Chương 72: Mặc Long Hồi Tông
Phong Lưu Ca Ca
02/06/2021
Thấy nàng ta bộ dạng như vậy, hắn liền bật cười, phất phất tay mấy cái, nhìn lảng sang chỗ khác.
- Không có gì…không có gì a.
Thấy bộ dạng của Lý Quý, Tuyết Nhi càng động nộ hơn nữa, khuôn mặt đỏ bừng, nhanh như chớp phóng đến.
Yêu trảo nhanh như thiểm điện…
…chụp lấy hạ thân của hắn.
Tuyết Nhi tuy nhìn giống một ni cô nhưng hành động giống hệt như một tên vô lại, khiến cho Lý Xuân Hồng cũng trố mắt, run rẩy thay cho đệ đệ mình.
Nhìn Lý Quý đau đớn run rẩy co quặp người, nàng ta càng nghiến răng bóp mạnh tay hơn.
- Nói mau !
- Ngươi có nói không ! Đừng tưởng có thể qua mặt bổn cô nương.
Khí lực của tu sĩ Địa Ma vô cùng mạnh mẽ, Lý Quý khuôn mặt xanh mét nhanh chóng đầu hàng.
- Được được…ta nói. Thả ra…khốn kiếp.
Lúc này nếu ai đó vô tình nhìn thấy tràng cảnh quỷ dị này, cũng sẽ không khỏi cảm thấy kì lạ.
Nhân ảnh ni cô thì y phục rách rưới, đang chống nạnh, bộ dạng hệt như một tên lưu manh đầu đường xó chợ.
Nhân ảnh nam tử thì khuôn mặt nhăn nhó, co quắp, hai tay không ngừng xoa xoa dưới hạ thân, động tác vô cùng bỉ ổi.
.
.
.
Không lâu sau, khi cảm thấy hạ thân không còn đau đớn, Lý Quý khuôn mặt mới giãn ra.
Đang định giải thích cho Tuyết Nhi thì chợt nghe thấy giọng nói bực bội vọng lại.
- Hai người các ngươi khá lắm, ở Bắc Long Sơn này mà còn dám bay lượn ?
Chính là Liễu Thanh.
Bà ta không biết xuất hiện từ lúc nào, liếc sang thấy Tuyết Nhi y phục rách tả tơi, khuôn mặt trợn lên vô cùng đặc sắc.
Lý Quý lẫn Lý Xuân hồng chỉ im bặt chẳng nói gì. Tuyết Nhi thấy Liễu Thanh bộ dạng giận dữ liền rụt lại, quên luôn việc truy cứu Lý Quý, giọng ấp úng.
- Chỉ là có chút buồn chán…nên…nên ta mới….
Nghe vậy, Liễu Thanh liền tức giận.
- Hai nữ tử các ngươi đã nguỵ trang thành phàm nhân mà còn..
Lý Quý thấy bà ta động nộ liền cụp mặt đi tới. Liễu Thanh thấy vậy liền phất tay.
- Ngươi không cần nói giúp bọn hắn. Ngươi cũng vậy, làm gì có Nhân Tiên tầng một nào có thể phi hành chứ…
Chợt nhìn sang Lý Quý cúi gắm, bà ta liền dịu giọng xuống.
- Thật là…không hiểu chuyện.
- Cũng may nơi này vắng vẻ. Nếu không…hừ…
Tiếng hừ của Liễu Thanh như sét đánh bên tai của Tuyết Nhi. Thấy nàng ta bộ mặt ỉu xìu, Liễu Thanh chỉ thở dài.
- Thôi bỏ đi, lần sau làm gì phải biết suy nghĩ đến hậu quả. Đừng để kiếm củi 3 năm thiêu 1 giờ.
Liễu Thanh đảo mắt một vòng.
- Các ngươi mau thu xếp, nhanh chóng đến chính điện.
- Mặc Long….
…đã trở về !.
Bà ta chỉ nói hai câu rồi nhanh chóng đạp phi kiếm đi mất.
.
.
.
.
.
Không lâu sau.
Ngoại trừ Mặc Long, Liễu Thanh ra thì còn có cả đại đệ tử Hồng Hi Văn, nhị đệ tử Bạch Ninh Hinh.
Mặc Long ánh mắt mỉm cười.
- Hồng Nhi, Bạch Nhi, hai tháng qua hai ngươi tu vi đều tăng tiến, quả là không bỏ bê tu luyện a.
Chợt ông ta nhướng mắt.
- Văn Nhi, Lý Nhi đi đâu rồi ?
Liễu Thanh nghe vậy liền mỉm cười đáp.
- Lúc huynh đi Bạch Thành không lâu thì con bé Văn Nhi đã đi Huyết Hàn Đàm, giờ vẫn chưa về a.
- Còn Lý Nhi…
Chưa nói hết lời đã nghe tiếng nói ngoài cửa.
- Bái kiến sư phụ.
Lý Quý vừa vào đã chắp tay quỳ xuống.
Mặc Long thấy sau lưng Lý Quý có hai nữ tử cũng không có bất ngờ, dường như đã biết trước.
- Không cần đa lễ…Ân…ngươi..
Lúc này chỉ thấy khuôn mặt của Mặc Long trợn tròn.
Đại đệ tử Hồng Hi Văn thấy biểu hiện kia của ông ta thì khuôn mặt vui mừng, nhìn sang Lý Quý chắp tay.
- Người đi không lâu, Lý sư đệ đã thành công tiến vào Nhân Tiên a.
Không cần nói cũng biết, Mặc Long chấn động như thế nào. Sống hơn trăm tuổi nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy có một người.
Không có linh căn...mà lại có thể tu luyện.
Ông ta trước đây chỉ vì báo ân phụ thân Lý Quý, nên mới nhận hắn làm đệ tử.
Thật sự ông ta chẳng có chút hi vọng gì vào hắn.
Vốn dĩ Mặc Long trước đây đã tính, Lý Quý không có tu vi cũng không sao, ông ta sẽ cho hắn một cuộc sống vô âu vô lo cho đến lúc chết thì thôi.
Dù sao phàm nhân bình thường chỉ sống chưa tới 100 tuổi, với tu sĩ cao giai thì cũng chỉ như cái chớp mắt.
Nhưng giờ Lý Quý đột ngột tiến vào Nhân Tiên, Mặc Long có nằm mơ cũng không nghĩ tới, khuôn mặt đại hỉ khó dấu, cười một tràng.
- Ha ha ha ha. Lý nhi…Tốt…tốt lắm.
Nghe ông ta nói vậy, Lý Quý chỉ cúi đầu chắp tay đáp.
- Tất cả cũng là nhờ sư phụ hao tổn tâm tư.
Dù nói vậy nhưng khuôn mặt Lý Quý lại liếc sang Liễu Thanh bên cạnh. Bên ngoài không biểu hiện gì nhưng trong lòng vô cùng phức tạp.
- Chưa bao giờ Mặc Long có biểu hiện như vậy với ta.
- Thực sự…ta có ngày này cũng là nhờ có…Liễu Thanh.
- Nếu không bây giờ…
Chợt Mặc Long cười lớn cất lời khiến Lý Quý giật mình.
- Lý Nhi, đến đây. Ngươi đã có thể tu luyện. Sư phụ cũng không keo kiệt.
Lý Quý vừa bước đến đã thấy Mặc Long phất tay. Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một lọ sứ.
- Đây là 15 viên Nhân Tiên Đan, một tháng dùng một lần, sẽ giúp ngươi nhanh chóng đề thăng tu vi.
Vừa cầm đến lọ sứ, Lý Quý khuôn mặt méo xẹo.
Thứ này nghe sơ qua tên cũng đã biết công dụng, chỉ là…
Lý Quý đã là người của tà giáo, chính là Nhân Ma. 15 viên Nhân Tiên Đan mà Mặc Long cho này cũng chỉ để ngắm, chẳng thể dùng được.
Thấy khuôn mặt thất vọng của Lý Quý. Mặc Long khẽ thoáng qua một chút không vui.
Nhưng dù sao, chuyện hắn đột phá quả là một đại hỉ sự, nên ông ta cũng bỏ qua, chỉ bật cười. Khẽ phất tay.
Bất ngờ, trước mắt hiện lên vô số binh khí bay dập dìu trước mặt, đủ mọi chủng loại.
- Còn đây là những binh khí phù hợp với Nhân Tiên cảnh, Lý Nhi, ngươi chọn lấy một món.
Mặc Long nhìn Lý Quý khích lệ.
- Dù hiện tại chưa dùng được Ngự Vật Thuật, nhưng cứ coi như… đây là món quà của ta…để ngươi phấn đấu tu luyện hơn.
Lý Quý lúc này ánh mắt sáng rỡ.
- Đây mới thực sự là thứ ta cần a !
Hắn liền nhìn đám binh khí, tỉ mỉ quan sát.
Bất chợt nghe tiếng Liễu Thanh ở trong đầu.
- Lý nhi, thanh lục kiếm ngoài cùng bên phải.
Hắn cố gắng bình tĩnh, không dám liếc sang Liễu Thanh, sợ Mặc Long nghi ngờ.
Chỉ thấy ánh mắt hắn đảo về phía bên phải.
- Thanh kiếm mà Liễu Thanh nói có chút cũ kĩ, trên thân một màu xanh lục giống như bị hoen rỉ vậy ?.
- Nhưng mà bà ta đã nói vậy...ắt là không sai được.
Nhưng Lý Quý như suy nghĩ gì đó, cũng không chọn vội, ánh mắt đảo quanh một lượt.
Chợt ánh mắt hắn mở lớn, khuôn mặt rung động. Nhanh chóng chỉ về phía trước cất lời.
- Sư phụ, đệ tử chọn thứ này.
Không chỉ Liễu Thanh, mà Mặc Long cũng vô cùng bất ngờ.
- Thứ này là ta vô tình giết mấy tên địa ma của Ám Sát Đường mà có được.
- Bộ châm này có hơn 50 mũi, cực kì khó điều khiển. Mặt khác, Thần Kiếm Tông ta chủ tu là đơn kiếm, cũng chẳng có ai dùng thứ này cả.
Ông ta nhướng mày hỏi lại một lần nữa.
- Cho nên Lý Nhi…
….ngươi chắc chứ ?
Lý Quý khuôn mặt đầy quyết tâm gật đầu.
Mặc Long thấy vậy chỉ thở dài, cũng không khuyên nữa.
.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Chỉ thấy lúc này Mặc Long chợt ánh mắt cau lại. Liếc sang nhìn Lý Quý có chút áy náy.
- Lý Nhi...chuyện ở Vĩnh Lạc Thôn, ta đã biết.
Ông ta chợt nhìn về phương xa, khuôn mặt phức tạp.
- Đáng tiếc...đáng tiếc thay…thân phụ mẫu ngươi đều là người hiền lành.
- Ngươi cũng không cần lo lắng. Ta đã cho người đi điều tra kỹ càng, tuyệt không để hung thủ trốn thoát.
Lý Quý nghe vậy chỉ gật đầu, không biết nghĩ gì.
Mặc Long đảo mắt sang Lý Xuân Hồng cùng với Tuyết Nhi, ánh mắt hiền lành.
- Phu nhân ta đã nói qua chuyện hai ngươi, Thần Kiếm Tông không thiếu chổ ở, cứ xem nơi này như nhà của các ngươi.
Liễu phu nhân nãy giờ im lặng chợt lên tiếng.
- Sư huynh, ta thấy Lý Nhi hoàn cảnh thật đáng thương...ta...
....muốn nhận hắn làm nghĩa tử. Huynh thấy thế nào ?
Lúc này ngoại trừ Lý Quý cùng Liễu Thanh ra, tất cả mọi người trong chính điện đều bất ngờ.
Lý Xuân Hồng trợn tròn, không khỏi nể phục Liễu Thanh.
- Bà ta tính toán…cũng thật là chu đáo.
- Nếu nhận đệ đệ làm nghĩa tử, cả hai gần gũi cũng sẽ không có dị nghị.
Tuyết Nhi thì lại kinh ngạc.
- Thì ra…Mặc Long vẫn chưa biết Lý tiểu tử là con riêng của bà ta.
Còn Hồng Hi Văn nghe vậy thì có chút ganh tị.
- Tiểu tử này lười biếng, không có linh căn, nhưng được sư nương để mắt, thật là có phúc phần.
Bạch Ninh Hinh thì chấn động khỏi phải nói.
- Sư nương trong tông danh vọng cực cao, tu vi nghe đồn chẳng kém gì sư phụ, nếu nhận Lý sư đệ làm nghĩ tử thì hắn đúng thật là may mắn.
Mặc Long nhìn qua Liễu Thanh thật sâu, không biết nghĩ gì, chợt cất lời.
- Được…nếu muội đã quyết, ta cũng không có gì dị nghị.
- Hồng nhi, ngươi thay sư nương thông cáo chuyện này ra bên ngoài.
Ánh mắt ông ta nhìn sang Hồng Hi Văn, sau đó đảo một vòng phất tay.
- Các ngươi lui ra trước.
.
.
.
.
Không lâu sau, đã thấy Liễu Thanh sà vào người Mặc Long, dựa đầu vào vai ông ta, bộ dạng vô cùng thân mật.
- Phu quân, thiếp thật là nhớ ngươi !.
Mặc Long nghe vậy cười một tràng, khẽ hôn lên trán bà ta.
- Sao muội không chọn Văn nhi mà lại chọn Lý Nhi ?
Liễu Thanh ánh mắt chợt loé trong phút chốc, sau đó trở lại như thường, giọng điệu có chút ai oán.
- Huynh còn dám hỏi. Ba đứa nhỏ Văn nhi luôn được huynh cẩn thận chiếu cố, còn cần gì đến người phu nhân vô dụng này…
Mặc Long nghe vậy giật mình, thầm nghĩ lời của phu nhân cũng không sai, chỉ gật gật đầu.
- Ta thực sự thương cảm cho hoàn cảnh của Lý Nhi, ta cũng biết đứa nhỏ này vốn là gánh nặng của huynh.
Liễu Thanh giọng điệu u oán.
- Huynh thì sự vụ bộn bề, còn ta ở trong tông thì vô cùng buồn chán.
- Ta muốn tự tay chỉ bảo cho đứa nhỏ này. Huynh cũng không phải phân tâm, có thể rãnh tay làm chuyện khác.
Mặc Long nghe vậy ánh mắt mở lớn, sau đó gật gật.
Tâm cơ của Liễu Thanh vô cùng đáng sợ, bà ta sợ Mặc Long sẽ đến chỉ dạy Lý Quý các công pháp của Thần Kiếm Tông.
Bà ta nói vậy, thứ nhất là để Mặc Long không đến làm phiền Lý Quý, vừa để hắn thoải mái tu luyện, vừa giảm thiểu việc bại lộ thân phận.
Thứ hai là để bà ta có thể thường xuyên tiếp xúc với hắn mà không gây nghi ngờ cho Mặc Long.
Nghĩ tới nghĩ lui, thấy lời của Liễu Thanh không sai chút nào.
Với Mặc Long…chuyện này đúng là…
Lưỡng toàn kỳ mỹ. Không chê vào đâu được.
Chỉ thấy ông ta đầy tiếu ý.
- Muội suy nghĩ thật là chu toàn.
Chợt ông ta như nhớ ra gì đó.
- À Liễu muội, Lý nhi không có linh căn…sao lại có thể….?
Liễu Thanh khuôn mặt không chút bất ngờ, giọng nói vô cùng tự nhiên.
- Huynh hỏi ta, ta cũng không biết hỏi ai.
- Ta chỉ cảm thấy…đứa nhỏ này…có gì đó...rất đặc biệt.
Câu trả lời của Liễu Thanh không chê vào đâu được, bà ta thuận nước đẩy thuyền, giải thích cũng như không giải thích.
Khiến cho Mặc Long không chút nào nghi ngờ.
- Hahaha. Thôi bỏ đi, dù sao cũng là hảo sự, hảo sự.
Vừa nói xong đã thấy ông ta nhìn xuống Liễu Thanh thật sâu, sau đó cúi xuống hôn lấy bà ta.
Hai nhân ảnh kia dính chặt lấy nhau.
Trong chính điện chỉ vọng lại tiếng u oán.
.
.
.
“ Còn tưởng huynh quên luôn cả người phu nhân này a !”
.
.
.
-------------------------------
- Không có gì…không có gì a.
Thấy bộ dạng của Lý Quý, Tuyết Nhi càng động nộ hơn nữa, khuôn mặt đỏ bừng, nhanh như chớp phóng đến.
Yêu trảo nhanh như thiểm điện…
…chụp lấy hạ thân của hắn.
Tuyết Nhi tuy nhìn giống một ni cô nhưng hành động giống hệt như một tên vô lại, khiến cho Lý Xuân Hồng cũng trố mắt, run rẩy thay cho đệ đệ mình.
Nhìn Lý Quý đau đớn run rẩy co quặp người, nàng ta càng nghiến răng bóp mạnh tay hơn.
- Nói mau !
- Ngươi có nói không ! Đừng tưởng có thể qua mặt bổn cô nương.
Khí lực của tu sĩ Địa Ma vô cùng mạnh mẽ, Lý Quý khuôn mặt xanh mét nhanh chóng đầu hàng.
- Được được…ta nói. Thả ra…khốn kiếp.
Lúc này nếu ai đó vô tình nhìn thấy tràng cảnh quỷ dị này, cũng sẽ không khỏi cảm thấy kì lạ.
Nhân ảnh ni cô thì y phục rách rưới, đang chống nạnh, bộ dạng hệt như một tên lưu manh đầu đường xó chợ.
Nhân ảnh nam tử thì khuôn mặt nhăn nhó, co quắp, hai tay không ngừng xoa xoa dưới hạ thân, động tác vô cùng bỉ ổi.
.
.
.
Không lâu sau, khi cảm thấy hạ thân không còn đau đớn, Lý Quý khuôn mặt mới giãn ra.
Đang định giải thích cho Tuyết Nhi thì chợt nghe thấy giọng nói bực bội vọng lại.
- Hai người các ngươi khá lắm, ở Bắc Long Sơn này mà còn dám bay lượn ?
Chính là Liễu Thanh.
Bà ta không biết xuất hiện từ lúc nào, liếc sang thấy Tuyết Nhi y phục rách tả tơi, khuôn mặt trợn lên vô cùng đặc sắc.
Lý Quý lẫn Lý Xuân hồng chỉ im bặt chẳng nói gì. Tuyết Nhi thấy Liễu Thanh bộ dạng giận dữ liền rụt lại, quên luôn việc truy cứu Lý Quý, giọng ấp úng.
- Chỉ là có chút buồn chán…nên…nên ta mới….
Nghe vậy, Liễu Thanh liền tức giận.
- Hai nữ tử các ngươi đã nguỵ trang thành phàm nhân mà còn..
Lý Quý thấy bà ta động nộ liền cụp mặt đi tới. Liễu Thanh thấy vậy liền phất tay.
- Ngươi không cần nói giúp bọn hắn. Ngươi cũng vậy, làm gì có Nhân Tiên tầng một nào có thể phi hành chứ…
Chợt nhìn sang Lý Quý cúi gắm, bà ta liền dịu giọng xuống.
- Thật là…không hiểu chuyện.
- Cũng may nơi này vắng vẻ. Nếu không…hừ…
Tiếng hừ của Liễu Thanh như sét đánh bên tai của Tuyết Nhi. Thấy nàng ta bộ mặt ỉu xìu, Liễu Thanh chỉ thở dài.
- Thôi bỏ đi, lần sau làm gì phải biết suy nghĩ đến hậu quả. Đừng để kiếm củi 3 năm thiêu 1 giờ.
Liễu Thanh đảo mắt một vòng.
- Các ngươi mau thu xếp, nhanh chóng đến chính điện.
- Mặc Long….
…đã trở về !.
Bà ta chỉ nói hai câu rồi nhanh chóng đạp phi kiếm đi mất.
.
.
.
.
.
Không lâu sau.
Ngoại trừ Mặc Long, Liễu Thanh ra thì còn có cả đại đệ tử Hồng Hi Văn, nhị đệ tử Bạch Ninh Hinh.
Mặc Long ánh mắt mỉm cười.
- Hồng Nhi, Bạch Nhi, hai tháng qua hai ngươi tu vi đều tăng tiến, quả là không bỏ bê tu luyện a.
Chợt ông ta nhướng mắt.
- Văn Nhi, Lý Nhi đi đâu rồi ?
Liễu Thanh nghe vậy liền mỉm cười đáp.
- Lúc huynh đi Bạch Thành không lâu thì con bé Văn Nhi đã đi Huyết Hàn Đàm, giờ vẫn chưa về a.
- Còn Lý Nhi…
Chưa nói hết lời đã nghe tiếng nói ngoài cửa.
- Bái kiến sư phụ.
Lý Quý vừa vào đã chắp tay quỳ xuống.
Mặc Long thấy sau lưng Lý Quý có hai nữ tử cũng không có bất ngờ, dường như đã biết trước.
- Không cần đa lễ…Ân…ngươi..
Lúc này chỉ thấy khuôn mặt của Mặc Long trợn tròn.
Đại đệ tử Hồng Hi Văn thấy biểu hiện kia của ông ta thì khuôn mặt vui mừng, nhìn sang Lý Quý chắp tay.
- Người đi không lâu, Lý sư đệ đã thành công tiến vào Nhân Tiên a.
Không cần nói cũng biết, Mặc Long chấn động như thế nào. Sống hơn trăm tuổi nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy có một người.
Không có linh căn...mà lại có thể tu luyện.
Ông ta trước đây chỉ vì báo ân phụ thân Lý Quý, nên mới nhận hắn làm đệ tử.
Thật sự ông ta chẳng có chút hi vọng gì vào hắn.
Vốn dĩ Mặc Long trước đây đã tính, Lý Quý không có tu vi cũng không sao, ông ta sẽ cho hắn một cuộc sống vô âu vô lo cho đến lúc chết thì thôi.
Dù sao phàm nhân bình thường chỉ sống chưa tới 100 tuổi, với tu sĩ cao giai thì cũng chỉ như cái chớp mắt.
Nhưng giờ Lý Quý đột ngột tiến vào Nhân Tiên, Mặc Long có nằm mơ cũng không nghĩ tới, khuôn mặt đại hỉ khó dấu, cười một tràng.
- Ha ha ha ha. Lý nhi…Tốt…tốt lắm.
Nghe ông ta nói vậy, Lý Quý chỉ cúi đầu chắp tay đáp.
- Tất cả cũng là nhờ sư phụ hao tổn tâm tư.
Dù nói vậy nhưng khuôn mặt Lý Quý lại liếc sang Liễu Thanh bên cạnh. Bên ngoài không biểu hiện gì nhưng trong lòng vô cùng phức tạp.
- Chưa bao giờ Mặc Long có biểu hiện như vậy với ta.
- Thực sự…ta có ngày này cũng là nhờ có…Liễu Thanh.
- Nếu không bây giờ…
Chợt Mặc Long cười lớn cất lời khiến Lý Quý giật mình.
- Lý Nhi, đến đây. Ngươi đã có thể tu luyện. Sư phụ cũng không keo kiệt.
Lý Quý vừa bước đến đã thấy Mặc Long phất tay. Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một lọ sứ.
- Đây là 15 viên Nhân Tiên Đan, một tháng dùng một lần, sẽ giúp ngươi nhanh chóng đề thăng tu vi.
Vừa cầm đến lọ sứ, Lý Quý khuôn mặt méo xẹo.
Thứ này nghe sơ qua tên cũng đã biết công dụng, chỉ là…
Lý Quý đã là người của tà giáo, chính là Nhân Ma. 15 viên Nhân Tiên Đan mà Mặc Long cho này cũng chỉ để ngắm, chẳng thể dùng được.
Thấy khuôn mặt thất vọng của Lý Quý. Mặc Long khẽ thoáng qua một chút không vui.
Nhưng dù sao, chuyện hắn đột phá quả là một đại hỉ sự, nên ông ta cũng bỏ qua, chỉ bật cười. Khẽ phất tay.
Bất ngờ, trước mắt hiện lên vô số binh khí bay dập dìu trước mặt, đủ mọi chủng loại.
- Còn đây là những binh khí phù hợp với Nhân Tiên cảnh, Lý Nhi, ngươi chọn lấy một món.
Mặc Long nhìn Lý Quý khích lệ.
- Dù hiện tại chưa dùng được Ngự Vật Thuật, nhưng cứ coi như… đây là món quà của ta…để ngươi phấn đấu tu luyện hơn.
Lý Quý lúc này ánh mắt sáng rỡ.
- Đây mới thực sự là thứ ta cần a !
Hắn liền nhìn đám binh khí, tỉ mỉ quan sát.
Bất chợt nghe tiếng Liễu Thanh ở trong đầu.
- Lý nhi, thanh lục kiếm ngoài cùng bên phải.
Hắn cố gắng bình tĩnh, không dám liếc sang Liễu Thanh, sợ Mặc Long nghi ngờ.
Chỉ thấy ánh mắt hắn đảo về phía bên phải.
- Thanh kiếm mà Liễu Thanh nói có chút cũ kĩ, trên thân một màu xanh lục giống như bị hoen rỉ vậy ?.
- Nhưng mà bà ta đã nói vậy...ắt là không sai được.
Nhưng Lý Quý như suy nghĩ gì đó, cũng không chọn vội, ánh mắt đảo quanh một lượt.
Chợt ánh mắt hắn mở lớn, khuôn mặt rung động. Nhanh chóng chỉ về phía trước cất lời.
- Sư phụ, đệ tử chọn thứ này.
Không chỉ Liễu Thanh, mà Mặc Long cũng vô cùng bất ngờ.
- Thứ này là ta vô tình giết mấy tên địa ma của Ám Sát Đường mà có được.
- Bộ châm này có hơn 50 mũi, cực kì khó điều khiển. Mặt khác, Thần Kiếm Tông ta chủ tu là đơn kiếm, cũng chẳng có ai dùng thứ này cả.
Ông ta nhướng mày hỏi lại một lần nữa.
- Cho nên Lý Nhi…
….ngươi chắc chứ ?
Lý Quý khuôn mặt đầy quyết tâm gật đầu.
Mặc Long thấy vậy chỉ thở dài, cũng không khuyên nữa.
.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Chỉ thấy lúc này Mặc Long chợt ánh mắt cau lại. Liếc sang nhìn Lý Quý có chút áy náy.
- Lý Nhi...chuyện ở Vĩnh Lạc Thôn, ta đã biết.
Ông ta chợt nhìn về phương xa, khuôn mặt phức tạp.
- Đáng tiếc...đáng tiếc thay…thân phụ mẫu ngươi đều là người hiền lành.
- Ngươi cũng không cần lo lắng. Ta đã cho người đi điều tra kỹ càng, tuyệt không để hung thủ trốn thoát.
Lý Quý nghe vậy chỉ gật đầu, không biết nghĩ gì.
Mặc Long đảo mắt sang Lý Xuân Hồng cùng với Tuyết Nhi, ánh mắt hiền lành.
- Phu nhân ta đã nói qua chuyện hai ngươi, Thần Kiếm Tông không thiếu chổ ở, cứ xem nơi này như nhà của các ngươi.
Liễu phu nhân nãy giờ im lặng chợt lên tiếng.
- Sư huynh, ta thấy Lý Nhi hoàn cảnh thật đáng thương...ta...
....muốn nhận hắn làm nghĩa tử. Huynh thấy thế nào ?
Lúc này ngoại trừ Lý Quý cùng Liễu Thanh ra, tất cả mọi người trong chính điện đều bất ngờ.
Lý Xuân Hồng trợn tròn, không khỏi nể phục Liễu Thanh.
- Bà ta tính toán…cũng thật là chu đáo.
- Nếu nhận đệ đệ làm nghĩa tử, cả hai gần gũi cũng sẽ không có dị nghị.
Tuyết Nhi thì lại kinh ngạc.
- Thì ra…Mặc Long vẫn chưa biết Lý tiểu tử là con riêng của bà ta.
Còn Hồng Hi Văn nghe vậy thì có chút ganh tị.
- Tiểu tử này lười biếng, không có linh căn, nhưng được sư nương để mắt, thật là có phúc phần.
Bạch Ninh Hinh thì chấn động khỏi phải nói.
- Sư nương trong tông danh vọng cực cao, tu vi nghe đồn chẳng kém gì sư phụ, nếu nhận Lý sư đệ làm nghĩ tử thì hắn đúng thật là may mắn.
Mặc Long nhìn qua Liễu Thanh thật sâu, không biết nghĩ gì, chợt cất lời.
- Được…nếu muội đã quyết, ta cũng không có gì dị nghị.
- Hồng nhi, ngươi thay sư nương thông cáo chuyện này ra bên ngoài.
Ánh mắt ông ta nhìn sang Hồng Hi Văn, sau đó đảo một vòng phất tay.
- Các ngươi lui ra trước.
.
.
.
.
Không lâu sau, đã thấy Liễu Thanh sà vào người Mặc Long, dựa đầu vào vai ông ta, bộ dạng vô cùng thân mật.
- Phu quân, thiếp thật là nhớ ngươi !.
Mặc Long nghe vậy cười một tràng, khẽ hôn lên trán bà ta.
- Sao muội không chọn Văn nhi mà lại chọn Lý Nhi ?
Liễu Thanh ánh mắt chợt loé trong phút chốc, sau đó trở lại như thường, giọng điệu có chút ai oán.
- Huynh còn dám hỏi. Ba đứa nhỏ Văn nhi luôn được huynh cẩn thận chiếu cố, còn cần gì đến người phu nhân vô dụng này…
Mặc Long nghe vậy giật mình, thầm nghĩ lời của phu nhân cũng không sai, chỉ gật gật đầu.
- Ta thực sự thương cảm cho hoàn cảnh của Lý Nhi, ta cũng biết đứa nhỏ này vốn là gánh nặng của huynh.
Liễu Thanh giọng điệu u oán.
- Huynh thì sự vụ bộn bề, còn ta ở trong tông thì vô cùng buồn chán.
- Ta muốn tự tay chỉ bảo cho đứa nhỏ này. Huynh cũng không phải phân tâm, có thể rãnh tay làm chuyện khác.
Mặc Long nghe vậy ánh mắt mở lớn, sau đó gật gật.
Tâm cơ của Liễu Thanh vô cùng đáng sợ, bà ta sợ Mặc Long sẽ đến chỉ dạy Lý Quý các công pháp của Thần Kiếm Tông.
Bà ta nói vậy, thứ nhất là để Mặc Long không đến làm phiền Lý Quý, vừa để hắn thoải mái tu luyện, vừa giảm thiểu việc bại lộ thân phận.
Thứ hai là để bà ta có thể thường xuyên tiếp xúc với hắn mà không gây nghi ngờ cho Mặc Long.
Nghĩ tới nghĩ lui, thấy lời của Liễu Thanh không sai chút nào.
Với Mặc Long…chuyện này đúng là…
Lưỡng toàn kỳ mỹ. Không chê vào đâu được.
Chỉ thấy ông ta đầy tiếu ý.
- Muội suy nghĩ thật là chu toàn.
Chợt ông ta như nhớ ra gì đó.
- À Liễu muội, Lý nhi không có linh căn…sao lại có thể….?
Liễu Thanh khuôn mặt không chút bất ngờ, giọng nói vô cùng tự nhiên.
- Huynh hỏi ta, ta cũng không biết hỏi ai.
- Ta chỉ cảm thấy…đứa nhỏ này…có gì đó...rất đặc biệt.
Câu trả lời của Liễu Thanh không chê vào đâu được, bà ta thuận nước đẩy thuyền, giải thích cũng như không giải thích.
Khiến cho Mặc Long không chút nào nghi ngờ.
- Hahaha. Thôi bỏ đi, dù sao cũng là hảo sự, hảo sự.
Vừa nói xong đã thấy ông ta nhìn xuống Liễu Thanh thật sâu, sau đó cúi xuống hôn lấy bà ta.
Hai nhân ảnh kia dính chặt lấy nhau.
Trong chính điện chỉ vọng lại tiếng u oán.
.
.
.
“ Còn tưởng huynh quên luôn cả người phu nhân này a !”
.
.
.
-------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.