Dục Lạc

Chương 96: Quái Vật Muốn Ta.

Hải Lang

17/09/2021

Vừa dứt lời, hắn xé soạt áo ta ra, cúi mặt lên bụng, lém lên khắp bụng ta rồi cắn mạnh, ta đau quá nên buột phải la lên một tiếng: "A"

Ngay tức khắc hắn đè ta ra mà hôn, miệng của ta tê cứng. Hoàn cảnh này khiến ta nhớ lại lúc ở Hạ giới bị hắn thường xuyên giỡn trò sàm sỡ bệnh hoạn thế này. Lúc đó tuy rằng ta không thấy gì nhưng lại cảm nhận được rất rõ, tới tận bây giờ khi nhớ lại cảm giác vẫn còn kinh tởm y như vậy. Người đang cưỡng hôn ta chính là Quỷ Thiên Vương, thân hình của hắn không có chút nào còn là của Sơn Tiểu Văn nữa, hắn từ đầu tới chân đều không phải người. Nếu như ta để hắn đạt được mục đích thì đây mới chính là đau khổ, ta chính là đang ân ái cùng với Quỷ Thiên Vương thật sự.. Chiếc sừng đó của hắn đâm vào tóc của ta, còn những ngón tay dài sắc bén của hắn cứ cấu xé vào da nhưng ta không đẩy hắn ra được. Hắn vừa dừng hôn ta thì ngay lập tức cởi y phục mình ra, ta không dám nhìn, chỉ biết cầu xin:

"Đừng làm mà.. Ta không muốn nhìn thấy bộ dạng này của ngươi. Ngươi là yêu thú, ngươi rất kinh tởm, ta không muốn!"

"Nàng không có quyền không muốn. Ta cũng là Tiểu Văn của nàng mà thôi. Ta biết là sẽ đau nhưng sẽ không sao đâu. Nàng là thần tiên, cơ thể sẽ không quá yếu ớt, ta biết chúng ta đến với nhau được. Có được nàng trong hình dạng này mới đúng là mong ước của ta. Nàng không cần làm gì cả, chỉ cần nghe lời ta là được."

Ta gồng mình bám víu vào giường với hai bàn tay đau đớn. Hắn giống như muốn ăn cả ta, bàn tay của hắn sờ khắp nơi. Ta bỏ qua tất cả đau đớn, chống tay ngồi dậy, hét lớn:

"Ta không thể! Ta không thể để thứ không ra người như ngươi làm chuyện đáng kinh tởm đó với ta! Ngươi cút ngay cho ta! Cút!"

Hắn tát ta thêm cái nữa, cú tát này quả thật mạnh tới mức khiến ta choáng váng, ta úp mặt xuống giường mà khóc:

"Đừng mà.. ta xin ngươi.. Ta không muốn! Ta thà chết đi cho rồi. Ta thà phải làm với với nam nhân xấu xí còn hơn phải làm với một thứ bán thú như ngươi! Đồ quái vật! Đồ dị hợm!"

Hắn đặt tay lên vai ta, giọng hắn hơi đè nén: "Tại sao lúc nàng nuôi ta như thú cưng nàng không sợ ta? Tới lúc ta nói yêu nàng thì nàng lại sợ ta?"

"Ngươi cứ nghĩ đi, nếu ngươi nuôi một con chó rồi đột nhiên có một ngày nó đứng dậy và muốn làm chuyện" đó "với ngươi thì ngươi sẽ phản ứng ra sao không?"

"Nhưng ta không phải con chó!"

"Không phải chó nhưng cũng không phải là người!"

Hắn kéo ta ngồi dậy, tiếp tục cởi áo ta ra, hắn liếm lên cổ ta, ta nhắm mắt lại. Hắn không hề muốn dừng tay. Gương mặt của hắn lân la chạm vào khắp nơi. Đột nhiên ta cảm thấy rất chóng mặt, khó thở, trong lòng ngực có gì đó căng cứng, nghẹn lại rồi dồn lên cổ, ta mơ màng rồi ngất đi, không còn biết trời trăng gì nữa.

* * *

Chẳn biết đã ngất bao lâu, khi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên giường. Ta lờ đờ đảo mắt nhìn xung quanh rồi phũ phàng chấp nhận một sự thật. Hai bàn tay của ta đã được cố định lại bằng nan tre, hai bên băng bó cứng ngắc. Trên người ta không hiểu sao lại mặc một bộ váy dài, vải mỏng, hai cánh tay lộ hẳn ra ngoài, ngực cũng thấy rõ. Ta giật mình bật ngồi giữ một chiếc giường rất lớn, xung quanh có màn che nhưng không thấy ai ở đây cả. Im lặng một hồi ta nhìn lại hai tay của mình cố gắng cử động nhưng giờ nó bất động, ta chỉ có thể nhút nhít từ khủy tay trở lên.

Đúng lúc đó, ở bên ngoài có tiếng bước chân, ta lo sợ lùi lại nhìn về phía đó. Tiểu Văn đi vào, trên tay cầm theo một thứ gì đó. Hắn mỉm cười nhìn ta:

"Tỉnh rồi sao?"

Khi hắn nói chuyện, hai chiềc răng nanh đó cử động làm ta càng thấy sợ, tuy nó không dài nhưng nếu bị cắn phải nhất định sẽ rất đau. Hắn bước lại ngồi cạnh ta, ta cuộn người lại:

"Ngươi đã làm gì ta rồi?"



Hắn chạm lên vai ta:

"Khiến nàng phải thất vọng rồi. Ta chưa làm gì cả. Ta đã bảo khi ta ở cạnh nàng, ta muốn cả hai chúng ta đều nhớ rõ mà phải không? Ta đợi nàng tỉnh dậy, khỏe khoắn rồi chúng ta bên nhau vẫn chưa muộn."

Ta liếc hắn, hắn vẫn vui vẻ đến đáng sợ đưa ra một lọ thuốc rồi nâng mặt ta lên:

"Ta đánh hơi mạnh tay thì phải. Bầm hết rồi."

Hắn bôi thuốc lên cho ta, vừa bôi vừa nói tiếp:

"Ta cưng chiều, không nỡ đánh nàng dù chỉ một cái thì nàng không trân trọng. Bây giờ ta đánh nàng thế này cũng là do nàng không ngoan ngoãn thôi. Nàng liếc thì cứ liếc, ta có đánh nàng thêm vài cái nữa cũng không bằng hai vết kiếm nàng đâm ta đâu. Trách tim ta nằm ở giữa, nàng đâm bên trái thì sau mà trúng được? Nàng ngoan ngoãn ở lại bên ta, ta cho nàng tất cả hạnh phúc mà một nữ nhân cần có. Nàng không cần sợ gì cả?

" Đồ giả dối! "

" Hửm? Ta giả dối bao giờ? Lúc đầu ta rõ ràng rất hiền lành, rất tin nàng, rồi sau này ta đã không muốn trở lại thành Quỷ Thiên Vương nhưng đều do nàng ép ta. Mỗi ngày nàng cắt vào tim ta một nhát, báo hại nó bây giờ chỉ còn có nàng mà thôi, ta không nhét ai vào thêm được nữa. "

Bôi thuốc cho ta xong, hắn để ta nằm xuống. Ở bên ngoài có người đi vào dâng lên một chén thuốc, ta nhìn theo người đó, không biết có phải người Sơn gia không? Tiểu Văn cầm lấy chén thuốc rồi múc một muỗng, đưa lên miệng ta:

" Ta biết nàng ghét uống thuốc nhưng muốn khỏe thì phải uống vào. "

Ta mở miệng ra uống thuốc, trong lúc uống mà lòng cứ nghĩ về Đan Điểu Thành. Ta không thể ở đây thêm ngày nào nữa, thời gian không thể lãng phí thêm. Ta quyết định liều một lần nói với Tiểu Văn:

" Tiểu Văn, ta nghĩ lại rồi. Ta đồng ý cùng ngươi quay về ở ẩn. "

Hắn lập tức bỏ chén thuốc xuống:" Nàng nói thật sao? "

" Là thật. Nhưng ta bây giờ vẫn còn binh lính, với lại.. ta có chuyện xưa nay luôn không nói với ngươi. "

" Là chuyện gì? "

" Ta.. ta thật ra là con gái của Miêu Quân. Nhưng mà.. mẫu thân ta là người ma tộc, lúc mang thai ta thì mới bị phát hiện, bà ấy bỏ trốn rồi sinh ra ta, bỏ lại trên núi. Ta trước giờ rất hận Miêu Quân, ta có thể không dẫn quân đối đầu với Thiên tộc nhưng tuyệt đối phải trả thù Miêu Quân. Chỉ cần ta giết được Miêu Quân, ta sẽ quay về với ngươi. "

" Nàng lại lấy lý do để gạt ta? "

" Không, ta nói tất cả đều là thật. Tiểu Văn, từ lúc ta bên ngươi tới bây giờ, ngươi vẫn chưa lần nào gặp mặt chính thức mẫu thân của ta, ngươi có muốn gặp không? "

Hắn im lặng nhìn ta, giống như kiểu đang dò xét. Ta lại nói tiếp:

" Ta từng trả sính lễ cho ngươi, ngươi còn nhớ không? "



" Nhớ.. "

" Nhớ thì tốt. Vậy bây giờ ngươi còn muốn lấy ta không? Ngươi có muốn làm một hôn sự hoành tráng có mẫu thân ta làm chứng không? "

Hắn bắt đầu tỏ ra do dự, ngây người ra nhìn ta, gương mặt yêu thú của hắn làm ta không thể phân biệt là đang xúc động hay đang phân vân, hai mắt hắn đảo qua đảo lại rồi cuối cùng nhìn vào mắt ta làm ta giật cả mình. Lúc này hắn nắm tay ta, hơi cúi người mà nói chuyện với ta:

" Nàng lại có mưu đồ phải không? "

Ta liền đáp:" Không.. không có. "

" Không có thì sao lúc ta nhìn lại nàng giật mình? "

" Ta.. ta không quen, không quen với mặt ngươi. "

" Tại sao lại không quen? Ngoài hai chiếc sừng với hai vệt đen nhỏ trên gò má thì ta có gì khác? Nàng lại bịa chuyện để lừa ta, ta quá hiểu con người mưu mô của nàng mà. "

" Không, không có mà. "

Hắn lại đột nhiên kéo chăn ta đang đắp ra, đến lúc này ta mới biết bộ y phục ta đang mặc không chỉ hở ở trên mà dưới dưới vày còn không may liền mà xẻ rất nhiều tà, ta nằm chống chân lên thì cả chiếc đùi hiện rõ ra, cử động đường nào cũng hở hang. Tiểu Văn chạm vào chân của ta, hắn nhìn chằm chằm rồi vuốt ve:

" Nàng làm vỡ cả khuôn ấn mười mấy đời Sơn gia để lại rồi. Chưa có người con dâu nào quá quất như nàng. Hôm nay nàng nhìn ta chưa quen thì ta để dần dần nàng cũng sẽ quen thôi. Ta muốn xăm một hình lên chân của nàng, nàng thấy sao? "

" Cái gì? Không được vẽ bậy lên người ta! "

" Xăm hình gì mới đẹp nhỉ? "

Vừa nói xong, hắn đi khỏi phòng. Ta ngồi im trên giường, hồi hộp đến khó thở. Hắn chút nữa đã bị ta lừa được rồi, chỉ cần ta cẩn thận hơn một chút thôi. Tức thật!

Hắn đi ra ngoài được một lúc, khi quay lại trên tay hắn cầm một chiếc mâm ngọc, trên đó có đựng mấy món đồ rất kỳ quái. Hắn ngồi sát cạnh ta, ta hốt hoảng để chân nằm xuống nhưng khổ nổi chiếc váy này không nằm ngay, làm chân ra lộ ra ngoài, ta khó khăn đưa tay lên đi kéo một lớp váy che lại nhưng chẳng dễ dàng, đã thế còn bị hắn giữ tay lại:

" Nàng không cần che, ở đây chỉ có chúng ta, là ta cố ý cho nàng mặc như vậy. "

Nói rồi hắn cởi một bên áo phải của mình ra, ở trên đó trước giờ ta mới biết có hình một con hổ đang đứng trên tản đá, hướng mặt lên trời đầy uy dũng. Hắn để tay ta chạm vào rồi mỉm cười nhìn ta:

" Lúc nàng là Di Nhi ta chưa có hình xăm này, sau này Di Nhi chết đi, ta được Liêu Kỹ xăm lên để làm ấn kế thừa gia tộc. Sau này ta tìm lại được nàng, vốn dĩ ta định cho nàng xem rồi nhưng lỡ tay móc mắt của nàng hơi sớm, bây giờ ta có thể cho nàng xem rồi. Nàng thấy có đẹp không? "

Ta lo sợ:" Ngươi định làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook