Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh
Chương 43
Mary Balogh
18/03/2015
Hiểu lầm ???
Nó hiện tại đang ngồi trên cây đung đưa hai chân chơi đùa với mấy chú sóc con bỗng nhìn thấy một cảnh hết sức thú vị phía bên ngoài cổng. Bên một chiếc xe BWM đen có một chàng nam thanh niên ưu tú đang ôm lấy cô gái nhỏ nhắn xin xắn và khuất bên cánh cổng cò một chàng trai khác nhìn thấy nhưng không thoãi mái
_Này, sao anh về nước mà không báo cho em cơ chứ
_Thì bây giờ báo nè, Sunny ngốc của anh – Chàng trai kia búng mũi Sunny Anh Thư
_Vào nhà chơi đi Thiên Kỳ Á… - Anh Thư vừa nói xong định bước vào trong thì đầu đập vào cổng luôn
_Vừa đa tình vừa hậu đậu. Không muốn lấy cô thì đúng rồi – Hải Đăng nói rồi đút tay vào túi quần rồi đi vào trong nhà
Anh Thư kéo lôi Thiên Kỳ vào trong nhà, nó cũng nhảy vào trong phòng khách. Anh Thư tươi cười trong phòng khách giới thiệu Thiên Kỳ với mọi người. Còn cái tên Thiên Kỳ kia lại ôm eo Anh Thư khiến Hải Đăng có chút gì đó gọi là ngứa mắt.
_Giới thiệu với mọi người đây là Thiên Kỳ. Anh ấy mới về nước nên sống ở đây vài ngày có được không – Anh Thư tươi cười
_Anh ta là ai – Hải Đăng hỏi
_Tôi là người yêu của em ấy – Thiên Kỳ vừa nói vừa ôm siết chặt eo Anh Thư
_Anh… - Anh Thư liếc Thiên Kỳ
_Thiên Kỳ, lâu quá không gặp – Nó nhìn Thiên Kỳ nói
_Thì ra là Rain, em cũng ở đây à – Thiên Kỳ nhìn nó ngạc nhiên
Thiên Kỳ ôm nó một cách thân mật thay lời chào khiến 3 chàng trai kia mắt bốc lữa. Còn nó sau khi bị Thiên Kỳ ôm thì giơ nắm đấm đe dọa. Tên Thiên Kỳ kia cười cười như khùng vậy
_Anh Thư, chị không muốn ngủ với Hải Đăng phải không
Sau khi nghe lời nó nói Anh Thư gật đầu cái rụp. Nó nở một nụ cười rồi nói tiếp
_Vậy thì cho chị với Thiên Kỳ chung một phòng đấy
Không ngờ sau lời ấy Anh Thư nhảy lên vui sướng ôm chầm lấy Thiên Kỳ. Càng khiến cho Hải Đăng cảm thấy có chút khó chịu
Tối hôm đó, Hải Đăng lăn qua lăn lại ngủ không được với một nỗi nhớ. Hải Đăng ôm lấy gối ôm lại lăn sang bên kia, rồi nhớ về hình bóng Anh Thư ngủ. Rồi sau đó Hải Đăng lại nhìn cái bàn, cái ghế cái gì cũng nhớ đôi nét về Anh Thư
_Cô là cái con nhỏ đáng ghét – Hải Đăng ném cái gối vào cánh cửa rồi lại bước ra ngoài
Hải Đăng đi lang thang trong nhà, không biết vô tình hay cố ý mà Hải Đăng lại đi đến phòng của Anh Thư và Thiên Kỳ. Thấy cửa không khóa nên Hải Đăng hé cửa xem thử. Vừa mở ra thì một cảnh lãng mạn hiện ra trước mắt. Đó chính là Anh Thư và Thiên Kỳ, hai người họ ôm chặt lấy nhau. Với lại Thiên Kỳ còn không mặt áo nữa. Hải Đăng đóng cửa lại bực tức
_Con gái con lứa gì mà… Ya, bực quá đi – Hải Đăng bực tức đá chân vào bức tường
Còn ở ngoài, trên một cái cây cao to có một bóng dáng mĩm cười. Sau đó đi vào trong phòng của Thanh Phong
_Nào, hồ sơ của chị đâu
_Đây – Thanh Phong giơ một sấp hồ sơ rồi sau đó lại ngập ngừng – Kế hoạch này có thể làm tổn thương Nhật Minh đấy. Chị vẫn muốn tiếp tục à
_Uhm. Cứ kệ cậu ta – Nó vừa nhìn hồ sơ vừa nói
_Còn căn bệnh của chị nữa, không còn thời gian đâu
_Yên tâm, chị tự biết giải quyết – Nó nói rồi bước về phòng nó
Chỉ còn mình Thanh Phong trong phòng với một tiếng thở dài não nề. Thanh Phong thật sự rất lo cho nó. Nó thật sự là một đứa cứng đầu mà, bệnh nặng lại không lo khám, cứ thích làm những nhiều mình muốn thôi
Nó trở về phòng nhưng không ngủ mà mở laptop ra làm việc. Chỉ mới hai công ty nhỏ thôi thì chẳng là gì, dẹp hết công ty con rồi phá luôn công ty mẹ thì mới hay chứ. Một tay nó gõ phím để hack một số tài liệu từ công ty con, một tay nó cầm điện thoại điện nói chuyện với một số công ty lớn với yêu cầu rút cổ phần, rút vốn lại.
_Để rồi xem, bà sẽ phải trả giá cho những gì bà đã làm từ 5 năm trước
Bên phòng Thanh Phong cũng rất bận rộn vì đang điều tra một số người có tên tuổi trong thương trường. Thanh Phong và nó không chỉ bận trả thù cho nó mà còn điều tra những vụ hối lộ, tham ô trong những công ty lớn khác
Nó hiện tại đang ngồi trên cây đung đưa hai chân chơi đùa với mấy chú sóc con bỗng nhìn thấy một cảnh hết sức thú vị phía bên ngoài cổng. Bên một chiếc xe BWM đen có một chàng nam thanh niên ưu tú đang ôm lấy cô gái nhỏ nhắn xin xắn và khuất bên cánh cổng cò một chàng trai khác nhìn thấy nhưng không thoãi mái
_Này, sao anh về nước mà không báo cho em cơ chứ
_Thì bây giờ báo nè, Sunny ngốc của anh – Chàng trai kia búng mũi Sunny Anh Thư
_Vào nhà chơi đi Thiên Kỳ Á… - Anh Thư vừa nói xong định bước vào trong thì đầu đập vào cổng luôn
_Vừa đa tình vừa hậu đậu. Không muốn lấy cô thì đúng rồi – Hải Đăng nói rồi đút tay vào túi quần rồi đi vào trong nhà
Anh Thư kéo lôi Thiên Kỳ vào trong nhà, nó cũng nhảy vào trong phòng khách. Anh Thư tươi cười trong phòng khách giới thiệu Thiên Kỳ với mọi người. Còn cái tên Thiên Kỳ kia lại ôm eo Anh Thư khiến Hải Đăng có chút gì đó gọi là ngứa mắt.
_Giới thiệu với mọi người đây là Thiên Kỳ. Anh ấy mới về nước nên sống ở đây vài ngày có được không – Anh Thư tươi cười
_Anh ta là ai – Hải Đăng hỏi
_Tôi là người yêu của em ấy – Thiên Kỳ vừa nói vừa ôm siết chặt eo Anh Thư
_Anh… - Anh Thư liếc Thiên Kỳ
_Thiên Kỳ, lâu quá không gặp – Nó nhìn Thiên Kỳ nói
_Thì ra là Rain, em cũng ở đây à – Thiên Kỳ nhìn nó ngạc nhiên
Thiên Kỳ ôm nó một cách thân mật thay lời chào khiến 3 chàng trai kia mắt bốc lữa. Còn nó sau khi bị Thiên Kỳ ôm thì giơ nắm đấm đe dọa. Tên Thiên Kỳ kia cười cười như khùng vậy
_Anh Thư, chị không muốn ngủ với Hải Đăng phải không
Sau khi nghe lời nó nói Anh Thư gật đầu cái rụp. Nó nở một nụ cười rồi nói tiếp
_Vậy thì cho chị với Thiên Kỳ chung một phòng đấy
Không ngờ sau lời ấy Anh Thư nhảy lên vui sướng ôm chầm lấy Thiên Kỳ. Càng khiến cho Hải Đăng cảm thấy có chút khó chịu
Tối hôm đó, Hải Đăng lăn qua lăn lại ngủ không được với một nỗi nhớ. Hải Đăng ôm lấy gối ôm lại lăn sang bên kia, rồi nhớ về hình bóng Anh Thư ngủ. Rồi sau đó Hải Đăng lại nhìn cái bàn, cái ghế cái gì cũng nhớ đôi nét về Anh Thư
_Cô là cái con nhỏ đáng ghét – Hải Đăng ném cái gối vào cánh cửa rồi lại bước ra ngoài
Hải Đăng đi lang thang trong nhà, không biết vô tình hay cố ý mà Hải Đăng lại đi đến phòng của Anh Thư và Thiên Kỳ. Thấy cửa không khóa nên Hải Đăng hé cửa xem thử. Vừa mở ra thì một cảnh lãng mạn hiện ra trước mắt. Đó chính là Anh Thư và Thiên Kỳ, hai người họ ôm chặt lấy nhau. Với lại Thiên Kỳ còn không mặt áo nữa. Hải Đăng đóng cửa lại bực tức
_Con gái con lứa gì mà… Ya, bực quá đi – Hải Đăng bực tức đá chân vào bức tường
Còn ở ngoài, trên một cái cây cao to có một bóng dáng mĩm cười. Sau đó đi vào trong phòng của Thanh Phong
_Nào, hồ sơ của chị đâu
_Đây – Thanh Phong giơ một sấp hồ sơ rồi sau đó lại ngập ngừng – Kế hoạch này có thể làm tổn thương Nhật Minh đấy. Chị vẫn muốn tiếp tục à
_Uhm. Cứ kệ cậu ta – Nó vừa nhìn hồ sơ vừa nói
_Còn căn bệnh của chị nữa, không còn thời gian đâu
_Yên tâm, chị tự biết giải quyết – Nó nói rồi bước về phòng nó
Chỉ còn mình Thanh Phong trong phòng với một tiếng thở dài não nề. Thanh Phong thật sự rất lo cho nó. Nó thật sự là một đứa cứng đầu mà, bệnh nặng lại không lo khám, cứ thích làm những nhiều mình muốn thôi
Nó trở về phòng nhưng không ngủ mà mở laptop ra làm việc. Chỉ mới hai công ty nhỏ thôi thì chẳng là gì, dẹp hết công ty con rồi phá luôn công ty mẹ thì mới hay chứ. Một tay nó gõ phím để hack một số tài liệu từ công ty con, một tay nó cầm điện thoại điện nói chuyện với một số công ty lớn với yêu cầu rút cổ phần, rút vốn lại.
_Để rồi xem, bà sẽ phải trả giá cho những gì bà đã làm từ 5 năm trước
Bên phòng Thanh Phong cũng rất bận rộn vì đang điều tra một số người có tên tuổi trong thương trường. Thanh Phong và nó không chỉ bận trả thù cho nó mà còn điều tra những vụ hối lộ, tham ô trong những công ty lớn khác
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.