Chương 29: Ở Hạ Giới: Đứa Trẻ Đáng Thương Lại Bị Ta Dụ Rồi!
Hải Lang
03/09/2021
Ngay lúc đó Tiểu Văn chạy ra, ta chẳng muốn biết hắn có cảm giác gì khi thấy cảnh máu loang khắp nơi thế này, ta đi xuống cầu thang, lấy trong người ra một chiếc lọ nhỏ hút thi thể tái nhợt không còn một giọt máu của chủ quán trọ đang nắm vắt nữa mình trên bàn:
"Chết rồi cũng tốt, vừa hay được thêm vài người xung vào lực lượng của ta, xem như đời này các ngươi may mắn quá rồi."
Từ thi thể này đến thi thể khác được hút vào lọ và có vẻ Tiểu Văn đang rất sốc, hắn đi từng bước trĩu nặng đến gần rồi nắm cánh tay ta đang cầm lọ:
"Hàn Hàn.. Nàng nói tất cả họ không phải bị nàng giết chết đi."
Ta lấy tay khác gạt tay hắn ra, nói:
"Chắc tối qua ta giết họ, thảo nào sáng này khỏe khoắn như vậy."
"Cái gì? Ta cứ tưởng nàng cắn xé ta thôi chứ! Tại sao ta không nhớ nàng đã đi ra ngoài hại họ."
"Ngươi có ý kiến gì sao? Ngươi không thấy ta giết hết người ở đây nhưng lại không giết ngươi không? Ta quá coi trọng ngươi còn gì."
Hắn thất thần ngồi bệch xuống đất, ta nhếch môi cười nhẹ, trong lòng cảm thấy hắn tầm thường vô cùng. Rồi cứ thế ta để tất cả xác chết vào lọ, xong việc, ta đậy nắp lại rồi nói lớn:
"Hai mươi ba người, cũng không tệ!"
Ngay lúc này đây ta đang đứng khá xa Tiểu Văn, Tiểu Văn co rúm người lại, có lẽ cả đời hắn cũng chưa nhìn thấy nhiều xác chết phàm nhân như vậy. Thiết nghĩ, việc này có thể làm hắn không còn yêu ta nữa, nhưng nếu hắn vẫn bỏ qua chuyện này thì ta thật sự có chút cảm động. Ta đi tới ngồi trước mặt Tiểu Văn, tay đặt lên vết cắn trên cổ hắn tối qua rồi hỏi:
"Ngươi còn dám yêu ta nữa không?"
Hắn không ngẩng mặt nhìn ta, ta nghe như hắn đang khóc:
"Tại sao lại giết những phàm nhân vô tội đó. Họ chẳng làm gì sai cả."
"Họ quả thật không làm sai gì cả nhưng nếu như.. nếu như ta không giết họ, người chết sẽ là ta thì sao? Đêm qua ta rất cần máu người, ta đương nhiên phải tự giúp mình rồi. Nếu ta cũng như vạn tiên nhân trên cõi Thiên giới, đều không muốn hại chúng sinh, cho dù có chết cũng không muốn tổn thương họ thì ta đã không có hôm nay. Giả dụ, chỉ có ngươi mới giúp ta được, ngươi có sẵn sàng giết chết tất cả phàm nhân trong thiên hạ, dùng máu của họ mà cứu ta hay không?"
Tiểu Văn lúc này ngẩng mặt lên nhìn ta, hai dòng lệ chảy dài trên má:
"Tại sao nàng phải giết họ thì mới sống được? Tại sao nàng không giết ta để thay cho họ, ta chấp nhận bị nàng cáo xé đến chết cũng không muốn nhìn thấy cảnh máu của người vô tội đổ như vậy."
Ta tức giận quát lớn:
"Mạng của ngươi đổi lấy mạng của bọn chúng? Trong lúc ta không tự chủ được bản thân ta thậm chí còn không giết chết ngươi vậy mà bây giờ ngươi lại nói thà cho ngươi chết hay sao? Ngươi khóc.. khóc cho ai xem? Ngươi nói sẽ bảo vệ ta mà, vậy thì bây giờ bảo vệ ta đi. Những lúc thế này ta cần ngươi là một nam nhân kiên quyết. Một, là ngươi đứng dậy, một ngòi lửa đốt sạch nơi này rồi ta và ngươi sẽ rời khỏi. Hai, là ngươi đứng dậy, tự tay giết ma đầu hút máu người là ta, ta sẽ không phản kháng. Ngươi chọn đi.."
Hắn cắn chặt môi suy nghĩ. Ta cũng coi như đã biết rõ tình cảm của hắn với ta vẫn chưa là gì đáng để hắn dứt khoát. Ta biến ra một thanh kiếm sắt bén đặt trước mặt hắn rồi đứng dậy, lùi ba bước quay lưng lại:
"Ra tay đi. Không cần nghĩ nữa."
Hắn bỗng dưng im lặng hẳn, đã một lúc ta không nghe tiếng thúc thít hay bất kỳ âm thanh gì. Cuối cùng ta quyết định quay lại nhìn hắn, nào ngờ khi chỉ vừa quay lại, Tiểu Văn ngay lúc đó chạy nhào tới ôm chặt ta vào lòng, thanh kiếm đó không hề sê dịch khỏi vị trí khi nãy. Ta hài lòng mỉm cười:
"Ngươi không giết ta sao?"
Tiểu Văn không trả lời, hắn nắm lấy tay ta kéo đi rồi ngay lúc đó cũng cho một tàn lửa thiêu trụi nơi đó, lửa chảy dần lan ra khắp nhà, người bên ngoài chạy tới dập lửa, lửa cháy nhanh hơn, lửa trong mắt Tiểu Văn cần đau đớn. Trong Thiên Quy có viết rằng, phàm là tiên nhân, nếu làm hại hoặc tiếp tay cho kẻ khác làm hại đến phàm giới, tự ý giết chóc sẽ đều bị phế bỏ tu vi, nhẹ thì bị nhốt sám hối cả đời, nặng thì bị đưa đến vòng luân hồi, trở thành phàm nhân chịu đủ mọi khổ ải cuộc đời để đền tội, vạn kiếp làm trâu ngựa, vạn kiếp không thể quay trở lại Thiên cung. Hắn có lẽ cũng biết là không thể quay đầu. Ta và hắn biến mất trong làn khói đen mịt mù trong biển lửa, ở trên lưng mây nhìn xuống nơi khói lửa kia là một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, ta kéo nhẹ gương mặt đang chẳng dám nhìn xuống nơi đó của Tiểu Văn, hôn lên xương hàm của hắn, mỉm cười nói nhỏ:
"Tình cảm của ngươi ta chấp nhận rồi. Sau này ta sẽ bên cạnh ngươi, làm một con mèo nhỏ để ngươi bảo vệ có được không?"
Hắn không nói gì mà chỉ chăm chăm nhìn vào mắt ta. Ta nói tiếp:
"Ngươi hối hận việc ngươi làm rồi sao?"
Hắn bất chợt hôn lên trên ta rồi bằng một thái độ hết sức nghiêm túc, hắn nói:
"Nàng có thể hứa với ta, cả đời này sẽ luôn ở cạnh ta, yêu ta, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn chỉ yêu mình ta được không?"
"Đời đời kiếp kiếp yêu ngươi.. ta hứa.."
"Vậy nàng có muốn lấy ta không?"
"Đương nhiên ta muốn rồi. Tối qua ngươi thấy hết của ta rồi còn gì, ta không lấy ngươi thì lấy ai đây? Ngươi phải chịu trách nhiệm cả đời cho ta đó.."
Ta vừa nói dứt câu, hắn liền xúc động khóa chặt lấy môi ta. Ta đặt tay ngực hắn, tim hắn đập rất nhanh, nhanh đến nỗi ta chưa từng cảm nhận được bao giờ. Tiểu Văn cao hơn ta rất nhiều nên khi hôn làm cổ ta hơi mỏi, hắn có vẻ của khá khó khăn. Rồi đột nhiên hắn đưa tay ngang eo ta bế ta lên, ta có hơi ngạc nhiên một chút cũng có chút bối rối, ta đẩy mặt hắn ra:
"Được rồi, đừng hôn nữa."
Hắn không cười như lúc trước, hắn rất nghiêm túc:
"Nàng đừng thất hứa với ta. Ta thật sự rất yêu nàng.."
"Ta đã nói không thất hứa mà. Ngươi không tin ta sao?"
"Ta đương nhiên tin."
"Vậy thì được rồi.."
Ánh mắt hắn nhìn ta có vẻ còn rất lo lắng, chắc là hắn vẫn sợ ta sẽ lừa. Ta cười thầm trong đầu "Yên tâm đi, ngươi bị ta lừa cũng không nhận ra đâu."
Ngày thứ hai ở hạ giới. Ta cũng xem như thử thách được Tiểu Văn một chút, chuyến đi này không giết thêm người nữa. Ta đi đến Đông Lãnh, nơi đó là vùng chiến, người chết thì đầy, oán khí nhút trời vừa lúc ta lại cần bổ sung ma khí cho vũ khí Ma Phong sáo của mình. Trên đường đi tới đó Tiểu Văn cứ nhìn lơ đãng phía xa, có lẽ hắn còn tiếc thương cho đám phàm nhân kia. Mây trôi thành từng đám nhỏ, gió đìu hiu mang chút không khí lạnh, có lẽ Đông Lãnh đã cận đông. Ta nằm trên mây, bắt chân chéo đưa ta đỡ lấy đầu, trong lòng thư thái ngắm nhìn Tiểu Văn thật kĩ, giờ khắc này hắn có lẽ đã hối hận khi nghe lời ta phóng hỏa nhưng hôn ta cũng đã hôn rồi, ta không dễ dàng cho hắn qua cầu rút ván. Đôi mắt hắn đâm chiêu vô cùng, rồi đột nhiên hắn quay lại nhìn ta rồi nói:
"Hàn Hàn.. ta sợ chúng ta phải xa cách, ta rất sợ nàng sẽ chết trong trận chiến nào đó, ta sợ nàng bỏ ta lại một mình trên đời, ta rất sợ. Bây giờ tranh thủ lúc vẫn còn kịp, chúng ta sống ẩn cư đi, chỉ cần có nàng bên cạnh, ta có chịu bao nhiêu cực khổ cũng được."
Ta không cần quá nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ. Ta đứng dậy và tiến đến gần hắn:
"Ngươi sợ chết sao?"
"Ta không sợ chết. Ta chỉ sợ.."
"Sợ gì? Nếu sợ thì cũng dễ thôi. Ngay bây giờ ngươi có thể đi, ngươi đi rồi từ nay về sau cũng đừng tìm ta, ta cũng sẽ không tìm ngươi. Bao nhiêu chuyện xảy ra với ngươi và ta tới bây giờ đều chưa phải là thập tử nhất sinh vậy mà giờ ngươi đã sợ, đã thế ngươi yêu ta chỗ nào? Ta sớm đã đoán được ngươi cũng chỉ là ham muốn nhất thời, tới khi có được thì liền ruồng bỏ, nam nhân ai mà chẳng như vậy.."
Ta vừa nói xong, hắn lo sợ rồi hoảng hốt nắm chặt lấy tay ta:
"Nàng hiểu sai ý ta rồi. Ta chỉ muốn chúng ta sống bình dị qua ngày, không tranh không đấu mà thôi."
Ta phì cười, lấy tay còn lại đặt lên vai hắn, nói một cách kiên định:
"Ngày nào Cửu Trùng Thiên còn Thiên Đế, Liên Hàn Hàn ta chưa nghĩ tới ẩn mình sống bình dị qua ngày. Ta sống.. thiên hạ này ai cũng lo sợ, tới khi chết nhất định cũng khiến người thiên hạ vạn đời sau biết tới tên mình. Muốn sống cuộc đời không có thị phi tranh đấu, chỉ có thể là khi ta đứng trên vạn người, tới khi đó không ai là không nghe lệnh ta."
Hắn nhíu mày nhìn ta một cách buồn bã hệt như đang muốn nói gì đó nhưng không thể nên lời. Giọng hắn khàn khàn, trong lời nói ẩn chút bi thương:
"Nếu lỡ như đúng theo ý nàng, nàng đứng đầu Thiên giới rồi nhưng cuối cùng không có ta bên cạnh thì sao? Nàng có buồn không?"
"Vậy còn phải xem ngươi có muốn cùng ta gây dựng đại nghiệp không đã."
Tiểu Văn thở dài, khóe mắt hắn ửng đỏ, hắn cúi đầu:
"Ta hiểu rồi."
Ta giật tay mình lại, chẳng chút tiếc thương nào dành cho hắn, ta nhìn phía xa:
"Đừng theo ta nữa. Ngươi cứ đi tới chỗ nào đó mà ở, sau khi xong việc ta sẽ tìm ngươi."
Nói xong ta hóa thành làn khói biến mất nhưng ta chưa thật sự rời khỏi, ta vẫn nghe thấy tiếng thở dài cùng với những giọt nước Tiểu Văn đang rơi, tay hắn cầm viên sỏi nhỏ màu tím, hắn nhìn nó rồi nói trong nước mắt:
"Nàng vứt ngươi đi rồi, ta nhặt ngươi lại làm gì? Ngươi cũng là thứ người ta tự tiện đêm tặng mà thôi, làm gì có chút yêu thương nào. Một cái vung tay nhẹ ngươi liền lại là hòn sỏi nằm dưới nền đất vô giá trị. Người ta đâu quan tâm đến ngươi đau khổ thế nào, vậy mà sao ngươi vẫn không thôi mong ngóng một chút tình cảm thương hại của người ta vậy chứ!"
Lần này Tiểu Văn khóc rất nhiều, đã lâu như vậy ta cũng không rõ hòn sỏi đó có ý nghĩa gì nhưng lại cảm thấy nó rất quen. Đến lúc rời đi và đã đặt chân tới đất Đông Lãnh ta mới sực nhớ ra viên sỏi đó là lúc Tiểu Văn còn nhỏ ta đã tặng cho hắn, sau này là Tiểu Văn đưa lại cho ta trước khi theo yêu cầu của ta làm năm điều. Hắn đưa cho ta và nói muốn ta biết trên đời này vẫn còn một Sơn Tiểu Văn. Sau đó hắn đi hai vạn năm mới về, còn hòn sỏi nhỏ đó ta đã tiện tay vứt một nơi nào đó cũng không rõ, làm sao hắn nhặt lại được? Ta tưởng hắn cũng quên giống ta rồi chứ!
Dù sao cũng đã vứt đi rồi, coi như chưa từng thấy vậy, không muốn nghĩ tới.
"Chết rồi cũng tốt, vừa hay được thêm vài người xung vào lực lượng của ta, xem như đời này các ngươi may mắn quá rồi."
Từ thi thể này đến thi thể khác được hút vào lọ và có vẻ Tiểu Văn đang rất sốc, hắn đi từng bước trĩu nặng đến gần rồi nắm cánh tay ta đang cầm lọ:
"Hàn Hàn.. Nàng nói tất cả họ không phải bị nàng giết chết đi."
Ta lấy tay khác gạt tay hắn ra, nói:
"Chắc tối qua ta giết họ, thảo nào sáng này khỏe khoắn như vậy."
"Cái gì? Ta cứ tưởng nàng cắn xé ta thôi chứ! Tại sao ta không nhớ nàng đã đi ra ngoài hại họ."
"Ngươi có ý kiến gì sao? Ngươi không thấy ta giết hết người ở đây nhưng lại không giết ngươi không? Ta quá coi trọng ngươi còn gì."
Hắn thất thần ngồi bệch xuống đất, ta nhếch môi cười nhẹ, trong lòng cảm thấy hắn tầm thường vô cùng. Rồi cứ thế ta để tất cả xác chết vào lọ, xong việc, ta đậy nắp lại rồi nói lớn:
"Hai mươi ba người, cũng không tệ!"
Ngay lúc này đây ta đang đứng khá xa Tiểu Văn, Tiểu Văn co rúm người lại, có lẽ cả đời hắn cũng chưa nhìn thấy nhiều xác chết phàm nhân như vậy. Thiết nghĩ, việc này có thể làm hắn không còn yêu ta nữa, nhưng nếu hắn vẫn bỏ qua chuyện này thì ta thật sự có chút cảm động. Ta đi tới ngồi trước mặt Tiểu Văn, tay đặt lên vết cắn trên cổ hắn tối qua rồi hỏi:
"Ngươi còn dám yêu ta nữa không?"
Hắn không ngẩng mặt nhìn ta, ta nghe như hắn đang khóc:
"Tại sao lại giết những phàm nhân vô tội đó. Họ chẳng làm gì sai cả."
"Họ quả thật không làm sai gì cả nhưng nếu như.. nếu như ta không giết họ, người chết sẽ là ta thì sao? Đêm qua ta rất cần máu người, ta đương nhiên phải tự giúp mình rồi. Nếu ta cũng như vạn tiên nhân trên cõi Thiên giới, đều không muốn hại chúng sinh, cho dù có chết cũng không muốn tổn thương họ thì ta đã không có hôm nay. Giả dụ, chỉ có ngươi mới giúp ta được, ngươi có sẵn sàng giết chết tất cả phàm nhân trong thiên hạ, dùng máu của họ mà cứu ta hay không?"
Tiểu Văn lúc này ngẩng mặt lên nhìn ta, hai dòng lệ chảy dài trên má:
"Tại sao nàng phải giết họ thì mới sống được? Tại sao nàng không giết ta để thay cho họ, ta chấp nhận bị nàng cáo xé đến chết cũng không muốn nhìn thấy cảnh máu của người vô tội đổ như vậy."
Ta tức giận quát lớn:
"Mạng của ngươi đổi lấy mạng của bọn chúng? Trong lúc ta không tự chủ được bản thân ta thậm chí còn không giết chết ngươi vậy mà bây giờ ngươi lại nói thà cho ngươi chết hay sao? Ngươi khóc.. khóc cho ai xem? Ngươi nói sẽ bảo vệ ta mà, vậy thì bây giờ bảo vệ ta đi. Những lúc thế này ta cần ngươi là một nam nhân kiên quyết. Một, là ngươi đứng dậy, một ngòi lửa đốt sạch nơi này rồi ta và ngươi sẽ rời khỏi. Hai, là ngươi đứng dậy, tự tay giết ma đầu hút máu người là ta, ta sẽ không phản kháng. Ngươi chọn đi.."
Hắn cắn chặt môi suy nghĩ. Ta cũng coi như đã biết rõ tình cảm của hắn với ta vẫn chưa là gì đáng để hắn dứt khoát. Ta biến ra một thanh kiếm sắt bén đặt trước mặt hắn rồi đứng dậy, lùi ba bước quay lưng lại:
"Ra tay đi. Không cần nghĩ nữa."
Hắn bỗng dưng im lặng hẳn, đã một lúc ta không nghe tiếng thúc thít hay bất kỳ âm thanh gì. Cuối cùng ta quyết định quay lại nhìn hắn, nào ngờ khi chỉ vừa quay lại, Tiểu Văn ngay lúc đó chạy nhào tới ôm chặt ta vào lòng, thanh kiếm đó không hề sê dịch khỏi vị trí khi nãy. Ta hài lòng mỉm cười:
"Ngươi không giết ta sao?"
Tiểu Văn không trả lời, hắn nắm lấy tay ta kéo đi rồi ngay lúc đó cũng cho một tàn lửa thiêu trụi nơi đó, lửa chảy dần lan ra khắp nhà, người bên ngoài chạy tới dập lửa, lửa cháy nhanh hơn, lửa trong mắt Tiểu Văn cần đau đớn. Trong Thiên Quy có viết rằng, phàm là tiên nhân, nếu làm hại hoặc tiếp tay cho kẻ khác làm hại đến phàm giới, tự ý giết chóc sẽ đều bị phế bỏ tu vi, nhẹ thì bị nhốt sám hối cả đời, nặng thì bị đưa đến vòng luân hồi, trở thành phàm nhân chịu đủ mọi khổ ải cuộc đời để đền tội, vạn kiếp làm trâu ngựa, vạn kiếp không thể quay trở lại Thiên cung. Hắn có lẽ cũng biết là không thể quay đầu. Ta và hắn biến mất trong làn khói đen mịt mù trong biển lửa, ở trên lưng mây nhìn xuống nơi khói lửa kia là một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, ta kéo nhẹ gương mặt đang chẳng dám nhìn xuống nơi đó của Tiểu Văn, hôn lên xương hàm của hắn, mỉm cười nói nhỏ:
"Tình cảm của ngươi ta chấp nhận rồi. Sau này ta sẽ bên cạnh ngươi, làm một con mèo nhỏ để ngươi bảo vệ có được không?"
Hắn không nói gì mà chỉ chăm chăm nhìn vào mắt ta. Ta nói tiếp:
"Ngươi hối hận việc ngươi làm rồi sao?"
Hắn bất chợt hôn lên trên ta rồi bằng một thái độ hết sức nghiêm túc, hắn nói:
"Nàng có thể hứa với ta, cả đời này sẽ luôn ở cạnh ta, yêu ta, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn chỉ yêu mình ta được không?"
"Đời đời kiếp kiếp yêu ngươi.. ta hứa.."
"Vậy nàng có muốn lấy ta không?"
"Đương nhiên ta muốn rồi. Tối qua ngươi thấy hết của ta rồi còn gì, ta không lấy ngươi thì lấy ai đây? Ngươi phải chịu trách nhiệm cả đời cho ta đó.."
Ta vừa nói dứt câu, hắn liền xúc động khóa chặt lấy môi ta. Ta đặt tay ngực hắn, tim hắn đập rất nhanh, nhanh đến nỗi ta chưa từng cảm nhận được bao giờ. Tiểu Văn cao hơn ta rất nhiều nên khi hôn làm cổ ta hơi mỏi, hắn có vẻ của khá khó khăn. Rồi đột nhiên hắn đưa tay ngang eo ta bế ta lên, ta có hơi ngạc nhiên một chút cũng có chút bối rối, ta đẩy mặt hắn ra:
"Được rồi, đừng hôn nữa."
Hắn không cười như lúc trước, hắn rất nghiêm túc:
"Nàng đừng thất hứa với ta. Ta thật sự rất yêu nàng.."
"Ta đã nói không thất hứa mà. Ngươi không tin ta sao?"
"Ta đương nhiên tin."
"Vậy thì được rồi.."
Ánh mắt hắn nhìn ta có vẻ còn rất lo lắng, chắc là hắn vẫn sợ ta sẽ lừa. Ta cười thầm trong đầu "Yên tâm đi, ngươi bị ta lừa cũng không nhận ra đâu."
Ngày thứ hai ở hạ giới. Ta cũng xem như thử thách được Tiểu Văn một chút, chuyến đi này không giết thêm người nữa. Ta đi đến Đông Lãnh, nơi đó là vùng chiến, người chết thì đầy, oán khí nhút trời vừa lúc ta lại cần bổ sung ma khí cho vũ khí Ma Phong sáo của mình. Trên đường đi tới đó Tiểu Văn cứ nhìn lơ đãng phía xa, có lẽ hắn còn tiếc thương cho đám phàm nhân kia. Mây trôi thành từng đám nhỏ, gió đìu hiu mang chút không khí lạnh, có lẽ Đông Lãnh đã cận đông. Ta nằm trên mây, bắt chân chéo đưa ta đỡ lấy đầu, trong lòng thư thái ngắm nhìn Tiểu Văn thật kĩ, giờ khắc này hắn có lẽ đã hối hận khi nghe lời ta phóng hỏa nhưng hôn ta cũng đã hôn rồi, ta không dễ dàng cho hắn qua cầu rút ván. Đôi mắt hắn đâm chiêu vô cùng, rồi đột nhiên hắn quay lại nhìn ta rồi nói:
"Hàn Hàn.. ta sợ chúng ta phải xa cách, ta rất sợ nàng sẽ chết trong trận chiến nào đó, ta sợ nàng bỏ ta lại một mình trên đời, ta rất sợ. Bây giờ tranh thủ lúc vẫn còn kịp, chúng ta sống ẩn cư đi, chỉ cần có nàng bên cạnh, ta có chịu bao nhiêu cực khổ cũng được."
Ta không cần quá nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ. Ta đứng dậy và tiến đến gần hắn:
"Ngươi sợ chết sao?"
"Ta không sợ chết. Ta chỉ sợ.."
"Sợ gì? Nếu sợ thì cũng dễ thôi. Ngay bây giờ ngươi có thể đi, ngươi đi rồi từ nay về sau cũng đừng tìm ta, ta cũng sẽ không tìm ngươi. Bao nhiêu chuyện xảy ra với ngươi và ta tới bây giờ đều chưa phải là thập tử nhất sinh vậy mà giờ ngươi đã sợ, đã thế ngươi yêu ta chỗ nào? Ta sớm đã đoán được ngươi cũng chỉ là ham muốn nhất thời, tới khi có được thì liền ruồng bỏ, nam nhân ai mà chẳng như vậy.."
Ta vừa nói xong, hắn lo sợ rồi hoảng hốt nắm chặt lấy tay ta:
"Nàng hiểu sai ý ta rồi. Ta chỉ muốn chúng ta sống bình dị qua ngày, không tranh không đấu mà thôi."
Ta phì cười, lấy tay còn lại đặt lên vai hắn, nói một cách kiên định:
"Ngày nào Cửu Trùng Thiên còn Thiên Đế, Liên Hàn Hàn ta chưa nghĩ tới ẩn mình sống bình dị qua ngày. Ta sống.. thiên hạ này ai cũng lo sợ, tới khi chết nhất định cũng khiến người thiên hạ vạn đời sau biết tới tên mình. Muốn sống cuộc đời không có thị phi tranh đấu, chỉ có thể là khi ta đứng trên vạn người, tới khi đó không ai là không nghe lệnh ta."
Hắn nhíu mày nhìn ta một cách buồn bã hệt như đang muốn nói gì đó nhưng không thể nên lời. Giọng hắn khàn khàn, trong lời nói ẩn chút bi thương:
"Nếu lỡ như đúng theo ý nàng, nàng đứng đầu Thiên giới rồi nhưng cuối cùng không có ta bên cạnh thì sao? Nàng có buồn không?"
"Vậy còn phải xem ngươi có muốn cùng ta gây dựng đại nghiệp không đã."
Tiểu Văn thở dài, khóe mắt hắn ửng đỏ, hắn cúi đầu:
"Ta hiểu rồi."
Ta giật tay mình lại, chẳng chút tiếc thương nào dành cho hắn, ta nhìn phía xa:
"Đừng theo ta nữa. Ngươi cứ đi tới chỗ nào đó mà ở, sau khi xong việc ta sẽ tìm ngươi."
Nói xong ta hóa thành làn khói biến mất nhưng ta chưa thật sự rời khỏi, ta vẫn nghe thấy tiếng thở dài cùng với những giọt nước Tiểu Văn đang rơi, tay hắn cầm viên sỏi nhỏ màu tím, hắn nhìn nó rồi nói trong nước mắt:
"Nàng vứt ngươi đi rồi, ta nhặt ngươi lại làm gì? Ngươi cũng là thứ người ta tự tiện đêm tặng mà thôi, làm gì có chút yêu thương nào. Một cái vung tay nhẹ ngươi liền lại là hòn sỏi nằm dưới nền đất vô giá trị. Người ta đâu quan tâm đến ngươi đau khổ thế nào, vậy mà sao ngươi vẫn không thôi mong ngóng một chút tình cảm thương hại của người ta vậy chứ!"
Lần này Tiểu Văn khóc rất nhiều, đã lâu như vậy ta cũng không rõ hòn sỏi đó có ý nghĩa gì nhưng lại cảm thấy nó rất quen. Đến lúc rời đi và đã đặt chân tới đất Đông Lãnh ta mới sực nhớ ra viên sỏi đó là lúc Tiểu Văn còn nhỏ ta đã tặng cho hắn, sau này là Tiểu Văn đưa lại cho ta trước khi theo yêu cầu của ta làm năm điều. Hắn đưa cho ta và nói muốn ta biết trên đời này vẫn còn một Sơn Tiểu Văn. Sau đó hắn đi hai vạn năm mới về, còn hòn sỏi nhỏ đó ta đã tiện tay vứt một nơi nào đó cũng không rõ, làm sao hắn nhặt lại được? Ta tưởng hắn cũng quên giống ta rồi chứ!
Dù sao cũng đã vứt đi rồi, coi như chưa từng thấy vậy, không muốn nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.