Đừng Bắt Em Phải Quên

Chương 8: Ta Giải Nghệ Đi Làm Tổng Tài Bá Đạo (7)

Thanh Y

27/05/2021

Chiếc xe cuối cùng cũng đến nơi, nó dừng lại ở một tòa nhà cao ốc. Lăng Ngạo vô cùng thân sĩ xuống xe trước rồi mở cửa xe cho Hạ Mẫn. Cô cũng lập tức diễn một hình mẫu ưu nhã, nhẹ nhàng xuống xe, đưa tay mình khoác tay Lăng Ngạo đi vào. Trước khi vào còn cô còn nhìn qua một lượt, phát hiện không có phóng viên ở đây. Hạ Mẫn thầm bĩu môi, đúng thật là chỉ có mấy sự kiện không có phóng viên thì hắn mới “lôi kéo” nguyên chủ theo cùng, nếu không thì còn lâu mới đến lượt nguyên chủ.

Bước vào cùng Lăng Ngạo đến chỗ hội trường, nơi đây toàn những nhân vật máu mặt có tiếng trong giới thương nhân cả. Có người nhìn thấy Lăng Ngạo đến thì vội tiến lên chào hỏi, chỉ là một vài câu xã giao cơ bản, thấy thái độ không mặn không nhặt của Lăng Ngạo bọn họ cũng chỉ cười nói hai câu rồi bỏ đi.

“ Lăng tổng, lâu rồi không gặp, nghe nói dạo này dự án quy hoạch mảnh đất phái Tây diễn ra rất tốt nha. Không biết Lăng tổng có xem xét cho Trương thị một suất đầu tư ở đó không?”

“ Trương tổng quả thật lâu rồi không gặp, còn về phần dự án bên kia cũng coi là diễn ra thuận lợi thôi, với lại dự án cũng là do hai bên Lăng thị với Hàn gia hợp tác cùng nhau, hiện tại cũng không nghĩ đến việc chia nhỏ dự án.”

Nghe hai người này nói chuyện Hạ Mẫn cũng đoán được đôi chút rồi. Trong cốt truyện thì lúc này nam chủ cùng với gia tộc của vị Hàn tiểu thư hồi sáng hợp tác quy hoạch mảnh đất phía Tây kia cùng nhau, biến nơi đó thành khu trung tâm thương mại. Mà người phụ trách dự án này bên Hàn gia lại chính là vị nam phụ trong truyền thuyết kia Hàn Trạch Minh. Có vẻ hai đại gia tộc này đang định ăn trọn cái dự án kia mà không thèm chia sẻ cho ai đây mà!

Cái người kêu Trương tổng kia hiển nhiên cũng là lão cáo già, nghe Lăng Ngạo nói vậy lập tức chuyển gió sang người Hạ Mẫn.

“ Ha ha, vậy nếu Lăng tổng suy xét lại thì nhớ ưu tiên cho Trương gia nha. À, vị tiểu thư này là?”

Hạ Mẫn thật muốn trợn trắng mắt với ông ta. Tôi chỉ đứng làm bình hoa thôi có được hay không? Giờ trả lời thế nào bây giờ? Nên nói là bạn gái hay tình nhân nhỉ? Nghĩ không ra, Hạ Mẫn quyết định hướng ánh mắt “cầu cứu” về phía Lăng Ngạo. Chỉ mong EQ của tên này có thể cao một chút. Rất may lần này EQ của nam chủ vẫn chưa đình công.

“ Cô ấy là Tần Nhiên, bạn gái của tôi.”

Thấy Lăng Ngạo nói như vậy Trương tổng khá ngạc nhiên nhưng rất nhanh nói với Hạ Mẫn hai câu rồi rời đi.

Lúc này có một cô gái đến gần. Hạ mẫn nhìn thấy thầm kêu không ổn. Đúng vậy, cô gái đó chính là Hàn Tịch. Nhìn thấy Hạ Mẫn đứng bên cạnh còn thân mật khoác tay Lăng Ngạo, cô ta lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, còn có chút khó chịu nói.

“ Cô...cô! Sao lại là cô? Sao cô lại đi cùng Lăng Ngạo? Cô và anh ấy rốt cuộc là như thế nào?”

Bộ dạng hỏi mà cứ như chất vấn tiểu tam giật chồng mình vậy. Thật đúng là không có chút tố chất nào mà! Hạ Mẫn thầm nghĩ. Cô còn thấy tên Lăng Ngạo kia nhướng mày nhìn mình nữa kìa. Thật là làm nữ phụ không dễ dàng gì mà!

Hạ Mẫn lấy lại bình tĩnh, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà tươi cười nói.

“ Lại gặp nhau rồi Hàn tiểu thư, chúng ta thật sự rất có duyên nha. Để tôi giới thiệu lại lần nữa vậy. Tôi tên Tần Nhiên là bạn gái của Lăng Ngạo.”

Nói xong cô quay ra giải thích cho Lăng Ngạo.

“ Chuyện là hôm nay em có đi mua sắm ít đồ lại vô tình gặp được Hàn tiểu thư. Em và cô ấy có xảy ra chút tranh chấp nhỏ, tất cả đã giải quyết xong rồi đúng không Hàn tiểu thư?”

Thấy Hạ Mẫn nói như vậy rồi Hàn Tịch cũng không thể làm to mọi chuyện ra nên đành cười ngượng một chút rồi nói.

“ Đúng...đúng vậy, hôm nay em có gặp Tần tiểu thư ở cửa hàng trang sức, bọn em có xảy ra chút mâu thuẫn. Chỉ là lại không ngờ có thể trùng hợp gặp Tần tiểu thư ở chỗ này lần nữa. Lăng Ngạo, cô ấy thật sự là bạn gái của anh sao?”

Hỏi câu này Hàn Tịch đã quan sát kĩ Lăng Ngạo thấy anh ta không có phản ứng gì coi như là đang ngầm xác nhận câu hỏi kia.

Trên khuôn mặt Hàn Tịch lộ rõ vẻ không cam lòng, đang định nói thêm điều gì đó thì lúc này có người gọi tên cô ta, Hàn Tịch buộc phải rời đi. Trước khi đi còn không quên ném cho Hạ Mẫn ánh mắt cảnh cáo.

Buổi đấu giá bắt đầu, Hạ Mẫn đi theo Lăng Ngạo lên tầng trên, đến nơi diễn ra cuộc đấu giá. Vì cô đi theo Lăng Ngạo nên được xếp cho ngồi hàng ghế đầu. Có thể thấy địa vị của vị nam chủ đại nhân này rất cao nha.



Hệ thống: [ Kí chủ cô không lo lắng Hàn Tịch sẽ nói gì đó với nam chủ sao. Nếu Lăng Ngạo biết thân phận thật sự của cô thì sẽ rất khó làm đó.]

“ Sẽ không, Hàn Tịch cô ta sẽ không nói gì đâu. Trong mắt cô ta, tôi chính là một thiên kim nhà giàu. Ở chỗ này có năm người biết tôi là tình nhân được Lăng Ngạo bao dưỡng. Một là quản lí của tôi, hai là tiểu trợ lí, ba là thư kí của Lăng Ngạo, bốn là Lăng Ngạo và năm là tôi. Mà tất cả chẳng ai rảnh để mà nói những chuyện này cả. Hàn Tịch cũng không ngốc kể ra cái việc cô ta đoạt đồ với tôi rồi bị tôi “ chơi” lại, làm xấu đi hình tượng của cô ta trong mắt Lăng Ngạo. Vậy nên mi không nhất thiết phải lo xa như vậy.”

Hệ thống: [...] chứ không phải là tôi lo lắng cho cô làm nhiệm vụ à? Còn cái dáng vẻ tự đắc kia nữa chứ!

Nhân viên phòng đấu giá đi đến đưa thẻ cho mọi người, khi đưa thẻ đến chỗ Lăng Ngạo, anh ta liếc nhìn sang Hạ Mẫn ý nói rằng cô sẽ cầm thẻ của anh. Nhân viên phục vụ nhìn thấy vậy rất hiểu ý mỉm cười đưa thẻ cho Hạ Mẫn. Còn Hạ Mẫn lúc này bị cái đãi ngộ như của nữ chính dọa cho đơ mất hai giây, sau đó nhanh chóng tươi cười cầm lấy thẻ. Haizz! Nhìn cái thao tác đầy phong độ đó kìa! Bảo sao nguyên chủ lại đổ cơ chứ! Thế mà lúc bà đây cần anh ta lấy cái “ phong độ” đó ra thì chẳng thấy đâu! Hiển nhiên Hạ Mẫn vẫn có chấp niệm rất sâu với vụ cái thẻ kia rồi.

Buổi đấu giá bắt đầu, Hạ Mẫn nhàm chán nhìn nam MC đang lần lượt giới thiệu món các món đồ có trong buổi đấu giá. Chủ yếu là mấy món trang sức, còn có bộ ấm trà với bức họa cổ từ thời nào đó.

Đấu giá bắt đầu. Đầu tiên là chiếc vòng cổ được đính viên kim cương xanh khá nổi tiếng tên《Mặt trăng xanh》 có giá khởi điểm là 100 vạn.

