Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh
Chương 48
Mary Balogh
18/03/2015
Nó đang ngồi ở ngoài sân chơi với mấy con sóc, nhưng bây giờ là 12h rồi đấy. Đêm nay là đêm trăng tròn, trăng rất sáng nên… nó mất ngủ, và có một người cũng mất ngủ theo. Nó chơi với sóc trông rất vui, nó còn cười và nháy mắt với chú sóc bé nhỏ nữa. Hành động ấy khiến một người nhìn thấy và lỗi nhịp
_Nè
_Gì – Nó hỏi
_Đang làm gì
_Chơi
_...
_... – Nó im lặng theo
Nhưng sự xuất hiện của Nhật Minh làm nó không có cười nữa. Vì nó không muốn người khác nhìn thấy tâm trạng vui vẻ của nó trừ khi nó có hứng. Nó vừa vuốt ve sóc con vừa hỏi Nhật Minh
_Ra đây làm gì
_Chơi
_...
_...
( ==” chán hai con người này )
Trạng thái im lặng lại tiếp tục diễn ra. Nhưng nó thật sự không hiểu sao Nhật Minh đứng im thế thì chơi cái gì cơ chứ. Mà nó cũng mặt kệ, nó chỉ quan tâm tới bé sóc yêu quý mà thôi. Có lẽ nó không biết, từ chơi theo suy nghĩ của Nhật Minh chính là ngắm nhìn nó. Bé sóc con vươn vai rồi trèo lên cây mà ngủ. Bỏ lại nó ở dưới đất một mình bơ vơ ( Nhưng thật ra là tới hai mình lận). Thấy thế Nhật Minh nắm tay nó đứng dậy
_Đi đâu – Nó hỏi ngắn ngọn súc tích
_Chơi – Câu trả lời của Nhật Minh còn ngắn hơn
_Buông ra – Nó cố thoát khỏi tay Nhật Minh
Nhưng nếu như đây là người khác, nó có thể bẻ tay rồi đánh cho một trận là thoát được. Nhưng nó vẫn chưa muốn làm tổn thương Nhật Minh.
_Không – Nhật Minh vẫn trả lời ngắn gọn
Thế là nó đành đi theo Nhật Minh nhưng không biết ở đâu lại chui ra cái shop 24/24 rồi Nhật Minh lôi nó vào. Cũng không có gì lạ khi đây là cái shop của nhà Nhật Minh.
_Về - Nó bảo
_Không – Nhật Minh vẫn trả lời ngắn như thế
Nhưng còn bất bình thường hơn khi Nhật Minh vào chỉ lấy cái vòng cài có hai cái tai thỏ và lấy một cái áo khoác trắng. Bởi vì nó bây giờ ăn mặc hơi bị phong phanh. Nó mặc một cái đầm ngủ mỏng nhưng không xuyên thấu, và cái bộ đồ đó dài chưa đến đầu gối. Có lẽ Nhật Minh sợ trong quá trình đi chơi nó sẽ thấy lạnh nhưng còn cái cài tai thỏ kia thì không rõ lý do
Rồi Nhật Minh lại đưa nó đi chổ khác sau khi nó đã khoác áo cẩn thận. Lần này cả hai tới một cái hồ nhỏ khuất trong rất nhiều cái cây. Nơi đây là nơi mà nó tìm thấy viên đá ngôi sao thứ hai, có chứa chút ít kỉ niệm của cả hai
Nó ngâm chân vào cái hồ, mặc cho nước ở đây rất lạnh, cơn gió đầu tháng 12 cứ thổi làm bay sợi tóc của nó. Nhật Minh cầm cái vòng cài cài vào tóc nó. Nó xoay sang nhìn Nhật Minh với gương mặt thắc mắc. Nhật Minh nhìn nó cứ như con thỏ con ngây thơ ngu ngốc bỗng phì cười
_Cười gì – Nó hơi bị cáu
_Không có – Nhật Minh vẫn cười, một nụ cười nhẹ nhàng
_Thế cái bộ mặt này là gì – Câu nói nhiều nhất của nó nãy giờ
_Nhìn em rất dễ thương – Câu nói nhiều nhất của Nhật Minh đấy
_Điên
Nó nhìn nụ cười của Nhật Minh thật lâu để ghi nhớ. Nó mong muốn Nhật Minh đừng cười vì nó. Bởi vì thứ sau này nó làm sẽ gián tiếp làm nụ cười ấy biến mất.
_Em nên cười nhiều hơn chứ, nụ cười của em rất đẹp – Nhật Minh bỗng nói
_Không thích, xem lại mình đi
Hai người sau đó lại tiếp tục im lặng một hồi rồi nó ngủ gục trên vai Nhật Minh. Nhật Minh vuốt vài lọn tóc của nó rồi cõng nó về nhà.
_Ngủ ngon nhé, cô bé của anh
Bây giờ Anh Thư và Hải Đăng lại phải ngủ chung với nhau khiến Hải Đăng tâm trạng rất vui dù không biết lí do gì. Gia Bảo vẫn còn giận Gia Huy nhưng không giận Ngọc Nhi vì Ngọc Nhi chẳng có lỗi gì cả. Còn Bảo My cũng dần hết nghi ngờ quan hệ của nó và Thanh Phong rồi. Rồi đến ngày mai, mọi chuyện rồi sẽ ổn chứ.
Dạo này t/g bỏ bê truyện thật là tệ quá đi. Nếu như rãnh rỗi, t/g nhất định sẽ post truyện lên đều đặn. Mong các bạn thông cảm
_Nè
_Gì – Nó hỏi
_Đang làm gì
_Chơi
_...
_... – Nó im lặng theo
Nhưng sự xuất hiện của Nhật Minh làm nó không có cười nữa. Vì nó không muốn người khác nhìn thấy tâm trạng vui vẻ của nó trừ khi nó có hứng. Nó vừa vuốt ve sóc con vừa hỏi Nhật Minh
_Ra đây làm gì
_Chơi
_...
_...
( ==” chán hai con người này )
Trạng thái im lặng lại tiếp tục diễn ra. Nhưng nó thật sự không hiểu sao Nhật Minh đứng im thế thì chơi cái gì cơ chứ. Mà nó cũng mặt kệ, nó chỉ quan tâm tới bé sóc yêu quý mà thôi. Có lẽ nó không biết, từ chơi theo suy nghĩ của Nhật Minh chính là ngắm nhìn nó. Bé sóc con vươn vai rồi trèo lên cây mà ngủ. Bỏ lại nó ở dưới đất một mình bơ vơ ( Nhưng thật ra là tới hai mình lận). Thấy thế Nhật Minh nắm tay nó đứng dậy
_Đi đâu – Nó hỏi ngắn ngọn súc tích
_Chơi – Câu trả lời của Nhật Minh còn ngắn hơn
_Buông ra – Nó cố thoát khỏi tay Nhật Minh
Nhưng nếu như đây là người khác, nó có thể bẻ tay rồi đánh cho một trận là thoát được. Nhưng nó vẫn chưa muốn làm tổn thương Nhật Minh.
_Không – Nhật Minh vẫn trả lời ngắn gọn
Thế là nó đành đi theo Nhật Minh nhưng không biết ở đâu lại chui ra cái shop 24/24 rồi Nhật Minh lôi nó vào. Cũng không có gì lạ khi đây là cái shop của nhà Nhật Minh.
_Về - Nó bảo
_Không – Nhật Minh vẫn trả lời ngắn như thế
Nhưng còn bất bình thường hơn khi Nhật Minh vào chỉ lấy cái vòng cài có hai cái tai thỏ và lấy một cái áo khoác trắng. Bởi vì nó bây giờ ăn mặc hơi bị phong phanh. Nó mặc một cái đầm ngủ mỏng nhưng không xuyên thấu, và cái bộ đồ đó dài chưa đến đầu gối. Có lẽ Nhật Minh sợ trong quá trình đi chơi nó sẽ thấy lạnh nhưng còn cái cài tai thỏ kia thì không rõ lý do
Rồi Nhật Minh lại đưa nó đi chổ khác sau khi nó đã khoác áo cẩn thận. Lần này cả hai tới một cái hồ nhỏ khuất trong rất nhiều cái cây. Nơi đây là nơi mà nó tìm thấy viên đá ngôi sao thứ hai, có chứa chút ít kỉ niệm của cả hai
Nó ngâm chân vào cái hồ, mặc cho nước ở đây rất lạnh, cơn gió đầu tháng 12 cứ thổi làm bay sợi tóc của nó. Nhật Minh cầm cái vòng cài cài vào tóc nó. Nó xoay sang nhìn Nhật Minh với gương mặt thắc mắc. Nhật Minh nhìn nó cứ như con thỏ con ngây thơ ngu ngốc bỗng phì cười
_Cười gì – Nó hơi bị cáu
_Không có – Nhật Minh vẫn cười, một nụ cười nhẹ nhàng
_Thế cái bộ mặt này là gì – Câu nói nhiều nhất của nó nãy giờ
_Nhìn em rất dễ thương – Câu nói nhiều nhất của Nhật Minh đấy
_Điên
Nó nhìn nụ cười của Nhật Minh thật lâu để ghi nhớ. Nó mong muốn Nhật Minh đừng cười vì nó. Bởi vì thứ sau này nó làm sẽ gián tiếp làm nụ cười ấy biến mất.
_Em nên cười nhiều hơn chứ, nụ cười của em rất đẹp – Nhật Minh bỗng nói
_Không thích, xem lại mình đi
Hai người sau đó lại tiếp tục im lặng một hồi rồi nó ngủ gục trên vai Nhật Minh. Nhật Minh vuốt vài lọn tóc của nó rồi cõng nó về nhà.
_Ngủ ngon nhé, cô bé của anh
Bây giờ Anh Thư và Hải Đăng lại phải ngủ chung với nhau khiến Hải Đăng tâm trạng rất vui dù không biết lí do gì. Gia Bảo vẫn còn giận Gia Huy nhưng không giận Ngọc Nhi vì Ngọc Nhi chẳng có lỗi gì cả. Còn Bảo My cũng dần hết nghi ngờ quan hệ của nó và Thanh Phong rồi. Rồi đến ngày mai, mọi chuyện rồi sẽ ổn chứ.
Dạo này t/g bỏ bê truyện thật là tệ quá đi. Nếu như rãnh rỗi, t/g nhất định sẽ post truyện lên đều đặn. Mong các bạn thông cảm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.