô đụng tới một sợi lông nào của hắn đấy!"
"Làm sao mà ta chỉ đụng một sợi lông được hả? Ha ha ha ha.."
Cô ta bay đi mất, ta tức giận đá mạnh chân vào tường thành:
"Chết tiệt!"
Ta hừng hực tức giận đi xuống đài, đi ngang hậu hoa viên thì đụng mặt với Cảnh Khang, hắn nghiêm mặt nhìn ta. Tưởng yên lành thì lại bị hắn hỏi:
"Cô hại mẫu thân ta nên mới bị hỏng mắt sao?"
Ta lùi lại, vẻ mặt này của hắn nhất là đang giận dữ. Là ai nói chuyện này với Cảnh Khang? Thùy Dung sao? Không được, ta không thể để mất một người có y thuật giỏi như hắn trong thời điểm này, huống hồ hắn đã ở đây rất lâu, nếu để Ma quân có được nhất định sẽ thành mối họa. Ta hít một hơi dài rồi trả lời hắn:
"Phải. Thì sao?"
"Cô hại mẫu thân ta mà vẫn có thể tỏ ra như không có gì trước mặt 2 con trai của bà ấy sao? Cô coi ta là kẻ ngốc à?"
"Không phải cô ta vẫn còn sống sao? Ngươi muốn trả thù phải không? Ta này, ta đánh đi!"
Hắn bước tới nắm chặt vai ta, nghiến răng tức giận nói: "Ta không thể trả thù vì cô là người ta yêu. Sao cô cứ khiến ta phải đau lòng vậy hả?
Ta vừa nghe gì thế? Yêu ta ư? Ta bối rối:" Gì.. gì hả? Ý gì đây? "
Hắn đảo mắt nhìn chỗ khác rồi nhụi mặt vào vai mình lau nước mắt kiềm chế lại rồi hỏi sang chuyện khác:
" Tiểu Văn đâu? "
Ta lắp bắp trả lời:" Hắn...hắn ở Hàn Trung Động."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.