“ 110 vạn”

“ 120 vạn”

“ 125 vạn”

Hạ Mẫn bắt đầu nghe thấy mấy vị phu nhân đấu giá rồi. Chờ cho đến khi giá chiếc vòng cổ đã lên đến 185 vạn, cô cũng giơ thẻ lên. Tuy không có hứng thú gì lắm với mấy thứ đồ trang nhưng được tiêu tiền của người khác thì tội gì không tiêu.

Hạ Mẫn: “ 200 vạn”

Khi giơ thẻ xong Lăng Ngạo có quay sang nhìn cô, Hạ Mẫn mỉm cười nói.

“ Tự dưng em thấy rất thích chiếc vòng này.”

Sao! Đã đưa thẻ rồi chẳng lẽ định không cho người khác giơ à? Tất nhiên thân là một nam chủ Lăng Ngạo cũng chỉ quay ra nhìn Hạ Mẫn một chút rồi lại hướng mắt lên trên.

“ 220 vạn”

“ 230 vạn”

Hạ Mẫn: “ 250 vạn”

Lúc này số người đấu giá cũng giảm dần, có thể là để mua những món sau.

“ 265 vạn”

Hạ Mẫn: “ 280 vạn”

Hạ mẫn vẫn bình thản ra giá, chỉ sợ đối phương không tiếp tục thôi! Quả nhiên vừa nói xong thì cũng chẳng ai ra giá nữa.



“ Còn ai tiếp tục ra giá nữa không?...Vậy thì... 280 vạn lần một, 280 vạn lần hai, 280 vạn lần ba. Chúc mừng vị tiểu thư số 032 đấu giá thành công chiếc vòng 《Mặt trăng xanh》.”

Nghe giọng của người chủ trì đấu giá có vẻ vô cùng vui vẻ. Cũng phải thôi, số tiền của chiếc vòng còn gấp đôi giá trị ban đầu còn gì.

Kế tiếp là chiếc vòng tay ngọc có giá là 250 vạn. ở dưới cũng có nhiều người ra giá. Chờ cho đến khi giá chiếc vòng lên đến 300 vạn Hạ Mẫn lại bắt đầu con đường phá của.

Hạ Mẫn: “ 320 vạn”

“ 325 vạn”

“ 330 vạn”

Hạ Mẫn: “ 350 vạn”

Cuối cùng sau một hồi, con số của chiếc vòng đã được Hạ Mẫn nâng lên thàng 380 vạn.

“ Còn ai tiếp tục ra giá nữa không?... Vậy thì 380 vạn lần một,...”

“ 400 vạn”

Giọng nói của ai đó cất lên xen ngang vào tiếng của người chủ trì. Giọng này, có chút quen thuộc nhỉ? Nghĩ nghĩ Hạ Mẫn cuối cùng cũng nhớ ra. Là giọng của vị Hàn tiểu thư kia rồi. Gì chứ, cô đang cần người giúp tiêu hộ tiền của Lăng Ngạo đây này.

Hạ Mẫn: “ 420 vạn”

Hàn Tịch: “ 430 vạn”

Hạ Mẫn: “ 440 vạn”

Hàn Tịch: “ 460 vạn”

Đến chỗ này, Hạ Mẫn nhìn về phía Lăng Ngạo một chút, thấy anh ta vẫn điềm nhiên như không. Cảm nhận được ánh mắt của Hạ Mẫn, Lăng ngạo cũng quay lại nhìn về phía cô khẽ gật đầu. Hạ mẫn tỏ vẻ hí hửng trực tiếp giơ cánh tay chuẩn bị nãy lên tiếp tục ra giá. Xùy nhìn vậy cho có hình thức thôi, dù sao mà anh không nói gì thid bà đây vẫn ra giá, lúc đó thì anh có thể làm gì bà đây sao?

Hạ mẫn: “ 500 vạn”

Không biết phản ứng của mọi người ra sao chứ nhìn sắc mặt của người chủ trì thì đặc biệt tốt luôn, còn thiếu việc nói cho tất cả mọi người đều biết thôi! Cũng phải! Dù sao món trước đó với món này đều gấp đôi giá trị ban đầu mà.

Hạ Mẫn cũng không thấy Hàn Tịch ra giá nữa. Có thể cô ta muốn chơi cô đây mà, cố tình tăng giá cao hơn định để cho cô bỏ ra nhiều tiền hơn chứ gì. Tiếc là tiền này của Lăng Ngạo chứ chẳng phải của cô.

Hạ Mẫn tỏ vẻ chẳng quan tâm lắm.

Đợi một chút thấy không có ai tiếp tục ra giá, người chủ trì nói lại bắt đầu nói.

“ Còn có ai tiếp tục ra giá nữa không?...Vậy... 500 vạn lần một, 500 vạn lần hai. 500 vạn lần ba. Xin chúc mừng vị tiểu thư số 032 đấu giá thành công món chiếc vòng ngọc này!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Bắt Em Phải Quên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook