Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh
Chương 47
Mary Balogh
18/03/2015
Rồi sẽ ổn
_Gọi nghe hay nhỉ - Nó nói rồi trở về bàn
_Xin lỗi mà tỷ tỷ - Cả 4 tên đó năn nỉ nó
_Tại sao lại theo tên đó – Nó hỏi mà mắt nhìn đâu đâu
_Tại hứng thì vào thôi – 4 tên trả lời tỉnh bơ
_Các cậu chẳng phải đã hứa rồi sao, nuốt lời nghe hay nhỉ
Nó rút cây kiếm Nhật ra, giơ về phía của Hoàng, Việt, Sơn, Lâm. Ngay lập tức cả 4 tên chạy sang Phan Thành
_Đại ca, em xin được phép rút lui khỏi băng
_Mày…
Phan Thành tức nói không thành lời. Bởi vì đàn em mà Phan Thành đã nuôi dạy không biết bao nhiêu năm mà lại nhanh chóng bị người khác cướp mất. Nhưng không sao, dù sao đó cùng là người Phan Thành thích nên cậu ta cũng chấp nhận
_Nếu em thích thì anh tặng anh
_Không cần anh tặng, thứ tôi có được là do tôi dành lấy – Nó trả lời
Nó bỏ ra ngoài, cả bọn cũng đi theo
_Giờ tỷ tỷ muốn như thế nào – Hoàng hỏi
_Tỷ tỷ cái gì – Nó gắt – Tớ muốn các cậu thôi gia nhập băng đảng và chuyên tâm học hành
_Nhưng mà… - Sơn ngập ngừng
_Không nhưng nhị gì hết – Nó hét
_Biết rồi – Hoàng, Sơn, Việt, Lâm nói ỉu xìu
Rồi 4 người kia cũng đi về nhà. Trên đường đi dạo về nhà, cả bọn hắn và bạn nó cứ đi theo nó với tâm trạng hơi thắc mắc nhưng không dám hỏi.
_Không nhớ gì sao Gia Bảo, Gia Huy, Đức Anh – Nó hỏi
_Không
Nó kể lại chuyện nó gặp Hoàng, Việt, Sơn, Lâm nhưng chuyện này Gia Bảo, Gia Huy và Đức Anh cũng biết vì chuyện này xảy ra từ lúc cả bọn hồi 12t mà. Lần thứ nhất là khi bọn đó đi ăn trộm ổi nhà hàng xóm bị bọn nó bắt gặp và bị nó thuyết giáo cho một trận. Cách đó vài ngày sao bọn kia trấn lột trẻ em trong xóm. Nó ngăn cản, thuyết giáo rồi đánh cả bọn kia một trận cho bọn đó tỉnh hồn ra. Hoàng, Việt, Sơn, Lâm sợ quá tôn nó lên làm tỷ tỷ và cố gắng không làm chuyện ác nữa. Mấy tháng sau 4 tên đó chuyển rra tỉnh khác sống.
_Thì ra là 4 đứa đó – Đức Anh gật gù
_Không ngờ mắt cậu siêu thế cơ – Gia Huy cười đùa
Tối đó, khi về nhà nó nhìn sang hỏi Thiên Kỳ
_Nghe nói tuần sau anh lấy vợ nhỉ
_Uhm
_Vậy là sắp tống được anh ra khỏi cái nhà này rồi
_Sao đuổi khách thế cơ. Dù sao tôi cũng là anh trai Anh Thư mà
_Anh ai cũng mặc kệ, đuổi là đuổi
Nghe xong những lời nói đó có người chợt mĩm cười hạnh phúc, có người tối đó tương tư ai đó, có người ngủ một giấc thật sâu, có người mơ một giấc mơ đẹp. Đó là Hải Đăng chứ ai. Sau khi biết được hai người họ không phải tình nhân, Hải Đăng vui chết đi được
Rồi đến ngày hôm sau, trong khi nó đang quay phim bỗng dưng khựng lại 0,1s rồi nhanh chóng diễn tiếp. Sau 5 phút cuối cùng cảnh đó cũng xong. Nó vẫn đứng yên và kêu Thanh Phong lại dìu nó vào. Khi nó ngồi xuống xong, nó mới nói một câu
_Mắt của chị…
_Mắt em bị sao thế - Duy Khánh hỏi, còn Nhật Minh không nói mà cứ nhìn chầm chầm nó
_Đột nhiên không còn thấy gì cả. Chị muốn về
_Được rồi, để em nói với đạo diễn – Thanh Phong thở dài rồi nói
Nó được đặt lên giường một cách cẩn thận. Nó nghe được một giọng nói ấm áp
_Ngủ ngoan nhé, mọi chuyện sẽ ổn thôi
_Gọi nghe hay nhỉ - Nó nói rồi trở về bàn
_Xin lỗi mà tỷ tỷ - Cả 4 tên đó năn nỉ nó
_Tại sao lại theo tên đó – Nó hỏi mà mắt nhìn đâu đâu
_Tại hứng thì vào thôi – 4 tên trả lời tỉnh bơ
_Các cậu chẳng phải đã hứa rồi sao, nuốt lời nghe hay nhỉ
Nó rút cây kiếm Nhật ra, giơ về phía của Hoàng, Việt, Sơn, Lâm. Ngay lập tức cả 4 tên chạy sang Phan Thành
_Đại ca, em xin được phép rút lui khỏi băng
_Mày…
Phan Thành tức nói không thành lời. Bởi vì đàn em mà Phan Thành đã nuôi dạy không biết bao nhiêu năm mà lại nhanh chóng bị người khác cướp mất. Nhưng không sao, dù sao đó cùng là người Phan Thành thích nên cậu ta cũng chấp nhận
_Nếu em thích thì anh tặng anh
_Không cần anh tặng, thứ tôi có được là do tôi dành lấy – Nó trả lời
Nó bỏ ra ngoài, cả bọn cũng đi theo
_Giờ tỷ tỷ muốn như thế nào – Hoàng hỏi
_Tỷ tỷ cái gì – Nó gắt – Tớ muốn các cậu thôi gia nhập băng đảng và chuyên tâm học hành
_Nhưng mà… - Sơn ngập ngừng
_Không nhưng nhị gì hết – Nó hét
_Biết rồi – Hoàng, Sơn, Việt, Lâm nói ỉu xìu
Rồi 4 người kia cũng đi về nhà. Trên đường đi dạo về nhà, cả bọn hắn và bạn nó cứ đi theo nó với tâm trạng hơi thắc mắc nhưng không dám hỏi.
_Không nhớ gì sao Gia Bảo, Gia Huy, Đức Anh – Nó hỏi
_Không
Nó kể lại chuyện nó gặp Hoàng, Việt, Sơn, Lâm nhưng chuyện này Gia Bảo, Gia Huy và Đức Anh cũng biết vì chuyện này xảy ra từ lúc cả bọn hồi 12t mà. Lần thứ nhất là khi bọn đó đi ăn trộm ổi nhà hàng xóm bị bọn nó bắt gặp và bị nó thuyết giáo cho một trận. Cách đó vài ngày sao bọn kia trấn lột trẻ em trong xóm. Nó ngăn cản, thuyết giáo rồi đánh cả bọn kia một trận cho bọn đó tỉnh hồn ra. Hoàng, Việt, Sơn, Lâm sợ quá tôn nó lên làm tỷ tỷ và cố gắng không làm chuyện ác nữa. Mấy tháng sau 4 tên đó chuyển rra tỉnh khác sống.
_Thì ra là 4 đứa đó – Đức Anh gật gù
_Không ngờ mắt cậu siêu thế cơ – Gia Huy cười đùa
Tối đó, khi về nhà nó nhìn sang hỏi Thiên Kỳ
_Nghe nói tuần sau anh lấy vợ nhỉ
_Uhm
_Vậy là sắp tống được anh ra khỏi cái nhà này rồi
_Sao đuổi khách thế cơ. Dù sao tôi cũng là anh trai Anh Thư mà
_Anh ai cũng mặc kệ, đuổi là đuổi
Nghe xong những lời nói đó có người chợt mĩm cười hạnh phúc, có người tối đó tương tư ai đó, có người ngủ một giấc thật sâu, có người mơ một giấc mơ đẹp. Đó là Hải Đăng chứ ai. Sau khi biết được hai người họ không phải tình nhân, Hải Đăng vui chết đi được
Rồi đến ngày hôm sau, trong khi nó đang quay phim bỗng dưng khựng lại 0,1s rồi nhanh chóng diễn tiếp. Sau 5 phút cuối cùng cảnh đó cũng xong. Nó vẫn đứng yên và kêu Thanh Phong lại dìu nó vào. Khi nó ngồi xuống xong, nó mới nói một câu
_Mắt của chị…
_Mắt em bị sao thế - Duy Khánh hỏi, còn Nhật Minh không nói mà cứ nhìn chầm chầm nó
_Đột nhiên không còn thấy gì cả. Chị muốn về
_Được rồi, để em nói với đạo diễn – Thanh Phong thở dài rồi nói
Nó được đặt lên giường một cách cẩn thận. Nó nghe được một giọng nói ấm áp
_Ngủ ngoan nhé, mọi chuyện sẽ ổn thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.