Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh
Chương 57
Mary Balogh
18/03/2015
Giáng sinh định mệnh (p2)
Hiện tại nó đang ngồi trên hàng rào ngắm cảnh (chị ấy tỉnh táo lắm). Còn Duy Khánh và Nhật Minh ở hai vị trí khác nhau nhưng cũng cùng ngắm nó thôi. Còn chổ Gia Bảo và Ngọc Nhi, đang ngồi trong lùm cỏ êm đềm đột nhiên có con rắn lục chui vào. Hai đứa sợ quá chạy ra khỏi lùm cây và thấy ngay cái mặt Đức Anh. Lại có thêm người bị bắt nữa.
Thật ra thì chổ nó, Nhật Minh và Duy Khánh chốn rất gần với chổ bắt đầu trò chơi trốn tìm. Thế mà chẳng hiểu sao Đức Anh lại chẳng tìm thấy được 3 người này.
_Thức dậy mau thằng kia, giờ này mà ngủ à
Đức Anh lay lay Gia Huy, không biết sao mà Gia Huy lại ngủ ngoài trời giờ này ngay lúc chơi trốn tìm nữa. Nhưng mà nói chung là bắt được thêm một người là ổn rồi. Những người bị bắt và cả Đức Anh hiện đang đứng ở chổ xuất phát chơi trốn tìm. Bất chợt Bảo My xoay sang liền thấy nó và Duy Khánh (góc cạnh này không thể thấy Nhật Minh) liền chỉ cho Đức Anh.
_Sao mà mấy cậu chơi không có nhiệt tình gì hết vậy – Đức Anh nói
_Cậu nhiệt tình chắc – Nó nói rồi chuyển chủ đề - Thôi tớ vào lấy quà đây
Nó vừa dứt lời xong nguyên cả bọn chạy vèo ngồi ngoan ngoãn chổ cây thông bỏ lại nó và một vài người bơ vơ ngoài trời. Thanh Phong đưa mọi người từng lá phiếu. Sau đó so sánh số trên phiếu và số trên hộp quà để mà lấy quà.
Mọi người trừ nó hớn hở bóc quà ra cúi mặt xuống xem bên trong có gì. Hộp quà vừa được mở ra thì…
*Bốp*Bốp*…*Bốp*
Thật ra bên trong hộp quà có cái găng tay đấm bốc để trên lò xo. Mọi người vừa mở quà ra thì liền bị đánh vào mặt. Nó nhìn thấy mà sung sướng vì nó là đứa làm nên chuyện này mà. Trên môi nó hiện ra một nụ cười khiến vài người điên lên và vài người yêu
_HẢI BĂNG – Nguyên một đám đứa hét lên
_Hehe – Nó cười tươi
Nó đứng lên, cầm lấy một tấm vải đỏ định làm ảo thuật. Nó phủ tấm khăn khuất tầm nhìn của mọi người chổ chân cây thông
_Quà của các người đây này
Nó kéo khăn lên, những món quà mới toanh xuất hiện. Nó đưa từng món quà cho người chủ mua quà quà nói với họ
_Quà của các cậu muốn tặng ai thì tặng, chơi bốc thăm thế không vui đâu.
_Khi nãy tôi chơi thắng, yêu cầu sau nảy sẽ được đưa ra đấy – Nhật Minh nói
_Biết rồi, nói hoài
Thế là người nào người nấy lại chia cặp ra tặng quà. Gia Bảo tặng Ngọc Nhi nhẫn kim cương, còn Ngọc Nhi tặng một chiếc khăn choàng cổ. Thanh Phong tặng Bảo My dây chuyền, Bảo My thì tặng đồng hồ. Còn Hải Đăng
Hải Đăng lôi Anh Thư vào trong phòng của họ
_Nè đồ ngốc – Hải Đăng đưa quà cho Anh Thư – Quà của anh đâu
_Không có
Hải Đăng ôm Anh Thư thật chặt, mắng yêu
_Vợ mà thế này ha. Nhưng anh yêu vợ mất rồi
_Anh cứ nhảm – Anh Thư đỏ mặt
_Anh chỉ nói một lần thôi, em phải nghe cho rõ vì nó thật lòng đấy: Anh yêu em
Anh Thư ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Hải Đăng
_Không nghe gì hết
_Em đúng là cái đồ trẻ con
_Muốn nhận quà không
Hải Đăng gật đầu ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Với chiều cao khiêm tốn như thế, Anh Thư phải nhón chân lên, đặt nhẹ môi, tặng Hải Đăng một nụ hôn ngọt ngào. Sau đó vài phút, Hải Đăng mới chịu buông tha môi Anh Thư ra và Anh Thư nói một câu yêu thương
_Chẳng biết từ lúc nào mà em lại thích cái thằng như anh
_Vợ gì mà kêu chồng bằng thằng thế, muốn bị kí nè – Nói rồi Hải Đăng kí Anh Thư một cái
Trong khi đó hiện tại nó đang ở phòng khách. Khi có ai đó gọi đến, không hiểu sao nó nhìn số mà có biểu hiện kì lạ và Nhật Minh với Duy Khánh đều nhìn thấy. Ngay lập tức nó bước ra ngoài và hai chàng trai nhẹ nhàng bám đuôi theo sau. Nó đi ra tới ngoài đường, phía sau lưng có người cầm khăn tay để ngay mũi nó và nó ngất (do có thuốc mê). Sau đó có một đám người lôi nó lên xe. Duy Khánh và Nhật Minh đều nhìn thấy hết mọi chuyện. Và cả hai người sẽ cùng đi cứu nó
Hiện tại nó đang ngồi trên hàng rào ngắm cảnh (chị ấy tỉnh táo lắm). Còn Duy Khánh và Nhật Minh ở hai vị trí khác nhau nhưng cũng cùng ngắm nó thôi. Còn chổ Gia Bảo và Ngọc Nhi, đang ngồi trong lùm cỏ êm đềm đột nhiên có con rắn lục chui vào. Hai đứa sợ quá chạy ra khỏi lùm cây và thấy ngay cái mặt Đức Anh. Lại có thêm người bị bắt nữa.
Thật ra thì chổ nó, Nhật Minh và Duy Khánh chốn rất gần với chổ bắt đầu trò chơi trốn tìm. Thế mà chẳng hiểu sao Đức Anh lại chẳng tìm thấy được 3 người này.
_Thức dậy mau thằng kia, giờ này mà ngủ à
Đức Anh lay lay Gia Huy, không biết sao mà Gia Huy lại ngủ ngoài trời giờ này ngay lúc chơi trốn tìm nữa. Nhưng mà nói chung là bắt được thêm một người là ổn rồi. Những người bị bắt và cả Đức Anh hiện đang đứng ở chổ xuất phát chơi trốn tìm. Bất chợt Bảo My xoay sang liền thấy nó và Duy Khánh (góc cạnh này không thể thấy Nhật Minh) liền chỉ cho Đức Anh.
_Sao mà mấy cậu chơi không có nhiệt tình gì hết vậy – Đức Anh nói
_Cậu nhiệt tình chắc – Nó nói rồi chuyển chủ đề - Thôi tớ vào lấy quà đây
Nó vừa dứt lời xong nguyên cả bọn chạy vèo ngồi ngoan ngoãn chổ cây thông bỏ lại nó và một vài người bơ vơ ngoài trời. Thanh Phong đưa mọi người từng lá phiếu. Sau đó so sánh số trên phiếu và số trên hộp quà để mà lấy quà.
Mọi người trừ nó hớn hở bóc quà ra cúi mặt xuống xem bên trong có gì. Hộp quà vừa được mở ra thì…
*Bốp*Bốp*…*Bốp*
Thật ra bên trong hộp quà có cái găng tay đấm bốc để trên lò xo. Mọi người vừa mở quà ra thì liền bị đánh vào mặt. Nó nhìn thấy mà sung sướng vì nó là đứa làm nên chuyện này mà. Trên môi nó hiện ra một nụ cười khiến vài người điên lên và vài người yêu
_HẢI BĂNG – Nguyên một đám đứa hét lên
_Hehe – Nó cười tươi
Nó đứng lên, cầm lấy một tấm vải đỏ định làm ảo thuật. Nó phủ tấm khăn khuất tầm nhìn của mọi người chổ chân cây thông
_Quà của các người đây này
Nó kéo khăn lên, những món quà mới toanh xuất hiện. Nó đưa từng món quà cho người chủ mua quà quà nói với họ
_Quà của các cậu muốn tặng ai thì tặng, chơi bốc thăm thế không vui đâu.
_Khi nãy tôi chơi thắng, yêu cầu sau nảy sẽ được đưa ra đấy – Nhật Minh nói
_Biết rồi, nói hoài
Thế là người nào người nấy lại chia cặp ra tặng quà. Gia Bảo tặng Ngọc Nhi nhẫn kim cương, còn Ngọc Nhi tặng một chiếc khăn choàng cổ. Thanh Phong tặng Bảo My dây chuyền, Bảo My thì tặng đồng hồ. Còn Hải Đăng
Hải Đăng lôi Anh Thư vào trong phòng của họ
_Nè đồ ngốc – Hải Đăng đưa quà cho Anh Thư – Quà của anh đâu
_Không có
Hải Đăng ôm Anh Thư thật chặt, mắng yêu
_Vợ mà thế này ha. Nhưng anh yêu vợ mất rồi
_Anh cứ nhảm – Anh Thư đỏ mặt
_Anh chỉ nói một lần thôi, em phải nghe cho rõ vì nó thật lòng đấy: Anh yêu em
Anh Thư ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Hải Đăng
_Không nghe gì hết
_Em đúng là cái đồ trẻ con
_Muốn nhận quà không
Hải Đăng gật đầu ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Với chiều cao khiêm tốn như thế, Anh Thư phải nhón chân lên, đặt nhẹ môi, tặng Hải Đăng một nụ hôn ngọt ngào. Sau đó vài phút, Hải Đăng mới chịu buông tha môi Anh Thư ra và Anh Thư nói một câu yêu thương
_Chẳng biết từ lúc nào mà em lại thích cái thằng như anh
_Vợ gì mà kêu chồng bằng thằng thế, muốn bị kí nè – Nói rồi Hải Đăng kí Anh Thư một cái
Trong khi đó hiện tại nó đang ở phòng khách. Khi có ai đó gọi đến, không hiểu sao nó nhìn số mà có biểu hiện kì lạ và Nhật Minh với Duy Khánh đều nhìn thấy. Ngay lập tức nó bước ra ngoài và hai chàng trai nhẹ nhàng bám đuôi theo sau. Nó đi ra tới ngoài đường, phía sau lưng có người cầm khăn tay để ngay mũi nó và nó ngất (do có thuốc mê). Sau đó có một đám người lôi nó lên xe. Duy Khánh và Nhật Minh đều nhìn thấy hết mọi chuyện. Và cả hai người sẽ cùng đi cứu nó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.