Chương 100: Chương 61.2
Minh Châu Hoàn
03/01/2017
Từ trong giấc ngủ mê
man Tương Tư tỉnh lại, nhưng cô lại ho kịch liệt, phải vuốt ngực một hồi lâu, gắng gượng lắm mới mở mắt ra được. Cô mệt mỏi nhìn vào con gái,
cười yếu ớt: "Nặc Nặc, gì thế con?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của Nặc Nặc liền cười toe toét nhìn cực kỳ đáng yêu, cô bé chu cái miệng xinh xinh mới mọc tám chiếc răng nói với mẹ: "Ăn cơm cơm... Ăn cơm cơm..."
Tương Tư lại bật cười, cô che miệng nghiêng mặt tránh ra khỏi phía Nặc Nặc kịch liệt ho khan một hồi, sau đó mới nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nặc Nặc: "Nặc Nặc ngoan, con ăn cơm trước với bà nội nhé, mẹ nằm thêm một lát nữa, được không?"
Nặc Nặc nhìn sang cô, chớp chớp đôi mắt, nước mắt đã vòng quanh trong tròng mắt của bé. Bé nắm tay Tương Tư thật chặt, dường như sợ rằng nếu bé buông lỏng tay mẹ ra, mẹ sẽ biến mất luôn vậy.
Tương Tư đau lòng khôn xiết, nhưng cô đã không còn một chút xíu sức lực nào, ngay cả muốn ngồi dậy thôi cũng không đủ sức nữa. Cô chỉ có thể đưa tay lên run rẩy vuốt ve chỏm đầu của Nặc Nặc, cố nén sự đau nhức ngứa rát trong cổ họng, thở gấp, nói đứt quãng: "Có phải là Nặc Nặc không nghe lời mẹ bảo không? Mẹ sắp tức giận rồi... mẹ tức giận, tức giận... Sẽ không ngồi dậy ôm Nặc Nặc nữa..."
Nhất Nặc vừa nghe thấy mẹ nói vậy, lập tức òa lên khóc. Cô bé càng nắm chặt lấy tay Tương Tư không buông, khóc đến mức mồ hôi ra ướt đẫm cả đầu. Nhất Nặc lúc lắc thân thể tròn trịa, mũm mĩm muốn leo lên trên giường, nhưng hết lần này tới lần khác không sao bò lên nổi, lại càng khóc to lợi hại. Tương Tư nghe con khóc không sao chịu nổi, muốn gắng gượng nhấc người ngồi dậy để ôm con lên. Nhưng không ngờ thân thể cô chỉ mới vừa động đậy thôi mà toàn thân đã như bị rời rã ra rồi, cô thở hổn hển, mồ hôi túa ra, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên nổi nữa...
Cô từ từ nhắm hai mắt lại cực kỳ khó chịu, nằm vật ra thở. Nặc Nặc càng thêm sợ hãi, gào khóc đến kinh thiên động địa. Thím Phúc chạy vào, vội vã cuống cuồng ôm lấy Nặc Nặc, dỗ dành cô bé một hồi. Thấy cô bé không còn gào khóc lớn như trước nữa, bà liền vội vàng nhìn sang Tương Tư. Nhìn thấy Tương Tư nằm ở trên giường không còn hít thở gì nữa, bà cuống quít sợ hãi, một lúc sau mới sực nhớ ra, đi tới bấm mạnh lên nhân trung của Tương Tư, móng tay bấm mạnh cắm sâu vào trong da thịt, sự đau đớn đã đánh thức Tương Tư tỉnh lại.
Tương Tư đã hít thở lại bình thường, nhưng thoáng cái cô liền trở tay cầm lấy tay của thím Phúc. Không biết cô lấy ở đâu ra sức lực, thân hình run rẩy gầy gò chỉ còn lại da bọc xương, vậy mà bàn tay cô nắm lấy cổ tay thím Phúc siết chặt lại, giống như chiếc kìm sắt. Nước mắt thím Phúc cuồn cuộn tuôn trào: "Tư Tư, con muốn nói điều gì, thím đều chấp nhận hết, thím sẽ chấp nhận hết những gì con nói..."
"Đến khi con chết..." Tương Tư hơi nhổm người dậy, bởi vì cô đã quá gầy nên nhìn đôi mắt của cô lại càng thấy tròn to lạ thường, lộ rõ vẻ quật cường và sáng ngời đến bức người. Cô vừa mới nói ra bốn chữ này, nước mắt thím Phúc liền trào ra ào ạt. Bà nhấc tay giả bộ như muốn đánh cô, "Con đó, đứa nhỏ này, con nói cái gì mà chết với chóc, con mới được bao nhiêu tuổi hả, vẫn còn bà già là thím đây, có chết thì cũng chưa tới lượt con đâu! Nhanh phỉ phui ba tiếng đi!"
Tương Tư lắc đầu đầy mệt mỏi, cô thở dốc nghe khàn khàn, Từ trong lồng ngực cô vang lên những tiếng khò khè, nghe như tiếng ống bễ bị vỡ. Đêm hôm đó cô mắc mưa, lúc trước cô đang bị sốt, tiếp đó lại bị thương, khi trở về nhà đã té xỉu, sau đó được đưa đến bệnh viện. Bệnh của cô đã chuyển thành viêm phổi cấp tính, truyền dịch, tiêm chích cũng không có tác dụng, sau đó khó khăn lắm cô mới thoát khỏi nguy hiểm, dĩ nhiên sức khỏe của cô lúc này đã suy kiệt lắm rồi.
"Thím Phúc..." Tương Tư vội vã đưa tay cầm cánh tay của thím Phúc, hơi thở càng ngày càng gấp gáp, rất khó chịu, trong ngực đau đến tê tâm liệt phế: "... Nếu quả thật con chết đi rồi, thím hãy đưa Nặc Nặc đến cho người kia nhé...."
"Không được! Cậu ta làm hại con còn chưa đủ hay sao, giờ con vẫn còn muốn giao Nặc Nặc cho cậu ta! Thím không đồng ý!" Thím Phúc thoáng cái đứng bật dậy, xoay người bổ nhào ôm lấy Nặc Nặc ở bên cạnh, siết chặt lấy cô bé, khóc như mưa: "Đây là con gái của con, cũng là sinh mạng của thím... Thím không thể trao nó cho bất cứ ai được... Thím không trao cho ai đâu... không trao Nặc Nặc cho ai hết...”
Tương Tư mới nói được vài câu như vậy mà đã thấy không thể chống đỡ nổi nữa, cô nặng nề ngã xuống giường, nhắm mắt lại. Ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, đọng lại trên gương mặt của cô. Dưới luồng ánh sáng rực rỡ đó, từ nơi khóe mắt của cô, một giọt nước mắt lóng lánh, trong veo chậm rãi lăn xuống, lướt qua bên cạnh gò má khô héo gầy guộc...
Hà Dĩ Kiệt, khi toàn bộ thế giới đều nói em hãy buông tay với anh, khi tất cả mọi người đều nói với em rằng đừng nên tin tưởng vào anh, nhưng mà, em vẫn luôn mong đợi, luôn mong đợi anh sẽ mang đến cho em một kỳ tích, có điều kỳ tích ấy của anh em sẽ có thể an tâm nhắm mắt xuôi tay.
Nặc Nặc là con gái của anh đó. Em tin rằng, anh thà chấp nhận bỏ tính mạng của mình, chứ nhất định không chịu để cho con gái phải chịu một chút tổn thương nào, đúng không anh? Em tin rằng, anh cũng sẽ yêu thương trân quý con gái như chính mạng sống của mình, đúng không anh?
Như vậy đến lúc đó, Nặc Nặc tuy không có mẹ, nhưng ít nhất nó vẫn còn có ba ba. Con chúng ta không được hưởng thụ đầy đủ tình yêu thương, nhưng ít nhất nó phải có được một nửa tình thân. Thím Phúc gạt em, nhưng em biết rất rõ, bệnh tật của thím cũng sắp sửa không chịu nổi nữa rồi. Nếu em chết đi, thím Phúc cũng chết đi, Nặc Nặc chỉ còn một mình, nó sẽ ra sao đây?
Sắp đến giờ em phải đi rồi, trên đời này, người duy nhất mà em có thể tin cậy phó thác được chỉ còn lại có mình anh, chỉ có anh mà thôi! Hà Dĩ Kiệt, nghìn vạn lần anh đừng để cho em phải thất vọng nhé, nghìn vạn lần anh đừng để cho em lâm vào cảnh chết rồi mà cũng không sao nhắm mắt nổi...
"Thím Phúc..."
Giọng của Tương Tư nghe xa xôi, giống như một tiếng thở dài được gió mang tới. Thím Phúc bị dọa sợ, ngồi ôm Nặc Nặc ngây người nhìn lại cô.
Hai gò má của cô thoáng chút ửng đỏ, tỏa ra vẻ sáng bóng đến kỳ lạ, có một luồng khí nặng nề cứ quanh quẩn trên trán cô không tan. Thím Phúc nhìn thấy cô như vậy không đành lòng được, thím ôm Nặc Nặc ở trong ngực quay mặt đi, mắt nhắm lại, những giọt nước mắt tròn to từ trong đôi mắt già nua của thím thi nhau rơi xuống: "Rốt cuộc ông trời đã tạo nghiệt gì đây, tại sao cứ phải báo ứng ở trên người của con như thế, bà già này, cả người đầy những bệnh tật thế này, sao ông trời không bắt chết thay cho con...”
"Thím Phúc, sau khi thím trăm tuổi, Nặc Nặc phải làm sao đây?"
Một giọng nói khàn khàn bỗng nhiên truyền đến, phảng phất như sấm nổ khiến thím Phúc sửng sốt. Theo bản năng thím càng ôm chặt lấy Nặc Nặc, vẫn cứ lắc đầu: "Thím đi tìm Trường Sinh, để thím đi tìm con thỏ nhỏ không có lương tâm chết dẫm kia..."
"Nặc Nặc có ba ba, thím Phúc, thím hãy tin ở con... Anh ấy sẽ đối xử với tốt với Nặc Nặc..."
"Làm sao thím có thể tin cậu ta được chứ. Cậu ta đã hại con thành như thế này rồi, Tư Tư, sao con vẫn còn nói đỡ cho cậu ta như vậy chứ!"
Tương Tư chỉ cảm thấy dường như linh hồn của mình đã bay ra bên ngoài cơ thể rồi, thân thể lúc này tựa như cũng không phải là của cô nữa. Những giọt nước mắt không bị khống chế cứ liên tục chảy xuống không ngừng, tới cuối cùng, cũng dần dần biến mất. Giờ đây, ngay cả nước mắt của cô cũng đã khô cạn...
"Anh ấy là ba ba của Nặc Nặc, chỉ cần một điểm ấy..." Tương Tư nằm ở trên giường, lại ho kịch liệt, thím Phúc đặt Nặc Nặc xuống, chạy tới vuốt ngực cho cô. Tương Tư có cảm giác trong cổ có một luồng ngai ngái đang dâng lên, cô cố nén lại, nuốt xuống. Trong dạ dày cô lại cuồn cuộn một hồi, cô muốn nén lại nhưng không sao ngăn được, bật ra một trận ho khan. Một ngụm máu từ khóe môi đang ngậm chặt của cô trượt ra chảy thành dòng. Thím Phúc liếc thấy không khỏi giật mình lặng người, chỉ cảm thấy trong ngực lạnh buốt một hồi, người run lên... Người trẻ tuổi mà đã thổ huyết, e rằng sẽ không sống được bao lâu nữa rồi...
Khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của Nặc Nặc liền cười toe toét nhìn cực kỳ đáng yêu, cô bé chu cái miệng xinh xinh mới mọc tám chiếc răng nói với mẹ: "Ăn cơm cơm... Ăn cơm cơm..."
Tương Tư lại bật cười, cô che miệng nghiêng mặt tránh ra khỏi phía Nặc Nặc kịch liệt ho khan một hồi, sau đó mới nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nặc Nặc: "Nặc Nặc ngoan, con ăn cơm trước với bà nội nhé, mẹ nằm thêm một lát nữa, được không?"
Nặc Nặc nhìn sang cô, chớp chớp đôi mắt, nước mắt đã vòng quanh trong tròng mắt của bé. Bé nắm tay Tương Tư thật chặt, dường như sợ rằng nếu bé buông lỏng tay mẹ ra, mẹ sẽ biến mất luôn vậy.
Tương Tư đau lòng khôn xiết, nhưng cô đã không còn một chút xíu sức lực nào, ngay cả muốn ngồi dậy thôi cũng không đủ sức nữa. Cô chỉ có thể đưa tay lên run rẩy vuốt ve chỏm đầu của Nặc Nặc, cố nén sự đau nhức ngứa rát trong cổ họng, thở gấp, nói đứt quãng: "Có phải là Nặc Nặc không nghe lời mẹ bảo không? Mẹ sắp tức giận rồi... mẹ tức giận, tức giận... Sẽ không ngồi dậy ôm Nặc Nặc nữa..."
Nhất Nặc vừa nghe thấy mẹ nói vậy, lập tức òa lên khóc. Cô bé càng nắm chặt lấy tay Tương Tư không buông, khóc đến mức mồ hôi ra ướt đẫm cả đầu. Nhất Nặc lúc lắc thân thể tròn trịa, mũm mĩm muốn leo lên trên giường, nhưng hết lần này tới lần khác không sao bò lên nổi, lại càng khóc to lợi hại. Tương Tư nghe con khóc không sao chịu nổi, muốn gắng gượng nhấc người ngồi dậy để ôm con lên. Nhưng không ngờ thân thể cô chỉ mới vừa động đậy thôi mà toàn thân đã như bị rời rã ra rồi, cô thở hổn hển, mồ hôi túa ra, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên nổi nữa...
Cô từ từ nhắm hai mắt lại cực kỳ khó chịu, nằm vật ra thở. Nặc Nặc càng thêm sợ hãi, gào khóc đến kinh thiên động địa. Thím Phúc chạy vào, vội vã cuống cuồng ôm lấy Nặc Nặc, dỗ dành cô bé một hồi. Thấy cô bé không còn gào khóc lớn như trước nữa, bà liền vội vàng nhìn sang Tương Tư. Nhìn thấy Tương Tư nằm ở trên giường không còn hít thở gì nữa, bà cuống quít sợ hãi, một lúc sau mới sực nhớ ra, đi tới bấm mạnh lên nhân trung của Tương Tư, móng tay bấm mạnh cắm sâu vào trong da thịt, sự đau đớn đã đánh thức Tương Tư tỉnh lại.
Tương Tư đã hít thở lại bình thường, nhưng thoáng cái cô liền trở tay cầm lấy tay của thím Phúc. Không biết cô lấy ở đâu ra sức lực, thân hình run rẩy gầy gò chỉ còn lại da bọc xương, vậy mà bàn tay cô nắm lấy cổ tay thím Phúc siết chặt lại, giống như chiếc kìm sắt. Nước mắt thím Phúc cuồn cuộn tuôn trào: "Tư Tư, con muốn nói điều gì, thím đều chấp nhận hết, thím sẽ chấp nhận hết những gì con nói..."
"Đến khi con chết..." Tương Tư hơi nhổm người dậy, bởi vì cô đã quá gầy nên nhìn đôi mắt của cô lại càng thấy tròn to lạ thường, lộ rõ vẻ quật cường và sáng ngời đến bức người. Cô vừa mới nói ra bốn chữ này, nước mắt thím Phúc liền trào ra ào ạt. Bà nhấc tay giả bộ như muốn đánh cô, "Con đó, đứa nhỏ này, con nói cái gì mà chết với chóc, con mới được bao nhiêu tuổi hả, vẫn còn bà già là thím đây, có chết thì cũng chưa tới lượt con đâu! Nhanh phỉ phui ba tiếng đi!"
Tương Tư lắc đầu đầy mệt mỏi, cô thở dốc nghe khàn khàn, Từ trong lồng ngực cô vang lên những tiếng khò khè, nghe như tiếng ống bễ bị vỡ. Đêm hôm đó cô mắc mưa, lúc trước cô đang bị sốt, tiếp đó lại bị thương, khi trở về nhà đã té xỉu, sau đó được đưa đến bệnh viện. Bệnh của cô đã chuyển thành viêm phổi cấp tính, truyền dịch, tiêm chích cũng không có tác dụng, sau đó khó khăn lắm cô mới thoát khỏi nguy hiểm, dĩ nhiên sức khỏe của cô lúc này đã suy kiệt lắm rồi.
"Thím Phúc..." Tương Tư vội vã đưa tay cầm cánh tay của thím Phúc, hơi thở càng ngày càng gấp gáp, rất khó chịu, trong ngực đau đến tê tâm liệt phế: "... Nếu quả thật con chết đi rồi, thím hãy đưa Nặc Nặc đến cho người kia nhé...."
"Không được! Cậu ta làm hại con còn chưa đủ hay sao, giờ con vẫn còn muốn giao Nặc Nặc cho cậu ta! Thím không đồng ý!" Thím Phúc thoáng cái đứng bật dậy, xoay người bổ nhào ôm lấy Nặc Nặc ở bên cạnh, siết chặt lấy cô bé, khóc như mưa: "Đây là con gái của con, cũng là sinh mạng của thím... Thím không thể trao nó cho bất cứ ai được... Thím không trao cho ai đâu... không trao Nặc Nặc cho ai hết...”
Tương Tư mới nói được vài câu như vậy mà đã thấy không thể chống đỡ nổi nữa, cô nặng nề ngã xuống giường, nhắm mắt lại. Ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, đọng lại trên gương mặt của cô. Dưới luồng ánh sáng rực rỡ đó, từ nơi khóe mắt của cô, một giọt nước mắt lóng lánh, trong veo chậm rãi lăn xuống, lướt qua bên cạnh gò má khô héo gầy guộc...
Hà Dĩ Kiệt, khi toàn bộ thế giới đều nói em hãy buông tay với anh, khi tất cả mọi người đều nói với em rằng đừng nên tin tưởng vào anh, nhưng mà, em vẫn luôn mong đợi, luôn mong đợi anh sẽ mang đến cho em một kỳ tích, có điều kỳ tích ấy của anh em sẽ có thể an tâm nhắm mắt xuôi tay.
Nặc Nặc là con gái của anh đó. Em tin rằng, anh thà chấp nhận bỏ tính mạng của mình, chứ nhất định không chịu để cho con gái phải chịu một chút tổn thương nào, đúng không anh? Em tin rằng, anh cũng sẽ yêu thương trân quý con gái như chính mạng sống của mình, đúng không anh?
Như vậy đến lúc đó, Nặc Nặc tuy không có mẹ, nhưng ít nhất nó vẫn còn có ba ba. Con chúng ta không được hưởng thụ đầy đủ tình yêu thương, nhưng ít nhất nó phải có được một nửa tình thân. Thím Phúc gạt em, nhưng em biết rất rõ, bệnh tật của thím cũng sắp sửa không chịu nổi nữa rồi. Nếu em chết đi, thím Phúc cũng chết đi, Nặc Nặc chỉ còn một mình, nó sẽ ra sao đây?
Sắp đến giờ em phải đi rồi, trên đời này, người duy nhất mà em có thể tin cậy phó thác được chỉ còn lại có mình anh, chỉ có anh mà thôi! Hà Dĩ Kiệt, nghìn vạn lần anh đừng để cho em phải thất vọng nhé, nghìn vạn lần anh đừng để cho em lâm vào cảnh chết rồi mà cũng không sao nhắm mắt nổi...
"Thím Phúc..."
Giọng của Tương Tư nghe xa xôi, giống như một tiếng thở dài được gió mang tới. Thím Phúc bị dọa sợ, ngồi ôm Nặc Nặc ngây người nhìn lại cô.
Hai gò má của cô thoáng chút ửng đỏ, tỏa ra vẻ sáng bóng đến kỳ lạ, có một luồng khí nặng nề cứ quanh quẩn trên trán cô không tan. Thím Phúc nhìn thấy cô như vậy không đành lòng được, thím ôm Nặc Nặc ở trong ngực quay mặt đi, mắt nhắm lại, những giọt nước mắt tròn to từ trong đôi mắt già nua của thím thi nhau rơi xuống: "Rốt cuộc ông trời đã tạo nghiệt gì đây, tại sao cứ phải báo ứng ở trên người của con như thế, bà già này, cả người đầy những bệnh tật thế này, sao ông trời không bắt chết thay cho con...”
"Thím Phúc, sau khi thím trăm tuổi, Nặc Nặc phải làm sao đây?"
Một giọng nói khàn khàn bỗng nhiên truyền đến, phảng phất như sấm nổ khiến thím Phúc sửng sốt. Theo bản năng thím càng ôm chặt lấy Nặc Nặc, vẫn cứ lắc đầu: "Thím đi tìm Trường Sinh, để thím đi tìm con thỏ nhỏ không có lương tâm chết dẫm kia..."
"Nặc Nặc có ba ba, thím Phúc, thím hãy tin ở con... Anh ấy sẽ đối xử với tốt với Nặc Nặc..."
"Làm sao thím có thể tin cậu ta được chứ. Cậu ta đã hại con thành như thế này rồi, Tư Tư, sao con vẫn còn nói đỡ cho cậu ta như vậy chứ!"
Tương Tư chỉ cảm thấy dường như linh hồn của mình đã bay ra bên ngoài cơ thể rồi, thân thể lúc này tựa như cũng không phải là của cô nữa. Những giọt nước mắt không bị khống chế cứ liên tục chảy xuống không ngừng, tới cuối cùng, cũng dần dần biến mất. Giờ đây, ngay cả nước mắt của cô cũng đã khô cạn...
"Anh ấy là ba ba của Nặc Nặc, chỉ cần một điểm ấy..." Tương Tư nằm ở trên giường, lại ho kịch liệt, thím Phúc đặt Nặc Nặc xuống, chạy tới vuốt ngực cho cô. Tương Tư có cảm giác trong cổ có một luồng ngai ngái đang dâng lên, cô cố nén lại, nuốt xuống. Trong dạ dày cô lại cuồn cuộn một hồi, cô muốn nén lại nhưng không sao ngăn được, bật ra một trận ho khan. Một ngụm máu từ khóe môi đang ngậm chặt của cô trượt ra chảy thành dòng. Thím Phúc liếc thấy không khỏi giật mình lặng người, chỉ cảm thấy trong ngực lạnh buốt một hồi, người run lên... Người trẻ tuổi mà đã thổ huyết, e rằng sẽ không sống được bao lâu nữa rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.