Dục Lạc

Chương 28: Ở Hạ Giới

Hải Lang

02/09/2021

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ những vướng mắc, ta tự nhũ bản thân rất nhiều lần. Thiên hạ này kẻ nhân nghĩa chưa bao giờ sống quá lâu. Đổi lại nếu hơn hai vạn năm trước ta không nhân nghĩa niệm tình thì sớm đã có thể dùng Tiểu Văn để khiến Chiến thần nhận ra sai lầm khi đối xử vô tình với ta rồi. Chiến thần lấy ba thê tử, sinh một bầy con rồi, tại sao ta lại không làm giống ông ấy? Cớ gì ta lại phải lo sợ khi Tiểu Văn đến cạnh ta? Cớ gì ta phải sợ phụ tử họ bất hòa? Từ nay ta không màng thiên hạ nghĩ gì nữa. Tiểu Văn là ông trời sấp đặt đến cạnh ta, ta phải tìm mọi cách tận dụng con cờ này và ta biết không cần xa xôi mới dùng tới, hôm nay là dùng được.

Chẳng mấy chốc trời ngoài kia tối rồi, hôm nay theo dự tính của ta thì sẽ có nguyệt thực, một chút nữa sẽ tới, đây là thời điểm mà phần ma khí trong người ta sẽ lên mức cao nhất, ta cần nhất là máu nên chắc phải nhờ Tiểu Văn rồi, nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ. Tiểu Văn dùng vải băng quanh vết thương trên đầu cho ta, hắn bây giờ đang ngồi trước mắt ta, bàn tay ấm áp nắm chặt tay ta. Ta hỏi hắn:

"Nãy giờ ngươi nhìn ta lâu như vậy, có biết ta đang nghĩ gì không?"

Hắn cười:

"Nàng đang nghĩ nàng rất may mắn khi có ta bên cạnh phải không?"

Ta thừa biết hắn không có khả năng nhìn nhau là hiểu ý như ta và Đại Lục. Nhưng đây lại là câu trả lời khá tốt. Ta ngồi dậy, dùng hai tay cầm lấy tay hắn. Mặt hắn đột nhiên đỏ bừng, ngạc nhiên nhìn ta:

"Nàng đang chủ động nắm tay ta ư?"

Ta không trả lời, chỉ khẽ cười. Tiểu Văn như không tin vào mắt mình, hắn chạm vào mặt ta:

"Nàng vừa cười với ta sao? Ta có nhìn nhầm không?"

Ta nhẹ nhàng ngã vào lòng hắn, tim Tiểu Văn đập nhanh đến nỗi ta còn nghe thấy tiếng. Hắn lấp bấp nói:

"Có phải nàng.. nàng bị đập trúng đầu nên.. nên không được.. được bình thường không?"

Ta vừa nghe xong liền chồm tới cắn lấy một cái vào cổ hắn. Tiểu Văn không la lên, hắn ngước cổ, hai tay ôm chặt eo ta, cái cắn này ta muốn để lại mãi mãi trên cổ hắn. Ta nghiến chặt răng lại, đã một lúc và ta biết hắn đau tới mức nào nhưng hắn không kháng cự, ta càng cắn mạnh hơi cho tới khi một dòng máu chảy ra, hắn không chịu được nữa liền bảo ta dừng bằng một giọng yếu ớt:

"Hàn Hàn.. đau.. đừng.. a.. a"

Ta hút càng chặt, màu của hắn tràn vào khoan miệng ấm nóng vô cùng. Đến khi ta thấy hắn không chịu được nữa nên mới thả ra, một dòng màu ngon lành như thế quả là cực phảm. Hắn đặt tay lên cổ chỗ vết cắn, đưa đôi mắt ứ lệ nhìn ta:

"Tại sao nàng làm vậy?"

Ta không kiềm soát được mà biến thành một bộ dạng nửa mèo nửa người, bản năng của một con mèo bây giờ ngự trị trong ta. Hai tai ta mọc dài và đuôi cũng dài ra. Việc này chỉ xảy ra 100 năm một lần nên không phải khi nào nguyệt thực thì ta sẽ thành ra bộ dạng này. Tiểu Văn nhìn ta có chút ngạc nhiên:

"Nàng.. chẳng lẽ.."

Ta đưa đôi mắt xanh nhạt của mình lại gần hắn, hắn mơ màng như bị mê hoặc, tay của hắn đặt gần mông ta. Ta tức giận cào vào mặt hắn một cái. Tên Sơn Tiểu Văn này đúng là tiểu nhân không chừa bất cứ cơ hội nào. Lúc ta không chú ý hắn liền chồm tới, đè ta ra giường, nhưng cũng may ta nhanh trí, biến trở lại thành một con mèo hoàn toàn rồi thuận tay cào hắn mấy cái. Ông chủ quán trọ chắc là nghe tiếng mèo gừ nên chạy lên gõ cửa hỏi:

"Khách quan, có chuyện gì trong đó vậy?"



Tiểu Văn gục mặt trên giường rồi ngẩng mặt đau đớn trả lời:

"Không có gì cả.."

"Ta nghe có tiếng mèo.."

"Ta bảo không có gì mà!"

"Vậy.. vậy khách quan cứ tiếp tục nghĩ ngơi đi."

Tiếng bước chân của ông chủ quán trọ xa dần, Tiểu Văn hắn quay lại nhìn ta, ta nằm chễm chệ trên gối đắc chí:

"Muốn giỡn trò với ta ư? Có ngon thì làm."

Ta không giữ được hình dạng này lâu trong ngày hôm nay. Khi nguyệt thực toàn phần ta bắt buộc phải biến thành một bán thú, còn những việc ta làm sao đó chỉ thường là cắn người mà thôi. Biết trước vậy nên lúc này ta rời khỏi trước nhưng nào ngờ ta đang đi thì Tiểu Văn kéo chân ta lại. Hắn bế ta lên nựng nịu:

"Con mèo nàng cũng hay lắm"

Ta cố vùng vẫy, hắn chỉ tiện tay nắm lấy mảnh da cổ ta kéo lên khiến ta không tài nào kháng cự được, suy cho cùng loài mèo cũng có nhược điểm. Ta nói với hắn:

"Ngươi không thả ra thì một chút nữa đừng hối hận."

"Hối hận? Nàng mới phải hối hận. Ta đợi xem nàng làm một con mèo được bao lâu."

Và ngay lúc đó nguyệt thực cao nhất, ánh sáng trăng tắt hẳn. Ta vừa nhìn ra cửa sổ, vừa thấy không còn trăng nữa, hai khóe mắt liền đỏ lên, không thể thấy gì ngoài một màu đỏ. Ta biến lại thành dạng người nhưng lại không mặc y phục, lông bắt đầu một khắp người. Ta nhào tới đè Tiểu Văn ra giường. Hắn sợ hãi nhìn ta:

"Nàng lại bị sao vậy? Có chuyện không ổn phải không?"

Ta không nói gì. Móng tay mọc dài ra, răng nanh sắc bén lộ ra ngoài mép môi. Ta thèm khát máu người đến lúc không thể dừng lại. Ta xé y phục của Tiểu Văn, rồi cắn vào ngực hắn. Hắn đau đớn định la lên nhưng lại tự bịt miệng lại. Ta bò lên trên người hắn, cắn hầu khắp các nơi mà không biết mỏi. Chuyện đó xảy ra được nửa canh giờ, sau thời gian đó ta liền ngất đi.

Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy, cả cơ thể ta tràn đầy năng lượng. Ta chợt nhớ ra tối qua ta và Tiểu Văn ở trên giường. Ngay sau đó ta mới nhận ra mình đang nằm trong lòng của Tiểu Văn, cùng hắn đáp chung chăn, hắn không mặt áo, người chi chít vết cào xé, tay lại ôm lấy ta không muốn rời. Ta không đẩy hắn ra được, trên người ta không có lấy một mảnh y phục, ta bối rối vô cùng..

Bên ngoài trời chỉ vừa sáng, ta kéo chăn lên một chút để nhìn vào bên trong, quả thật, ta chẳng mặc gì. Một hồi lâu ta im lặng để suy nghĩ, rốt cuộc tối qua ta có làm hắn hay không? Không khí này yên ắng đến lạ. Ta nhìn sang Tiểu Văn lần nữa, giờ mới thấy nhất định tối qua hắn rất đau đớn. Gương mặt khôi ngô của hắn nơi nào cũng đầy vết nghiến cắn, những vết cào xé sâu tận thịt, những nơi lại bầm tím tái lên, thật quá đáng thương mà!

Một hồi sau hắn rụt rịt tỉnh dậy, ta cũng nhanh lẹ kéo lấy chăn che người lại. Hắn quay lưng ho vài tiếng khản đặc, nhân lúc đó ta đứng dậy. Hắn quay lại nhìn ta một cách mệt mỏi nhưng xem ra cả hắn cũng ngạc nhiên:



"Hàn Hàn, nàng bình thường lại rồi.."

Ta cắt lời ngay tức khắc:

"Ta có lúc nào không bình thường sao?"

Hắn bối rối nhìn lại cơ thể mình rồi ôm lấy cái gối, quay lại hỏi ta:

"Tối qua nàng bị sao vậy? Nàng thật sự rất lạ."

Ta biết tối qua đã làm gì với Tiểu Văn nhưng lại muốn thử lòng xem hắn có đang sợ ta hay không. Ta nhanh chóng dùng pháp thuật biến ra một bộ y phục khác rồi ngồi lên giường vờ như đang vô cùng lo lắng:

"Ta cũng chẳng biết là gì nữa. Tối qua ta có làm gì quá đáng với ngươi không? Ta sợ quá!"

Nét mặt hắn đổi ngay lập tức, ta chỉ vừa vờ yếu đuối hắn liền muốn tỏ khí chất nam nhân ra. Tiểu Văn nhẹ nhàng kéo ta vào lòng rồi nói:

"Ta không sao.. mấy vết thương này cũng không có gì, vài ngày sẽ lành. Nàng đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ nàng."

Ta lén cười nhưng tay vẫn ôm chặt lấy hắn. Thật không tin nổi nét diễn giả trân như vậy mà cũng có kẻ bị lừa, ta ngọt ngào nói:

"Ngươi không sợ ta lại bị như tối qua sao? Ta từng nói, nếu có một người không sợ ta thành ra như vậy ta nguyện cả đời đi theo người đó, nhưng mà ai lại không sợ chứ?"

"Có ta. Dù nàng có thành gì đi nữa ta cũng không sợ."

"Vậy.. vậy nếu người ta hại ngoài ngươi ra còn người vô tội khác thì sao?"

Hắn im lặng, ta ngước mắt nhìn hắn, hắn quả thật đang suy nghĩ kĩ từng lời ta nói. Lúc nào cũng vậy, mỗi khi ta dịu dàng với hắn thì hắn thật không bao giờ chạy thoát khỏi tay ta. Ta lại ngồi dậy, vờ giận dỗi:

"Ta biết ngay ngươi vẫn không coi ta bằng người khác. Ngươi cũng giống Chiến Thần mà thôi."

Dường như nghe hai từ chiến thần làm hắn rất ghét, hắn hét lớn tiếng:

"Ta không giống ông ta!"

Ta không nói gì thêm mà bỏ ra khỏi phòng. Vừa mở cửa ra ta đã ngửi thấy mùi máu tanh xông thẳng vào cánh mũi, mắt nhẹ nhìn xuống lầu rồi gõ đầu ngón tay xuống thanh gỗ chắn ngoài hành lang, nhếch môi cười:

"Toàn bộ chết rồi.."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook