Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh
Chương 44
Mary Balogh
18/03/2015
Cả tuần nay không viết truyện được xl các bạn nha. Tuần này, tuần sau, tuần tới mình vẫn còn kiểm tra. Ngày nào không có kiểm mình sẽ cố gắng post truyện
Ngay bữa tối ngày hôm đó, Ngọc Nhi coi phim hoạt hình dưới phòng khách rồi ngủ quên trên ghế sofa luôn. Gia Huy vô tình đi ngang qua thấy Ngọc Nhi ăn mặc phong phanh quá trong thời tiết lạnh như thế này nên đành lấy một cái mền đắp cho Ngọc Nhi. Gia Huy nhìn mặt Ngọc Nhi thấy có cảm giác kì kì. Bèn cuối xuống nhìn cho thật kĩ và hôn Ngọc Nhi
_Cậu… anh đang làm cái gì thế
Nghe giọng nói đó, Gia Huy xoay nhìn qua thấy Gia Bảo. Ngọc Nhi nghe thấy tiếng ồn cũng thức luôn. Gia Huy nhìn Gia Bảo cố giải thích
_Gia Bảo à, anh…
_Tôi không còn muốn xem anh là anh nữa. Chấm dứt hết tất cả quan hệ
_Cậu đang làm cái gì thế, Gia Bảo – Nó hỏi
_Cậu không biết gì thi đừng có nói – Gia Bảo hét lên đối với nó
_Cậu đừng tưởng cái gì tôi cũng không biết, tôi còn biết rõ hơn cả hai cậu nữa kìa.
Trong lúc nó đang cố khuyên giải thì phía bên kia phòng lại có một giọng
_Anh cần phải giải thích cho em hiểu, tại sao Hải Băng lại thường vào phòng anh đêm khuya như thế chứ - Bảo My đang cãi nhau với Thanh Phong
_Em có cần ghen tuông bất bình thường như thế không. Anh và chị ấy không có gì cả
_Anh chỉ biết nói suông thôi
Và rốt cuộc cả đám người qua nhà Hải Đăng để cùng chửi. lộn và khiến nó là người đau khổ nhất. Mọi người chính là người thân duy nhất của nó. Thế nhưng sao họ lại khiến tình cảm ấy ngày càng rời rạc đi. Nó bỗng dưng một tay ôm tim, một tay che miệng lại. Bất chợt một thứ trào ra từ miệng nó, màu đỏ. Và đó chính là máu. Điều này khiến mọi người tập trung nhìn nó với nét quan tâm
_Cậu…
_Tớ… tớ không – Nó đang nói thì bỗng dưng bất tỉnh ngã dưới sàn nhà lạnh lẽo
Mọi người thôi cãi nhau mà đem nó vào trong bệnh viện để tìm hiểu nguyên nhân nó bị như thế là gì. Nhưng những người bác sĩ khám cho nó chỉ vỏn vẹn có Kim ca ca mà thôi. Thật ra Kim ca ca là bác sĩ riêng của nó, cũng là một tay nhiếp ảnh gia nổi tiếng
Sáng ngày hôm sau, nó cuối cùng cũng tỉnh dậy ngay chính phòng ngủ của nó do Thanh Phong đem nó về nhà dễ dàng chăm sóc hơn. Hôm nay cả thảy 11 đứa ở nhà kèm theo tên Thiên Kỳ cũng ở nhà nốt.
Nó mở mắt ra, nhìn xung quanh không có ai rồi thở dài. Nó nhẹ nhàng ra khỏi phòng rồi leo lên cái cây to to ( mới tỉnh mà leo cây, như khỉ ấy ). Có một người nhìn thấy nó, và tò mò hỏi
_Bộ cậu là khỉ à
_Mắt cậu bị đui hay sao hả Đức Anh, có thấy có khỉ nào đẹp như mình không chứ
_Cậu tự sướng nặng rồi đấy. Xuống dưới đi, mọi người tìm cậu đấy
_Oh
Nó đi vào phòng khách cùng Đức Anh. Ở nơi này có đầy đủ tất cả mọi người. Và họ luôn hướng mắt trông chờ một lời giải thích từ nó
_Mọi người có gì à
_Em có gì đó thì đúng hơn – Hải Đăng nói – Chuyện hôm qua là thế nào
_Chuyện gì là chuyện gì – Nó nhìn với ánh mắt ngây thơ vô số tội
_Ói máu và ngất – Nhật Minh phát biểu ngắn gọn
_Muốn nghe lời thật hay giả - Nó hỏi
_Thật – Cả bọn cùng nói
_Máu không chảy vào tim nên trào ra ngoài bằng miệng. Ngất là do kích động mà thôi
Nó nói đơn giản nhưng có hơi khó hiểu một chút
_Có lẽ em đang mắc bệnh – Nhật Minh hỏi
_Đúng thế, thì sao
_Xem ra không nhẹ
Đúng thế, căn bệnh của nó không nhẹ, lại còn rất nguy hiểm tới tính mạng. Với lại cơ thể nó không phải chỉ có duy nhất một căn bệnh. Thời gian được sống của nó đang được đếm từng ngày, từng tuần
_Dù căn bệnh như thế nào cũng không khiến tớ đau bằng tình cảm của các cậu bị sứt mẻ. Các cậu đang làm tớ đau lắm, biết không.
Ngay bữa tối ngày hôm đó, Ngọc Nhi coi phim hoạt hình dưới phòng khách rồi ngủ quên trên ghế sofa luôn. Gia Huy vô tình đi ngang qua thấy Ngọc Nhi ăn mặc phong phanh quá trong thời tiết lạnh như thế này nên đành lấy một cái mền đắp cho Ngọc Nhi. Gia Huy nhìn mặt Ngọc Nhi thấy có cảm giác kì kì. Bèn cuối xuống nhìn cho thật kĩ và hôn Ngọc Nhi
_Cậu… anh đang làm cái gì thế
Nghe giọng nói đó, Gia Huy xoay nhìn qua thấy Gia Bảo. Ngọc Nhi nghe thấy tiếng ồn cũng thức luôn. Gia Huy nhìn Gia Bảo cố giải thích
_Gia Bảo à, anh…
_Tôi không còn muốn xem anh là anh nữa. Chấm dứt hết tất cả quan hệ
_Cậu đang làm cái gì thế, Gia Bảo – Nó hỏi
_Cậu không biết gì thi đừng có nói – Gia Bảo hét lên đối với nó
_Cậu đừng tưởng cái gì tôi cũng không biết, tôi còn biết rõ hơn cả hai cậu nữa kìa.
Trong lúc nó đang cố khuyên giải thì phía bên kia phòng lại có một giọng
_Anh cần phải giải thích cho em hiểu, tại sao Hải Băng lại thường vào phòng anh đêm khuya như thế chứ - Bảo My đang cãi nhau với Thanh Phong
_Em có cần ghen tuông bất bình thường như thế không. Anh và chị ấy không có gì cả
_Anh chỉ biết nói suông thôi
Và rốt cuộc cả đám người qua nhà Hải Đăng để cùng chửi. lộn và khiến nó là người đau khổ nhất. Mọi người chính là người thân duy nhất của nó. Thế nhưng sao họ lại khiến tình cảm ấy ngày càng rời rạc đi. Nó bỗng dưng một tay ôm tim, một tay che miệng lại. Bất chợt một thứ trào ra từ miệng nó, màu đỏ. Và đó chính là máu. Điều này khiến mọi người tập trung nhìn nó với nét quan tâm
_Cậu…
_Tớ… tớ không – Nó đang nói thì bỗng dưng bất tỉnh ngã dưới sàn nhà lạnh lẽo
Mọi người thôi cãi nhau mà đem nó vào trong bệnh viện để tìm hiểu nguyên nhân nó bị như thế là gì. Nhưng những người bác sĩ khám cho nó chỉ vỏn vẹn có Kim ca ca mà thôi. Thật ra Kim ca ca là bác sĩ riêng của nó, cũng là một tay nhiếp ảnh gia nổi tiếng
Sáng ngày hôm sau, nó cuối cùng cũng tỉnh dậy ngay chính phòng ngủ của nó do Thanh Phong đem nó về nhà dễ dàng chăm sóc hơn. Hôm nay cả thảy 11 đứa ở nhà kèm theo tên Thiên Kỳ cũng ở nhà nốt.
Nó mở mắt ra, nhìn xung quanh không có ai rồi thở dài. Nó nhẹ nhàng ra khỏi phòng rồi leo lên cái cây to to ( mới tỉnh mà leo cây, như khỉ ấy ). Có một người nhìn thấy nó, và tò mò hỏi
_Bộ cậu là khỉ à
_Mắt cậu bị đui hay sao hả Đức Anh, có thấy có khỉ nào đẹp như mình không chứ
_Cậu tự sướng nặng rồi đấy. Xuống dưới đi, mọi người tìm cậu đấy
_Oh
Nó đi vào phòng khách cùng Đức Anh. Ở nơi này có đầy đủ tất cả mọi người. Và họ luôn hướng mắt trông chờ một lời giải thích từ nó
_Mọi người có gì à
_Em có gì đó thì đúng hơn – Hải Đăng nói – Chuyện hôm qua là thế nào
_Chuyện gì là chuyện gì – Nó nhìn với ánh mắt ngây thơ vô số tội
_Ói máu và ngất – Nhật Minh phát biểu ngắn gọn
_Muốn nghe lời thật hay giả - Nó hỏi
_Thật – Cả bọn cùng nói
_Máu không chảy vào tim nên trào ra ngoài bằng miệng. Ngất là do kích động mà thôi
Nó nói đơn giản nhưng có hơi khó hiểu một chút
_Có lẽ em đang mắc bệnh – Nhật Minh hỏi
_Đúng thế, thì sao
_Xem ra không nhẹ
Đúng thế, căn bệnh của nó không nhẹ, lại còn rất nguy hiểm tới tính mạng. Với lại cơ thể nó không phải chỉ có duy nhất một căn bệnh. Thời gian được sống của nó đang được đếm từng ngày, từng tuần
_Dù căn bệnh như thế nào cũng không khiến tớ đau bằng tình cảm của các cậu bị sứt mẻ. Các cậu đang làm tớ đau lắm, biết không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.