Dục Lạc

Chương 94: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!

Hải Lang

16/09/2021

"Đi gặp người muốn giết nàng. Ta sẽ trả thù ông ta cho nàng xem."

Ta bị hắn nhấc bổng chân lên khỏi mặt đất và đưa bay tới ngay trước mặt Chiến Thần. Nhìn từ xa, ta cứ ngỡ Chiến Thần không bị thương nhưng ai lại ngờ, trên vai ông ấy là cả một vết chém. Vừa nhìn thấy ta, Chiến Thần quỵ gối xuống:

"Giỏi lắm.. Cô cũng đến rồi."

Ta e ngại ngước nhìn Tiểu Văn rồi lại rùng mình mà gạt tay hắn chạy ra ngoài. Chiến Thần bỗng chỉ tay vào ta:

"Cô giỏi lắm. Lúc trước ta liều mạng giết hắn để cứu cô ở U Minh, bây giờ cô lại theo hắn quay lại giết ta. Hắn là Quỷ Thiên Vương, là một tên đại ác mà cô cũng dám đi theo sao?"

Ta đáp lại ông ấy: "Con chẳng phải do chàng sinh ra sao? Chàng không cùng Thùy Dung sinh con thì Quỷ Thiên Vương cũng đâu nhập vào đứa trẻ đó mà chào đời. Ta có biết chuyện gì đâu?"

Chiến Thần: "Cô đỗ thừa tại ta sinh ra nó sao? Nếu như cô là nữ nhân chính chắn thì làm gì lại đi dây dưa với tiểu bối?"

Ta và Chiến Thần đang nói thì iểu Văn giận dữ chen ngang:

"Im đi! Ta sắp thành thân với Hàn Hàn rồi. Dù ông bây giờ có nói gì thì nàng ấy cũng là người của ta rồi. Hôm nay ta đính chính cho ông và cả lục giới này được biết luôn cho rõ."

Vừa dứt lời, Tiểu Văn đưa tay thu một thanh kiếm đầy tà khí từ đâu bay lại, hắn định đâm vào Chiến Thần. Lòng ta lúc này lại dậy sóng, ta bay nhào tới, kịp lấy tay nắm chặt lưỡi kiếm lại:

"Đừng.."

Tiểu Văn ngạc nhiên nhìn ta:

"Ta chờ nàng đến là để nàng xem ta giết hung thủ hại đời nàng chết như thế nào chứ không phải để nàng cản ta!"

Ta liền nói" "Ngài ấy là phụ thân của ngươi.. Ta cũng không hận ngài ấy.."

"Nhưng ông ta hại nàng. Bây giờ nàng định thương tiếc cho người cũ sao?"

Ta lưỡng lự quay lại nhìn Chiến Thần, ngài ấy cũng nhìn ta. Ta bắt đầu thả lỏng tay ra, từ từ lùi lại, cúi mặt xuống đất:

"Tùy ngươi.."

Ngay sau đó, Tiểu Văn đâm thẳng kiếm tới, Chiến Thần kịp vùng dậy được, hai bọn họ tiếp tục đánh nhau. Ta ngồi nhỏ lại ở một góc, hai mắt lơ đãng nhìn xa xăm:

"Đánh đi, đánh cho ta đi. Ai chết ta cũng đều là kẻ có lỗi. Cuối cùng người bị thiên hạ dè bỉu vẫn chỉ có mình ta mà thôi."

Tiếng kiếm cọ sát vào nhau tạo ra một âm thanh rất chói tay, ta ngước mặt nhìn họ rồi nói lớn:

"Tiểu Văn, ta giết Thùy Dung rồi."

Hai người họ lập tức dừng lại, cùng nhìn ta. Tiểu Văn hỏi lại:

"Nàng vừa nói gì?"



Ta trả lời: "Ta giết mẫu thân của ngươi rồi."

"Cái gì?"

Tiểu Văn nắm lấy cổ áo của Chiến Thần rồi ném ông ấy ra xa thật mạnh. Vừa lúc đó, thê tử của Chiến Thần đến cùng với một dàn thiên tướng nhưng Tiểu Văn không để ý nữa, hắn đi về phía ta rồi hùng hổ bóp cổ ta nhấc bổng khỏi mặt đất, hắn nhíu mày, vô cùng giận dữ:

"Nàng dám giết mẫu thân ta ư?"

Ta chỉ còn biết lấy tay cào vào tay của hắn, cổ rất đau và không cử động nổi, ta nhìn hắn, cố gắng nói:

"Thả.. ra! Đau, Tiểu.. Văn."

Trong khi đó, ta nhìn ra sau hắn thì thấy đám thiên binh kia rất dè chừng, không dám bước tới. Thánh Chủ đỡ Chiến Thần lên, ông ấy bị thương vô cùng nặng. Như vậy cũng đủ để biết Tiểu Văn bây giờ thú tính đã trội hơn rồi. Ta nhìn vào mắt hắn cũng chẳng còn thấy dịu dàng như xưa. Hắn vẫn không chịu buông thì ta sẽ chết, ta đành phải tự cứu mình thôi.

Ta nhanh tay biến ra một thanh kiếm từ Ma Phong, đợi lúc hắn không phòng bị mà đâm vào bụng hắn. Bị đâm, hắn trừng mắt nhìn ta nhưng chẳng tỏ ra đau đớn vì vết thương đó. Hắn dữ tợn hơn:

"Nàng dám?"

Ta đâm kiếm vào sâu hơn nữa, đúng lúc đó ở phía sau thiên tướng bay tới, chém vào vai hắn một nhát, máu bắn lên tận mặt ta. Ta ngây người, không vùng vẫy nữa vì cảm giác đã không còn sức cự quậy. Tiểu Văn cuối cùng cũng bỏ ta ra, ta ngã xuống đất, ôm lấy cổ mình mà ho.

Vừa bỏ ta ra xong, hắn lập tức quay lại đấu với thiên binh, ta còn chưa kịp lấy lại đủ không khí thì hắn đã đánh xong xuôi, thiên binh ai cũng ngã rạp xuống đất. Hắn lại đi về phía ta, ánh mắt của hắn hiện lên sự giận dữ đến đáng sợ, hắn nghiền răng, nói:

"Nàng dám đâm ta? Nàng có biết ta yêu nàng tới mức nào không? Ta yêu nàng hơn cả mạng sống của ta. Ta đã đợi, đã chờ nàng nói yêu ta, dù nàng có từ Di Nhi chuyển sang Linh Hàn ở hạ giới rồi cuối cùng là nàng bây giờ, cho dù tính cách của nàng có thay đổi ta vẫn yêu nàng, vậy mà hôm nay.. nàng nỡ lòng lấy kiếm đâm ta ư?"

Ta hốt hoảng lùi lại. Sự hoảng loạn dâng đến tột độ. Tiểu Văn nhớ ra chuyện quá khứ rồi, vậy thì bây giờ hắn chính là Quỷ Thiên Vương không hơn không kém. Ta đã biết sẽ có ngày này mà. Ta nhặt kiếm chỉ mũi kiếm về phía hắn, đứng dậy, nói:

"Quỷ Thiên Vương, ngươi đừng qua đây! Ta sẽ giết ngươi đó!"

Hắn vẫn bước tới:

"Nàng giết ta ư? Nàng có từng yêu ta hay không? Nàng đặt ta ở trong tim còn nhỏ hơn cả tên bằng hữa của nàng. Tên bằng hữu đó đã sớm chẳng khác gì phu quân của nàng rồi.."

"Đừng qua đây! Ngươi tới đây không phải là vì trả thù ta sao? Tại sao bây giờ lại nhắm vào ta?"

Hắn bất chập đi tới, chạm ngực vào mũi kiếm của ta, đó là ở ngay tim, thấy thế, ta không nghĩ ngợi điều gì, đâm thẳng kiếm vào tim hắn. Hắn dừng lại một chút, tỏ ra rất đau đớn. Ta vui mừng mà cười:

"Quỷ Thiên Vương, là ngươi tự chọn."

Hắn nhìn ta đầy căm thù, ta cứ ngỡ ngay tim rồi thì trước sau gì hắn cũng sẽ chết, hắn có nhìn thì cũng chẳng sao nhưng đột nhiên hắn bước tới bước nữa, rồi bước thứ hai, thanh kiếm đâm xuyên qua người hắn. Ta sợ lạnh cả người. Hắn bước tới bước thứ 3 rồi đưa ta chạm vào mặt ta, hắn cất giọng đầy đau khổ:

"Tim của ta, từ khi yêu nàng thì đã chết rồi. Tại sao nàng không yêu ta như cách ta yêu nàng? Ta cố sống tới thời điểm này chẳng phải là vì nàng hay sao? Nàng nói sẽ trả thù cho bản thân, đánh bại thiên giới, nhưng thực chất nàng không hề muốn trả thù, nàng vốn dĩ còn lưu luyến ông ta. Là nàng ép ta độc ác, ta chiều ý nàng."

Nói rồi, hắn giật lấy kiếm của ta, rút kiếm ra khỏi người. Ta tròn mắt nhìn hắn, không thể nào! Hắn làm sao chạm vào Ma Phong được? Ma Phong xưa nay chỉ có mỗi ta là chạm vào được thôi!

Hắn ném kiếm xuống, giữa lúc ta còn bàng hoàng thì hắn tát vào mặt ta một cái đau đớn, rồi lớn tiếng:



"Cái tát này ta đánh cho ta, nàng quá tuyệt tình với ta!

Ta còn chưa kịp hết bất ngờ sau cú tát đó thì lại bị hắn tát thêm cái nữa:

" Cú tát này ta đánh cho nàng tỉnh! Nàng tỉnh ra để nhìn cho kĩ ai mới là người yêu nàng hơn cả thế giới này! "

Ta mơ hồ chạm tay vào mặt mình rồi cắn răng tức giận đánh trả hắn. Ta đánh hắn một cái rất mạnh, hắn chảy cả máu miệng. Ta giận dữ quát lớn:

" Từ đầu ta đã nói ta không thích người rồi đồ điên! Đồ cầm thú như ngươi thì hiểu được gì? Lỗ tai của ngươi vốn dĩ không hoạt động, nếu có hoạt động thì sớm đã biết nhục mà đi rồi!

Hắn lau máu miệng liếc mắt nhìn ta mà không nói gì rồi bỗng quay lưng lại, nói lớn:

"Rút lui!"

Vừa dứt lời, hắn đi tới vác ta lên vai rồi bay đi. Ta nhìn đám hỗn loạn dưới kia, ta biết mình cũng nên phản kháng. Hắn là Quỷ Thiên Vương, ở cạnh hắn ta sẽ chết. Ta vùng dậy, lấy hai tay đánh vào lưng hắn:

"Thả ta ra! Quỷ Thiên Vương, thả ra! Ngươi muốn đưa ta đi đâu?"

Hắn đưa tay ra sau, túm được 1 tay của ta, ta cứ ngỡ hắn chỉ giữ cho ta đừng đánh thôi nhưng nào ngờ hắn bẻ mạnh khiến xương trong tay ra chéo ta. Ta cắn răng chịu đựng, bàn tay bị bẻ gãy không cử động nổi, nó thả lòng trên lưng của hắn. Chỉ còn lại một tay, ta vẫn đánh:

"Làm ơn, thả.. ta xuống! Ta không muốn đi với ngươi.."

Rồi hắn lại túm được tay còn lại của ta rồi một lần nữa hắn bẻ mạnh. Ta đã không còn chịu nổi nữa nên la lớn:

"A.. a.. a. A!"

Mồ hôi và nước mắt của ta hòa làm một, hai cánh tay thả thòng lọng trước mặt, ta vẫn cố gắng nói:

"Quỷ Thiên Vương, tha cho ta.. Ta không muốn."

Hắn trả lời lại ta: "Không muốn thì chỉ có chết."

"Vậy thì cứ giết ta đi."

"Ta giết nàng thì lấy ai để ta hành hạ đây? Là nàng được chiều chuộng không muốn, lại muốn phải đau đớn thì bây giờ từ từ mà trả nợ cho ta."

"Không.. ta không muốn. Là ngươi tự đâm đầu vào ta mà, ngươi đâu thể nào bắt ta cũng phải yêu ngươi?"

"Vì ta yêu nàng nên nàng phải yêu lại ta, đó là định luật."

"Đồ cầm thú! Ngươi tha cho ta đi! Ngươi càng làm vậy ta sẽ càng ghét ngươi, hận ngươi!"

"Nàng không yêu ta thì ta chỉ còn cách này để khiến lòng nàng có ta thôi."

Nói xong câu đó, hắn không nói gì nữa. Ta đau tay mà cắn môi mình mà khóc không thành tiếng. Ta quá mệt nên cũng không còn sức nói. Hai bàn tay này không cử động nổi, ta làm sao đánh trả đây? Ta cứ ngỡ chỉ đơn giản là Sơn Tiểu Văn trả thù nhưng nào ngờ lại thành Quỷ Thiên Vương. Ta càng ngỡ rằng, chỉ ta coi kịch thôi. Sớm biết thế ta đã đem quân lính theo rồi. Lần này đi, không biết có thể nguyên vẹn mà trở về không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook