Chương 71: Biểu Hiện Kỳ Lạ Của Tuyết Nhi
Phong Lưu Ca Ca
02/06/2021
Không lâu sau.
Thấy Lý Quý mắt nhắm nghiền mê man, động tác vô thức đình chỉ.
Tuyết Nhi liền khẽ đẩy hắn ra, ngồi xuống bên cạnh Lý Xuân Hồng.
Dường như Lý Xuân Hồng hiểu ý, liền rút miệng ra, lui sang bên cạnh, nhanh chóng cởi sạch y phục.
Lúc này Lý Quý mở mắt ra, chỉ thấy hai nàng đang ngồi đối diện nhau, cùng đưa đầu tới, đầu lưỡi ra sức liếm láp mao côn lông lá bên dưới.
Nhìn tràng cảnh bên dưới, hắn cũng vô thức giật mình, cả Tuyết Nhi lẫn Lý Xuân Hồng tỷ tỷ hắn động tác vô cùng nhuần nhuyễn. Khiến Lý Quý không khỏi nổi lên tò mò.
- Hẳn là Tuyết Nhi bày ra cái trò này a. Tỷ tỷ ta tuyệt không thể nghĩ ra được.
Nhưng nói gì thì nói, từng đợt khoái cảm truyền đến từ hạ thân khiến Lý Quý hít thở không thông.
Nhắm chặt mắt tận hưởng, hai tay vô thức đặt lên đỉnh đầu hai nàng... ép chặt vào mao côn của mình ở giữa.
.
.
.
.
Không lâu sau, trời đã dần về khuya.
Bên ngoài chỉ thấy một mảng tối đen, chẳng nghe tiếng động gì ngoài tiếng nước chảy nhè nhẹ.
Còn bên trong lại không yên ắng như vậy.
Tiếng rên rỉ, tiếng ma sát của da thịt, tiếng cười đùa phát ra liên hồi.
Tràng cảnh bên trong gian phòng...vô cùng dâm dật.
Trên giường trúc.
Lý Xuân Hồng tóc tai rũ rượi, khuôn mặt ửng đỏ nhắm nghiền mắt, đang quỳ chống tay tới trước.
Cả người uốn éo, nhấp nhô liên hồi theo từng nhịp nhấp tới của Lý Quý.
Tiếng da thịt đập vào nhau phát ra từng tiếng.
Bạch bạch…bạch bạch....Bạch bạch…bạch bạch...
Khuôn mặt Lý Quý lúc thì đê mê, lúc thì khó chịu nhăn nhó, vô cùng kì lạ.
Tuyết Nhi thì đang quỳ bên cạnh, đầu cúi xuống liếm láp đầu ngực hắn, người cũng giật nảy theo bàn tay của Lý Quý moi móc bên dưới.
Chợt nàng ta miệng lưỡi đình chỉ.
Nhẹ nhàng ngước lên hôn hắn một cái thật sâu, ánh mắt mơ màng mỉm cười cất lời.
- Thấy Hạ Xuân Công kết hợp với đan dược của bổn cô nương thế nào ?
Lý Quý hạ thân nhấp mạnh tới, khẽ đình chỉ, thở dốc, nhìn xuống bờ mông của tỷ tỷ hắn.
- Thật tà đạo, vừa nóng, vừa chật chội không thể tả…lại cả ngứa ngáy nữa.
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng đang thở hồng hộc, cũng quay đầu ra sau mỉm cười.
- Đệ không thích à ?
Hắn nhìn Lý Xuân Hồng lắc đầu.
- Không…ta thích…chỉ là cảm giác này…thật kì lạ.
Tuyết Nhi mặc cho bàn tay Lý Quý chọc quấy bên dưới hạ thân, quay người lại, nhìn xuống Lý Xuân Hồng đầy đắc ý.
- Hạ Xuân Công này, nữ đệ tử Hợp Hoan Tông dùng không có hiệu quả mấy, vì quá dễ luyện, không có gì đặc trưng.
- Nhưng tỷ tỷ ngươi hạ thân chưa giao hoan nhiều. Bên dưới vẫn còn chật chội.
- Mặc khác dương cụ Xuân Hồng chọn lại bé xíu, luyện Hạ Xuân Công thì lại rất thích hợp. Sẽ khiến hạ thân bóp chặt vô cùng rõ rệt.
- Cùng với Hoả Ngữ Đan vừa nóng rát, vừa gây cảm giác ngứa ngáy…
…đúng là tuyệt phối !.
Lý Quý chợt nhìn sang khuôn mặt đắc ý của Tuyết Nhi. Sắc mặt phức tạp.
Hắn cũng biết vì tỷ tỷ mình, Tuyết Nhi cũng tốn không ít tâm tư.
Chỉ nghe tiếng hắn nói khẽ.
- Yêu nữ…đa tạ.
Tuyết Nhi nghe vậy khuôn mặt có chút thất thố, không nghĩ rằng Lý Quý hắn sẽ khách khí như vậy. Bất chợt mỉm cười.
- Nếu vậy thì cũng đừng bên trọng bên khinh a. Nãy giờ Xuân Hồng đã có Hắc Linh Khí, ta vẫn chưa có gì.
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng ngoái đầu ngạc nhiên.
- Hắc Linh Khí ?
- Ta đã dặn ngươi hấp thu luồng khí đen của Lý Quý vào đan điền, chính là Hắc Linh Khí đấy.
Tuyết Nhi nhướng mày, nhìn thấy Lý Xuân Hồng khẽ gật đầu, mới giãn ra.
- Ta đến khổ với hai tỷ đệ các ngươi a.
Nghe vậy, Lý Quý liền vòng tay ra sau, đẩy đầu Tuyết Nhi đến trước mặt, hôn nhẹ lên khuôn mặt đang ngạc nhiên của nàng ta.
Miệng thì thầm.
- Được rồi. Chăm sóc cho tỷ tỷ ta một chút…ta sẽ đền bù cho yêu nữ ngươi.
Thấy bộ dạng kia của Lý Quý, bỗng nhiên Tuyết Nhi bần thần trong phút chốc.
Nàng bỗng nở một nụ cười kì lạ, đầy yêu mị.
Chỉ khẽ gật đầu đầu mấy cái, sau đó nhìn hắn chăm chú như thất thần, khuôn mặt nghệch ra.
Nhìn ánh mắt của Tuyết Nhi lúc này, Lý Quý chợt nút nước miếng mấy cái.
Hắn chưa từng thấy qua bộ dạng này của Tuyết Nhi bao giờ. Liền tặc lưỡi nghĩ bụng.
- Cái gì đây a….ánh mắt của yêu nữ này….sao…
- Hệt như cái nhìn của…một nữ tử đang e thẹn vậy a.
- Nàng ta… hình như…
- Con mẹ nó....hình như có cái...gì đó với ta a…
Lý Quý chợt rùng mình mấy cái, ho khan.
Sờ sờ đầu trọc của Tuyết Nhi, hắn nghĩ gì đó, liền nhanh chóng lảng sang chuyện khác, miệng nói nhỏ.
- Này, ngươi đã rời Vô Không Am, cũng nên để tóc lại.
Tuyết Nhi nghe vậy khẽ cười, khuôn mặt chợt ửng hồng.
Bất chợt liền giật mình, lúc này mới ý thức bộ dạng mình có chút thất thố.
- Tất nhiên, gần 20 năm qua, ta đã chán ngấy cái đầu trọc này rồi.
Tuyết Nhi nhanh chóng định thần, ưỡn ngực lên, đưa tay đến trước ve vẩy.
Miệng kề vào tai hắn, mỉm cười.
- Tiểu tử, ngươi không biết đó thôi. Lúc bổn cô nương….có tóc.
- Nam tử phàm nhân trước đây, xếp một hàng dài ngay ngắn...chỉ để ngắm ta một cái a.
Lý Quý nghe vậy tặc lưỡi, kề vào tai nàng.
- Phì…Ngươi lúc nào cũng…một hàng dài ngay ngắn. Không có câu khác à.
Khuôn mặt hắn nhướng lên khinh khỉnh.
- Có mấy kẻ khờ khạo...mới tin ngươi.
Tuyết Nhi thấy Lý Quý nói vậy, khuôn mặt liền nhăn nhó, chẳng nhìn lấy hắn một cái.
Chỉ liếc xuống nữ tử đang chổng mông bên dưới, miệng quát khẽ.
- Xuân Hồng, đủ rồi, chúng ta trở về !.
Đáng thương cho Lý Xuân Hồng.
Trước đó nàng ta cả hạ thân vẫn còn khoái cảm mãnh liệt, mắt đang nhắm nghiền cảm nhận hạ thân của Lý Quý bên trong mình.
Nghe tiếng quát kia, liền ngoái ra sau, chẳng hiểu tại sao Tuyết Nhi lại phản ứng như vậy.
Lý Quý nghe vậy trợn mắt cả kinh.
- Được rồi, ta tin, ta tin.
Nghe vậy Tuyết Nhi sắc mặt mới giãn ra, vô cùng đắc ý. Hôn lên khuôn mặt trợn tròn của Lý Quý mấy cái, mỉm cười đầy yêu mị.
- Tiểu tử…vậy mới ngoan.
Bất chợt.
Tuyết Nhi nhanh như chớp, quay sang phét lên mông Lý Xuân Hồng một cái, khiến nàng ta giật nảy mình.
- Đổi lượt, đổi lượt.
- Đến ta a.
.
.
.
.
Cứ như vậy.
Tiếng rên rỉ, tiếng cười nói, tiếng ma sát da thịt đầy nhục dục phát ra đến tận giờ sửu mới dứt.
.
.
(*giờ sửu: 1 giờ đến 3 giờ sáng)
.
.
.
.
.
Ngày qua ngày, thời gian cứ chầm chậm trôi.
Ngoại trừ thời gian ăn uống tắm rửa ra.
Lý Quý ban ngày luyện tập với Liễu Thanh, chiều tối thì nghiên cứu Không Thư.
Đến đêm thì lại hoan lạc điên cuồng với Lý Xuân Hồng, Tuyết Nhi.
Thỉnh thoảng có mấy hôm hai nàng không xuất hiện.
Mà thay vào đó….là Liễu Thanh.
Lý Quý cũng lười thắc mắc, chỉ nghĩ bụng.
Khách nhân nào đến nhà…thì hắn cũng đều “tiếp đãi” tận tình a.
Chỉ….đừng là nam nhân là được.
.
.
Ngoại trừ việc càng lúc hắn càng cảm thấy Tuyết Nhi nhìn hắn có gì đó kì lạ…thì mọi việc…
Chẳng có gì thay đổi.
.
.
.
Ngày thứ 29.
Kể từ lúc Lý Quý hắn trở về Thần Kiếm Tông.
.
.
.
- “ Á…Á…Á….Đệ đệ, chậm một chút”
- “Phải nhanh một chút”
- “Đệ đệ…Ta…ta….”
- “Ta tăng tốc…”
- “Đừng….đừng….ta sợ…”
- “Tỷ cố lên, ta tăng tốc đây”
- “ Á…Á….Á..Á…”
- “ Lý tiểu tử…Xuân Hồng…ta lên đỉnh trước”
- “Yêu nữ, đừng mơ. Hai tỷ đệ ta sẽ lên đỉnh trước”
Lúc này phía sau cánh rừng, chỉ thấy hai bóng đen vút qua.
Nhìn kỹ, một bóng đen phía trước chính là một nữ tử xinh xắn đang đội nón len, dưới chân là một thanh gỗ dẹp vừa đủ hai bàn chân đứng.
Một bóng đen phía sau là một nữ tử đang ôm chặt lấy nam tử phía trước, bên dưới cũng là một thanh gỗ, nhưng lớn hơn một chút.
Cả hai bóng đen lướt trên bầu trời, tốc độ cực kì nhanh.
Thì ra lúc này.
Lý Quý đã đại thành Cách Không Khống Pháp, điều khiển tảng đá lớn kia lô hoả thuần thanh, cũng không còn tập luyện nữa.
Phía sau gian nhà gỗ của Tuyết Nhi, Lý Xuân Hồng. Có một cánh rừng rậm bạt ngàn, trải dài đến tận ngọn núi xa tít kia khoảng hơn 50 dặm.
Tuyết Nhi liền bày trò cá cược, chấp hai tỷ đệ Lý Quý bay trước 20 dặm. Ai bay đến đỉnh núi kia trước là thắng. Bên nào thua sẽ phải giặt y phục cho đối phương 1 tháng.
Có thể thấy Tuyết Nhi vô cùng quái quỷ, rõ ràng cuộc cá cược này, tỷ đệ Lý Quý không hề có phần thắng.
Bởi Tuyết Nhi đã là Địa Ma tầng 1 đại thành, linh thực thâm hậu hơn Lý Quý nhiều lắm.
Lúc này Lý Quý chỉ là Nhân Ma tầng 3, lại còn mang theo Lý Xuân Hồng.
Nhưng Lý Quý hắn cũng phải loại ngu ngốc, không phải không biết đến điều này.
Lúc Tuyết Nhi nói ra vụ cá cược này, hắn khuôn mặt đầy nham hiểm liền gật đầu đồng ý.
Rốt cuộc, người thua bất ngờ…
…chính là Tuyết Nhi…
Giữa đường, lúc gần vượt qua tỷ đệ Lý Quý, chẳng biết tại sao lúc này thanh gỗ dưới chân Tuyết Nhi như có gì đó hất ngã, ngã sỏng soài xuống bìa rừng.
.
.
.
.
.
Bên bìa suối, Tuyết Nhi khuôn mặt méo mó, y phục rách rưới thảm thương. Lý Xuân Hồng thì đang lấy nước suối rửa mấy vết thương ngoài da cho nàng ta.
Lý Quý đứng bên cạnh cười cợt vô cùng khoái chí.
Nhìn bộ dạng của Lý Quý, Tuyết Nhi mặc kệ vết thương trên người, chống nạnh tiến tới, đôi mắt ươn ướt, giọng khàn khàn.
- Ngươi…ngươi…
Chợt nàng ta hàng nước mắt lăn dài, chỉ nói một câu. Sau đó quay lưng bỏ đi.
- Thấy ta bị như vậy…ngươi vui lắm a.
Lý Quý thấy biểu hiện của Tuyết Nhi, từ đầu đến cuối chỉ trợn tròn, đứng như trời trồng, không biết làm gì cho phải.
Tiếp xúc với Tuyết Nhi không lâu nhưng Lý Quý hắn thừa hiểu.
Với tính cách phóng khoáng, dám chơi dám chịu của yêu nữ này, không thể nào cư xử như vậy.
Lại một lần nữa, hắn cảm thấy…
Tuyết Nhi có biểu hiện…
…vô cùng kì lạ.
Ngay cả Lý Xuân Hồng một tháng qua gần gũi với Tuyết Nhi cũng cảm thấy điều đó, liền nhướng mắt nghĩ bụng.
- Dường như Tuyết Nhi sư tỷ…có gì đó… với đệ đệ.
Ngay lúc này Lý Xuân Hồng liền đứng dậy, nhanh chóng chạy đến trước mặt Tuyết Nhi, làm người giảng hoà.
- Tuyết Nhi tỷ, ngươi đừng như vậy.
- Coi như đệ đệ ta thua đi, muội sẽ giặt y phục cho tỷ.
Nghe vậy, Tuyết Nhi liền nhìn Lý Xuân Hồng khẽ cười, lau sơ qua nước mắt.
Chợt ngoái đầu nhìn ra sau.
Thấy Lý Quý đang gãi gãi đầu tặc lưỡi, khuôn mặt phức tạp. Nàng cũng nhanh chóng nguôi giận.
Nhưng vẫn chưa hết nhăn nhó. Chống nạnh đi đến phía trước chất vất.
- Ngươi…tiểu tử ngươi chơi xấu…
- Nói mau ? Thứ bất ngờ xuất hiện giữa không trung ngáng đường ta kia rốt cuộc là gì ?
Thấy Lý Quý mắt nhắm nghiền mê man, động tác vô thức đình chỉ.
Tuyết Nhi liền khẽ đẩy hắn ra, ngồi xuống bên cạnh Lý Xuân Hồng.
Dường như Lý Xuân Hồng hiểu ý, liền rút miệng ra, lui sang bên cạnh, nhanh chóng cởi sạch y phục.
Lúc này Lý Quý mở mắt ra, chỉ thấy hai nàng đang ngồi đối diện nhau, cùng đưa đầu tới, đầu lưỡi ra sức liếm láp mao côn lông lá bên dưới.
Nhìn tràng cảnh bên dưới, hắn cũng vô thức giật mình, cả Tuyết Nhi lẫn Lý Xuân Hồng tỷ tỷ hắn động tác vô cùng nhuần nhuyễn. Khiến Lý Quý không khỏi nổi lên tò mò.
- Hẳn là Tuyết Nhi bày ra cái trò này a. Tỷ tỷ ta tuyệt không thể nghĩ ra được.
Nhưng nói gì thì nói, từng đợt khoái cảm truyền đến từ hạ thân khiến Lý Quý hít thở không thông.
Nhắm chặt mắt tận hưởng, hai tay vô thức đặt lên đỉnh đầu hai nàng... ép chặt vào mao côn của mình ở giữa.
.
.
.
.
Không lâu sau, trời đã dần về khuya.
Bên ngoài chỉ thấy một mảng tối đen, chẳng nghe tiếng động gì ngoài tiếng nước chảy nhè nhẹ.
Còn bên trong lại không yên ắng như vậy.
Tiếng rên rỉ, tiếng ma sát của da thịt, tiếng cười đùa phát ra liên hồi.
Tràng cảnh bên trong gian phòng...vô cùng dâm dật.
Trên giường trúc.
Lý Xuân Hồng tóc tai rũ rượi, khuôn mặt ửng đỏ nhắm nghiền mắt, đang quỳ chống tay tới trước.
Cả người uốn éo, nhấp nhô liên hồi theo từng nhịp nhấp tới của Lý Quý.
Tiếng da thịt đập vào nhau phát ra từng tiếng.
Bạch bạch…bạch bạch....Bạch bạch…bạch bạch...
Khuôn mặt Lý Quý lúc thì đê mê, lúc thì khó chịu nhăn nhó, vô cùng kì lạ.
Tuyết Nhi thì đang quỳ bên cạnh, đầu cúi xuống liếm láp đầu ngực hắn, người cũng giật nảy theo bàn tay của Lý Quý moi móc bên dưới.
Chợt nàng ta miệng lưỡi đình chỉ.
Nhẹ nhàng ngước lên hôn hắn một cái thật sâu, ánh mắt mơ màng mỉm cười cất lời.
- Thấy Hạ Xuân Công kết hợp với đan dược của bổn cô nương thế nào ?
Lý Quý hạ thân nhấp mạnh tới, khẽ đình chỉ, thở dốc, nhìn xuống bờ mông của tỷ tỷ hắn.
- Thật tà đạo, vừa nóng, vừa chật chội không thể tả…lại cả ngứa ngáy nữa.
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng đang thở hồng hộc, cũng quay đầu ra sau mỉm cười.
- Đệ không thích à ?
Hắn nhìn Lý Xuân Hồng lắc đầu.
- Không…ta thích…chỉ là cảm giác này…thật kì lạ.
Tuyết Nhi mặc cho bàn tay Lý Quý chọc quấy bên dưới hạ thân, quay người lại, nhìn xuống Lý Xuân Hồng đầy đắc ý.
- Hạ Xuân Công này, nữ đệ tử Hợp Hoan Tông dùng không có hiệu quả mấy, vì quá dễ luyện, không có gì đặc trưng.
- Nhưng tỷ tỷ ngươi hạ thân chưa giao hoan nhiều. Bên dưới vẫn còn chật chội.
- Mặc khác dương cụ Xuân Hồng chọn lại bé xíu, luyện Hạ Xuân Công thì lại rất thích hợp. Sẽ khiến hạ thân bóp chặt vô cùng rõ rệt.
- Cùng với Hoả Ngữ Đan vừa nóng rát, vừa gây cảm giác ngứa ngáy…
…đúng là tuyệt phối !.
Lý Quý chợt nhìn sang khuôn mặt đắc ý của Tuyết Nhi. Sắc mặt phức tạp.
Hắn cũng biết vì tỷ tỷ mình, Tuyết Nhi cũng tốn không ít tâm tư.
Chỉ nghe tiếng hắn nói khẽ.
- Yêu nữ…đa tạ.
Tuyết Nhi nghe vậy khuôn mặt có chút thất thố, không nghĩ rằng Lý Quý hắn sẽ khách khí như vậy. Bất chợt mỉm cười.
- Nếu vậy thì cũng đừng bên trọng bên khinh a. Nãy giờ Xuân Hồng đã có Hắc Linh Khí, ta vẫn chưa có gì.
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng ngoái đầu ngạc nhiên.
- Hắc Linh Khí ?
- Ta đã dặn ngươi hấp thu luồng khí đen của Lý Quý vào đan điền, chính là Hắc Linh Khí đấy.
Tuyết Nhi nhướng mày, nhìn thấy Lý Xuân Hồng khẽ gật đầu, mới giãn ra.
- Ta đến khổ với hai tỷ đệ các ngươi a.
Nghe vậy, Lý Quý liền vòng tay ra sau, đẩy đầu Tuyết Nhi đến trước mặt, hôn nhẹ lên khuôn mặt đang ngạc nhiên của nàng ta.
Miệng thì thầm.
- Được rồi. Chăm sóc cho tỷ tỷ ta một chút…ta sẽ đền bù cho yêu nữ ngươi.
Thấy bộ dạng kia của Lý Quý, bỗng nhiên Tuyết Nhi bần thần trong phút chốc.
Nàng bỗng nở một nụ cười kì lạ, đầy yêu mị.
Chỉ khẽ gật đầu đầu mấy cái, sau đó nhìn hắn chăm chú như thất thần, khuôn mặt nghệch ra.
Nhìn ánh mắt của Tuyết Nhi lúc này, Lý Quý chợt nút nước miếng mấy cái.
Hắn chưa từng thấy qua bộ dạng này của Tuyết Nhi bao giờ. Liền tặc lưỡi nghĩ bụng.
- Cái gì đây a….ánh mắt của yêu nữ này….sao…
- Hệt như cái nhìn của…một nữ tử đang e thẹn vậy a.
- Nàng ta… hình như…
- Con mẹ nó....hình như có cái...gì đó với ta a…
Lý Quý chợt rùng mình mấy cái, ho khan.
Sờ sờ đầu trọc của Tuyết Nhi, hắn nghĩ gì đó, liền nhanh chóng lảng sang chuyện khác, miệng nói nhỏ.
- Này, ngươi đã rời Vô Không Am, cũng nên để tóc lại.
Tuyết Nhi nghe vậy khẽ cười, khuôn mặt chợt ửng hồng.
Bất chợt liền giật mình, lúc này mới ý thức bộ dạng mình có chút thất thố.
- Tất nhiên, gần 20 năm qua, ta đã chán ngấy cái đầu trọc này rồi.
Tuyết Nhi nhanh chóng định thần, ưỡn ngực lên, đưa tay đến trước ve vẩy.
Miệng kề vào tai hắn, mỉm cười.
- Tiểu tử, ngươi không biết đó thôi. Lúc bổn cô nương….có tóc.
- Nam tử phàm nhân trước đây, xếp một hàng dài ngay ngắn...chỉ để ngắm ta một cái a.
Lý Quý nghe vậy tặc lưỡi, kề vào tai nàng.
- Phì…Ngươi lúc nào cũng…một hàng dài ngay ngắn. Không có câu khác à.
Khuôn mặt hắn nhướng lên khinh khỉnh.
- Có mấy kẻ khờ khạo...mới tin ngươi.
Tuyết Nhi thấy Lý Quý nói vậy, khuôn mặt liền nhăn nhó, chẳng nhìn lấy hắn một cái.
Chỉ liếc xuống nữ tử đang chổng mông bên dưới, miệng quát khẽ.
- Xuân Hồng, đủ rồi, chúng ta trở về !.
Đáng thương cho Lý Xuân Hồng.
Trước đó nàng ta cả hạ thân vẫn còn khoái cảm mãnh liệt, mắt đang nhắm nghiền cảm nhận hạ thân của Lý Quý bên trong mình.
Nghe tiếng quát kia, liền ngoái ra sau, chẳng hiểu tại sao Tuyết Nhi lại phản ứng như vậy.
Lý Quý nghe vậy trợn mắt cả kinh.
- Được rồi, ta tin, ta tin.
Nghe vậy Tuyết Nhi sắc mặt mới giãn ra, vô cùng đắc ý. Hôn lên khuôn mặt trợn tròn của Lý Quý mấy cái, mỉm cười đầy yêu mị.
- Tiểu tử…vậy mới ngoan.
Bất chợt.
Tuyết Nhi nhanh như chớp, quay sang phét lên mông Lý Xuân Hồng một cái, khiến nàng ta giật nảy mình.
- Đổi lượt, đổi lượt.
- Đến ta a.
.
.
.
.
Cứ như vậy.
Tiếng rên rỉ, tiếng cười nói, tiếng ma sát da thịt đầy nhục dục phát ra đến tận giờ sửu mới dứt.
.
.
(*giờ sửu: 1 giờ đến 3 giờ sáng)
.
.
.
.
.
Ngày qua ngày, thời gian cứ chầm chậm trôi.
Ngoại trừ thời gian ăn uống tắm rửa ra.
Lý Quý ban ngày luyện tập với Liễu Thanh, chiều tối thì nghiên cứu Không Thư.
Đến đêm thì lại hoan lạc điên cuồng với Lý Xuân Hồng, Tuyết Nhi.
Thỉnh thoảng có mấy hôm hai nàng không xuất hiện.
Mà thay vào đó….là Liễu Thanh.
Lý Quý cũng lười thắc mắc, chỉ nghĩ bụng.
Khách nhân nào đến nhà…thì hắn cũng đều “tiếp đãi” tận tình a.
Chỉ….đừng là nam nhân là được.
.
.
Ngoại trừ việc càng lúc hắn càng cảm thấy Tuyết Nhi nhìn hắn có gì đó kì lạ…thì mọi việc…
Chẳng có gì thay đổi.
.
.
.
Ngày thứ 29.
Kể từ lúc Lý Quý hắn trở về Thần Kiếm Tông.
.
.
.
- “ Á…Á…Á….Đệ đệ, chậm một chút”
- “Phải nhanh một chút”
- “Đệ đệ…Ta…ta….”
- “Ta tăng tốc…”
- “Đừng….đừng….ta sợ…”
- “Tỷ cố lên, ta tăng tốc đây”
- “ Á…Á….Á..Á…”
- “ Lý tiểu tử…Xuân Hồng…ta lên đỉnh trước”
- “Yêu nữ, đừng mơ. Hai tỷ đệ ta sẽ lên đỉnh trước”
Lúc này phía sau cánh rừng, chỉ thấy hai bóng đen vút qua.
Nhìn kỹ, một bóng đen phía trước chính là một nữ tử xinh xắn đang đội nón len, dưới chân là một thanh gỗ dẹp vừa đủ hai bàn chân đứng.
Một bóng đen phía sau là một nữ tử đang ôm chặt lấy nam tử phía trước, bên dưới cũng là một thanh gỗ, nhưng lớn hơn một chút.
Cả hai bóng đen lướt trên bầu trời, tốc độ cực kì nhanh.
Thì ra lúc này.
Lý Quý đã đại thành Cách Không Khống Pháp, điều khiển tảng đá lớn kia lô hoả thuần thanh, cũng không còn tập luyện nữa.
Phía sau gian nhà gỗ của Tuyết Nhi, Lý Xuân Hồng. Có một cánh rừng rậm bạt ngàn, trải dài đến tận ngọn núi xa tít kia khoảng hơn 50 dặm.
Tuyết Nhi liền bày trò cá cược, chấp hai tỷ đệ Lý Quý bay trước 20 dặm. Ai bay đến đỉnh núi kia trước là thắng. Bên nào thua sẽ phải giặt y phục cho đối phương 1 tháng.
Có thể thấy Tuyết Nhi vô cùng quái quỷ, rõ ràng cuộc cá cược này, tỷ đệ Lý Quý không hề có phần thắng.
Bởi Tuyết Nhi đã là Địa Ma tầng 1 đại thành, linh thực thâm hậu hơn Lý Quý nhiều lắm.
Lúc này Lý Quý chỉ là Nhân Ma tầng 3, lại còn mang theo Lý Xuân Hồng.
Nhưng Lý Quý hắn cũng phải loại ngu ngốc, không phải không biết đến điều này.
Lúc Tuyết Nhi nói ra vụ cá cược này, hắn khuôn mặt đầy nham hiểm liền gật đầu đồng ý.
Rốt cuộc, người thua bất ngờ…
…chính là Tuyết Nhi…
Giữa đường, lúc gần vượt qua tỷ đệ Lý Quý, chẳng biết tại sao lúc này thanh gỗ dưới chân Tuyết Nhi như có gì đó hất ngã, ngã sỏng soài xuống bìa rừng.
.
.
.
.
.
Bên bìa suối, Tuyết Nhi khuôn mặt méo mó, y phục rách rưới thảm thương. Lý Xuân Hồng thì đang lấy nước suối rửa mấy vết thương ngoài da cho nàng ta.
Lý Quý đứng bên cạnh cười cợt vô cùng khoái chí.
Nhìn bộ dạng của Lý Quý, Tuyết Nhi mặc kệ vết thương trên người, chống nạnh tiến tới, đôi mắt ươn ướt, giọng khàn khàn.
- Ngươi…ngươi…
Chợt nàng ta hàng nước mắt lăn dài, chỉ nói một câu. Sau đó quay lưng bỏ đi.
- Thấy ta bị như vậy…ngươi vui lắm a.
Lý Quý thấy biểu hiện của Tuyết Nhi, từ đầu đến cuối chỉ trợn tròn, đứng như trời trồng, không biết làm gì cho phải.
Tiếp xúc với Tuyết Nhi không lâu nhưng Lý Quý hắn thừa hiểu.
Với tính cách phóng khoáng, dám chơi dám chịu của yêu nữ này, không thể nào cư xử như vậy.
Lại một lần nữa, hắn cảm thấy…
Tuyết Nhi có biểu hiện…
…vô cùng kì lạ.
Ngay cả Lý Xuân Hồng một tháng qua gần gũi với Tuyết Nhi cũng cảm thấy điều đó, liền nhướng mắt nghĩ bụng.
- Dường như Tuyết Nhi sư tỷ…có gì đó… với đệ đệ.
Ngay lúc này Lý Xuân Hồng liền đứng dậy, nhanh chóng chạy đến trước mặt Tuyết Nhi, làm người giảng hoà.
- Tuyết Nhi tỷ, ngươi đừng như vậy.
- Coi như đệ đệ ta thua đi, muội sẽ giặt y phục cho tỷ.
Nghe vậy, Tuyết Nhi liền nhìn Lý Xuân Hồng khẽ cười, lau sơ qua nước mắt.
Chợt ngoái đầu nhìn ra sau.
Thấy Lý Quý đang gãi gãi đầu tặc lưỡi, khuôn mặt phức tạp. Nàng cũng nhanh chóng nguôi giận.
Nhưng vẫn chưa hết nhăn nhó. Chống nạnh đi đến phía trước chất vất.
- Ngươi…tiểu tử ngươi chơi xấu…
- Nói mau ? Thứ bất ngờ xuất hiện giữa không trung ngáng đường ta kia rốt cuộc là gì ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.