Chương 18: Dịch Trạm
Phong Lưu Ca Ca
18/05/2021
Lý Quý cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu thay đổi, rừng rậm xung quanh bắt đầu biến mất.
Cơ thể hắn bất giác đang đứng bên trong một căn phòng rộng lớn, xung quanh trang trí cực kì hoa lệ, có vô số các cánh cửa san sát nhau.
Ở trung tâm căn phòng có một chiếc giường gỗ cực kì lớn, bên trên bài trí một khay lớn đầy đủ trái cây lẫn thức ăn đặc sắc. Bên cạnh có vài bình hoa cực kì mĩ lệ.
Mùi hương êm ái dễ chịu từ từ xông lên mũi khiến hắn ngây ngất. Hắn chú ý một chút còn nghe được tiếng nước chảy róc rách bên ngoài căn phòng.
Bỗng các cánh cửa san sát ở hai bên phòng đồng loạt mở ra, vô số các nử tữ thân không mảnh vải nhan sắc cực kì mỹ lệ nối đuôi nhau chạy đến vồ vập lên người hắn.
Bất giác Lý Quý giật mình, cảnh sắc trước mặt trở lại như cũ. Liễu Thanh phu nhân đã đứng trước mặt từ lúc nào.
Lý Quý lúc này cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cảm giác sợ hãi không sao tả được. Cả người hắn đã đẫm mồ hôi từ lúc nào không hay biết.
Liễu Thanh nhìn hắn cười đắc ý.
- Tự thân trải nghiệm cảm giác thế nào ?
Lý Quý lấy vạt áo lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt vẫn còn nét sợ hãi.
- Thật tà môn.
Liễu Thanh nhìn hắn nét mặt không dấu nổi đắc ý.
- Hợp Hoan Tông vốn bí ẩn, so với chính phái mấy vạn nhân khẩu khác thì nhân số tương đối ít, nhưng phương pháp công kích của Hợp Hoan Tông ta trong tu chân giới là độc nhất vô nhị, cực kì khó đối phó.
Bỗng bà có chút lâm vào trầm tư.
- Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến chính phái trước đây vây công tiêu diệt bản Tông.
Lý Quý nghe vậy cũng có chút đồng cảm, bất giác nghĩ lại ảo giác bên nãy, khuôn mặt có chút xấu hổ :
- Mẫu thân, người có biết trong lúc ảo giác ta thấy gì chăng ?
Liễu Thanh phu bật cười.
- Tất nhiên ta biết. Hợp Hoan Tông nếu ngươi nắm bắt được nhược điểm tinh thần của đối thủ, công kích tinh thần sẽ trở nên cực kì sắc bén.
Bỗng Liễu phu nhân ánh mắt chợt loé.
- Thậm chí, nếu ngươi cho đối phương ảo cảnh hắn muốn thấy, hắn sẽ trầm mê vĩnh viễn không thể tỉnh dậy.
Lý Quý trợn tròn, tặc lưỡi.
- Lợi hại như vậy ?
Liễu Thanh khuôn mặt trầm tĩnh trở lại.
- Không hẳn. Nếu đối phương phương cảnh giới thấp hơn ngươi sẽ hiệu quả nhất, còn cảnh giới bằng hoặc cao hơn, công kích tinh thần sẽ càng ít hiệu quả. Thậm chí gặp tu sĩ cao giai hơn, cao lắm chỉ làm hắn thất thần một hai hơi thở mà thôi.
Lý Quý gật đầu thầm đồng ý.
Mọi sự trên đời vốn không thập toàn thập mỹ, nếu ngươi công kích tinh thần được cả tu sĩ cao giai hơn chẳng phải Hợp Hoan Tông đã vô địch a.
Không lâu sau, Liễu phu nhân đã nhanh chóng thu hồi hắc côn vào nhẫn trữ vật, mang lại nội y. Phút chốc đã trở lại bộ dạng bình thường lúc trước.
Bà bắt đầu cất bước tiếp tục đi tiếp, Lý Quý vẫn lẽo đẽo theo sau.
Lý Quý ban nãy ánh mắt vẫn tập trung vào hắc côn đến khi biến mất vào nhẫn trữ vật, khuôn mặt có chút thắc mắc.
- Mẫu thân, phải chăng tất cả nữ đệ tử Hợp Hoan Tông đều có một bản mệnh pháp bảo như ngươi ?
Liễu Thanh ánh mắt chợt loé, khuôn mặt ngoảnh lại nhìn hắn tỏ ý khen ngợi.
- Không sai. Nữ đệ tử Hợp Hoan Tông từ lúc nhập môn đều được tuỳ ý lựa chọn một loại dương cụ.
Khuôn mặt Liễu Thanh có chút hồi tưởng, vừa đi vừa nói.
- Kể từ đó dương cụ sẽ theo người đó suốt đời, liên tục hấp thu âm khí, dương cụ sẽ biến hoá đồng thời với tu vi. Trở thành bổn mạng pháp bảo phụ trợ đắc lực cho công kích tinh thần.
Lý Quý khuôn mặt có chút tò mò gãi đầu, từng bước theo sau.
- Mẫu thân, ở đâu ra lắm dương cụ như vậy a?
Liễu Thanh thấy bộ dạng hắn không khỏi bật cười.
- Đương nhiên từ trong bảo khố môn phái, mặc khác Hợp Hoan Tông ta cũng không thiếu đại sư chế tác bảo khí a. Nếu ngươi thích ta sẽ tặng cho ngươi một cái a.
Lý Quý lè lưỡi, phất tay, lắc đầu lia lịa.
Hắn đã biết nữ đệ tử Hợp Hoan Tông khi chiến đấu đều có một dương cụ thập thò bên dưới hạ thân như vậy, còn hắn thì sao a.
Không lẽ ta cũng phải…như vậy ?
Nghĩ đến thôi cũng không dám nghĩ, bàn tay vô thức vòng ra sau che cúc hoa lại, khuôn mặt liếc nhìn Liễu Thanh có chút khó coi, nhìn như sắp khóc.
- Mẫu thân, không lẽ sau này ta lâm trận chiến đấu cũng phải có một cái dương cụ thụt thò bên dưới như vậy ? Như vậy không khỏi có chút khó coi a.
Lúc này Liễu Thanh đang nhẹ nhàng rảo bước, bất giác nghe vậy chỉ thấy cơ thể run lên từng đợt, khuôn mặt đã không thể nhịn cười.
- Ngốc tử. Ngươi thật biết tưởng tượng. Tất nhiên là không rồi, chỉ có nữ đệ tử mới bị hạn chế, cần dục vọng thúc đẩy.
Liễu Thanh lời nói có chút nghiêm túc, nhưng gương mặt vẫn không giấu được tiếu ý ban nãy.
Trong Hợp Hoan Tông chỉ có duy nhất một nam nhân là nam tử - chính là tông chủ, người không bị hạn chế. Chính vì vậy, tông chủ có thể tuỳ ý chọn bổn mạng pháp bảo a.
Lý Quý nghe đến đây khuôn mặt mới giãn ra, khoé mắt đầy vui mừng.
Bất giác Liễu Thanh đã dội hắn một gáo nước lạnh.
- Ngươi muốn trở thành tông chủ, không khó nhưng cũng không hề dễ. Còn cần phải cố gắng nhiều, đầu tiên là tâm tính. Thứ hai là thực lực, phải nhanh chóng gia tăng thực lực a.
Liễu Thanh đang đi phía trước, Lý Quý không thấy sắc mặt nhưng hắn bất giác nghe được tiếng thở dài.
- Hi vọng ngươi không chết yểu. Nếu không công sức của ta đổ sông đổ bể. Hợp Hoan Tông cũng xong a.
Lý Quý nghe vậy cũng âm thầm gật đầu.
Hắn biết con đường tu chân vốn dĩ hiểm nguy chập trùng, chỉ cần xảy chân là đạo tiêu. Mặt khác, muốn thành tông chủ phải được người khác công nhận thực lực. Bất cứ ở đâu, ngươi có thực lực mới có quyền phát ngôn a.
Bất giác cả hai lâm vào trầm tư. Chỉ còn nghe tiếng cước bộ, tiếng xào xạc của lá cây đung đưa theo gió.
Khoảng mấy canh giờ, cảnh sắc cây cối hai bên đường dần thay thế bởi con đường lớn hơn, hai bên là các cánh đồng ngô trải dài san sát. Dần dần Lý Quý thấy có nhiều người thỉnh thoảng qua lại.
Lúc này trời đã quá trưa, Lý Quý đi sâu vào thôn mới nhìn thấy dịch trạm.
Dịch trạm này nằm bên cạnh một quán nước nhỏ, bên trong có một vài khách nhân, Lý Quý đảo mắt thấy có mấy chiếc xe ngựa đang chờ khách nhân lên xe.
Dịch trạm này chuyên vận chuyển người từ khu vực lân cận và dân chúng sống dưới chân núi đi Vĩnh Tường Trấn và Hoả Hà Trấn, và đi theo chiều ngược lại.
Vì đường xá tương đối xa nên mỗi ngày một xe ngựa chỉ đi có duy nhất một chuyến. Lần này mục tiêu của Liễu Thanh là Vĩnh Tường trấn.
Mã phu thấy Liễu phu nhân cùng Lý Quý ăn mặc thanh tao, hệt như mấy phu nhân công tử ở kinh thành ông thường thấy, bất giác khuôn mặt liền khách khí :
- Phu nhân, công tử, không biết hai người đi đâu a ?
Liễu Phu nhân cũng hết sức lịch sự.
- Cảm phiền đưa hai ta đến Vĩnh Lạc Trấn.
Lão ta liền cung kính:
- Để ta phân phó cho phu nhân và công tử một chiếc xe ngựa riêng a.
Liễu phu nhân nghe vậy liền phất tay:
- Không cần, bọn ta đi chung xe cũng được, hà tất nhọc công lão bá.
Lý Quý không nói gì, nhưng hắn biết danh vọng Liễu phu nhân cực cao, không phải là không có lý do, bà ta khôn khéo cư xử mọi chuyện, cho dù là với một lão mã phu vô danh, bà ta vẫn cực kì cẩn thận.
Sau một hồi thuyết phục không thành, lão mã phu đành phân phó hai người lên một chiếc xe ngựa có buồng lớn, bên trên có mái phủ kín để tránh nắng mưa.
Trước buồng xe có một tấm rèm vải đã sờn màu.
Liễu Phu nhân, Lý Quý hai người vén rèm cuối đầu bước vào.
Lý Quý chỉ thấy bên trong buồng xe rộng rãi, hai bên có hai cửa sổ nhỏ cũng có rèm che. Bên trong đã có sẵn một gia đình ba người đang ngồi sẵn băng ghế bên trái.
Nhìn cách ăn mặc hẳn là cư dân sinh sống xung quanh chân núi, người đàn ông trung niên cơ thể to lớn, trạc 50 tuổi khuôn mặt hiền lành, sau lưng có 1 chiếc rìu lớn, hắn là 1 tiều phu.
Còn người phụ nữ trung niên bên cạnh trạc 40, khuôn mặt có chút rám nắng. Khi thấy hai người lên xe liền nở nụ cười đôn hậu.
Ở giữa là một tiểu cô nương dáng người nhỏ nhắn, hắn không biết bao nhiêu, đoán chừng chỉ hơn 12,13 tuổi, khuôn mặt xinh xắn, đang đỏ hồng vì lạnh, nhìn Lý Quý và Liễu Thanh có chút bất ngờ.
Liễu phu nhân và Lý Quý liền ngồi vào hàng ghế đối diện, Lý Quý đặt mông xuống cảm thấy băng ghế tương đối thoải mái.
Gia đình tiều phu nọ thấy trang phục hai người thanh tao, khác hẳn người dân ở đây, liền niềm nở chào hỏi.
Liễu phu nhân cũng mỉm cười đáp lại, không hề tỏ vẻ bề trên. Trò chuyện một đoạn thì tiếng lão Mã phu vọng vào:
- Các vị ngồi chắc vào nhé, ta bắt đầu xuất phát a.
Chuyến đi Vĩnh Tường Trấn tương đối dài, Lý Quý sau mấy canh giờ chỉ còn nghe tiếng lộc cộc của xe ngựa, cỗ xe nhẹ nhàng đung đưa.
Cả gia đình lão Tiều phu đều thấm mệt thiếp đi từ lúc nào, Liễu phu nhân cũng nhắm mắt dưỡng thần ngồi dựa vào thành xe.
Lý Quý khẽ mở rèm cửa, chỉ thấy bên ngoài trời đã trở tối, lão mã phu không biết ngủ lúc nào, mặc cho hai con ngựa đằng trước chạy theo thói quen.
Lúc này chỉ thấy giữa hai băng ghế cuối buồng xe có một ngọn đèn dầu sáng nhè nhẹ, hẵn là ban nãy lão tiều phu mới mang vào.
Lý Quý rãnh rỗi không biết làm gì bèn lấy tấm chăn mỏng lão Mã Phu bố trí sẵn trên xe, phủ lên người đùi Liễu phu nhân và mình.
Liễu phu nhân tuy đang nhắm mắt nhưng nhất cử nhất động hắn đều rõ ràng, chỉ thấy Lý Quý hắn đang lén lút vén thanh y của bà lên, khẽ luồn tay vào bên dưới.
Cơ thể hắn bất giác đang đứng bên trong một căn phòng rộng lớn, xung quanh trang trí cực kì hoa lệ, có vô số các cánh cửa san sát nhau.
Ở trung tâm căn phòng có một chiếc giường gỗ cực kì lớn, bên trên bài trí một khay lớn đầy đủ trái cây lẫn thức ăn đặc sắc. Bên cạnh có vài bình hoa cực kì mĩ lệ.
Mùi hương êm ái dễ chịu từ từ xông lên mũi khiến hắn ngây ngất. Hắn chú ý một chút còn nghe được tiếng nước chảy róc rách bên ngoài căn phòng.
Bỗng các cánh cửa san sát ở hai bên phòng đồng loạt mở ra, vô số các nử tữ thân không mảnh vải nhan sắc cực kì mỹ lệ nối đuôi nhau chạy đến vồ vập lên người hắn.
Bất giác Lý Quý giật mình, cảnh sắc trước mặt trở lại như cũ. Liễu Thanh phu nhân đã đứng trước mặt từ lúc nào.
Lý Quý lúc này cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cảm giác sợ hãi không sao tả được. Cả người hắn đã đẫm mồ hôi từ lúc nào không hay biết.
Liễu Thanh nhìn hắn cười đắc ý.
- Tự thân trải nghiệm cảm giác thế nào ?
Lý Quý lấy vạt áo lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt vẫn còn nét sợ hãi.
- Thật tà môn.
Liễu Thanh nhìn hắn nét mặt không dấu nổi đắc ý.
- Hợp Hoan Tông vốn bí ẩn, so với chính phái mấy vạn nhân khẩu khác thì nhân số tương đối ít, nhưng phương pháp công kích của Hợp Hoan Tông ta trong tu chân giới là độc nhất vô nhị, cực kì khó đối phó.
Bỗng bà có chút lâm vào trầm tư.
- Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến chính phái trước đây vây công tiêu diệt bản Tông.
Lý Quý nghe vậy cũng có chút đồng cảm, bất giác nghĩ lại ảo giác bên nãy, khuôn mặt có chút xấu hổ :
- Mẫu thân, người có biết trong lúc ảo giác ta thấy gì chăng ?
Liễu Thanh phu bật cười.
- Tất nhiên ta biết. Hợp Hoan Tông nếu ngươi nắm bắt được nhược điểm tinh thần của đối thủ, công kích tinh thần sẽ trở nên cực kì sắc bén.
Bỗng Liễu phu nhân ánh mắt chợt loé.
- Thậm chí, nếu ngươi cho đối phương ảo cảnh hắn muốn thấy, hắn sẽ trầm mê vĩnh viễn không thể tỉnh dậy.
Lý Quý trợn tròn, tặc lưỡi.
- Lợi hại như vậy ?
Liễu Thanh khuôn mặt trầm tĩnh trở lại.
- Không hẳn. Nếu đối phương phương cảnh giới thấp hơn ngươi sẽ hiệu quả nhất, còn cảnh giới bằng hoặc cao hơn, công kích tinh thần sẽ càng ít hiệu quả. Thậm chí gặp tu sĩ cao giai hơn, cao lắm chỉ làm hắn thất thần một hai hơi thở mà thôi.
Lý Quý gật đầu thầm đồng ý.
Mọi sự trên đời vốn không thập toàn thập mỹ, nếu ngươi công kích tinh thần được cả tu sĩ cao giai hơn chẳng phải Hợp Hoan Tông đã vô địch a.
Không lâu sau, Liễu phu nhân đã nhanh chóng thu hồi hắc côn vào nhẫn trữ vật, mang lại nội y. Phút chốc đã trở lại bộ dạng bình thường lúc trước.
Bà bắt đầu cất bước tiếp tục đi tiếp, Lý Quý vẫn lẽo đẽo theo sau.
Lý Quý ban nãy ánh mắt vẫn tập trung vào hắc côn đến khi biến mất vào nhẫn trữ vật, khuôn mặt có chút thắc mắc.
- Mẫu thân, phải chăng tất cả nữ đệ tử Hợp Hoan Tông đều có một bản mệnh pháp bảo như ngươi ?
Liễu Thanh ánh mắt chợt loé, khuôn mặt ngoảnh lại nhìn hắn tỏ ý khen ngợi.
- Không sai. Nữ đệ tử Hợp Hoan Tông từ lúc nhập môn đều được tuỳ ý lựa chọn một loại dương cụ.
Khuôn mặt Liễu Thanh có chút hồi tưởng, vừa đi vừa nói.
- Kể từ đó dương cụ sẽ theo người đó suốt đời, liên tục hấp thu âm khí, dương cụ sẽ biến hoá đồng thời với tu vi. Trở thành bổn mạng pháp bảo phụ trợ đắc lực cho công kích tinh thần.
Lý Quý khuôn mặt có chút tò mò gãi đầu, từng bước theo sau.
- Mẫu thân, ở đâu ra lắm dương cụ như vậy a?
Liễu Thanh thấy bộ dạng hắn không khỏi bật cười.
- Đương nhiên từ trong bảo khố môn phái, mặc khác Hợp Hoan Tông ta cũng không thiếu đại sư chế tác bảo khí a. Nếu ngươi thích ta sẽ tặng cho ngươi một cái a.
Lý Quý lè lưỡi, phất tay, lắc đầu lia lịa.
Hắn đã biết nữ đệ tử Hợp Hoan Tông khi chiến đấu đều có một dương cụ thập thò bên dưới hạ thân như vậy, còn hắn thì sao a.
Không lẽ ta cũng phải…như vậy ?
Nghĩ đến thôi cũng không dám nghĩ, bàn tay vô thức vòng ra sau che cúc hoa lại, khuôn mặt liếc nhìn Liễu Thanh có chút khó coi, nhìn như sắp khóc.
- Mẫu thân, không lẽ sau này ta lâm trận chiến đấu cũng phải có một cái dương cụ thụt thò bên dưới như vậy ? Như vậy không khỏi có chút khó coi a.
Lúc này Liễu Thanh đang nhẹ nhàng rảo bước, bất giác nghe vậy chỉ thấy cơ thể run lên từng đợt, khuôn mặt đã không thể nhịn cười.
- Ngốc tử. Ngươi thật biết tưởng tượng. Tất nhiên là không rồi, chỉ có nữ đệ tử mới bị hạn chế, cần dục vọng thúc đẩy.
Liễu Thanh lời nói có chút nghiêm túc, nhưng gương mặt vẫn không giấu được tiếu ý ban nãy.
Trong Hợp Hoan Tông chỉ có duy nhất một nam nhân là nam tử - chính là tông chủ, người không bị hạn chế. Chính vì vậy, tông chủ có thể tuỳ ý chọn bổn mạng pháp bảo a.
Lý Quý nghe đến đây khuôn mặt mới giãn ra, khoé mắt đầy vui mừng.
Bất giác Liễu Thanh đã dội hắn một gáo nước lạnh.
- Ngươi muốn trở thành tông chủ, không khó nhưng cũng không hề dễ. Còn cần phải cố gắng nhiều, đầu tiên là tâm tính. Thứ hai là thực lực, phải nhanh chóng gia tăng thực lực a.
Liễu Thanh đang đi phía trước, Lý Quý không thấy sắc mặt nhưng hắn bất giác nghe được tiếng thở dài.
- Hi vọng ngươi không chết yểu. Nếu không công sức của ta đổ sông đổ bể. Hợp Hoan Tông cũng xong a.
Lý Quý nghe vậy cũng âm thầm gật đầu.
Hắn biết con đường tu chân vốn dĩ hiểm nguy chập trùng, chỉ cần xảy chân là đạo tiêu. Mặt khác, muốn thành tông chủ phải được người khác công nhận thực lực. Bất cứ ở đâu, ngươi có thực lực mới có quyền phát ngôn a.
Bất giác cả hai lâm vào trầm tư. Chỉ còn nghe tiếng cước bộ, tiếng xào xạc của lá cây đung đưa theo gió.
Khoảng mấy canh giờ, cảnh sắc cây cối hai bên đường dần thay thế bởi con đường lớn hơn, hai bên là các cánh đồng ngô trải dài san sát. Dần dần Lý Quý thấy có nhiều người thỉnh thoảng qua lại.
Lúc này trời đã quá trưa, Lý Quý đi sâu vào thôn mới nhìn thấy dịch trạm.
Dịch trạm này nằm bên cạnh một quán nước nhỏ, bên trong có một vài khách nhân, Lý Quý đảo mắt thấy có mấy chiếc xe ngựa đang chờ khách nhân lên xe.
Dịch trạm này chuyên vận chuyển người từ khu vực lân cận và dân chúng sống dưới chân núi đi Vĩnh Tường Trấn và Hoả Hà Trấn, và đi theo chiều ngược lại.
Vì đường xá tương đối xa nên mỗi ngày một xe ngựa chỉ đi có duy nhất một chuyến. Lần này mục tiêu của Liễu Thanh là Vĩnh Tường trấn.
Mã phu thấy Liễu phu nhân cùng Lý Quý ăn mặc thanh tao, hệt như mấy phu nhân công tử ở kinh thành ông thường thấy, bất giác khuôn mặt liền khách khí :
- Phu nhân, công tử, không biết hai người đi đâu a ?
Liễu Phu nhân cũng hết sức lịch sự.
- Cảm phiền đưa hai ta đến Vĩnh Lạc Trấn.
Lão ta liền cung kính:
- Để ta phân phó cho phu nhân và công tử một chiếc xe ngựa riêng a.
Liễu phu nhân nghe vậy liền phất tay:
- Không cần, bọn ta đi chung xe cũng được, hà tất nhọc công lão bá.
Lý Quý không nói gì, nhưng hắn biết danh vọng Liễu phu nhân cực cao, không phải là không có lý do, bà ta khôn khéo cư xử mọi chuyện, cho dù là với một lão mã phu vô danh, bà ta vẫn cực kì cẩn thận.
Sau một hồi thuyết phục không thành, lão mã phu đành phân phó hai người lên một chiếc xe ngựa có buồng lớn, bên trên có mái phủ kín để tránh nắng mưa.
Trước buồng xe có một tấm rèm vải đã sờn màu.
Liễu Phu nhân, Lý Quý hai người vén rèm cuối đầu bước vào.
Lý Quý chỉ thấy bên trong buồng xe rộng rãi, hai bên có hai cửa sổ nhỏ cũng có rèm che. Bên trong đã có sẵn một gia đình ba người đang ngồi sẵn băng ghế bên trái.
Nhìn cách ăn mặc hẳn là cư dân sinh sống xung quanh chân núi, người đàn ông trung niên cơ thể to lớn, trạc 50 tuổi khuôn mặt hiền lành, sau lưng có 1 chiếc rìu lớn, hắn là 1 tiều phu.
Còn người phụ nữ trung niên bên cạnh trạc 40, khuôn mặt có chút rám nắng. Khi thấy hai người lên xe liền nở nụ cười đôn hậu.
Ở giữa là một tiểu cô nương dáng người nhỏ nhắn, hắn không biết bao nhiêu, đoán chừng chỉ hơn 12,13 tuổi, khuôn mặt xinh xắn, đang đỏ hồng vì lạnh, nhìn Lý Quý và Liễu Thanh có chút bất ngờ.
Liễu phu nhân và Lý Quý liền ngồi vào hàng ghế đối diện, Lý Quý đặt mông xuống cảm thấy băng ghế tương đối thoải mái.
Gia đình tiều phu nọ thấy trang phục hai người thanh tao, khác hẳn người dân ở đây, liền niềm nở chào hỏi.
Liễu phu nhân cũng mỉm cười đáp lại, không hề tỏ vẻ bề trên. Trò chuyện một đoạn thì tiếng lão Mã phu vọng vào:
- Các vị ngồi chắc vào nhé, ta bắt đầu xuất phát a.
Chuyến đi Vĩnh Tường Trấn tương đối dài, Lý Quý sau mấy canh giờ chỉ còn nghe tiếng lộc cộc của xe ngựa, cỗ xe nhẹ nhàng đung đưa.
Cả gia đình lão Tiều phu đều thấm mệt thiếp đi từ lúc nào, Liễu phu nhân cũng nhắm mắt dưỡng thần ngồi dựa vào thành xe.
Lý Quý khẽ mở rèm cửa, chỉ thấy bên ngoài trời đã trở tối, lão mã phu không biết ngủ lúc nào, mặc cho hai con ngựa đằng trước chạy theo thói quen.
Lúc này chỉ thấy giữa hai băng ghế cuối buồng xe có một ngọn đèn dầu sáng nhè nhẹ, hẵn là ban nãy lão tiều phu mới mang vào.
Lý Quý rãnh rỗi không biết làm gì bèn lấy tấm chăn mỏng lão Mã Phu bố trí sẵn trên xe, phủ lên người đùi Liễu phu nhân và mình.
Liễu phu nhân tuy đang nhắm mắt nhưng nhất cử nhất động hắn đều rõ ràng, chỉ thấy Lý Quý hắn đang lén lút vén thanh y của bà lên, khẽ luồn tay vào bên dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.