Chương 20: Sơn gia có ma.
Hải Lang
06/08/2021
Hai bọn họ vẫn quyết không bỏ cuộc, ta liền tức giận chạy tới kéo Đại Lục ra nhưng nào ngờ tên bằng hữu đáng ghét của ta lại dám mạnh tay đẩy ta ra, ta không ngã nhưng được thế mà ta có lý do vờ ngã ra đất rồi hét lớn:
"A! Mông ta đau quá! Đại Lục, ngươi dám xô ta?"
Đại Lục hốt hoảng quay lại, hắn tức tốc chạy tới chỗ ta:
"Cô không sao chứ? Ta chỉ đẩy nhẹ thôi mà. "
"Ý ngươi là gì đây? Ngươi nói ta giả vờ à?"
"Không có....ta..."
"Bây giờ rốt cuộc ngươi có nghe lời ta nữa hay không? Ngươi mau trở về Hàn Trung Động cho ta!"
"Vậy còn cô? Cô định ở lại với hắn à?"
"Đương nhiên là không, ta về..."
Ta đang nói thì chợt nghe tiếng ho lớn:
"Khụ...khụ...khụ....Hàn Hàn, ta...khụ khụ."
Sơn Tiểu Văn một tay che miệng, một tay ôm ngực và bắt đầu ho như sắp chết. Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh tượng đó hai chân ta như không tự chủ mà đứng dậy chạy về phía Tiểu Văn, ngay cả Đại Lục ta cũng hụt hẫng nhìn ta, có lẽ hắn thất vọng về ta nên giận mới có bộ mặt như vậy. Tiểu Văn ho nhiều và hình như không phải giả vờ, máu trong miệng ho ra không giữa nổi trong lòng bàn tay nữa nên rơi từng giọt xuống nền băng, mặt hắn tái xanh không còn giọt máu. Ta khoác vai hắn, lo lắng hỏi:
"Ngươi sao vậy? Sao tự nhiên lại thành ra thế này? "
Tiểu Văn ngước mắt nhìn ta:
"Chúng ta đi về Ung Linh sơn đi. Ta....ta không thể ở nơi lạnh như nơi này quá lâu."
"Sao lại vậy chứ? Rõ ràng nơi này linh khí rất nhiều lại thích hợp luyện công mà, năm xưa ta đưa ngươi tới đây ngươi còn bình phục rất nhanh có xảy ra chuyện gì đâu?"
"Cái gì? Nàng nhốt ta là để ta trị thương sao? Sao này không…"
Hắn chưa nói tròn chữ thì lại thổ huyết, tóc hắn bỗng dưng trắng bạc, hai mắt đỏ rực lên. Ta hốt hoảng nhìn lại Đại Lục định bảo hắn quay về thì hắn đứng dậy, nhìn ta một cách ngán ngẩm rồi nói:
"Ta chịu thua cô rồi đó. Cô cứ đi với hắn đi, chuyện ở Hàn Trung Động ta lo giúp cô. Cô đi cùng với hắn sau này có mang họa vào thân thì cứ chạy đến tìm ta, ta giúp cô giết hắn."
Nói xong Đại Lục bỏ đi mất. Ngay sau đó ta đỡ Tiểu Văn đứng dậy rồi đưa hắn đi.
Đến được nhà hắn ở Ung Linh sơn thì mới phát hiện nhà hắn chỉ còn lại một đóng tro đen, đầy hoang mang ta hỏi Tiểu Văn :
"Nhà ngươi bị sao vậy?"
Hắn không trả lời mà chỉ ho. Ta cảm thấy có chút gì đó bất thường nhưng mắt hắn hiện giờ chỉ là một màu đỏ, thật khó để biết hắn có lừa chuyện gì hay không. Ta suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi tiếp:
"Hay ta đưa ngươi về Sơn gia?"
Hắn nắm chặt tay ta rồi bước đi trước như rất muốn đi. Ta bán tính bán nghi dìu hắn đi. Một lúc sau đến trước cổng lớn Sơn gia, vẫn cứ một màu u tối xám xịt đầy bí ẩn đó, cánh cửa mở ra nhẹ chỉ đủ một ánh mắt nhìn qua, từ bên trong có người hỏi:
"Là ai?"
Tiểu Văn đập tay vào cửa ba cái, người bên trong lập tức mở cửa. Ta và Tiểu Văn đi vào, đây là lần đầu tiên ta vào Sơn gia bằng cửa lớn, xem trong khắp Lục giới cũng chỉ có Thiên quân mới được danh dự này. Lúc trước nghe nói vì đại diện Sơn gia là nơi rất linh thiêng nên cấm ngoại tộc vào, lần này ta tới xem như mở mang tầm mắt. Tiểu Văn bước vào thì được đưa một thau nước màu xanh, hắn lấy nó rửa tay rồi cầm chặt lấy tay ta kéo đi. Hai bên đường là những bục đèn đá hình đài hoa sen, trên đó lại có 2 thứ tròn tròn phát sáng, một trong số đó bỗng hét lên :
"Nghiệp xúc! Ngươi còn dám về sao? Còn dẫn người ngoại tộc vào chính điện nữa, bọn ta sẽ giết chết cô ta!"
Tiểu Văn vội kéo ta vào lòng, mặt hắn căng thẳng vô cùng:
"Các người còn muốn ở lại đây thì khôn hồn đừng động vào nữ nhân của ta!"
Nói xong hắn vác ta lên vai rồi đi tiếp, đi được một lúc thì bỗng nhìn có một con dao bay về phía ta, ta còn chưa kịp tránh thì Tiểu Văn đã cản giúp ta. Tiểu Văn cầm con dao đó hung dữ đi tới một đài sen, hắn vẫn không ngừng ho, đến gần đó ta mới biết thì ra hai quả tròn đó là mắt người. Bất ngờ còn chưa hết thì Tiểu Văn chợt cấm con dao kia vào một con mắt trên bục trước mặt, tiếng la hét đầy đau đớn y như nó vẫn đang sống, những thứ xung quanh ồn ào đột nhiên im lặng. Tiểu Văn nghiến răng nói :
"Thúc thúc, ta đã bảo đừng động vào nữ nhân của ta mà, là ông tự chuốt lấy, đừng trách ta!"
Mũi dao kia cắt quả mắt đó làm hai, tiếng la hình như phát ra từ nó vang lên dữ dội, ta vẫn nằm trên vai hắn, cái cảm giác có hàng vạn ánh mắt khác nhìn ta làm ta chẳng thiết thoát khỏi tay Tiểu Văn, nước mắt ta bỗng dưng rưng rưng rồi khóc không thể kìm lại được. Tiểu Văn vội vã chạy vào trong, bước qua được cánh cửa hình bát quái, ta cảm giác thấy lòng ngực như muốn nổ tung. Đi thẳng vào trong đại điện, Tiểu Văn để ta ngồi xuống một chiếc ghế, hắn vội lay ta:
"Hàn Hàn, tỉnh dậy đi!"
Ta vẫn không điều khiển được bản thân, nhìn thấy bên cạnh có tách trà ta liền đập vỡ nó, nhặt mảnh vụn định đâm vào mắt mình. Rõ ràng ta vẫn còn suy nghĩ được nhìn cơ thể này dường như không do ta làm chủ nữa. Chỉ còn một chút nữa thì mãnh vỡ đó đã nằm gọn trong mắt ta nhưng đúng lúc đó có một thứ nước gì đó lạnh vô cùng tát vào mặt. Ta choàng tỉnh, Tiểu Văn bỏ chiếc lọ đang cầm trên tay xuống, hắn vội ôm lấy ta:
"Không sao rồi, may là vẫn kịp!"
Ta ngơ ngác đẩy hắn ra:
"Làm trò gì vậy?"
Tiểu Văn không trả lời ta mà vội quay sang nhìn một bà lão bị mù đang tiến đến gần một cách chậm chạp, bà ta nắm lấy tay Tiểu Văn, còn Tiểu Văn thì e dè, bà ấy nói :
"Tiểu Văn, cháu trai của ta, con chịu về rồi à?"
Lúc này đây khi hai con người này đứng chung một một chỗ ta mới nhận ra, Tiểu Văn chẳng khác gì lão phu nhân kia, tóc hắn bạc trắng, đôi mắt kia đỏ hoe như máu, còn da mặt một lúc xanh dần, giờ đây khi ở gần họ ta mới nhận ra họ lạnh lẽo hơn người thường. Một lúc sau Tiểu Văn dắt bà lão ấy vào trong và cả ta nữa, hắn nắm chặt tay ta đến nổi cứ nhỡ hắn sợ ta chạy đi mất. Ta đứng nép một bên trong một căn phòng toàn ánh nến, hai bên tường vài ổ rắn vẫn đang sinh sôi, Tiểu Văn cởi trần lấy một chiếc kim châm đâm vào da ngực rồi đi tới bắt một con rắn đen cắt lấy máu uống. Ta có cảm giác hơi rợn người, nhìn xa ra một chút thì thấy mảnh Sơn Linh Thạch nguyên vẹn đang nằm trên một chiếc hộp gỗ, ta mãi mê nhìn vật hấp dẫn đó mà quên luôn cả Tiểu Văn, thoáng chốc sau tóc hắn đen lại. Lão bà khi nãy tự nhiên đi mất cũng không biết là khi nào. Tiểu Văn đi tới gần ta, nhìn hắn ổn hơn nhiều, ta hỏi:
"Mỗi lần phát bệnh ngươi phải uống thứ kia sao?"
Tiểu Văn không trả lời ta, hắn đưa tay ra sau và mảnh Sơn Linh thạch bay tới nằm gọn trong tay hắn, hắn đưa cho ta:
"Năm xưa nàng bảo ta lấy, ta chỉ lấy được nửa mảnh, bây giờ nó là nguyên mảnh, ta tặng nó cho nàng."
Ta nhìn Tiểu Văn và tự thấy thẹn, suýt chút nữa ta quên lúc trước mình từng bảo hắn đi lấy rồi. Ta lau nhẹ chút máu đang dính ở mép miệng hắn:
"Ta đã quên mất rồi. Sơn Linh thạch ta cũng không cần nó làm gì. Ngươi lấy nó mà trị bệnh. Xong việc rồi, ta về trước."
Nói xong ta nhét Sơn Linh thạch lại vào tay Tiểu Văn rồi quay lưng về, trong lòng ta như đang đắc ý nghĩ đếm tới 3 nhất định hắn sẽ giữ ta lại. Theo ý nghĩ đó ta thầm đếm từ 1 tới 3 nhưng số 3 đã qua mà hắn vẫn không nói tiếng gì, trong lòng ta có chút khó chịu nhưng với bản chất cao ngạo này của ta mà quay lưng lại thì khác gì tự vả mặt mình. Đi ra tới cửa thì có một cô gái hình như lúc trước ta gặp rồi chỉ hướng đi cho ta, cô ta nói:
"Đại môn của Sơn gia rất nhiều cạm bẫy, cô chịu thiệt thòi ra về bằng cửa sau được không? "
"Sao cũng được... "
Ta đi theo đường cô ta chỉ, đi lòng vòng qua mấy hành lang vậy mà vẫn chưa ra được bên ngoài. Ta bắt đầu nghi ngờ nên dừng chân, nơi đó là trước một căn phòng có treo một đóa hoa đỏ, ta quay lại thì không thấy cô gái đó đâu, chưa kịp để tâm lặng để phán đoán thì bất chợt bị ai đó kéo vào phòng, không hề kịp phản ứng, đùng một cái ta bị đè lên giường, nằm dưới thân của Sơn Tiểu Văn, ta giật mình la lên:
"Ngươi làm gì vậy? Mau tránh ra!"
Tiểu Văn bịt miệng ta lại. Hắn nhìn xung quanh như đang quan sát có ai nhìn lén không rồi quay lại nhìn ta, nói nhỏ:
"Nàng nhỏ tiếng một chút, ở đây có nhiều người lắm."
Nói rồi hắn bỏ ta ra, giơ tay kéo rèm màng lại rồi, hai bọn ta ngồi trên giường và Tiểu Văn cứ mãi lén nhìn ra ngoài, ta khó chịu đánh hắn một cái rất mạnh:
"Làm cái gì vậy? Ở đây có ta và ngươi thôi ngoài ra còn ai nữa đâu."
Tiểu Văn cứ như không hề biết đau, hắn trả lời :
"Nàng thì biết gì chứ. Ngồi yên ở đó nếu không muốn cả đời này phải ở lại đây."
Ta ương bướng không nghe hắn nên thừa lúc hắn không để ý liền kéo rèm ra. Vừa đặt chân ra ngoài, trước mặt ta liền hiện lên hàng vạn vong linh đang đứng quay mặt về phía mình, có những người mắt đỏ hoe lại có những người không có mắt, có trẻ nhỏ vừa biết đi cũng có những đứa trẻ vừa mới sinh nên vong hồn mờ nhạt còn cả những đứa trẻ chưa từng được sinh ra, vong hồn đó chỉ là một chốm màu đỏ. Cảnh tượng đó khiến ta như tê dại, Tiểu Văn vội kéo ta vào trong, kéo cả rèm cửa lại, giận dữ quát lớn:
"Đã bảo nàng ở yên mà! Nàng nghe lời ta một chút không được sao?"
Ta lắp bắp trả lời :
"Ta không...không biết...ở bên ngoài sao...sao có những thứ...thứ đó."
Tiểu Văn giống như rơi vào bế tắc, hắn vò đầu tỏ vẻ lo lắng, ho thêm mấy tiếng rồi hắn trả lời:
"Tất cả họ là người trong tộc của ta."
"A! Mông ta đau quá! Đại Lục, ngươi dám xô ta?"
Đại Lục hốt hoảng quay lại, hắn tức tốc chạy tới chỗ ta:
"Cô không sao chứ? Ta chỉ đẩy nhẹ thôi mà. "
"Ý ngươi là gì đây? Ngươi nói ta giả vờ à?"
"Không có....ta..."
"Bây giờ rốt cuộc ngươi có nghe lời ta nữa hay không? Ngươi mau trở về Hàn Trung Động cho ta!"
"Vậy còn cô? Cô định ở lại với hắn à?"
"Đương nhiên là không, ta về..."
Ta đang nói thì chợt nghe tiếng ho lớn:
"Khụ...khụ...khụ....Hàn Hàn, ta...khụ khụ."
Sơn Tiểu Văn một tay che miệng, một tay ôm ngực và bắt đầu ho như sắp chết. Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh tượng đó hai chân ta như không tự chủ mà đứng dậy chạy về phía Tiểu Văn, ngay cả Đại Lục ta cũng hụt hẫng nhìn ta, có lẽ hắn thất vọng về ta nên giận mới có bộ mặt như vậy. Tiểu Văn ho nhiều và hình như không phải giả vờ, máu trong miệng ho ra không giữa nổi trong lòng bàn tay nữa nên rơi từng giọt xuống nền băng, mặt hắn tái xanh không còn giọt máu. Ta khoác vai hắn, lo lắng hỏi:
"Ngươi sao vậy? Sao tự nhiên lại thành ra thế này? "
Tiểu Văn ngước mắt nhìn ta:
"Chúng ta đi về Ung Linh sơn đi. Ta....ta không thể ở nơi lạnh như nơi này quá lâu."
"Sao lại vậy chứ? Rõ ràng nơi này linh khí rất nhiều lại thích hợp luyện công mà, năm xưa ta đưa ngươi tới đây ngươi còn bình phục rất nhanh có xảy ra chuyện gì đâu?"
"Cái gì? Nàng nhốt ta là để ta trị thương sao? Sao này không…"
Hắn chưa nói tròn chữ thì lại thổ huyết, tóc hắn bỗng dưng trắng bạc, hai mắt đỏ rực lên. Ta hốt hoảng nhìn lại Đại Lục định bảo hắn quay về thì hắn đứng dậy, nhìn ta một cách ngán ngẩm rồi nói:
"Ta chịu thua cô rồi đó. Cô cứ đi với hắn đi, chuyện ở Hàn Trung Động ta lo giúp cô. Cô đi cùng với hắn sau này có mang họa vào thân thì cứ chạy đến tìm ta, ta giúp cô giết hắn."
Nói xong Đại Lục bỏ đi mất. Ngay sau đó ta đỡ Tiểu Văn đứng dậy rồi đưa hắn đi.
Đến được nhà hắn ở Ung Linh sơn thì mới phát hiện nhà hắn chỉ còn lại một đóng tro đen, đầy hoang mang ta hỏi Tiểu Văn :
"Nhà ngươi bị sao vậy?"
Hắn không trả lời mà chỉ ho. Ta cảm thấy có chút gì đó bất thường nhưng mắt hắn hiện giờ chỉ là một màu đỏ, thật khó để biết hắn có lừa chuyện gì hay không. Ta suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi tiếp:
"Hay ta đưa ngươi về Sơn gia?"
Hắn nắm chặt tay ta rồi bước đi trước như rất muốn đi. Ta bán tính bán nghi dìu hắn đi. Một lúc sau đến trước cổng lớn Sơn gia, vẫn cứ một màu u tối xám xịt đầy bí ẩn đó, cánh cửa mở ra nhẹ chỉ đủ một ánh mắt nhìn qua, từ bên trong có người hỏi:
"Là ai?"
Tiểu Văn đập tay vào cửa ba cái, người bên trong lập tức mở cửa. Ta và Tiểu Văn đi vào, đây là lần đầu tiên ta vào Sơn gia bằng cửa lớn, xem trong khắp Lục giới cũng chỉ có Thiên quân mới được danh dự này. Lúc trước nghe nói vì đại diện Sơn gia là nơi rất linh thiêng nên cấm ngoại tộc vào, lần này ta tới xem như mở mang tầm mắt. Tiểu Văn bước vào thì được đưa một thau nước màu xanh, hắn lấy nó rửa tay rồi cầm chặt lấy tay ta kéo đi. Hai bên đường là những bục đèn đá hình đài hoa sen, trên đó lại có 2 thứ tròn tròn phát sáng, một trong số đó bỗng hét lên :
"Nghiệp xúc! Ngươi còn dám về sao? Còn dẫn người ngoại tộc vào chính điện nữa, bọn ta sẽ giết chết cô ta!"
Tiểu Văn vội kéo ta vào lòng, mặt hắn căng thẳng vô cùng:
"Các người còn muốn ở lại đây thì khôn hồn đừng động vào nữ nhân của ta!"
Nói xong hắn vác ta lên vai rồi đi tiếp, đi được một lúc thì bỗng nhìn có một con dao bay về phía ta, ta còn chưa kịp tránh thì Tiểu Văn đã cản giúp ta. Tiểu Văn cầm con dao đó hung dữ đi tới một đài sen, hắn vẫn không ngừng ho, đến gần đó ta mới biết thì ra hai quả tròn đó là mắt người. Bất ngờ còn chưa hết thì Tiểu Văn chợt cấm con dao kia vào một con mắt trên bục trước mặt, tiếng la hét đầy đau đớn y như nó vẫn đang sống, những thứ xung quanh ồn ào đột nhiên im lặng. Tiểu Văn nghiến răng nói :
"Thúc thúc, ta đã bảo đừng động vào nữ nhân của ta mà, là ông tự chuốt lấy, đừng trách ta!"
Mũi dao kia cắt quả mắt đó làm hai, tiếng la hình như phát ra từ nó vang lên dữ dội, ta vẫn nằm trên vai hắn, cái cảm giác có hàng vạn ánh mắt khác nhìn ta làm ta chẳng thiết thoát khỏi tay Tiểu Văn, nước mắt ta bỗng dưng rưng rưng rồi khóc không thể kìm lại được. Tiểu Văn vội vã chạy vào trong, bước qua được cánh cửa hình bát quái, ta cảm giác thấy lòng ngực như muốn nổ tung. Đi thẳng vào trong đại điện, Tiểu Văn để ta ngồi xuống một chiếc ghế, hắn vội lay ta:
"Hàn Hàn, tỉnh dậy đi!"
Ta vẫn không điều khiển được bản thân, nhìn thấy bên cạnh có tách trà ta liền đập vỡ nó, nhặt mảnh vụn định đâm vào mắt mình. Rõ ràng ta vẫn còn suy nghĩ được nhìn cơ thể này dường như không do ta làm chủ nữa. Chỉ còn một chút nữa thì mãnh vỡ đó đã nằm gọn trong mắt ta nhưng đúng lúc đó có một thứ nước gì đó lạnh vô cùng tát vào mặt. Ta choàng tỉnh, Tiểu Văn bỏ chiếc lọ đang cầm trên tay xuống, hắn vội ôm lấy ta:
"Không sao rồi, may là vẫn kịp!"
Ta ngơ ngác đẩy hắn ra:
"Làm trò gì vậy?"
Tiểu Văn không trả lời ta mà vội quay sang nhìn một bà lão bị mù đang tiến đến gần một cách chậm chạp, bà ta nắm lấy tay Tiểu Văn, còn Tiểu Văn thì e dè, bà ấy nói :
"Tiểu Văn, cháu trai của ta, con chịu về rồi à?"
Lúc này đây khi hai con người này đứng chung một một chỗ ta mới nhận ra, Tiểu Văn chẳng khác gì lão phu nhân kia, tóc hắn bạc trắng, đôi mắt kia đỏ hoe như máu, còn da mặt một lúc xanh dần, giờ đây khi ở gần họ ta mới nhận ra họ lạnh lẽo hơn người thường. Một lúc sau Tiểu Văn dắt bà lão ấy vào trong và cả ta nữa, hắn nắm chặt tay ta đến nổi cứ nhỡ hắn sợ ta chạy đi mất. Ta đứng nép một bên trong một căn phòng toàn ánh nến, hai bên tường vài ổ rắn vẫn đang sinh sôi, Tiểu Văn cởi trần lấy một chiếc kim châm đâm vào da ngực rồi đi tới bắt một con rắn đen cắt lấy máu uống. Ta có cảm giác hơi rợn người, nhìn xa ra một chút thì thấy mảnh Sơn Linh Thạch nguyên vẹn đang nằm trên một chiếc hộp gỗ, ta mãi mê nhìn vật hấp dẫn đó mà quên luôn cả Tiểu Văn, thoáng chốc sau tóc hắn đen lại. Lão bà khi nãy tự nhiên đi mất cũng không biết là khi nào. Tiểu Văn đi tới gần ta, nhìn hắn ổn hơn nhiều, ta hỏi:
"Mỗi lần phát bệnh ngươi phải uống thứ kia sao?"
Tiểu Văn không trả lời ta, hắn đưa tay ra sau và mảnh Sơn Linh thạch bay tới nằm gọn trong tay hắn, hắn đưa cho ta:
"Năm xưa nàng bảo ta lấy, ta chỉ lấy được nửa mảnh, bây giờ nó là nguyên mảnh, ta tặng nó cho nàng."
Ta nhìn Tiểu Văn và tự thấy thẹn, suýt chút nữa ta quên lúc trước mình từng bảo hắn đi lấy rồi. Ta lau nhẹ chút máu đang dính ở mép miệng hắn:
"Ta đã quên mất rồi. Sơn Linh thạch ta cũng không cần nó làm gì. Ngươi lấy nó mà trị bệnh. Xong việc rồi, ta về trước."
Nói xong ta nhét Sơn Linh thạch lại vào tay Tiểu Văn rồi quay lưng về, trong lòng ta như đang đắc ý nghĩ đếm tới 3 nhất định hắn sẽ giữ ta lại. Theo ý nghĩ đó ta thầm đếm từ 1 tới 3 nhưng số 3 đã qua mà hắn vẫn không nói tiếng gì, trong lòng ta có chút khó chịu nhưng với bản chất cao ngạo này của ta mà quay lưng lại thì khác gì tự vả mặt mình. Đi ra tới cửa thì có một cô gái hình như lúc trước ta gặp rồi chỉ hướng đi cho ta, cô ta nói:
"Đại môn của Sơn gia rất nhiều cạm bẫy, cô chịu thiệt thòi ra về bằng cửa sau được không? "
"Sao cũng được... "
Ta đi theo đường cô ta chỉ, đi lòng vòng qua mấy hành lang vậy mà vẫn chưa ra được bên ngoài. Ta bắt đầu nghi ngờ nên dừng chân, nơi đó là trước một căn phòng có treo một đóa hoa đỏ, ta quay lại thì không thấy cô gái đó đâu, chưa kịp để tâm lặng để phán đoán thì bất chợt bị ai đó kéo vào phòng, không hề kịp phản ứng, đùng một cái ta bị đè lên giường, nằm dưới thân của Sơn Tiểu Văn, ta giật mình la lên:
"Ngươi làm gì vậy? Mau tránh ra!"
Tiểu Văn bịt miệng ta lại. Hắn nhìn xung quanh như đang quan sát có ai nhìn lén không rồi quay lại nhìn ta, nói nhỏ:
"Nàng nhỏ tiếng một chút, ở đây có nhiều người lắm."
Nói rồi hắn bỏ ta ra, giơ tay kéo rèm màng lại rồi, hai bọn ta ngồi trên giường và Tiểu Văn cứ mãi lén nhìn ra ngoài, ta khó chịu đánh hắn một cái rất mạnh:
"Làm cái gì vậy? Ở đây có ta và ngươi thôi ngoài ra còn ai nữa đâu."
Tiểu Văn cứ như không hề biết đau, hắn trả lời :
"Nàng thì biết gì chứ. Ngồi yên ở đó nếu không muốn cả đời này phải ở lại đây."
Ta ương bướng không nghe hắn nên thừa lúc hắn không để ý liền kéo rèm ra. Vừa đặt chân ra ngoài, trước mặt ta liền hiện lên hàng vạn vong linh đang đứng quay mặt về phía mình, có những người mắt đỏ hoe lại có những người không có mắt, có trẻ nhỏ vừa biết đi cũng có những đứa trẻ vừa mới sinh nên vong hồn mờ nhạt còn cả những đứa trẻ chưa từng được sinh ra, vong hồn đó chỉ là một chốm màu đỏ. Cảnh tượng đó khiến ta như tê dại, Tiểu Văn vội kéo ta vào trong, kéo cả rèm cửa lại, giận dữ quát lớn:
"Đã bảo nàng ở yên mà! Nàng nghe lời ta một chút không được sao?"
Ta lắp bắp trả lời :
"Ta không...không biết...ở bên ngoài sao...sao có những thứ...thứ đó."
Tiểu Văn giống như rơi vào bế tắc, hắn vò đầu tỏ vẻ lo lắng, ho thêm mấy tiếng rồi hắn trả lời:
"Tất cả họ là người trong tộc của ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.