Chương 99: Phó thác lúc lâm chung
Minh Châu Hoàn
04/01/2017
Rốt cục anh phải thừa nhận, anh hoàn toàn, vĩnh viễn, đã mất cô.
Mà vĩnh viễn, rốt cuộc chỉ có Thượng Đế mới biết được, có xa lắm không...
Cho tới giờ khắc này, anh mới hiểu được: con người khi còn sống, ai cũng có một số điều bí mật mà không thể nói ra được, có sự tiếc nuối mà không bao giờ có thể lấy lại được, có những mơ ước mà bản thân không thể chạm đến được, có một tình yêu suốt đời không thể quên được.
Trong lòng anh có một bí mật mà không thể nói ra được - Anh sớm đã yêu cô, thậm chí anh đã động tâm với cô dường như còn sớm hơn cả cô nữa.
Trong cuộc sống của anh có nỗi tiếc nuối mà anh không thể lấy lại được - Đó là đứa con đã bị anh giết chết một cách tàn nhẫn, và trong một đêm đông, anh đã trơ mắt nhìn cô bị đánh, bị đuổi đi.
Cả đời này anh có một mơ ước nhưng không bao giờ chạm vào được - Anh mơ ước được kết hôn với cô, sinh ra một đứa con thuộc về hai người bọn họ, được nhìn thấy cô luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc, không một chút phiền não.
Cuộc đời này có một người mà anh yêu tha thiết không thể nào quên được - chỉ có một người duy nhất, cô có một cái tên khi đọc lên nghe cực kỳ êm tai, cô đã từng rất thích cười, cô đã từng rất thương anh, tên của cô là Văn Tương Tư.
Dây đàn đứt khi ca đến câu cuối! Cuối cùng cũng không thể biết được là ai đã phụ ai trước...
******************
Một tháng sau, ở Hàng Châu.
Cánh cửa sổ bằng gỗ trên khung cửa chạm trổ hoa văn chỉ mở một nửa. Qua khung cửa sắt hoa văn đó nhìn vào bên trong, có thể lờ mờ nhìn thấy một chiếc giường gỗ táo lớn kiểu cổ đã cũ kỹ. Quanh bốn góc giường cắm bốn chiếc gậy trúc thẳng đứng để móc bốn góc của chiếc màn màu vàng nhạt. Hai cánh màn được mắc lên hai cái móc treo bằng đồng ở hai bên nên có thể nhìn thấy được người đang nằm trên chiếc giường đó.
Cô đang chìm sâu trong giấc ngủ, mái tóc đen nhánh buông xòa xung quanh, loáng thoáng có thể nhìn thấy được trên gương mặt bên trái của cô có lớp băng gạc che khuất. Gương mặt chỉ còn hé lộ ra một phần kia vốn dĩ ngày trước rất xinh đẹp đáng yêu, giờ đây trở nên gầy guộc, khô héo, đến mức không thể nhận ra nổi gương mặt của ngày xưa, dù chỉ một mảy may chút xíu.
Giữa lúc đó, đột nhiên cánh cửa gỗ phòng ngủ bị hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm đẩy ra. Một cô bé bộ dạng chừng độ hơn một tuổi đi vào, hình như bé chỉ vừa mới chập chững biết đi, nên bước chân của bé còn loạng choạng nghiêng ngả. Mái tóc của cô bé hơi hoe hoe vàng, nhưng lại mềm mại như ánh sáng được cắt theo kiểu trẻ con để rủ xuống ngang trán phía trên đôi lông mày. Đôi mắt cô bé to sáng lung linh bức người.
"Mẹ, mẹ..." Cô bé đi đến bên giường, ghé mặt vào trên giường lớn duỗi dài cánh tay ra cố túm lấy cánh tay của mẹ. Cô bé phải hao phí mất bao nhiêu sức lực bú sữa của mình, phải kiễng mũi chân cao hơn chút nữa mới cầm được ngón tay của mẹ. Nặc Nặc lắc tay Tương Tư, giọng nói vẫn còn non nớt tiếp tục gọi: "Mẹ mẹ..."
Mà vĩnh viễn, rốt cuộc chỉ có Thượng Đế mới biết được, có xa lắm không...
Cho tới giờ khắc này, anh mới hiểu được: con người khi còn sống, ai cũng có một số điều bí mật mà không thể nói ra được, có sự tiếc nuối mà không bao giờ có thể lấy lại được, có những mơ ước mà bản thân không thể chạm đến được, có một tình yêu suốt đời không thể quên được.
Trong lòng anh có một bí mật mà không thể nói ra được - Anh sớm đã yêu cô, thậm chí anh đã động tâm với cô dường như còn sớm hơn cả cô nữa.
Trong cuộc sống của anh có nỗi tiếc nuối mà anh không thể lấy lại được - Đó là đứa con đã bị anh giết chết một cách tàn nhẫn, và trong một đêm đông, anh đã trơ mắt nhìn cô bị đánh, bị đuổi đi.
Cả đời này anh có một mơ ước nhưng không bao giờ chạm vào được - Anh mơ ước được kết hôn với cô, sinh ra một đứa con thuộc về hai người bọn họ, được nhìn thấy cô luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc, không một chút phiền não.
Cuộc đời này có một người mà anh yêu tha thiết không thể nào quên được - chỉ có một người duy nhất, cô có một cái tên khi đọc lên nghe cực kỳ êm tai, cô đã từng rất thích cười, cô đã từng rất thương anh, tên của cô là Văn Tương Tư.
Dây đàn đứt khi ca đến câu cuối! Cuối cùng cũng không thể biết được là ai đã phụ ai trước...
******************
Một tháng sau, ở Hàng Châu.
Cánh cửa sổ bằng gỗ trên khung cửa chạm trổ hoa văn chỉ mở một nửa. Qua khung cửa sắt hoa văn đó nhìn vào bên trong, có thể lờ mờ nhìn thấy một chiếc giường gỗ táo lớn kiểu cổ đã cũ kỹ. Quanh bốn góc giường cắm bốn chiếc gậy trúc thẳng đứng để móc bốn góc của chiếc màn màu vàng nhạt. Hai cánh màn được mắc lên hai cái móc treo bằng đồng ở hai bên nên có thể nhìn thấy được người đang nằm trên chiếc giường đó.
Cô đang chìm sâu trong giấc ngủ, mái tóc đen nhánh buông xòa xung quanh, loáng thoáng có thể nhìn thấy được trên gương mặt bên trái của cô có lớp băng gạc che khuất. Gương mặt chỉ còn hé lộ ra một phần kia vốn dĩ ngày trước rất xinh đẹp đáng yêu, giờ đây trở nên gầy guộc, khô héo, đến mức không thể nhận ra nổi gương mặt của ngày xưa, dù chỉ một mảy may chút xíu.
Giữa lúc đó, đột nhiên cánh cửa gỗ phòng ngủ bị hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm đẩy ra. Một cô bé bộ dạng chừng độ hơn một tuổi đi vào, hình như bé chỉ vừa mới chập chững biết đi, nên bước chân của bé còn loạng choạng nghiêng ngả. Mái tóc của cô bé hơi hoe hoe vàng, nhưng lại mềm mại như ánh sáng được cắt theo kiểu trẻ con để rủ xuống ngang trán phía trên đôi lông mày. Đôi mắt cô bé to sáng lung linh bức người.
"Mẹ, mẹ..." Cô bé đi đến bên giường, ghé mặt vào trên giường lớn duỗi dài cánh tay ra cố túm lấy cánh tay của mẹ. Cô bé phải hao phí mất bao nhiêu sức lực bú sữa của mình, phải kiễng mũi chân cao hơn chút nữa mới cầm được ngón tay của mẹ. Nặc Nặc lắc tay Tương Tư, giọng nói vẫn còn non nớt tiếp tục gọi: "Mẹ mẹ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.