Dục Lạc

Chương 93: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!

Hải Lang

16/09/2021

"Ta tin."

Ta vừa nói xong, cô ta cúi đầu cái nữa rồi bay mất đi. Cô ta đi rồi ta mới bớt đi phần nào buồn phiền và bắt đầu thấy nhẹ nhõm. Ta bước khỏi giường, thay một bộ y phục thật đẹp vào, ngồi trước gương chải tóc rồi thoa chút son phấn. Thoa xong rồi, ta nhìn lại bản thân trong gương rồi mỉm cười:

"Phải sống tiếp, có mệt mỏi cũng không được bỏ cuộc."

Ta đi ra ngoài, nhìn thấy bầu trời hôm nay hơi quang đãng, có mấy đàn chim bay ngang. Đan Điểu Thành khá vắng vẻ chỉ có vài tên lính gác mà thôi. Ta thở dài rồi đi đến thao trường luyện võ, ở đó có cả Đại Lục cũng đang luyện võ, thấy vậy ta lao vào đáng cùng hắn. Đánh được 40 hiệp thì Đại Lục thua, bị ngã xuống đất. Lúc này ta và hắn vui vẻ cùng đi tới ngồi xuống cạnh một gốc cây nghỉ ngơi, thấy vậy ta mới hỏi Đại Lục:

"Ngươi có hay đến hạ giới thăm Tiểu Lục không?"

Hắn nhìn qua ta, trả lời:

"Dạo trước thì có, gần đây thì chưa thăm lần nào."

"Ở đó có đền thờ ta, ngươi có biết không?"

"Ta biết."

"Hôm qua uống rượu với ngươi xong, sáng lại ta đã nói với Tiểu Văn chuyện của chúng ta. Ta sợ nếu hắn cứ lưỡng lự không chịu cùng thuyền thì sau này khó mà tiếp cận binh lực hùng hậu của Quỷ tộc."

"Vậy cô muốn làm gì? Chiều theo hắn sao?"

"Muốn Sơn Tiểu Văn nghe theo không phải cứ chiều là được. Ta có thể dùng lời nói để hắn nghe theo nhưng tuyệt đối trong thời gian đó, ta không được phép có hành động gì với người khác khiến hắn nổi điên. Sơn Tiểu Văn một khi đã ghen thì còn đáng sợ hơn hổ, ta rất ngại khi đối diện với cảnh đó. Hắn là Quỷ Thiên Vương, có lẽ thú tính chưa bỏ được, cũng phải cẩn trọng."

"Hắn ghen lên thì đánh cô sao?"

"Đánh thì là chuyện đương nhiên, hắn đánh ta 1, ta trả lại 1. Nhưng quan trọng ở chỗ hắn có thể làm bất cứ chuyện gì trong cơn nóng giận. Ta sợ có một ngày hắn sẽ hại ngươi. Ngươi đánh không lại hắn đâu, hắn rất mạnh, có lấy kiếm đâm vào tim cũng chưa chết."

"Cô sợ hắn ư?"

"Sợ chứ. Biết hắn là Quỷ Thiên Vương thì ta đã sợ rồi. Ngươi không hiểu được cái cảm giác bất an đó đâu. Ta sống lâu rồi, chịu cũng đủ thứ đau khổ, bây giờ đầu óc ta cũng không chịu nổi áp lực nữa. Ta phải chịu đựng Sơn Tiểu Văn là đủ rồi, ta không muốn ngay cả ngươi cũng ép buộc ta. Ngươi là bằng hữu của ta, ta muốn ở cạnh ngươi để vui vẻ chứ không phải để nơm nớp lo sợ. Ta muốn ngươi đừng dồn ép ta nữa. Có được không?"

Đại Lục im lặng nhìn ta, ta cũng không rời mắt khỏi hắn, cuối cùng hắn hỏi:

"Cô thích ta hơn hay thích hắn hơn?"

"Ta thích người hiểu ta.."

Đại Lục lại im lặng, hắn ngồi thẳng lưng lên rồi vỗ vào vai ta. Ta mỉm cười:

"Bằng hữu của ta luôn là người hiểu ta nhất."

Nói rồi, ta đan ngón tay vào tay hắn, để xuống, chống khủy tay lên rồi vật mạnh. Đại Lục lúc này cùng ra sức vật lại, so về lực tay, ta không bằng hắn. Hắn vật được tay ta ra rồi lại lấy tay kia giữ lấy, hắn nói nhỏ:

"Ta hiểu ý cô rồi."

Ta mỉm cười đưa tay chạm vào mặt hắn: "Vậy thì tốt.."

Vừa dứt câu, ta vã mạnh vào mặt hắn, hai mắt hắn mở tròn xoe nhìn ta:

"Cô làm gì vậy?"



"Đập muỗi."

Trả lời hắn xong, ta đứng dậy tốc chạy đi. Đại Lục ngơ ngác một hồi rồi cũng hiểu chuyện đứng dậy đuổi theo ta:

"Cô đứng lại cho ta! Hàn Hàn!

Ta chạy thật nhanh để hắn không đuổi theo kịp nhưng vừa chạy được một lúc thì nghe trên trời có tiếng sấm lớn, ta dừng lại nhìn lên, bầu trời giống như sắp có xoáy lốc, mây đen cuồn cuộn. Đại Lục từ xa chạy tới, hắn chồng tay vào cổ ta kéo ngược ra sau:

" Cô dám đánh ta hả? "

Ta nhìn hắn rồi chỉ tay lên trời:" Có biến rồi. "

Hắn buông ta ra, hai bọn ta đứng quan sát trời, ở phía xa có thấy một đoàn thiên binh, chuông ở điện Chiến Thần vang lên, cảnh tượng này giống như đang diễn ra đại chiến. Đúng lúc đó Cảnh Khang chạy tới, hắn hốt hoảng:

" Hàn Hàn, Tiểu Văn dẫn Quỷ tộc của nó đi nghênh chiến với Chiến Thần rồi. "

Ta giật mình:" Làm sao ngươi biết? "

Cảnh Khang ấp úng: Ta.. ta đã cố kể cho nó nghe chuyện kiếp trước, nó.. nó nhớ lại rồi."

Nghe được tin này ta thật sự hơi hoang mang, ta còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần cơ mà. Bây giờ có biết ở Chiến Thần điện, ta lại nhìn lên trời rồi nhắm mắt thở dài: "Hầy.. Chuyện mà ta lo lắng nhất cũng đến rồi."

Tiểu Văn đến tìm Chiến Thần rồi, ta cũng liên quan nên phải ra tay thôi. Bây giờ ta đến nơi đó lại chẳng khác gì tự khiến mình khó xử nhưng không đến thì không được. Ta suy nghĩ thì đột nhiên Đại Lục vỗ vai ta:

"Chuẩn bị đi, ta tập hợp quân rồi đến đó."

Ta thở dài:

"Hầy.. Không cần đâu. Ta đến một mình là được rồi. Dù gì cũng phải quan sát xem phía Quỷ tộc có thiện cảm hợp tác với chúng ta không. Bọn yêu thú cuồng sát đó chưa từng tiếp xúc với binh lính của chúng ta, nếu lỡ bọn chúng không quen rồi làm hại họ thì lại khổ."

Đại Lục: "Vậy ta đi cùng cô."

Ta trả lời: "Không cần, ngươi đến cũng không hiểu chuyện gì đâu. Cảnh Khang, đi cùng ta đi."

* * *

Ta và Cảnh Khang đến địa giới Thiên tộc, toàn bộ lính canh bây giờ đều đã chạy đến nơi quyết chiến rồi nên không ai cản ta cả. Một lúc sau, ta đến được nơi diễn ra trận chiến. Ta đứng nắp sau một trụ cột to, nhìn thấy ở phía xa là một trận giao tranh giữa các yêu thú và thiên binh diễn ra nãy lửa còn ở trên bục đài cao ta nhìn thấy Chiến Thần đang cầm một thanh kiếm lạ, nó không phải thanh kiếm ông ấy thường dùng. Ta nhìn mãi mà không thấy Tiểu Văn nên quay sang hỏi Cảnh Khang:

"Ngươi tinh mắt tìm thử xem Tiểu Văn đang ở đâu?"

Cảnh Khang tiến tới nhìn một hồi rồi trả lời: "Không thấy, ta chỉ thấy ở phía xa chút nữa có một yêu vương."

"Có sao?"

Ta dụi mắt, nhìn thật kĩ ra xa, đôi mắt này sau hôm nay lại không nhìn rõ nữa đến lúc lấy tay che một bên mắt vừa thay thì mới thấy rõ. Ta vừa nhìn thấy tên yêu vương mà Cảnh Khang nói thì biết ngay là Sơn Tiểu Văn, trên người hắn có lông rậm, hai sừng to, chẳng khác gì yêu thú kinh tởm, tim ta đột nhiên điếng lên, đập thình thịch, ta vội lại nắp vào cột, ngồi xỏm xuống, lo lắng mà nói:

"Hắn ở ngoài U Minh giới mà vẫn có hình dạng đó sao? Không thể nào, hắn lẽ nào đã quay về làm Quỷ Thiên Vương rồi ư?"

Vừa lúc này, Cảnh Khang đột nhiên hốt hoảng ngồi xuống, hắn nép vào cạnh ta: "Yêu vương đó thấy ta rồi."



"Cái gì?"

Ta vội ló mặt lên xem thì thấy hắn đang bay về phía mình. Chân tay ta rụng rời, tê cứng không cử động nổi, ta lắp bắp:

"Về, về thôi. Yêu vương đó đến rồi."

Cảnh Khang: "Không được, chúng ta còn Tiểu Văn nữa. Không phải cô đang hợp tác với Quỷ tộc sao? Chắc họ không làm khó cô đâu."

"Không.. không phải. Ngươi.. ngươi nhìn kỹ yêu vương đó đi!"

Cảnh Khang đứng dậy nhìn rồi ngay lập tức hoảng hốt nắm lấy vai ta, kéo ta đứng dậy:

"Là Quỷ Thiên Vương. Vậy Tiểu Văn.. không phải cô nói nó là hậu kiếp của Quỷ Thiên Vương hay sao? Quỷ Thiên Vương về rồi, vậy Tiểu Văn đâu?"

"Ta không biết. Ta không nghĩ Tiểu Văn lại quay lại hình dáng này. Ta phải làm sao đây? Ta sợ đến không đi nổi nữa rồi. Làm sao đây?"

"Cô sợ sao? Ta tưởng cô chấp nhận được Tiểu Văn là chấp nhận cả Quỷ Thiên Vương rồi chứ?"

"Ta nghĩ chỉ có lúc hắn đến U Minh giới bộ dạng đáng sợ đó mới hiện ra. Rõ ràng lúc ta thấy hắn quay lại hình dạng đó, Tiểu Văn chỉ có sừng thôi, ngoài ra cũng chỉ có mấy nét khác chút. Nhưng.. nhưng bây giờ.. hắn, hắn còn có lông kìa, gương mặt nữa, chẳng còn chỗ nào giống Tiểu Văn nữa."

"Không còn chỗ nào giống Tiểu Văn sao cô biết chắc đó là Quỷ Thiên Vương?"

"Thì bởi vì ta nhận ra hắn là Quỷ Thiên Vương nên mới biết hắn là Sơn Tiểu Văn. Chuyện này ta cảm thấy nên để cha con họ tự quyết đi, ta phải về. Ta không ổn rồi."

Vừa nói, ta vừa bám chặt vào tay Cảnh Khang, hai chân muốn đi mà sao không đi nổi. Cảnh Khang đưa tay choàng lên vai ta rồi đỡ ta đi:

"Cô bình tĩnh đi. Đừng sợ quá, chuyện lúc trước qua rồi."

Ta cố gắng điều khiển chân mình để đi. Đang yên lành thì đột nhiên Cảnh Khang ngã chúi về phía trước, hắn lăn ra xa, báo hại ta cũng ngã, ta nằm úp mặt xuống đất, la lên:

"Ngươi làm cái trò gì vậy?"

Cảnh Khang ngẩng mặt nhìn ta rồi thổ huyết, hắn kinh hãi nhìn lên phía trên:

"Quỷ.. Thiên Vương, đích thực là ngươi rồi. Ngươi sống lại rồi. Sơn Tiểu Văn đâu? Ngươi trả đệ đệ ta đây?"

Ta từ từ quay đầu lại, nhìn lên trên. Một bàn tay với móng vuốt sắc nhọn nắm lấy cánh tay của ta, kéo ta đứng dậy. Ta đơ ra như tượng đá, hắn gói gọn ta vào lòng, gương mặt đó rất khác của Tiểu Văn nhưng giọng cất ra lại là của Tiểu Văn:

"Ta tin nàng sẽ đến mà."

Ta run sợ, đưa ánh mắt cầu cứu về phía Cảnh Khang:

"Cảnh Khang.. cứu ta.."

Cảnh Khang dường như không dậy nổi, hắn gắng gượng rồi cuối cùng cũng bất lực mà thổ huyết tiếp. Ngay lúc đó, Tiểu Văn đưa ta đi, ta quyến luyến nhìn lại phía sau rồi hỏi hắn:

"Ngươi đưa ta đi đâu?"

Hắn trả lời:

"Đi gặp người muốn giết nàng. Ta sẽ trả thù ông ta cho nàng xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook