Đừng Bắt Em Phải Quên

Chương 9: Ta Giải Nghệ Đi Làm Tổng Tài Bá Đạo (8)

Thanh Y

13/06/2021

Thành công tiêu được 780 vạn từ nam chủ trong một buổi tối đối với một nữ phụ quả thật là đáng được vinh danh trong lịch sử các nữ phụ mà! Cho dù số tiền đó đối với Lăng Ngạo hay nguyên chủ mà nói thì quả thật chẳng đáng là bao nhưng cứ tích lại từ từ thôi! chắc hôm nay cô nên tiêu thế thôi nhỉ? Lần sau sợ hắn không dẫn cô đi nữa thì biết tiêu kiểu gì?

Hẹ thống: [ Ha hả! Đừng nói với tôi là cô định lật đổ nam chủ bằng cách từ từ tiêu hết tiền của hắn nhá? Cô làm ơn tỉnh lại hộ tôi cái kí chủ à!]

Hạ Mẫn: “ Haizz! Nếu được như vậy thì ta cũng muốn lật đổ hắn bằng cách đó lắm chứ! Nhưng khổ nỗi gần năm nữa là nữ chủ về rồi. Lăng Ngạo hắn ta nhất định sẽ đá ta đi. Mà mi cũng biết rồi đó, với số tài sản của hắn thì ta không thể tiêu hết trong từng đấy thời gian được!”

Hệ thống: [...] Quả nhiên là kí chủ cô có suy nghĩ đó thật kìa! Cô có thể ngừng nghĩ mấy cái ý tưởng linh tinh không đâu vào đâu đó không hả!!!

Hạ Mẫn cũng trực tiếp làm ngơ mấy lời kêu gào kia trong nội tâm của hệ thống.

Tiếp theo là bộ ám trà bằng gỗ được chạm khắc vô cùng tinh xảo, có tuổi thọ đến hơn 100 năm. Giá khởi điểm là 550 vạn. Lần này số người đấu giá sôi nổi hơn nhiều. Sau một lúc đấu giá thì món đồ đã lên đến 675 vạn. Hạ Mẫn buồn chán mở ra hình thức giơ thẻ cho vui.

Hạ Mẫn: “ 700 vạn”

“ 720 vạn”

“ 730 vạn”

Hạ Mẫn: “ 750 vạn”

“ 780 vạn”

Cô lại nghe thấy giọng của vị Hàn tiểu thư kia. Quả nhiên là muốn hố cô tăng giá đây mà.

“ 800 vạn”

Hạ Mẫn: “ 820 vạn”

Hàn Tịch: “ 840 vạn”

“ 845 vạn”

Hạ Mẫn: “ 860 vạn”

Hàn Tịch: “ 870 vạn”

Thấy đủ rồi Hạ Mẫn cũng không tiếp tục ra giá nữa. Cô hơi xoay người nhìn xuống lại chuẩn xác chạm mắt với Hàn Tịch. Hạ Mẫn hơi hơi mỉm cười rồi quay lên. Rõ rành nụ cười này trong suy nghĩ của Hạ Mẫn là rất bình thường, nhưng không hiểu sao lọt vào mắt của Hàn Tịch thì nó lại vô cùng ngứa mắt, như đang khiêu khích nhau vậy.

Cứ tưởng bộ ấm chén kia sẽ rơi vào tay Hàn Tịch ai ngờ giữa đường lại có người khác ra giá.

“ 875 vạn”

Thấy không còn ai tiếp tục ra giá nữa người chủ trì lại tiếp tục nói những câu quen thuộc.

“ Còn ai tiếp tục ra giá nữa không?...Vậy 875 vạn lần một, 875 vạn lần hai, 875 vạn lần ba. Chúc mừng vị tiên sinh số 165 đấu giá thành công bộ ấm chén này.”

Hạ Mẫn khẽ thở dài tiếc nuối khi nó lại không rơi vào tay Hàn Tịch. Trùng hợp là hành động này lại rơi hết vào trong mắt của Lăng Ngạo. Anh ta yên lặng như đang suy nghĩ điều gì đó một chút rồi dùng giọng chỉ mình và Hạ Mẫn nghe được nói.

“ Em có vẻ rất khác!”

“ Um... Hử...”

Hạ Mẫn mất hai giây mới phản ứng lại Lăng Ngạo đang nói đến cái gì.

Hạ Mẫn: “ Thật sao? Em khác chỗ nào vậy?”

Lần này Lăng Ngạo chỉ im lặng không trả lời.

Những lần đấu giá tiếp theo Hạ Mẫn vô cùng “tốt bụng” giúp mọi người tiêu tiền bằng cách cứ vào mấy phút cuối thì cô lại nhảy ra tăng giá lên rồi lại lặn xuống. Chơi được một hồi thì món đồ đấu giá cuối cùng cũng đến. Tiêu điểm ngày hôm nay, là một bức họa của một vị họa sư nổi tiếng thời Đường họa ra. Có tên gọi là《Cẩm tú đồ》. Khi bức họa xuất hiện Hạ Mẫn thậm chí còn cảm nhận được không khí ở đây đang thay đổi cơ mà.



Liếc nhìn qua Lăng Ngạo nãy giờ chỉ nhàm chán ngồi đó xem người khác đấu giá lúc này đang bắt đầu dao động. Hạ Mẫn đang suy nghĩ thì lúc này người chủ trì nói thêm.

“ Bức tranh này trước kia được Lâm gia sở hữu...”

Nhớ ra rồi! Lúc trước khi Lâm gia- gia tộc của nữ chủ chưa bị phá sản, nữ chủ vô cùng đam mê với nghệ thuật, nên vào sinh nhật làn thứ 15 cha nữ chủ đã mua bức họa này tặng cho cô ta. Sau đó gia tộc gặp khó khăn, nữ chủ cắn răng bán đi bức họa.

Trong cốt truyện, nam chủ đến đây vì bức họa này, thành công đấu giá được bức họa. Khi Lâm Diệp Nhi về nước, sau mấy lần giận dỗi đủ kiểu thì Lăng Ngạo tặng bức họa này cho cô ta trong lần sinh nhật thứ 25. Lâm Diệp Nhi cảm động tha thứ cho Lăng Ngạo. Rồi hai người họ chính thức hẹn hò cùng nhau.

“...Vì đây là một bức họa có giá trị văn hóa, nghệ thuật cao. Cũng như giá trị lịch sử cũng rất lớn nên giá khởi điểm của nó sẽ là 1500 vạn.”

Vừa dứt lời bên phía dưới đã có người sôi nổi đấu giá.

“1600 vạn.”

“1700 vạn.”

“1800 vạn.”

“2000 vạn.”

Hạ Mẫn nhìn những con số đang nhảy lên liên tục không khỏi cảm thán. Vậy mới nó số tiền 780 vạn mà cô lấy từ chỗ Lăng Ngạo quả thực là quá rẻ mà!

Lúc này giọng của Lăng Ngạo vang lên.

“ Ra giá hộ tôi!”

“ Anh có hứng thú với bức họa này sao?” Hạ Mẫn biết nhưng vẫn cố tình giả ngu hỏi. Lăng Ngạo không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

“ 2450 vạn.”

Hạ Mẫn: “ 2600 vạn”

“ 2700 vạn.”

“ 2750 vạn.”

Hạ Mẫn: “ 2900 vạn.”

“ 3000 vạn.”

Dần dần những người đấu giá bắt đầu thưa đi. Lúc này Hạ Mẫn thấy còn năm người vẫn tiếp tục đấu giá. Trong đó có cả Lăng Ngạo.

Riêng Hạ Mẫn vẫn tiếp tục duy trì phương châm “ tiêu tiền của người khác không cần tiếc làm gì” nên không kiêng nể gì mà cứ ra giá thật cao.

Khi con số đã gần chạm mốc 4000 vạn Hạ Mẫn lại “làm màu” quay sang nhìn Lăng Ngạo. Thấy Lăng Ngạo không có ý kiến gì cô lại tiếp tục giơ thẻ.

Hạ Mẫn: “4100 vạn.”

“4200 vạn.”

Lúc này chỉ còn một người tiếp tục tranh cùng Hạ Mẫn. Cô vẫn tràn đầy tự tin ra giá.

Hạ Mẫn: “ 4300 vạn.”

“4350 vạn.”

Hạ Mẫn: “ 4500 vạn.”



Cuối cùng thì cái người kia cũng không tiếp tục ra giá nữa. Hạ Mẫn hơi thất vong. Thiệt là không có chí tiến thủ gì cả! Mới giơ có chút xíu thôi mà! Cô vẫn còn muốn tiêu thêm chút tiền nữa của nam chủ đó!

Mà không sao! Vì trong nguyên tác là nam chủ mua được bức họa với giá 3900 vạn. Mà bây giờ rơi vào trong tay Hạ Mẫn đấu giá bằng cách thần kì nào đó lại có thể nâng giá lên thêm 600 vạn nữa!

Món đồ này hiển nhiên thuộc về Lăng Ngạo. Sau buổi đấu giá là đến tiệc rượu, Lăng Ngạo có vẻ đi bàn chuyện làm ăn rồi. Hạ Mẫn nhàm chán đứng một góc nhâm nhi ly champagne trên tay. Lúc này Hàn Tịch đi đến chỗ cô còn mang theo hội chị em của mình, khí thế rất lớn tiến lại. Lúc đầu cô còn tưởng cô ta vẫn bực tức mấy chuyện lúc trước mà cố tình đến gây sự. Nhưng trái với cô nghĩ Hàn Tịch lần này lại mang vẻ mặt tràn đầy tự tin, dương dương đắc ý nói.

“ Tần tiểu thư, cô đừng có nghĩ mình được làm bạn gái của Lăng Ngạo mà tỏ ra huênh hoang! Cô có biết vì sao Lăng Ngạo lại để cho cô làm bạn gái của mình không?”

Hạ Mẫn: “ ??? ”

Cô huênh hoang??? Vị Hàn tiểu thư này có lẽ phải đi khám mắt lại rồi. Con mắt nào của cô ta thấy cô huênh hoang vậy? Rõ ràng là tôi vô cùng dịu dàng, thiện lương, biết ân cần quan tâm người khác có được hay không? Hàn tiểu thư à, cô gây khó dễ cho tôi nhiều như thế mà tôi còn khoan dung độ lượng bỏ qua. Không so đo tính toán gì với cô mà cô còn bảo tôi huênh hoang. Haizz! Thiệt là, cô cũng không cần vô lí như vậy chứ!

Hệ thống: [...] Ha hả! Tin cô có quỷ!

Thấy Hạ Mẫn không nói gì vẻ mặt của Hàn Tịch lại càng thêm đắc ý. Cô ta lấy điện thoại ra tìm cái gì đó rồi tiếp tục nói.

“ Cô biết cô gái này là ai không?”

Hàn Tịch mở ra một tấm hình trong máy. Trong tấm hình là một cô gái rất giống với nguyên chủ. Nếu nói nguyên chủ và người trong hình là hai chị em thì chắc chắn chẳng ai nghi ngờ gì đâu.

Đúng vậy, trong hình chính là nữ chủ Lâm Diệp Nhi đang tay trong tay với Lăng Ngạo. Nhìn bức hình rồi lại nhìn lên mặt Hàn Tịch, Hạ Mẫn không khỏi nể phục. Người này máu M phải nhiều như thế nào mà lại có thể giữ ảnh của tình địch đang tay trong tay với người mình thầm yêu lâu như vậy! Giữ để tự ngược à?

Mà nghĩ kĩ lại thì trong nguyên tác phong cách của nữ chủ thuộc kiểu thanh thuần, ngọt ngào. Mà Hàn Tịch này nhìn phong cách cũng rất giống nữ chủ. Sẽ không phải cô ta nghĩ vậy sẽ khiến Lăng Ngạo để ý đến mình chứ? Tình yêu của cô thật khiến người khác nể phục mà!

Trong lúc Hạ Mẫn đang suy nghĩ thì Hàn Tịch vẫn tiếp tục độc thoại một mình.

“ Người trong hình chính là Lâm Diệp Nhi. Cô ta trước kia là vị hôn thê của Lăng Ngạo. Sau đó cô ta bỏ ra nước ngoài, kể từ đó bao nhiêu năm Lăng Ngạo chưa từng có bạn gái. Bây giờ cô nghĩ vì sao anh ấy lại để cô làm bạn gái của mình? Vì anh ấy chỉ coi cô như món đồ thay thế cho Lâm Diệp Nhi mà thôi! Nên cô đừng ảo tưởng về bản thân mình!”

Sao hai câu cuối nghe có vẻ giống như Hàn Tịch đang tự nói với bản thân thế nhỉ? Mà thôi kệ đi! Không đúng! Trong nguyên tác là nửa năm sau nguyên chủ mới tự phát hiện ra mình là thế thân của Lâm Diệp Nhi mà! Sao bây giờ Hàn Tịch lại nói luôn hết ra ở chỗ này?

Hệ thống: [ Kí chủ, cô nhìn người ta an phận ở trong nhà. Còn cô thì hay rồi, suốt ngày kiếm chuyện tạo sự chú ý. Hàn Tịch không nhận ra cô giống nữ chủ mới lạ đó!]

Đâu có đâu! Rõ ràng là ta ra ngoài mua đồ có một lần. Bây giờ dự đấu giá với Lăng Ngạo nữa thôi! Với lại là Hàn Tịch cô ta rảnh rỗi không có chuyện gì chạy ra kiếm chuyện với ta mà!

Hệ thống: [...] Nó không thèm nói chuyện với cô nữa! Khả năng đổi trắng thay đen của kí chủ người thường không thể so sánh được mà!

Đợi Hàn Tịch lải nhải xong cùng với đám chị em kia đang phụ họa cùng. Hạ Mẫn ngẩng mặt lên dùng ánh mắt thương hại nhìn thẳng vào mắt Hàn Tịch rồi cô khẽ ghé sát vào tai cô ta nói.

“ Thế vẫn tốt hơn nhiều người muốn được trở thành thế thân mà không được đúng không?...”

Hàn Tịch còn chưa kịp phản ứng lại những lời kia thì Hạ Mẫn đã nhanh chóng thu người lại về vị trí cũ, giữ khoảng cách với cô ta. Hàn Tịch chỉ thấy Hạ Mẫn đang nở nụ cười “ dịu dàng” như tắm gió xuân với mình. Rõ ràng là nụ cười đó vô cùng dịu dàng nhưng không hiểu sao nó lại có thể khiến cô rùng mình! Những lời vừa nãy cô ta nói lúc lại cứ văng vẳng trong đầu cô ta.

“... Muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước. Sao cô lại tốn thời gian giết giặc làm gì? Cô nên tận dụng từng đấy thời gian để bắt vua có phải khôn ngoan hơn không?”

Hàn Tịch một lần nữa nhìn Hạ Mẫn. Cô vẫn giữ nguyên nụ cười như vậy. Trong mắt Hàn Tịch không hiểu sao lại thấy vô cùng quái dị.

“ Ý cô là sao?” Chần chừ một chút Hàn Tịch nói. Giọng nói lúc này khác xa so với điệu bộ vừa nãy.

Hạ Mẫn mỉm cười không nói gì mở chiếc ví lấy ra một cây bút. Không nói hai lời cô cầm lấy tay Hàn Tịch ghi lên một địa chỉ.

“Chiều mai, gặp tôi chỗ đó. Tôi sẽ cho cô biết cần làm gì. Cơ hội chỉ có một thôi! Tôi nghĩ Hàn tiểu thư đủ khôn ngoan để chọn đúng không?”

Hàn Tịch: “ Dựa vào đâu mà tôi phải nghe theo cô?”

Hạ Mẫn nghe vẫn nở nụ cười càng sâu hơn, cô nhìn thẳng vào mắt Hàn Tịch. Khuôn mặt dần kề sát vào cô ta nói.

“ Dựa vào...cô yêu hắn!”

Hạ Mẫn nói xong cô tiếp tục mỉm cười cầm ly rượu nhấp một ngụm rồi rời đi. Hàn Tịch xòe lòng bàn tay ra nhìn dòng chữ trên tay rồi nắm chặt. Hội chị em mà Hàn Tịch mang đến cũng nhìn hai người một cách chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Bắt Em Phải Quên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook