Dục Lạc

Chương 95: Quái Thú Muốn Ta.

Hải Lang

16/09/2021

...

Sau khi rời Cửu Trừng Thiên, Tiểu Văn đưa ta đến U Minh giới, vừa nhìn thấy chiếc bia đá điền hai chữ "U Minh" ta đã không còn bình tĩnh được nữa. Ta đá hai chân vào người hắn, hét lên:

"Ngươi muốn đưa ta vào đó làm gì? Ta không muốn vào!"

Hắn dừng lại. Lúc này ta thấy ngay trước mặt là một đoàn binh hùng hậu do Liêu Kỹ dẫn đầu, ông ta đi đến gần Tiểu Văn, rồi nói:

"Môn chủ, quân đã rút về rồi, người định làm gì tiếp theo?"

Tiểu Văn trả lời: "Không làm gì cả. Các người tiếp tục ở lại đi, không có lệnh của ta không được phép ra ngoài, nếu để ta phát hiện ai đi ra ngoài hại người thì đừng trách ta."

Liêu Kỹ: "Ta hiểu rồi."

Ta cố cử động bàn tay của mình, giơ lên chạm vào vai hắn một cách đau đớn:

"Tiểu Văn.. để ta đi đi.."

Vừa chạm vào được thì cánh tay không còn sức lực mà tự rơi xuống. Ta bật khóc nức nở:

"Tay ta đau quá Tiểu Văn. Làm ơn để ta xuống đi."

Tiểu Văn vẫn không bỏ ta xuống, hắn lại tiếp tục đưa ta đi. Ta không giỏi chịu những cơn đau từng cơn, mỗi lần cử động là như có một thứ gì đó từ bàn tay mang cơn đau lên đến tận hai vai, hình như gân của ta bị trật hay đứt lìa gì rồi, ta không thể cảm nhận được ta còn có đôi tay, nó cứ đung đưa đung đưa, nước mắt ta cứ rơi trong thổn thức.

Đi được một lúc lâu, ta mới đoán ra hắn đưa ta đến Sơn gia. Ta vừa vào đến sân trước đại điện liền liều mình, cắn răng, dùng hết sức lăn qua, hắn cũng không giữ ta lại mà để ta ngã thẳng xuống đất. Hai tay này của ta không cử động được nên không thể chống tay lại để đầu không đập xuống đất. Trán ta đập mạnh xuống, máu chảy ra. Ta lại ngẩng mặt nhìn lên, Tiểu Văn nhìn ta, hắn tỏ ra rất giận:

"Nàng vừa lòng chưa? Đi theo ta, ta cũng không có giết nàng, nàng hà cớ gì lại không theo?"

Ta im lặng, gục đầu xuống đất. Hắn lại nói tiếp:

"Xưa nay ta nhường nhịn nàng quá rồi. Ta đã bao nhiêu lần bỏ qua cho nàng, nàng tưởng ta bị ngốc sao? Ta bỏ đi hơn một năm, nàng trách móc ta bỏ nàng. Chẳng qua là ta không muốn nói nhưng tới bây giờ thì phải nói rồi. Ta hỏi nàng, ta bỏ đi một năm, nàng đi tìm ta được mấy ngày? Nàng có từng nửa đêm nằm mộng mà thấy ta không? Nàng có từng cả đêm nhớ nhung, đau lòng vì ta mà khóc không? Còn ta thì luôn như vậy. Nàng thấy ta đi đó, tại sao lúc đó nàng không chạy theo giữ ta lại? Nàng rõ ràng là chưa từng yêu ta!"

Nói đến đây ta càng nóng giận hơn, đúng là chọc máu điên của ta mà, ta hét vào mặt hắn ngay vào luôn:

"Thì có bao giờ ta nói yêu ngươi đâu đồ đầu bò! Ngươi bớt ảo tưởng đi!"

Nghe ta mắng hắn liền rưng rưng nước mắt kéo ta đứng dậy rồi ôm ta vào lòng, hắn lại nói:

"Ta yêu nàng lắm Hàn Hàn, yêu nàng đến sắp điên lên nhưng tại sao nàng lại có thể nhẫn tâm với ta như vậy?"



Ta thật sự quá mệt mỏi, thôi thì đã lỡ giết mẫu thân hắn thì nói luôn chuyện ta giết bà bà của hắn luôn cho hắn hận một lực. Vừa nghĩ vậy, ta liền nói:

"Ta đã giết bà lão ở trên đài trong mật đạo rồi lấy mắt của bà ta. Mắt ta đang dùng có phân nửa là của bà ta. Ngươi giết ta trả thù đi."

Ta đã nói đến vậy Tiểu Văn không buông ta ra, hắn ôm xiết hơn, hai bàn tay của ta cũng bị động vào. Vì bị xiết quá mức, ta cắn răng, ngã đầu ra sau mà chịu đựng. Hắn cũng khóc rồi, khóc ướt cả vai ta, hắn nói:

"Không sao, bà ta chỉ là tiền bối trong tộc thôi. Người trong tộc rất nhiều, mất một người thì có sao?"

Nói rồi, hắn bế ta lên, nhanh chân chạy đi, đưa ta vào một căn phòng rất lạ. Căn phòng này có một chiếc giường rất lớn, hắn để ta nằm lên giường rồi cầm lấy tay của ta, xoa nhẹ:

"Nàng đau lắm phải không? Ta bị nàng ép nên mới phải làm vậy. Nàng yên tâm đi, chỉ cần nối lại xương thì sẽ bình thường lại thôi."

Ta nhắm mắt, nằm lên giường một cách mệt mỏi, ta thở dốc, mồ hôi cứ đổ ra ước đẫm. Ta biết bây giờ ta không thể thoát khỏi đây, chỉ khi nào hắn bình tĩnh lại thì may ra ta còn cơ hội để thoát. Ta nhìn gương mặt của Tiểu Văn bây giờ mà trong lòng có chút không can tâm. Lúc là người hắn đẹp đến mức nào thì là yêu vương lại xấu tới mức đó, ta thật sự không ngắm nổi cái bộ dạng này! Vừa có lông, vừa da sần sùi lại màu đỏ, cơ bụng, cơ ngực dồn lên to đùng nhìn thô kệch. Đã lâu vậy mà vẫn chưa trở lại bình thường sao? Chẳng lẽ sẽ không bao giờ quay lại bình thường được? Đang năm yên ổn được một chút thì hắn lại hỏi:

"Nàng giết cùng lúc hai người nhà họ Sơn, vậy xác của họ đâu? Có phải nàng phi tan xác của mẫu thân ta rồi không?"

Ta mở nửa mắt, trả lời:

"Ta giết cô ta xong, xác vẫn còn ở Hỏa sơn. Ngày hôm đó ngươi đến chẳng lẽ không gặp sao?"

"Ngày hôm đó là ngày nào? Nàng giết bà ấy khi nào hả?"

"Là 1 năm trước. Ngày 15, ngươi đã nói với ta sẽ đến gặp cô ta."

"Cái gì? Vậy ra lần đó nàng hỏi ta khi nào thì đến gặp mẫu thân để nàng tặng quà là để âm mưu giết bà ấy sao? Mẫu thân của ta chết một năm mà ta chẳng hề hay biết gì cả, nàng đúng là đáng chết mà!"

Vừa dứt lời, hắn đứng dậy rồi bỏ đi. Ta khó khăn lắm mới đợi được lúc này, ta ngồi dậy, nhìn vào hai bàn tay của mình rồi bắt đầu vận công trị thương. Chỉ một lúc sau đó ta cử động ngón tay được nhưng lại không cử động được cổ tay, chắc có lẽ xương bị gãy rồi. Đúng lúc đó Tiểu Văn lại đi vào, hắn cầm trên tay một thứ gì đó màu tím, khi đến gần ta mới nhận ra nó chính là cái khuôn mà ta thấy ở trong ngôi miếu nhỏ dưới gốc cây tử đằng ở Sơn gia đã rất lâu rồi. Ta hốt hoảng lùi lại:

"Tiểu Văn, ngươi muốn làm gì?"

Hắn đi lại, nắm lấy vai ta:

"Ta cho nàng một dấu ấn, có dấu ấn này nàng chỉ có thể ở bên ta mà thôi."

"Đừng!"

Bất chấp tay đang đau, ta gồng hết sức ở vai đưa cánh tay lên hất văng cái khung đó xuống đất, nó vỡ tan nát. Hắn lại giận dữ trừng mắt nhìn ta rồi tát mạnh vào mặt ta một cái nữa. Ta ngã lăn ra giường, không thể ngồi dậy nổi, ta cắn chặt răng:



"Ngươi giết ta đi!"

Hắn bước chân lên giường, nắm lấy tay của ta:

"Tại sao nàng không chịu nghe lời ta? Nàng đối đầu với ta làm gì? Một lòng một dạ yêu ta khó lắm hay sao?"

"Ta giết mẫu thân của ngươi, ngươi có lý do để giết ta rồi. Ngươi giết ta luôn đi!"

Hắn kéo ta ngồi dậy, hai tay chạm vào mặt ta, ta không dám nhìn vào gương mặt đáng sợ đó của hắn nên tránh né, hắn không nói không rằng lại tát ta thêm cái nữa rồi giữ chặt mặt của ta:

"Nàng nhìn ta đi! Nàng biết ta yêu nàng đến mức nào mà. Hôm nay nàng đâm ra hai nhát cũng không làm ta hết yêu nàng. Nàng giết mẫu thân ta, ta sẽ không trả thù nàng, ta chỉ cần nàng mà thôi. Hôm nay ta đánh nàng, ta còn đau hơn cả nàng nhưng nàng nhìn cho kĩ. Phải, bây giờ ta chấp nhận ta chính là Quỷ Thiên Vương, ta là hắn đấy. Từ là Quỷ Thiên Vương trở thành Sơn Tiểu Văn rồi lại quay trở về thành Quỷ Thiên Vương, ta có thể thay đổi rất nhiều nhưng có một thứ không thay đổi chính là tình yêu ta dành cho nàng. Nàng xem cho kĩ đi, trên đời này có ai yêu nàng hơn ta? Ta biết nàng ghét ta vì kiếp trước ta lấy đi đôi mắt của nàng và đã có những ham muốn thể xác với nàng, khiến nàng khó lòng quên được nhưng mà đó là vì ta yêu nàng. Ta không thể tiết chế được.."

"Đừng nói nữa! Hôm nay rõ ràng là ngươi đi tìm Chiến Thần quyết chiến. Tại sao không đi tìm ông ấy đi mà lại quay lại hành hạ ta? Quỷ Thiên Vương, ta rõ ràng đâu làm gì cho ngươi để ngươi yêu ta. Lúc ta còn là Di Nhi ta cũng chỉ xem ngươi là con thú mà. Ta chưa từng quyến rũ hay tỏ ý với ngươi, tại sao ngươi lại yêu ta? Ngươi rõ ràng chỉ muốn có được thể xác mà thôi.."

"Không phải. Ta thật sự yêu nàng."

"Nhưng tại sao?"

"Vì nàng là người đầu tiên ngồi lên vai ta, là người đầu tiên chạm vào sừng của ta, cũng là người con gái đầu tiên khiến ta không thể trở nên hung hãn. Đó chính là duyên phận."

"Ta không tin cái thứ gọi là duyên phận, rõ ràng người mà ông trời sắp đặt cho ta chính là Chiến Thần, còn ngươi chỉ là vô cớ nhảy vào phá hại mà thôi."

Ta vừa dứt cậu, hắn lại tát ta, ta nằm quằn quại trên giường giống như một kẻ thống khổ. Mặt ta đã rất đau rồi, ta không chịu nổi thêm một cái tát nào nữa. Hắn lại kéo ta lên, cả cơ thể của ta giống như không còn sức lực chỉ có thể vất vả nghiêng người theo tay hắn, hắn nắm chặt sau cổ của ta:

"Nàng vẫn còn quyến luyến ông ta hay sao? Ông ta đẩy nàng xuống U Minh, nàng không hận hay sao hả?"

Ta kiệt sức kêu lên:

"Đừng đánh nữa. Ngươi có đánh thì cũng không làm thay đổi sự thật ngươi chính là kẻ chen ngang!"

Hắn giận dữ đè ta xuống giường, áp sát mặt định hôn ta, ta cuống cuồng tránh hắn:

"Đừng mà!"

Hắn vẫn quyết hôn cho bằng được, ta mím môi lại, quyết không buông ra. Hắn chống ta lên, nằm phía trên người ta:

"Nàng không muốn cũng phải làm mà thôi. Lên trên giường cùng ta, chẳng lẽ ta chỉ đơn giản là muốn hôn. Để ta xem nàng ngậm miệng được bao lâu."

Vừa dứt lời, hắn xé soạt áo ta ra, cúi mặt lên bụng, lém lên khắp bụng ta rồi cắn mạnh, ta đau quá nên buột phải la lên một tiếng: "A"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook