Chương 107: Nhiều Mối Nợ Đào Hoa.
Hải Lang
19/09/2021
Ta lắp bắp trả lời: "Hắn.. hắn ở Hàn Trung Động."
Hắn khóc giống như đang đau khổ lắm vậy, hắn nói:
"Vậy thì tốt, nó là đệ đệ duy nhất mà ta có. Từ lúc ta ở Sơn gia, thấy nó dẫn cô về, ta đã biết nó rất yêu cô. Lúc đầu ta đã không dám lộ diện, ta thậm chí còn thấy ghét nó vì nó dám giành cô với ta nhưng đến giây phút nó uống thuốc độc tự tử thì ta biết ta nên bỏ cuộc, nên nhường lại. Bây giờ nó là Quỷ Thiên Vương, cô ghét nó nhưng mà nó yêu cô. Ta xin cô Hàn Hàn.. cô hãy đối xử tốt với nó, đối xử với nó như một con người. Ta không muốn mình phải hối hận vì tác hợp cô với nó. Cô đừng ghét Tiểu Văn nữa, đầu óc của nó đơn giản, khờ khạo thậm chí có thể nói là bản chất của một yêu thú vẫn còn trong nó, Tiểu Văn khờ lắm, ta không biết nó có giống Quỷ Thiên Vương hay không nhưng ta biết nó rất khờ khạo, rất ngu ngốc, nó chỉ biết mỗi mình cô mà thôi, cho nên.. cô làm ơn hãy biết tới nó. Đừng làm nó đau khổ nữa."
Ta hất tay Cảnh Khang ra:
"Hắn đau khổ còn ta thì không à? Ai bảo hắn cứ cố chạy theo ta? Ta từng vì hắn làm bao nhiêu chuyện nhưng tới giờ phút ta cần hắn, hắn lại phản bội ta. Ta không cần hắn!"
"Ta biết cô ghét nó. Ta nên sớm tách nó khỏi cô, là ta sai rồi.."
"Rồi sao? Ngươi đến trước mặt ta chỉ để nói vậy thôi à?"
"Ta đến để cầu xin cô hãy đối xử tốt với Tiểu Văn. Nếu cô không đồng ý, thì cũng coi như ta đã nói được tấm chân tình của mình. Ta muốn về nhà."
"Ngươi muốn về phe của Thùy Dung sao?"
"Không, ta về nhà của ông nội, ta muốn ở đó hành y cứu người, không liên quan tới thế sự nữa."
Nói dứt câu, hắn liền lướt qua vai ta rồi bỏ đi, ta lại đột nhiên không thể mở miệng để cản hắn. Có lẽ hắn nên đi thật, hắn là người hành y, cả đời cũng không thể chỉ chữa cho mình ta. Điều ta không ngờ là hắn lại nói còn yêu ta, chẳng lẽ chỉ vì đứa đệ đệ khác cha mà hắn lại sẵn sàng từ bỏ tình cảm của mình sao? Quỷ Thiên Vương có gì tốt mà vừa đầu thai đã có nhiều người thân như vậy? Hắn có mẫu thân, có huynh đệ. Còn ta suốt 12 kiếp và cả bây giờ đến cái họ cũng là do người thiên hạ ban cho là sao? Ta ác độc hơn Quỷ Thiên Vương ư?
Cảnh Khang đi khỏi cũng đã lâu, ta vẫn đứng đó nhìn theo hướng của hắn. Trong đầu ta lại có rất nhiều ký ức cùng Quỷ Thiên Vương ùa về. Ta nhớ có lần hắn đã hỏi Di Nhi: "Di Nhi, tại sao giết người thì bị gọi là độc ác?"
Di Nhi đã trả lời rằng: "Giết người chính là đoạt đi sinh mạng của người khác, mà là con người khi sinh ra ai cũng có ý thức sống riêng. Tùy tiện kết thúc cuộc sống của họ chính là tội ác."
Ta lại nhớ có lần Quỷ Thiên Vương từ bên ngoài chạy vào hang động, lúc ấy ta không còn là Di Nhi nữa mà chính là Linh Hàn cô gái bị móc mắt, Quỷ Thiên Vương đem vào một con cá sống chạy vui vẻ đến chỗ Linh Hàn:
"Nàng xem, ta vừa mới bắt cá từ dưới sông nè. Nàng muốn ăn gì ta nấu cho."
Hàn Hàn lúc đó khẽ quay mặt lại với đôi mắt trống rỗng chạm vào tay Quỷ Thiên Vương: "Trả mắt cho ta."
Quỷ Thiên Vương mỉm cười hôn lên trán cô: "Chỉ là một đôi mắt thôi mà. Nàng không thấy ta cũng chẳng sao, chỉ cần chúng ta bên nhau. Nàng không cần mắt để làm gì, ta chính là mắt của nàng."
Quỷ Thiên Vương cả trong quá khứ đến tận bây giờ đều là như vậy, một tiếng là ta, hai tiếng cũng là ta. Hắn đúng là rất khờ khạo, nhưng đáng tiếc ta lại không cảm thấy thông cảm được. Cảnh Khang bảo ta đối đãi với hắn như con người. Ta đã từng coi hắn là người, là do hắn tự biến mình thành con vật mà thôi. Cảnh Khang đi rồi, điều đó có nghĩa là ta mất một bằng hữu, ta không thể chỉ vì Sơn Tiểu Văn mà mất đi một nhân tài được. Ta thả một ma linh ra để theo dõi Cảnh Khang. Vừa xong thì đúng lúc này có kẻ chạy tới, hốt hoảng nói:
"Báo! Hàn Trung Động có biến, Quỷ tộc không biết từ đâu tới trước thành rồi."
Vừa nghe ta liền đoán rằng là Ma quân dùng binh phù cướp được dẫn binh đi rồi. Chuyện này chưa xong thì chuyện khác lại tới, đành gạt chuyện của Cảnh Khang qua một bên rồi vội hỏi:
"Chúng tới để đánh sao?"
"Tiểu nhân không biết, bọn chúng không đánh."
"Lạ nhỉ?"
* * *
Và ngay sau đó ta cưỡi hổ tới Hàn Trung Động, gần đến Hàn Trung Động có đi qua một vùng biển, lúc này lại thấy có một con quái vật rắn đang phá thuyền của phàm nhân. Quái lạ! Dạo này sao lại có nhiều thủy quái như vậy? Ta nán lại một lúc xem thử, nào ngờ đâu phía xa ngoài biển một con thuồng luồng khổng lồ bơi tới. Hai con thủy quái đó cùng nhau quấn vào thân tàu tạo nên một khung cảnh vô cùng hãi hùng. Thấy vậy ta mới đáp xuống thấp chút xem thử. Có rất nhiều người đang trôi nổi trên biển kêu cứu, thấy họ cũng tội nghiệp nên ta giúp họ xua đuổi thủy quái đi. Ta phóng thanh kiếm vừa được Tiểu Lục trả xuyên qua cùng lúc hai con thủy quái, chúng chỉ bị thương nên vội bơi đi, nào ngờ lúc bơi thoát thân con thuồng luồng kia vẫy đuôi một cái làm cho nước như vòi rồng văng lên tát vào mặt, còn có vài cái gai nhọn bay ra, may mà ta né kịp, ta vuốt mặt cho khô nước rồi nhìn theo chúng:
"Con thuồng luồng chết tiệt! Có mắt không vậy hả?"
Cứ ngỡ nó sẽ không nghe đâu, mà có nghe thì làm gì hiểu được nhưng không phải vậy, ta mắng nó xong nó liền quay lại nhìn ta lườm một cái như rất căm phẫn. Con hổ của ta cũng sợ mà lùi lại, ta nắm chặt kiếm phòng thủ, nó nhìn ta được một lúc rồi lại bơi đi. Đám người phàm kia thấy thế liền hô hào cảm ơn ta:
"Đa tạ tiên nhân cứu giúp! Đa ta trời phật!"
Ta nhìn xuống bọn chúng, tình cờ thấy có một con chó trắng đang lặn hụp dưới nước nên ta dùng phép vớt nó lên, con chó đó nhỏ xíu, lông bị ướt nên tốp lại chẳng khác gì con mèo nhỏ, ta thấy nó rất thú vị nên nói với đám phàm nhân ở dưới:
"Chuyện ta cứu các người, các người đừng nói cho ai biết. Sau này các người cũng đừng lập đàn đền ơn gì, ta lấy con chó này coi như lễ vật."
Nói xong, ta bỏ con chó đó vào trong áo rồi liền bay đi.
* * *
Ta bay tới Hàn Trung Động, trước cửa động quả thật là có Quỷ tộc nhưng chỉ có gần trăm người, ta đáp xuống trước mặt bọn chúng, hỏi:
"Các ngươi đến đây làm gì?"
Từ đâu Liêu Kỹ bước ra trả lời:
"Ta muốn gặp Quỷ Thiên Vương. Ta muốn hỏi tại sao người lại giao binh phù cho Ma quân."
"Vậy ngươi hỏi được chưa?"
"Vẫn chưa. Quỷ Thiên Vương không ra gặp bọn ta."
"Các người không phải nghe theo lệnh Ma quân mà tới sao? Lão già đó có kế hoạch gì? Hắn muốn cướp Sơn Tiểu Văn về phục vụ sao? Đừng có mơ, hắn bây giờ là con chó của ta."
Liêu Kỹ đáp: "Bọn ta không nghe theo Ma quân, các huynh đệ ở đây hẳn hoi chỉ có 73 người, bọn ta quyết không nghe theo binh phù, chỉ nghe theo tộc chủ."
"Ha, vậy sao? Vậy thì tốt, nghe theo tộc chủ của các ngươi chính là nghe theo ta. Bây giờ các người chính thức là binh của ta."
"Khoan, ta muốn gặp Quỷ Thiên Vương, chẳng có nguyên nhân gì mà ngài ấy lại trao binh phù cho kẻ khác mà không phải là cô. Nhất định có chuyện gì đó xảy ra hoặc là cô hãm hại ngài ấy. Cô mau giao người ra đi!"
Ta nhìn lên trên đài thành nhưng chỉ thấy Đại Lục, thấy vậy ta bay lên trên đó hỏi hắn:
"Đại Lục, Sơn Tiểu Văn đâu?"
Hắn trả lời ta: "Mấy hôm trước ta có nói vài lời với hắn, hắn tự vào ngục giam mình rồi."
"Vậy.. vậy bây giờ thả hắn ra đi."
"Không thả, tại sao phải thả một tên phản lại mình? Hắn đưa binh phù cho kẻ khác chẳng khác gì gián tiếp muốn hại cô. Ngàn vạn binh không có được trong tay thì cần gì 73 tên vô dụng này! Ta quyết không thả hắn."
Nghe vậy ta liền có chút đắng đo, có thể là Đại Lục nói đúng. Nghĩ xong, ta lấy hơi nói:
"Ta hiểu ý ngươi rồi. Hắn bị nhốt ở ngục nào? Ta muốn gặp hắn."
"Thủy lao."
"Được, ta đến gặp hắn, ngươi ở đây lo đám người này."
Nói rồi, ta rời lưng hổ, bước chân đi vào trong thành Đi đến trước thủy lao thì sực nhớ ra con chó còn trong áo, ta vội lấy nó ra, đặt nó xuống một bụi cây, nói với nó:
"Ngươi ở đây nghỉ mệt đi, ta đi một chút rồi sẽ quay lại."
Nói rồi, ta vội bước nhanh đi vào cổng thủy lao.
* * *
Hơi nước ẩm thấp tỏa ra ngay từ bước chân đầu tiên. Bên dưới là nước, có khung sắt ở trên để đi, ta chậm rãi vừa đi vừa nhìn xem khu nào có Sơn Tiểu Văn, ta đến khu giam giữ cuối cùng thì thấy có một kẻ ngồi ở dưới, ta nhìn mớ tóc trắng và màu lông trắng đó nhất định là con bạch hổ Sơn Tiểu Văn, ta nhỏ tiếng gọi:
"Tiểu Văn."
Hắn quay lên nhìn ta, ánh mắt hắn buồn rượi:
"Hàn Hàn, nàng tới rồi."
Hắn khóc giống như đang đau khổ lắm vậy, hắn nói:
"Vậy thì tốt, nó là đệ đệ duy nhất mà ta có. Từ lúc ta ở Sơn gia, thấy nó dẫn cô về, ta đã biết nó rất yêu cô. Lúc đầu ta đã không dám lộ diện, ta thậm chí còn thấy ghét nó vì nó dám giành cô với ta nhưng đến giây phút nó uống thuốc độc tự tử thì ta biết ta nên bỏ cuộc, nên nhường lại. Bây giờ nó là Quỷ Thiên Vương, cô ghét nó nhưng mà nó yêu cô. Ta xin cô Hàn Hàn.. cô hãy đối xử tốt với nó, đối xử với nó như một con người. Ta không muốn mình phải hối hận vì tác hợp cô với nó. Cô đừng ghét Tiểu Văn nữa, đầu óc của nó đơn giản, khờ khạo thậm chí có thể nói là bản chất của một yêu thú vẫn còn trong nó, Tiểu Văn khờ lắm, ta không biết nó có giống Quỷ Thiên Vương hay không nhưng ta biết nó rất khờ khạo, rất ngu ngốc, nó chỉ biết mỗi mình cô mà thôi, cho nên.. cô làm ơn hãy biết tới nó. Đừng làm nó đau khổ nữa."
Ta hất tay Cảnh Khang ra:
"Hắn đau khổ còn ta thì không à? Ai bảo hắn cứ cố chạy theo ta? Ta từng vì hắn làm bao nhiêu chuyện nhưng tới giờ phút ta cần hắn, hắn lại phản bội ta. Ta không cần hắn!"
"Ta biết cô ghét nó. Ta nên sớm tách nó khỏi cô, là ta sai rồi.."
"Rồi sao? Ngươi đến trước mặt ta chỉ để nói vậy thôi à?"
"Ta đến để cầu xin cô hãy đối xử tốt với Tiểu Văn. Nếu cô không đồng ý, thì cũng coi như ta đã nói được tấm chân tình của mình. Ta muốn về nhà."
"Ngươi muốn về phe của Thùy Dung sao?"
"Không, ta về nhà của ông nội, ta muốn ở đó hành y cứu người, không liên quan tới thế sự nữa."
Nói dứt câu, hắn liền lướt qua vai ta rồi bỏ đi, ta lại đột nhiên không thể mở miệng để cản hắn. Có lẽ hắn nên đi thật, hắn là người hành y, cả đời cũng không thể chỉ chữa cho mình ta. Điều ta không ngờ là hắn lại nói còn yêu ta, chẳng lẽ chỉ vì đứa đệ đệ khác cha mà hắn lại sẵn sàng từ bỏ tình cảm của mình sao? Quỷ Thiên Vương có gì tốt mà vừa đầu thai đã có nhiều người thân như vậy? Hắn có mẫu thân, có huynh đệ. Còn ta suốt 12 kiếp và cả bây giờ đến cái họ cũng là do người thiên hạ ban cho là sao? Ta ác độc hơn Quỷ Thiên Vương ư?
Cảnh Khang đi khỏi cũng đã lâu, ta vẫn đứng đó nhìn theo hướng của hắn. Trong đầu ta lại có rất nhiều ký ức cùng Quỷ Thiên Vương ùa về. Ta nhớ có lần hắn đã hỏi Di Nhi: "Di Nhi, tại sao giết người thì bị gọi là độc ác?"
Di Nhi đã trả lời rằng: "Giết người chính là đoạt đi sinh mạng của người khác, mà là con người khi sinh ra ai cũng có ý thức sống riêng. Tùy tiện kết thúc cuộc sống của họ chính là tội ác."
Ta lại nhớ có lần Quỷ Thiên Vương từ bên ngoài chạy vào hang động, lúc ấy ta không còn là Di Nhi nữa mà chính là Linh Hàn cô gái bị móc mắt, Quỷ Thiên Vương đem vào một con cá sống chạy vui vẻ đến chỗ Linh Hàn:
"Nàng xem, ta vừa mới bắt cá từ dưới sông nè. Nàng muốn ăn gì ta nấu cho."
Hàn Hàn lúc đó khẽ quay mặt lại với đôi mắt trống rỗng chạm vào tay Quỷ Thiên Vương: "Trả mắt cho ta."
Quỷ Thiên Vương mỉm cười hôn lên trán cô: "Chỉ là một đôi mắt thôi mà. Nàng không thấy ta cũng chẳng sao, chỉ cần chúng ta bên nhau. Nàng không cần mắt để làm gì, ta chính là mắt của nàng."
Quỷ Thiên Vương cả trong quá khứ đến tận bây giờ đều là như vậy, một tiếng là ta, hai tiếng cũng là ta. Hắn đúng là rất khờ khạo, nhưng đáng tiếc ta lại không cảm thấy thông cảm được. Cảnh Khang bảo ta đối đãi với hắn như con người. Ta đã từng coi hắn là người, là do hắn tự biến mình thành con vật mà thôi. Cảnh Khang đi rồi, điều đó có nghĩa là ta mất một bằng hữu, ta không thể chỉ vì Sơn Tiểu Văn mà mất đi một nhân tài được. Ta thả một ma linh ra để theo dõi Cảnh Khang. Vừa xong thì đúng lúc này có kẻ chạy tới, hốt hoảng nói:
"Báo! Hàn Trung Động có biến, Quỷ tộc không biết từ đâu tới trước thành rồi."
Vừa nghe ta liền đoán rằng là Ma quân dùng binh phù cướp được dẫn binh đi rồi. Chuyện này chưa xong thì chuyện khác lại tới, đành gạt chuyện của Cảnh Khang qua một bên rồi vội hỏi:
"Chúng tới để đánh sao?"
"Tiểu nhân không biết, bọn chúng không đánh."
"Lạ nhỉ?"
* * *
Và ngay sau đó ta cưỡi hổ tới Hàn Trung Động, gần đến Hàn Trung Động có đi qua một vùng biển, lúc này lại thấy có một con quái vật rắn đang phá thuyền của phàm nhân. Quái lạ! Dạo này sao lại có nhiều thủy quái như vậy? Ta nán lại một lúc xem thử, nào ngờ đâu phía xa ngoài biển một con thuồng luồng khổng lồ bơi tới. Hai con thủy quái đó cùng nhau quấn vào thân tàu tạo nên một khung cảnh vô cùng hãi hùng. Thấy vậy ta mới đáp xuống thấp chút xem thử. Có rất nhiều người đang trôi nổi trên biển kêu cứu, thấy họ cũng tội nghiệp nên ta giúp họ xua đuổi thủy quái đi. Ta phóng thanh kiếm vừa được Tiểu Lục trả xuyên qua cùng lúc hai con thủy quái, chúng chỉ bị thương nên vội bơi đi, nào ngờ lúc bơi thoát thân con thuồng luồng kia vẫy đuôi một cái làm cho nước như vòi rồng văng lên tát vào mặt, còn có vài cái gai nhọn bay ra, may mà ta né kịp, ta vuốt mặt cho khô nước rồi nhìn theo chúng:
"Con thuồng luồng chết tiệt! Có mắt không vậy hả?"
Cứ ngỡ nó sẽ không nghe đâu, mà có nghe thì làm gì hiểu được nhưng không phải vậy, ta mắng nó xong nó liền quay lại nhìn ta lườm một cái như rất căm phẫn. Con hổ của ta cũng sợ mà lùi lại, ta nắm chặt kiếm phòng thủ, nó nhìn ta được một lúc rồi lại bơi đi. Đám người phàm kia thấy thế liền hô hào cảm ơn ta:
"Đa tạ tiên nhân cứu giúp! Đa ta trời phật!"
Ta nhìn xuống bọn chúng, tình cờ thấy có một con chó trắng đang lặn hụp dưới nước nên ta dùng phép vớt nó lên, con chó đó nhỏ xíu, lông bị ướt nên tốp lại chẳng khác gì con mèo nhỏ, ta thấy nó rất thú vị nên nói với đám phàm nhân ở dưới:
"Chuyện ta cứu các người, các người đừng nói cho ai biết. Sau này các người cũng đừng lập đàn đền ơn gì, ta lấy con chó này coi như lễ vật."
Nói xong, ta bỏ con chó đó vào trong áo rồi liền bay đi.
* * *
Ta bay tới Hàn Trung Động, trước cửa động quả thật là có Quỷ tộc nhưng chỉ có gần trăm người, ta đáp xuống trước mặt bọn chúng, hỏi:
"Các ngươi đến đây làm gì?"
Từ đâu Liêu Kỹ bước ra trả lời:
"Ta muốn gặp Quỷ Thiên Vương. Ta muốn hỏi tại sao người lại giao binh phù cho Ma quân."
"Vậy ngươi hỏi được chưa?"
"Vẫn chưa. Quỷ Thiên Vương không ra gặp bọn ta."
"Các người không phải nghe theo lệnh Ma quân mà tới sao? Lão già đó có kế hoạch gì? Hắn muốn cướp Sơn Tiểu Văn về phục vụ sao? Đừng có mơ, hắn bây giờ là con chó của ta."
Liêu Kỹ đáp: "Bọn ta không nghe theo Ma quân, các huynh đệ ở đây hẳn hoi chỉ có 73 người, bọn ta quyết không nghe theo binh phù, chỉ nghe theo tộc chủ."
"Ha, vậy sao? Vậy thì tốt, nghe theo tộc chủ của các ngươi chính là nghe theo ta. Bây giờ các người chính thức là binh của ta."
"Khoan, ta muốn gặp Quỷ Thiên Vương, chẳng có nguyên nhân gì mà ngài ấy lại trao binh phù cho kẻ khác mà không phải là cô. Nhất định có chuyện gì đó xảy ra hoặc là cô hãm hại ngài ấy. Cô mau giao người ra đi!"
Ta nhìn lên trên đài thành nhưng chỉ thấy Đại Lục, thấy vậy ta bay lên trên đó hỏi hắn:
"Đại Lục, Sơn Tiểu Văn đâu?"
Hắn trả lời ta: "Mấy hôm trước ta có nói vài lời với hắn, hắn tự vào ngục giam mình rồi."
"Vậy.. vậy bây giờ thả hắn ra đi."
"Không thả, tại sao phải thả một tên phản lại mình? Hắn đưa binh phù cho kẻ khác chẳng khác gì gián tiếp muốn hại cô. Ngàn vạn binh không có được trong tay thì cần gì 73 tên vô dụng này! Ta quyết không thả hắn."
Nghe vậy ta liền có chút đắng đo, có thể là Đại Lục nói đúng. Nghĩ xong, ta lấy hơi nói:
"Ta hiểu ý ngươi rồi. Hắn bị nhốt ở ngục nào? Ta muốn gặp hắn."
"Thủy lao."
"Được, ta đến gặp hắn, ngươi ở đây lo đám người này."
Nói rồi, ta rời lưng hổ, bước chân đi vào trong thành Đi đến trước thủy lao thì sực nhớ ra con chó còn trong áo, ta vội lấy nó ra, đặt nó xuống một bụi cây, nói với nó:
"Ngươi ở đây nghỉ mệt đi, ta đi một chút rồi sẽ quay lại."
Nói rồi, ta vội bước nhanh đi vào cổng thủy lao.
* * *
Hơi nước ẩm thấp tỏa ra ngay từ bước chân đầu tiên. Bên dưới là nước, có khung sắt ở trên để đi, ta chậm rãi vừa đi vừa nhìn xem khu nào có Sơn Tiểu Văn, ta đến khu giam giữ cuối cùng thì thấy có một kẻ ngồi ở dưới, ta nhìn mớ tóc trắng và màu lông trắng đó nhất định là con bạch hổ Sơn Tiểu Văn, ta nhỏ tiếng gọi:
"Tiểu Văn."
Hắn quay lên nhìn ta, ánh mắt hắn buồn rượi:
"Hàn Hàn, nàng tới rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.