Chương 17: Pháp Môn Tu Luyện Tà Đạo
Phong Lưu Ca Ca
18/05/2021
Hắn cùng Liễu phu nhân lên đường, mọi việc đã được Liễu phu nhân an bài đâu vào đó, nên ra khỏi Thần Kiếm Tông cũng chẳng ai để ý.
Chỉ biết bà ta nói với mấy vị sư tỷ hắn rằng cần đi thu thập một ít linh dược củng cố cảnh giới và luyện thể cho hắn, mấy vị sư tỉ cũng mảy may không chút nghi ngờ.
Vốn dĩ mới tấn cấp cần đang dược và thời gian làm quen cảnh giới, đi ra ngoài lịch lãm một chút cũng không tệ.
Lý Quý hắn đây là lần đầu tiên được ra bên ngoài, tâm tình cực kì hứng thú, Liễu phu nhân cùng hắn đi bộ trên 1 con đường mòn nhỏ xuống chân núi.
Con đường đất nhỏ chỉ vừa đủ một người đi, nên Liễu phu nhân đi trước, Lý Quý lẽo đẽo theo sau, hai bên rừng cây mọc um tùm, không có chút bóng dáng con người.
Chỉ thỉng thoảng thấy một vài con sóc chuyền cành, cùng với đủ thứ tiếng chim chóc phát ra xung quanh.
Thấy Liễu Thanh cước bộ từ tốn phía trước, Lý Quý có chút tò mò:
- Mẫu Thân, sao người không dùng phi kiếm, bay quách đến nơi cho nhanh a.
Liễu phu nhân đang cước bộ không chút đình chỉ, cũng chẳng quay lại nói:
- Lý Nhi, dùng phi kiếm trong tông thì được, bên ngoài dùng phi kiếm rất dễ bị người ta chú ý.
Lý Quý dọc đường thắc mắc khá nhiều, Liễu phu nhân không những khó chịu mà còn thầm khen ngợi hắn tâm tư kín đáo.
- Mẫu Thân, sao người lại mang túi vải, bỏ vào nhẫn trữ vật có phải khoẻ hơn không.
- Nếu ngươi nói với người ta, ngươi xuất hành từ nơi khác đến nhưng không mang hành lý thì lại có chút khả nghi a.
- Mẫu Thân, tại sao người sống bên cạnh Mặc Long chưởng giáo lâu như vậy nhưng ông ta lại không phát hiện ra ngươi là người tà phái vậy ?
- Đầu tiên, cứ mỗi một tháng ta lại phải phục dụng 1 viên đan dược thay đổi khí tức, chính là viên đan dược lúc trước bên bờ suối ta đã đưa cho ngươi. Không thấy tiểu tử ngươi tò mò, ta cũng chẳng giải thích làm gì.
- Thứ 2, ta không bao giờ từ chối linh thạch.
- Thứ 3 ta sử dụng phi kiếm.
- Cuối cùng, ta không bao giờ tu luyện trước mặt hắn.
Lý Quý có chút khó hiểu.
- Sao lại là phi kiếm ? Không lẽ pháp bảo của ngươi không phải là kiếm ?
- Tất nhiên, chỉ có chính phái mới dùng phi kiếm, bổn mạng pháp bảo của ta chính là thứ này.
Vừa dứt lời, trong nhẫn trữ vật bay ra một thứ khiến cho Lý Quý hắn trợn tròn mắt.
Chỉ thấy trên tay Liễu phu nhân không biết từ lúc nào có một thiết côn màu đen hình dáng hệt như một dương cụ cỡ lớn.
Lý Quý ước chừng pháp bảo của Liễu phu nhân dài hơn 2 xích, đường kính to cỡ bắp tay. Bên trên đầy gân guốc xen kẽ với các tia sáng màu xanh lúc ẩn lúc hiện.
Lý Quý nhìn thấy pháp bảo của Liễu phu nhân khuôn mặt có chút méo mó, hắn tuy buồn cười nhưng lại không dám cười, nhịn một hồi mới nói:
- Mẫu thân, pháp bảo này hình dạng có chút kì lạ, ta thấy giống như..giống như là…
- Dương cụ ? Liễu phu nhân tiếp lời vừa liếc xuống hạ thân hắn như so sánh.
Lý Quý gật đầu liên tiếp, hai tay vô thức che lại hạ thân :
- Đúng vậy, đúng vậy giống hệt cái của nam nhân a.
Liễu phu nhân khuôn mặt khẽ cười:
- Bởi vì nó thực sự chính là dương cụ.
Bà ta không nhanh không chậm, kiên nhẫn giải thích với hắn.
- Đầu tiên Hợp Hoan Tông vốn nổi tiếng bởi công kích thần thức gây ra ảo giác. Ngươi nghĩ xem, song phương đang chém giết, một phương bỗng nhiên đứng im như trời trồng thì kết cục như thế nào ?
Lý Quý có chút suy nghĩ, trả lời ngắn gọn.
- Chết.
Liễu Thanh phu nhân bật cười, bỗng ánh mắt sắc lẹm.
- Không phải chết. Mà là đối phương mặc ta xử lý.
Bà ta ánh mắt toả ra sát khí, giải thích tiếp.
- Ngươi biết đấy, nữ đệ tử Hợp Hoan Tông ta gặp nữ nhân đẹp sẽ dâng cho tông chủ, mà gặp nam nhân thì giết có chút đáng tiếc a. Hẳn là sẽ mang về, cầm tù từ từ hút sạch dương khí.
Lý Quý nghe đến đây bất giác toàn thân phát lạnh, không rét mà run. Hợp Hoan Tông cũng thật là ác a, như vậy còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Liễu Thanh như biết hắn đang nghĩ gì, khuôn mặt có chút đăm chiêu.
- Thật độc ác đúng không. Nhưng ngàn năm qua, đó là cách khiến Hợp Hoan Tông ta sinh tồn đến tận bây giờ. Ngươi cũng dần từ từ làm quen đi thôi.
Lý Quý khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng. Liễu Thanh cũng không có trách hắn, dù gì hắn mới đây chỉ là người bình thường, bất ngờ bước chân vào tu chân giới không khỏi có chút chưa thích ứng.
Liễu Thanh ánh mắt có chút nặng trĩu.
- Bước chân vào tà phái, vốn chẳng thể nào quay đầu. Lý Quý, ngươi đoán xem nếu chính phái bắt được đệ tử Hợp Hoan Tông ta sẽ làm gì ?
Lý Quý định thần trở lại, khuôn mặt có chút dễ nhìn hơn, khẽ nhìn Liễu Thanh có chút ngây ngô.
- Ân. Mẫu thân, ta không biết.
Liễu Thanh cũng đoán chừng hắn không biết, ánh mắt lạnh dần.
- Tùng xẻo, mỗi giờ cắt một lát thịt của ngươi, tu sĩ vốn sức sống mãnh liệt, nhưng khoảng một tháng, ngươi sẽ từ từ chết trong đau đớn. Đó là cực hình chính phái thường dùng để trừng phạt đệ tử Hợp Hoan Tông.
Lý Quý lúc này sống lưng còn lạnh buốt hơn, khẽ nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch.
Liễu Thanh nhìn về xa xăm, có chút thở dài.
- Cũng độc ác không kém đúng không ?
Lý Quý chỉ khẽ nhìn bà gật đầu thầm công nhận. Liễu Thanh đang nhìn xa xăm liền liếc nhìn hắn, định thần trở lại.
- Trở lại chuyện bổn mạng pháp bảo, khác với nam nhân, công pháp Hợp Hoan Tông ta khi nữ nhân dùng có một nhược điểm chí mạng.
Liễu Thanh dừng lại liếc nhìn khuôn mặt Lý Quý rồi nói tiếp.
- Đó là khi sử dụng phải có dục vọng thúc đẩy. Lúc này công kích thần thức lên đối phương mới có tác dụng lớn nhất. Nếu không có dục vọng thúc đẩy, công kích thần thức yếu đi bảy phần.
Lý Quý ánh mắt trợn tròn nhìn Liễu Thanh, khuôn mặt có chút thắc mắc.
- Mẫu thân, dục vọng thúc đẩy bằng cách nào ?
Liễu Thanh ánh mắt chợt loé.
- Ngươi hỏi đúng mấu chốt ta muốn giải thích.
Lúc này, chỉ thấy Liễu Thanh khuôn mặt có chút ngưng trọng, tiếng hành phóng thần thức dò xét xung quanh. Sau khi xác định không có ai mới bắt đầu yên tâm.
Bất ngờ Liễu Thanh niệm pháp quyết, thanh hắc côn kia thân loé sáng, từ tay Liễu Thanh bay quanh mấy vòng, dần dần hạ xuống sát mặt đất cách bà mấy bước chân.
Bà phất tay, trong nhẫn trữ vật một lọ màu trắng bay ra, lơ lửng ở trên hắc côn. Lọ trắng như có người điều khiển, tự mở nắp, khẽ nghiêng mình.
Trong lọ một thứ nước màu trắng có chút đặc quánh chảy lên thân hắc côn kia.
Liễu Thanh bước đến trước mấy bước, khuôn mặt có chút ngưng thần, không ngừng niệm pháp quyết.Bà chầm chậm bước đến mấy bước đối diện hắc côn.
Trước ánh mắt trợn tròn của Lý Quý, Liễu phu nhân khẽ vén thanh y lên cao, cặp đùi trắng nõn như tuyết hiện ra trước mắt hắn.
Nhưng không dừng lại ở đó, nội khố trắng của Liễu Thanh rơi xuống. Hạ bộ lông lá hiện ra trước mặt hắn không chút che đậy.
Lý Quý đang chăm chút quan sát bất giác cổ họng khô khốc, nút nước miếng mấy cái, mắt vẫn dán chặt vào hạ thân Liễu Thanh. Bất giác cơ thể hắn nóng rực, tiểu huynh đệ bên dưới có dấu hiệu thức giấc.
Nhưng không dừng lại ở đó, chỉ thấy Liễu phu nhân mở rộng hai chân ra. Mắt nhắm nghiền, miệng niệm pháp quyết liên tục.
Bất giác hắc côn đang lơ lửng dưới đất từ từ tiến lên, hắc côn dính chất lỏng trong bình trắng kia có chút trơn bóng. Đầu hắc côn không chút đình chỉ tiến lên tiếp xúc hạ bộ lông lá của Liễu phu nhân.
Liễu Thanh lúc này cơ thể chợt run mấy cái nhưng vẫn giữ nguyên tư thế. Lý Quý há hốc mồm, chỉ thấy hắc côn kia từ từ tiến vào hạ thân bà, dần dần tiến sâu vào.
Lý Quý cả kinh, chỉ thấy hắc côn tiến vào hơn một nữa mới đình chỉ. Bỗng Liễu phu nhân ánh mắt chợt loé, hai tay phất lên.
Tình huống cực kì quỷ dị, hắc côn đang lơ lửng bắt đầu nhấp nhô lên xuống đều đặn bên dưới hạ bộ Liễu Thanh. Dần dần thân hắc côn bắt đầu xoay tròn nhè nhẹ.
Không lâu sau, thân hắc côn bắt đầu gia tốc, xoay tròn lẫn nhấp nhô lên xuống nhanh hơn theo một nhịp điệu đều đặn.
Liễu Thanh phu nhân bất giác mở mắt, từ từ đi đến trước mặt Lý Quý hắn.
Hắn lúc này khuôn mặt đầy tò mò chăm chú nhìn hạ thân Liễu Thanh không chớp mắt, dần hiểu ra.
Thì ra Liễu Thanh dùng thanh hắc côn này tự vận dụng linh lực kích dụng vọng bản thân.
Hắn ngạc nhiên không thôi, chỉ thấy bà dù từng bước đi đến trước mặt hắn nhưng dáng vẻ vẫn uyển chuyển tự nhiên không có chút bất thường, mặc cho hắn côn to lớn kia dập dìu bên dưới a.
Liễu Thanh phu nhân nhìn hắn khẽ phất tay, vạt thanh y rũ xuống, che đi hạ thân bên dưới. Lúc này Lý Quý nhìn một vòng không có gì khác thường.
Liễu Thanh liếc hắn khẽ cười.
- Thế nào ?
Lý Quý khẽ gãi gãi đầu.
- Phương thức có chút tà môn nhưng ta đã hiểu đại khái.
Liễu Thanh khuôn mặt cười thâm ý.
- Ngươi muốn nếm thử công kích tinh thần của Hợp Hoan Tông chăng ?
Lý Quý cả kinh lắc đầu không thôi.
- Yên tâm, ta sẽ cân nhắc công kích vừa phải. Ngươi tự thân trải nghiệm qua cũng coi như có chút kiến thức về công kích của bản môn.
Lý Quý hắn suy nghĩ một hồi lâu, thấy lời bà nói cũng có lý, đành khẽ gật đầu.
Liễu Thanh ánh mắt liếc hắn khẽ cười, bắt đầu niệm pháp quyết, bà kĩ càng cân nhắc, chỉ phát lực cực kì nhỏ để cảnh giới Nhân Ma có thể tiếp nhận.
Lý Quý ngưng thần chỉ thấy một luồng sóng vô hình từng đợt từng đợt dồn dập tác động vào trong đầu mình.
Ngay lúc này, khuôn mặt đang bình tĩnh của hắn bất giác cả kinh, hai tròng mắt bắt đầu trợn ngược lên.
Chỉ biết bà ta nói với mấy vị sư tỷ hắn rằng cần đi thu thập một ít linh dược củng cố cảnh giới và luyện thể cho hắn, mấy vị sư tỉ cũng mảy may không chút nghi ngờ.
Vốn dĩ mới tấn cấp cần đang dược và thời gian làm quen cảnh giới, đi ra ngoài lịch lãm một chút cũng không tệ.
Lý Quý hắn đây là lần đầu tiên được ra bên ngoài, tâm tình cực kì hứng thú, Liễu phu nhân cùng hắn đi bộ trên 1 con đường mòn nhỏ xuống chân núi.
Con đường đất nhỏ chỉ vừa đủ một người đi, nên Liễu phu nhân đi trước, Lý Quý lẽo đẽo theo sau, hai bên rừng cây mọc um tùm, không có chút bóng dáng con người.
Chỉ thỉng thoảng thấy một vài con sóc chuyền cành, cùng với đủ thứ tiếng chim chóc phát ra xung quanh.
Thấy Liễu Thanh cước bộ từ tốn phía trước, Lý Quý có chút tò mò:
- Mẫu Thân, sao người không dùng phi kiếm, bay quách đến nơi cho nhanh a.
Liễu phu nhân đang cước bộ không chút đình chỉ, cũng chẳng quay lại nói:
- Lý Nhi, dùng phi kiếm trong tông thì được, bên ngoài dùng phi kiếm rất dễ bị người ta chú ý.
Lý Quý dọc đường thắc mắc khá nhiều, Liễu phu nhân không những khó chịu mà còn thầm khen ngợi hắn tâm tư kín đáo.
- Mẫu Thân, sao người lại mang túi vải, bỏ vào nhẫn trữ vật có phải khoẻ hơn không.
- Nếu ngươi nói với người ta, ngươi xuất hành từ nơi khác đến nhưng không mang hành lý thì lại có chút khả nghi a.
- Mẫu Thân, tại sao người sống bên cạnh Mặc Long chưởng giáo lâu như vậy nhưng ông ta lại không phát hiện ra ngươi là người tà phái vậy ?
- Đầu tiên, cứ mỗi một tháng ta lại phải phục dụng 1 viên đan dược thay đổi khí tức, chính là viên đan dược lúc trước bên bờ suối ta đã đưa cho ngươi. Không thấy tiểu tử ngươi tò mò, ta cũng chẳng giải thích làm gì.
- Thứ 2, ta không bao giờ từ chối linh thạch.
- Thứ 3 ta sử dụng phi kiếm.
- Cuối cùng, ta không bao giờ tu luyện trước mặt hắn.
Lý Quý có chút khó hiểu.
- Sao lại là phi kiếm ? Không lẽ pháp bảo của ngươi không phải là kiếm ?
- Tất nhiên, chỉ có chính phái mới dùng phi kiếm, bổn mạng pháp bảo của ta chính là thứ này.
Vừa dứt lời, trong nhẫn trữ vật bay ra một thứ khiến cho Lý Quý hắn trợn tròn mắt.
Chỉ thấy trên tay Liễu phu nhân không biết từ lúc nào có một thiết côn màu đen hình dáng hệt như một dương cụ cỡ lớn.
Lý Quý ước chừng pháp bảo của Liễu phu nhân dài hơn 2 xích, đường kính to cỡ bắp tay. Bên trên đầy gân guốc xen kẽ với các tia sáng màu xanh lúc ẩn lúc hiện.
Lý Quý nhìn thấy pháp bảo của Liễu phu nhân khuôn mặt có chút méo mó, hắn tuy buồn cười nhưng lại không dám cười, nhịn một hồi mới nói:
- Mẫu thân, pháp bảo này hình dạng có chút kì lạ, ta thấy giống như..giống như là…
- Dương cụ ? Liễu phu nhân tiếp lời vừa liếc xuống hạ thân hắn như so sánh.
Lý Quý gật đầu liên tiếp, hai tay vô thức che lại hạ thân :
- Đúng vậy, đúng vậy giống hệt cái của nam nhân a.
Liễu phu nhân khuôn mặt khẽ cười:
- Bởi vì nó thực sự chính là dương cụ.
Bà ta không nhanh không chậm, kiên nhẫn giải thích với hắn.
- Đầu tiên Hợp Hoan Tông vốn nổi tiếng bởi công kích thần thức gây ra ảo giác. Ngươi nghĩ xem, song phương đang chém giết, một phương bỗng nhiên đứng im như trời trồng thì kết cục như thế nào ?
Lý Quý có chút suy nghĩ, trả lời ngắn gọn.
- Chết.
Liễu Thanh phu nhân bật cười, bỗng ánh mắt sắc lẹm.
- Không phải chết. Mà là đối phương mặc ta xử lý.
Bà ta ánh mắt toả ra sát khí, giải thích tiếp.
- Ngươi biết đấy, nữ đệ tử Hợp Hoan Tông ta gặp nữ nhân đẹp sẽ dâng cho tông chủ, mà gặp nam nhân thì giết có chút đáng tiếc a. Hẳn là sẽ mang về, cầm tù từ từ hút sạch dương khí.
Lý Quý nghe đến đây bất giác toàn thân phát lạnh, không rét mà run. Hợp Hoan Tông cũng thật là ác a, như vậy còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Liễu Thanh như biết hắn đang nghĩ gì, khuôn mặt có chút đăm chiêu.
- Thật độc ác đúng không. Nhưng ngàn năm qua, đó là cách khiến Hợp Hoan Tông ta sinh tồn đến tận bây giờ. Ngươi cũng dần từ từ làm quen đi thôi.
Lý Quý khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng. Liễu Thanh cũng không có trách hắn, dù gì hắn mới đây chỉ là người bình thường, bất ngờ bước chân vào tu chân giới không khỏi có chút chưa thích ứng.
Liễu Thanh ánh mắt có chút nặng trĩu.
- Bước chân vào tà phái, vốn chẳng thể nào quay đầu. Lý Quý, ngươi đoán xem nếu chính phái bắt được đệ tử Hợp Hoan Tông ta sẽ làm gì ?
Lý Quý định thần trở lại, khuôn mặt có chút dễ nhìn hơn, khẽ nhìn Liễu Thanh có chút ngây ngô.
- Ân. Mẫu thân, ta không biết.
Liễu Thanh cũng đoán chừng hắn không biết, ánh mắt lạnh dần.
- Tùng xẻo, mỗi giờ cắt một lát thịt của ngươi, tu sĩ vốn sức sống mãnh liệt, nhưng khoảng một tháng, ngươi sẽ từ từ chết trong đau đớn. Đó là cực hình chính phái thường dùng để trừng phạt đệ tử Hợp Hoan Tông.
Lý Quý lúc này sống lưng còn lạnh buốt hơn, khẽ nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch.
Liễu Thanh nhìn về xa xăm, có chút thở dài.
- Cũng độc ác không kém đúng không ?
Lý Quý chỉ khẽ nhìn bà gật đầu thầm công nhận. Liễu Thanh đang nhìn xa xăm liền liếc nhìn hắn, định thần trở lại.
- Trở lại chuyện bổn mạng pháp bảo, khác với nam nhân, công pháp Hợp Hoan Tông ta khi nữ nhân dùng có một nhược điểm chí mạng.
Liễu Thanh dừng lại liếc nhìn khuôn mặt Lý Quý rồi nói tiếp.
- Đó là khi sử dụng phải có dục vọng thúc đẩy. Lúc này công kích thần thức lên đối phương mới có tác dụng lớn nhất. Nếu không có dục vọng thúc đẩy, công kích thần thức yếu đi bảy phần.
Lý Quý ánh mắt trợn tròn nhìn Liễu Thanh, khuôn mặt có chút thắc mắc.
- Mẫu thân, dục vọng thúc đẩy bằng cách nào ?
Liễu Thanh ánh mắt chợt loé.
- Ngươi hỏi đúng mấu chốt ta muốn giải thích.
Lúc này, chỉ thấy Liễu Thanh khuôn mặt có chút ngưng trọng, tiếng hành phóng thần thức dò xét xung quanh. Sau khi xác định không có ai mới bắt đầu yên tâm.
Bất ngờ Liễu Thanh niệm pháp quyết, thanh hắc côn kia thân loé sáng, từ tay Liễu Thanh bay quanh mấy vòng, dần dần hạ xuống sát mặt đất cách bà mấy bước chân.
Bà phất tay, trong nhẫn trữ vật một lọ màu trắng bay ra, lơ lửng ở trên hắc côn. Lọ trắng như có người điều khiển, tự mở nắp, khẽ nghiêng mình.
Trong lọ một thứ nước màu trắng có chút đặc quánh chảy lên thân hắc côn kia.
Liễu Thanh bước đến trước mấy bước, khuôn mặt có chút ngưng thần, không ngừng niệm pháp quyết.Bà chầm chậm bước đến mấy bước đối diện hắc côn.
Trước ánh mắt trợn tròn của Lý Quý, Liễu phu nhân khẽ vén thanh y lên cao, cặp đùi trắng nõn như tuyết hiện ra trước mắt hắn.
Nhưng không dừng lại ở đó, nội khố trắng của Liễu Thanh rơi xuống. Hạ bộ lông lá hiện ra trước mặt hắn không chút che đậy.
Lý Quý đang chăm chút quan sát bất giác cổ họng khô khốc, nút nước miếng mấy cái, mắt vẫn dán chặt vào hạ thân Liễu Thanh. Bất giác cơ thể hắn nóng rực, tiểu huynh đệ bên dưới có dấu hiệu thức giấc.
Nhưng không dừng lại ở đó, chỉ thấy Liễu phu nhân mở rộng hai chân ra. Mắt nhắm nghiền, miệng niệm pháp quyết liên tục.
Bất giác hắc côn đang lơ lửng dưới đất từ từ tiến lên, hắc côn dính chất lỏng trong bình trắng kia có chút trơn bóng. Đầu hắc côn không chút đình chỉ tiến lên tiếp xúc hạ bộ lông lá của Liễu phu nhân.
Liễu Thanh lúc này cơ thể chợt run mấy cái nhưng vẫn giữ nguyên tư thế. Lý Quý há hốc mồm, chỉ thấy hắc côn kia từ từ tiến vào hạ thân bà, dần dần tiến sâu vào.
Lý Quý cả kinh, chỉ thấy hắc côn tiến vào hơn một nữa mới đình chỉ. Bỗng Liễu phu nhân ánh mắt chợt loé, hai tay phất lên.
Tình huống cực kì quỷ dị, hắc côn đang lơ lửng bắt đầu nhấp nhô lên xuống đều đặn bên dưới hạ bộ Liễu Thanh. Dần dần thân hắc côn bắt đầu xoay tròn nhè nhẹ.
Không lâu sau, thân hắc côn bắt đầu gia tốc, xoay tròn lẫn nhấp nhô lên xuống nhanh hơn theo một nhịp điệu đều đặn.
Liễu Thanh phu nhân bất giác mở mắt, từ từ đi đến trước mặt Lý Quý hắn.
Hắn lúc này khuôn mặt đầy tò mò chăm chú nhìn hạ thân Liễu Thanh không chớp mắt, dần hiểu ra.
Thì ra Liễu Thanh dùng thanh hắc côn này tự vận dụng linh lực kích dụng vọng bản thân.
Hắn ngạc nhiên không thôi, chỉ thấy bà dù từng bước đi đến trước mặt hắn nhưng dáng vẻ vẫn uyển chuyển tự nhiên không có chút bất thường, mặc cho hắn côn to lớn kia dập dìu bên dưới a.
Liễu Thanh phu nhân nhìn hắn khẽ phất tay, vạt thanh y rũ xuống, che đi hạ thân bên dưới. Lúc này Lý Quý nhìn một vòng không có gì khác thường.
Liễu Thanh liếc hắn khẽ cười.
- Thế nào ?
Lý Quý khẽ gãi gãi đầu.
- Phương thức có chút tà môn nhưng ta đã hiểu đại khái.
Liễu Thanh khuôn mặt cười thâm ý.
- Ngươi muốn nếm thử công kích tinh thần của Hợp Hoan Tông chăng ?
Lý Quý cả kinh lắc đầu không thôi.
- Yên tâm, ta sẽ cân nhắc công kích vừa phải. Ngươi tự thân trải nghiệm qua cũng coi như có chút kiến thức về công kích của bản môn.
Lý Quý hắn suy nghĩ một hồi lâu, thấy lời bà nói cũng có lý, đành khẽ gật đầu.
Liễu Thanh ánh mắt liếc hắn khẽ cười, bắt đầu niệm pháp quyết, bà kĩ càng cân nhắc, chỉ phát lực cực kì nhỏ để cảnh giới Nhân Ma có thể tiếp nhận.
Lý Quý ngưng thần chỉ thấy một luồng sóng vô hình từng đợt từng đợt dồn dập tác động vào trong đầu mình.
Ngay lúc này, khuôn mặt đang bình tĩnh của hắn bất giác cả kinh, hai tròng mắt bắt đầu trợn ngược lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.