Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 43: Nếu như Tương Tư có thể cùng Trường Sinh

Minh Châu Hoàn

06/12/2016

Đỗ Phương Phương che mặt, từng bước một tiến lên, cô mặt mũi tràn đầy nước mắt nhìn người nam nhân kia, đây là đang bên người cô nằm một năm người đàn ông, trượng phu của cô, cô lại bỗng nhiên cảm thấy anh lạ lẫm đáng sợ!

Hà Dĩ Kiệt không nói lời nào, cứ im lặng đứng ở nơi đó, âm u như một con kền kền. Vừa rồi anh đã dùng một lực khá lớn để đánh Phương Phương, đến tận lúc này lòng bàn tay của anh vẫn còn thấy cực kỳ đau rát. Đối mặt với câu chất vấn của Đỗ Phương Phương, anh chỉ cảm thấy buồn cười. Anh cũng không biết người phụ nữ này thật sự quá ngu xuẩn, hay là cô ta ngụy trang quá tốt, rốt cuộc người chồng của mình có để tâm ở trên người của mình hay không, so với bất cứ người nào khác, chính cô ta phải là người hiểu rõ hơn tất cả mới phải chứ!

Đỗ Phương Phương thấy anh trầm mặc, lại càng chắc chắn những vật kia là của Văn Tương Tư để lại. Từ khi cô ta chuyển vào ở đến bây giờ, đã cho sửa chữa lại phòng ở rồi, tất cả những thứ gì mà cô ta thấy không vừa mắt cũng đều đã vứt hết rồi, cho nên cô ta vẫn tự cho mình là đúng. Những đồ vật của người phụ nữ khác để lại cũng không có ngoại lệ, tất cả đều bị ném vào đống rác. Mấy ngày hôm trước ngẫu nhiên cô ta nhìn thấy ngăn kéo của anh trong thư phòng bị khóa chặt, trong lòng liền nổi lên sự tò mò, chạy đi tìm quản gia lấy chìa khóa dự bị để mở ra, thấy trong đó tràn đầy một ngăn kéo toàn là thuốc. Mới đầu cô ta cũng không hề để ở trong lòng, Hà Dĩ Kiệt có bệnh đau dạ dày, cô ta cũng đã biết, nhưng về sau thấy anh chưa bao giờ từng mở cái ngăn kéo này ra, khi bị đau bụng cũng vẫn không hề động chạm gì số thuốc ở trong ngăn kéo. Dần dần cô ta cảm thấy rất nghi hoặc, nên đã tìm một cơ hội dấu chỗ thuốc đó đi, ai ngờ, nhanh như vậy anh đã tìm đến cô để hưng sư vấn tội rồi...

"Hà Dĩ Kiệt, tại sao anh không nói? Anh nói đi..." Trong lòng Đỗ Phương Phương càng nghĩ càng thấy hận. Cô ta thuận tay quơ luôn chiếc bình hoa cổ được bầy đặt ở trên giá của vách ngăn cách, giơ lên cao nặng nề ném mạnh xuống trên mặt đất. “Choang” một tiếng, chiếc bình cổ có giá trị không hề nhỏ đã vỡ tan thành mảnh nhỏ, nhưng cô ta cũng không thèm để ý liếc mắt một cái. Cô ta cứ cầm lên bất cứ thứ gì trong tay đều mang ném xuống trên mặt đất đập vỡ tan tành. Lúc này trong phòng là cả một đống bừa bộn vỡ nát. Hà Dĩ Kiệt vẫn đứng bất động ở nơi đó như cũ là, chỉ khi cô ta giận dữ quơ lấy ly trà dự định đập vào trên đầu của anh, lúc này đột nhiên Hà Dĩ Kiệt tiến lên một bước, chuẩn xác nắm lấy cổ tay của cô ta.

Đỗ Phương Phương nhìn anh, trên gương mặt tuấn dật của anh bày ra sự giễu cợt rõ ràng, trong con ngươi đen bóng như hai viên ngọc đen lộ ra cái nhìn rét thấu xương, lạnh lùng đầy khinh miệt. Đỗ Phương Phương không cách nào kiềm chế nổi, cô ta run rẩy cả người, kêu khóc, giãy dụa muốn giằng ra. Nhưng tay của anh lại càng siết lại chặt hơn, gần như muốn bóp nát xương cổ tay của cô ta ra vậy.

Hà Dĩ Kiệt hơi nghiêng người xuống một chút, khiến cho khoảng cách giữa hai người càng bị kéo sát vào nhau hơn. Đỗ Phương Phương ngửi thấy rất rõ mùi thuốc lá nồng đậm ở trên người anh. Cô ta bị anh hấp dẫn, không cách nào khống chế nổi sự yêu thích đối với anh, nhưng lại mắng chửi anh đến khàn cả giọng, không cách nào khống chế nổi: "Hà Dĩ Kiệt, anh là đồ vô lại, anh là con người tiểu nhân, đồ vong ân phụ nghĩa , anh qua sông đoạn cầu, anh...”

"Phương Phương..." Đột nhiên anh trầm thấp cất tiếng gọi tên của cô, âm cuối hơi kéo dài một chút, giống như mang theo một chút thở dài, vừa giống như mang theo sự tiếc nuối nồng đậm. Đỗ Phương Phương bị anh gọi lên một tiếng như vậy, không khỏi sững sờ. Lúc này anh cũng nở nụ cười quyến luyến nghiêng mặt qua dán vào bên tai của cô ta, cánh môi gần như sượt qua vành tai của cô ta. Cô ta có cảm giác tựa như mình đang trong ảo giác, sau đó nghe thấy giọng của anh dịu dàng đến cùng cực, từng chữ từng câu vang lên vô cùng rõ ràng: "Đỗ Phương Phương - cô quả thật đúng là một mụ đàn bà chanh chua!"



"Oành" một tiếng, đầu óc của cô ta thoáng cái giống như bị tạc đạn làm nổ tung. Lời nói của anh trở nên sắc lạnh đến lợi hại, từng câu từng chữ đâm sâu vào trong da thịt của cô ta, mỗi dây thần kinh đều ở đau nhức, đau đến mức cô ta không sao kiềm chế nổi, người run hết cả lên. Lúc này anh cũng đã mạnh mẽ hất tay của cô ta ra, xoay người, tiến lại trên bàn trang điểm rút ra một cái khăn ướt, cẩn thận lau sạch bàn tay lúc nãy đã nắm lấy cổ tay của cô ta, sau đó ưu nhã đi ra khỏi gian phòng.

Mãi cho đến khi cánh cửa bị anh nặng nề đóng sầm lại, Đỗ Phương Phương mới rú lên một tiếng thê thảm giống như đã sắp bị hỏng mất vậy, trong phòng lập tức vang lên hàng loạt tiếng “choang, choang”. Bước chân của Hà Dĩ Kiệt bước vững vàng đi ra khỏi phòng. Quản gia vẻ mặt lo lắng đứng ở trên lầu nhìn theo anh, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Hà Dĩ Kiệt đi thẳng đến chỗ đỗ xe, lúc này Đỗ Phương Phương tóc tai bù xù mới từ trong biệt thự lao tới. Không biết cô ta đã lôi ở đâu ra chiếc roi ngựa, cầm trên tay. Cô cầm roi, giống như là một người điên cứ gặp người là đánh, mấy cái người hầu không kịp trốn tránh bị cô ta quất cho vài roi, đau đớn kêu lên thảm thiết. Sắc mặt Hà Dĩ Kiệt dần dần trở nên tái nhợt, đến khi cô ta chạy đến trước mặt anh, anh dứt khoát cứng rắn chịu bị đánh một cái, rồi mới tiến lên một bước bóp chặt tay của cô ta, túm lấy roi, lại vung lên đánh cho cô ta một cái tát nữa. Tuy trên cánh tay của anh đã bị thương nhưng lực đạo cũng không hề giảm bớt, một cái tát của anh đã làm cho Đỗ Phương Phương ngã gục xuống trên mặt đất.

Tiếng la hét thê thảm của cô ta đột nhiên dừng lại, tựa như cỗ máy bị cắt đứt dây điện, trong nháy mắt bị tắt ngấm luôn.

Cô bị anh đánh cho quỳ rạp trên mặt đất. Lúc này nửa mặt bên này của cô ta đã hoàn toàn sưng phồng lên. Hà Dĩ Kiệt phẫn nộ đến cực hạn, nghiêm nghị nói với quản gia, "Đem cái roi đốt đi cho tôi!"

Anh tức giận ném mạnh cái roi xuống trên mặt đất, không biết lúc này nên gọi cô ta là gì nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook