Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh

Chương 25: Đáng nhớ lắm

Mary Balogh

18/03/2015

Trong khi buổi họp mặt uống nước thì bọn hắn đổi thành rượu (ác ghê) . Ngọc Nhi uống một ngụm , rồi phun hết ra, không uống nữa. Còn Bảo My thì uống một ngụm , nghi ngờ

_Cái này cái gì vậy

_Nước trái cây đó, uống đi – Thanh Phong gian tà trả lời

Thế mà Bảo My nghe theo , uống hết cả mấy ly luôn. Mặt từ trắng hồng chuyển sang đỏ ửng (Khôn ba năm, dại một giờ) . Còn Anh Thư cũng uống tí chút. Rốt cuộc khi định về phòng liền bị vấp té trong tính cẩn thận. Anh Thư lồm cồm bò lại, Hải Đăng cũng nhanh chân chạy đến. Anh Thư đứng dậy được rồi nhưng do say rượu nên ngủ luôn. Anh Thư đang trên thế định ôm đất lần hai thì Hải Đăng đở lấy. Nhanh chóng, thân hình Anh Thư nằm trọn trong lòng tác giả à không nhầm, trong lòng Hải Đăng. Nếu như Anh Thư không hoá trang thì xem chừng Hải Đăng đã có hứng hôn một cái rồi. Nhưng mà Hải Đăng chăm chú nhìn mặt Anh Thư. Thấy say mặt không đỏ còn có cái gì quầng quầng trên mặt là lớp phấn chảy ra đó mà. Hải Đăng chùi chùi lớp phấn ấy, thấy lớp da trắng mịn hơi hồng do rượu. Hải Đăng định chùi hết nguyên cái mặt xem thử thì điện thoại reo

_Alo (…) được (…) tôi sẽ đến ngay (…) Sử lí lẹ cho tôi

Nói xong Hải Đăng tắt máy, quay sang Duy Khánh và Nhật Minh ra hiệu. Sau đó cả bọn xách xe đi hết. Lần này đi là đi đánh lộn với băng BK work về chuyện ăn hiếp đàn em và giành giật địa bàn. Bọn BK work chia ra đánh ở ba địa bàn - thực ra là bốn vì chúng biết băng Devil của Hải Đăng chỉ có ba bang chủ thôi. Chúng định khi bọn kia thấm mệt và tập trung tại một địa điểm thì ập tấn công . Sau một tiếng, băng Devil toàn thắng nhưng chân Nhật Minh có vấn đề. Với lại bọn đột kích ẩn nấp kia không xuất hiện. Bởi vì bọn chúng không còn cơ hội nữa

Nhật Minh bị đánh, chân Nhật Minh bị chem. Nên đâm ra bị thương, càng đánh vết thương lại còn nặng. Nhật Minh đánh chỉ còn lại mười mấy thằng (lúc đầu trăm mấy thằng). Bọn chúng đứa nào cũng có vũ khí, Nhật Minh đành chạy trốn đỡ (mất mặt anh hùng) . Đang trong quá trình chạy, Nhật Minh thấy bóng dáng một cô gái che dù (do trời đổ mưa) . Nhật Minh có ý định nhờ cô gái ấy giúp đỡ. Nhật Minh chạy gần cô gái

_Cô làm ơn giúp đỡ tôi . Ơ… - Nhật Minh ngạc nhiên nhìn nó

_Được thôi – Nó nói

Nhật Minh kề mặt cách mặt nó 1cm, nó lấy cái ô che khuất người Nhật Minh. Bọn bang BK work đi ngang, không để ý tới bọn nó. Nó thấy thế liền nói

_Họ đi qua rồi đó, anh làm ơn xích ra giùm đi

_Anh thấy người em có nét giống như người tôi đã từng thích

_Nhưng tôi không phải là kẻ thế thân – Nó nói rồi đưa dù cho Nhật Minh, quay lưng bước đi

_Nhưng anh chưa từng coi em là kẻ thế thân

Nhật Minh thấy nó bước đi liền nắm lấy tay nó, đặt lên môi nó một nụ hôn

_Ưm…ưm – Nó chống cự, mím chặt môi

Nhật Minh ôm chặt nó hơn, nhanh chóng tách môi nó ra

“Anh bị biến thái hả. Đồ khó ưa. Anh nhất định sẽ phải trả giá vì anh và cha anh”- Nó suy nghĩ và nhanh chóng bị…ngất . Vì cơ thể nó đang không được tốt nhưng mà cơ thể Nhật Minh cũng có khá hơn đâu

Thấy nó ngất, Nhật Minh nhanhh chóng buông nó ra. Nhìn kĩ mặt nó rồi lại hối lỗi. Nhật Minh cõng nó và lê bước chân cà nhắc vào trong xe, chở nó về nhà

Nó nằm trong phòng, khoảng 30’ sau thì tỉnh lại. Đi thay đồ rồi lại lôi cái laptop ra làm gì đó. Làm tới 4.30’ sáng mới chịu ngủ

Sáng hôm sau… vào lúc 6.30 mà Hải Đăng cũng chưa thấy nó xuống

_Duy Khánh và Nhật Minh lên xem Hải Băng đâu rồi, đi học nhanh kẻo lại trễ

_Lần đầu tiên mới thấy cô ta dậy muộn – Duy Khánh nói

Thế rồi Duy Khánh và Nhật Minh đi lên lầu xem thử . Duy Khánh lịch sự gõ cửa thì sao không nghe tiếng trả lời , thế rồi cũng tự nhiên mởi của bước vào luôn . Vừa bước vào thì một hình ảnh lung linh hiện ra trước mắt bọn họ . Đó là nó mặc một chiếc đầm ngủ trắng , xoã tóc, ôm một con chó thật màu trắng kích cỡ ngang ngữa một người. Trông nó ngủ như thế này , bình yên đến lạ. Nhìn nó như một thiên thần đang bị mất phép .

_Thì ra em ấy không son phấn thật (mặt mộc nó xinh mà)



_Kêu em ấy thức dậy đi

_Được rồi, biết rồi – Duy Khánh càu nhàu , bước đến cạnh giường nó – Nè nè , dậy đi . Trể giờ rồi đó

Hai người này chắc tưởng nó khó kêu lắm như mấy tiẻu thư khác (nói đúng hơn là chị Anh Thư đó) nhưng ai ngờ kêu một tiếng thì nó đã tỉnh ngay

_Biết rồi, bọn anh ra ngoài đi , đi học trước luôn cũng được

_Thế bọn anh đi học đây

Sauk hi bọn họ đi mất, nó nhận được một tin nhắn : “Chuyện hôm qua xin lỗi”

Ờ trước cửa nhà, Anh Thư dắt xe đạp ra thì liền bị vấp cục đá sắp sửa té xuống đất. Cũng may là Hải Đăng kịp thời chạy đến đỡ lấy Anh Thư. Cô nàng này cứ hậu đậu miết

_Cậu bớt hậu đậu tí không được sao. Cứ khiến người ta lo sợ

_Xin lỗi nha. Chỉ tại mình có tí không cẩn thận thôi mà – Anh Thư cười trừ

_Vậy thì lo đi học đi – Hải Đăng quay lưng đi vào trong xe

“Rốt cuộc cái lớp phấn kia là cái gì vậy nhỉ”-Hải Đăng thắc mắc chuyện tối qua

Trong nhà nó mua, đâu đó ở một căn phòng à không là đâu đó một cái tolet có hai giọng nói trò chuyện với nhau. Nói đúng hơn là người ở ngoài đốc thúc người trong tolet

_Nè, anh làm gì ở trong đó hoài vậy. Hải Băng kêu anh phải đến trường kìa

_Ọc ọc … phụt … nhắn với chị ấy là anh phải đánh răng thêm mấy lần nữa rồi đến trường sau

_Được rồi, đi trước đây (lâu lâu cho đổi xưng hô xíu nhé)

“Cái con nhỏ chết tiệt ấy giờ khiến mình thê thảm như thế này này. Nhất định mình sẽ phải trả thù nhưng mà đánh răng trước đã”-Bởi vì đang đánh răng nên Thanh Phong không thể nói mà chỉ suy nghĩ được thôi. Nguyên nhân chính là tối hôm qua …

Bảo My sau khi uống được 7 ly rượu (ham ăn ham uống tới rượu cũng ham) thì bắt đầu say bí tỉ

_Tôi về phòng trước đây – Bảo My đứng dậy, loạng choạng

*Rầm*Chụt* - Bảo My lại té, lại ngã lên người Thanh Phong và lại chạm môi Thanh Phong. Hai người này xem ra có nhiều chuyện xảy ra thế nhỉ

Nó nhìn thấy, mọi người nhìn thấy. Ngạc nhiên, buồn cười và chuyện tiếp theo sắp xảy ra là kinh hãi . Mọi người biết gì không. Đó là

*Ọe* - Bảo My đang làm một chuyện mà không nên làm. Đó là ói. Mà đặt biệt hơn là Bảo My đã truyền những thứ mói ói vào trong miệng Thanh Phong (chị ấy thật là vệ sinh)

Bây giờ các bạn đã hiểu lí do mà Thanh Phong đánh răng hoài rồi phải không. Nói rỏ hơn là Thanh Phong đã đánh răng từ tối tới giờ luôn đấy. Đúng là rãnh rỗi sinh mông nổi mà

Trở về thực tại đi, bạn nhé

Nó vào căn teen mua lấy một ly café để tỉnh táo. Cơ thể nó mất sức không phải chỉ do tối qua không đâu mà còn do mấy hôm trước mất ngủ nữa. Thế nên khi vào trong lớp nó tất nhiên là ngủ rồi. Nhưng mà Hải Đăng , Duy Khánh , Nhật Minh cũng chẳng chăm được bao nhiêu. Họ chỉ chơi game, nghe nhạc. Duy Khánh đeo tai nghe vào nghe nhạc nhưng hình như không thõa mãn cho lắm. Cau mày đến khó chịu. Duy Khánh nghe nhạc, nhưng cái muốn nghe là giọng hát và cảm xúc các bài hát trong máy nó. Nên Duy Khánh quyết định ăn trộm điện thoại nó và đá vài bài của nó qua máy mình



_Mở máy lên giùm đi – Duy Khánh nói

_Chi – Nhật Minh khó chịu

_Mở làm gì – Hải Đăng bực bội vì đang chơi game bị làm phiền

_Tặng cho vài bài hát

_Ăn trộm mà – Nhật Minh nói

_Hì. Mượn tí thôi

_Rồi đó. Đá qua coi – Nhật Minh cũng muốn nghe ké – A…a…a…- Tự nhiên Nhật Minh lên cơn rồi la lên khiến thầy cũng chú ý

¬_Có gì không Minh – Thầy nhìn Nhật Minh hỏi

_Không có gì – Nhật Minh nói vỏn vên ba từ rồi ngồi xuống nói nhỏ với Duy Khánh – Cậu mới đá vào chân tôi có phải không

_Mình đâu…-Duy Khánh đang nói

_Tôi đạp anh đó, chẳng phải anh kêu đá anh rồi còn gì

Nhật Minh nhìn nó đến ghét. Cảm giác hồi tối còn thấy mình là người có lỗi. Còn bây giờ tiêu tan hết trơn rồi, còn ghét nó một chút. Thế rồi lại đến giờ ra chơi, nó đi từ từ, chậm rãi, ngáp ngắn ngáp dài, lôi theo em ba lô xuống căn teen. Nó muốn xuống đấy uống thêm một ly café cho tỉnh táo

_Thanh Phong, cho chị một café

_Chẳng thấy ai là con gái mà uống café như chị. Uống nhiều không tốt đâu

_Chị biết rồi, nhưng mà kệ. Chỉ cần là thứ chị thích

Nó giật lấy café từ trong tay Thanh Phong rồi ngồi vào bàn. Nhóm người anh nó ngồi gần bàn nó chứ không muốn (dám) ngồi chung. Một chốc, nó nhìn thấy một chàng trai nói chung là handsome tí, đầu nhuộm vàng, đeo khuyên tai. Nó nhìn 1s, chuẩn đoán là một người không đàng hoàng. Nhưng nó cũng đâu cần phải chuẩn đoán, nó đã điều tra hết cả rồi. Tên kia bắt chuyện với nó, nở một nụ cười

_Chào em, tôi muốn được làm quen với em

_Vì em họ của anh chứ gì. Vì Kiều Diễm (thích Hải Đăng) em họ của anh, và vì Kim Chi (thích Duy Khánh) Lâm Như (thích Nhật Minh) bạn của cô ấy nên anh tiếp cận tôi để lôi tôi ra khỏi bọn họ chứ gì. Trò cũ rích, em gái anh thật tệ . Phải không, Phan Thành - Nó nhìn tên đó

_Em quả thật rất hay, rất thú vị. Hèn chi em họ tôi lại đề phòng em – Phan Thành không chối

_Không cần anh quan tâm. Thôi trò tán tỉnh này ở đây là được rồi – Nó nói xong bước đi, không quên tạt anh ta một ít nước

“Nhóc con, em thú vị lắm. Anh nhất định sẽ cua em”

(Kaka, tình cảm tam đại nhân vật chính chưa ra gì mà có tình địch rồi, vui quá đi)

Bọn hắn ngồi gần bàn nó, nhưng mà nghe được chữ mất chữ còn. Phan Thành móc iphone ra điện cho Kiều Diễm (hiện giờ anh ta đi ra khỏi căn teen rồi)

_Em họ à. Anh bắt đầu thích cô bé ấy rồi. Em làm gì thì làm nhưng đừng tổn hại tới cô bé ấy

Bên đầu dây kia, Kiều Diễm bắt đầu tức giận. Thầm nghĩ “Con nhỏ này đúng là hồ ly tinh mà”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook