Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh
Chương 12: Khoảnh khắc
Mary Balogh
18/03/2015
_Cắt – Đạo diễn la
_Cái gì thế Thanh Phong , cậu làm cái gì mà dừng chứ - Duy Khánh mắng
_Cậu đấy , sáng sớm không ăn sáng sao mà yếu ớt thế . Không có sinh khí à – Cái tên đạo diễn Thanh Phong khó tính mắng nhiếc người ta
_Biết rồi biết rồi . Lãi nhãi điếc cả tai – Duy Khánh cằn nhằn
Bắt đầu diễn lại cảnh đó . Nó ngước lên nhìn Duy Khánh và
*Bốp*
Nó lại quơ cái gì chọi Duy Khánh rồi
_Cắt , cắt , cắt . Nè , hai người làm cái gì vậy – Thanh Phong mắng nhiếc nó
_Cái mặc tên đáng ghét này , nhìn là muốn ngất – Nó nói
_Ôi trời , ai kêu hai người không hợp nhau mà đóng vậy nè – Thanh Phong than vãn
(Để tác giả nhắc cho , là chú Hawa Kihoma đó mà)
Sau một vài lần điệp khúc cắt , cuối cùng cũng được cảnh nhìn nhau . Khi nó nhìn Duy Khánh , Duy Khánh bỗng đưa mặt gần lại thì nó đứng lên đẹp cái bánh ngọt vào tủ lạnh . Sau đó đẩy Duy Khánh ra khỏi nhà . Duy Khánh bồi hồi , bỡ ngỡ , không biết trời trăng mây đất gì . Bỗng nhiên mĩm người
_Em , thú vị lắm
_Cắt . Ok được rồi . Nghĩ giải lao đi
Oa , nó nhanh chóng uống nước . Khát chết đi được .
_Em xem ra có năng khiếu ấy nhỉ - Duy Khánh hỏi nó
_Nè , Thanh Phong em quá đáng lắm đó . Hét vào mặt chị nãy giờ ấy à – Nó không để ý Duy Khánh mà tính sổ tên Thanh Phong này cái đã
_Ơ , em xin lỗi . Tại hai người phá hoài , diễn đâu có ăn í . Cũng phải cho em ý kiến chứ - Thanh Phong cãi
_Hay lắm nhỉ - Nó nhéo eo Thanh Phong
_A … em biết rồi , được rồi . Ui đau quá buông ra giùm em
Nó đùa giỡn với Thanh Phong và cảm nhận rằng có một đôi mắt ác quỷ đang nhìn nó , đang căm thù nó . Nhưng … nó chờ điều đấy
Nó lại tiếp tục quay . Bối cảnh thứ hai là nó sẽ đi ra ngoài đường cũng với trang phục đấy (Thường trong phim ít có ai thay đồ) . Nó đi đến thư viện , dù đóng phim nhưng nó vẫn đi bộ đấy thôi . Trong thư viện nó đi dài dài các dãy , tìm một quyển sách gì đó . Cuối cùng cũng thấy , nó tìm sách 12 chòm sao teen . Nhưng sau đó lấy hoài lấy không ra . Có cái gì cứng cứng kẹt kẹt . Nhưng …
*Rầm*
Nó nắm chặt , giựt mạnh quá nên tên Duy Khánh ngã
_Cắt . Nè , hai người làm cái gì thế - Thanh Phong lại hét
_Tại anh ta yếu quá mà – Nó cãi
_Chị cũng biết mình sức khác người nên nương tay một chút chứ . Ơ
Nó nhìn với đôi mắt ác quỷ , tên Thanh Phong nếu muốn chết thì nói tiếp thử xem
_Chuẩn bị . Action
Nó nắm lấy sách mà sao kéo chẳng ra . Nên kéo mấy sách kia ra , nhìn phía đối diện . Và người bên đó là Duy Khánh .
_Là em à
Nhân lúc Duy Khánh lơ là nên nó giật cuốn sách . Đem ra ngồi đọc
_Em thường tới đây đọc sao – Duy Khánh nhìn nó , còn nó đọc sách chăm chú
Nhưng , nó cũng gật đầu một cái
_Em , đáng ghét thật – Duy Khánh nói
_Cắt cắt – Thanh Phong lại la
_Rồi , biết rồi .
Thế là Duy Khánh diễn lại
_Em , đáng yêu lắm
Nó ngạc nhiên với câu nói đó , ngước lên nhìn . Duy Khánh cười khì một cái . ( Ôi trời , đóng phim thật miễn cưỡng cho hai người này )
_Ok , chúng ta về
Oa , cuối cùng nó đã được giải thoát . Phóng xe nhanh nhanh về nhà .
Nó , về tới nhà nhưng lại phóng ra sau vườn , đem theo vài tấm ván lúc đi về ngang mua được . Búa , đinh , ván hình như đầy đủ rồi .
_Nhật Minh – Nó thấy Nhật Minh ở đây cũng hơi nhạc nhiên
_Cái gì thế - Nhật Minh hỏi
_Một số dụng cụ xây nhà
_Cho ai
_Thú nuôi
_Tôi phụ được chứ
_Uhm – Nó chìa phân nửa cho Nhật Minh cùng bản vẽ nhà
*Cộc*Cộc*Bốp*Binh*v..v..*
Các con động vật của nó chạy lại . Chúng chăm chú nhìn nhà mới
_Nhà nhỏ này cho con nào – Nhật Minh hỏi
_Sóc
Nó lấy cái căn nhà gỗ trang trí một chút . Rồi vẽ trước của là hình con sóc . Coi như là đánh dấu lãnh thổ . Trang trí xong , nó cần ngôi nhà nhỏ, trèo lên cây , đem theo búa đinh để đống cho nhà dính vào cành cây luôn . Đúng là vừa cầm vừa leo thì hơi khó khắn thật . Nó leo lên đấy , con sóc cũng nhảy lên luôn . Có lẽ bé sóc đang tò mò .
Sau một lúc làm dính được sàn nhà và cành cây , con sóc tự chui vào , ôm lấy đuôi rồi ngủ . Đáng yêu quá nên nó cười . Nó đứng dậy , cố gắng giữ thăng bằng trên cành cây . Nhưng có lẽ không ổn , hình như nó đang rơi
Nó nhắm mắt lại , chờ đến lúc xương nó bị chấn thương thử xem sao
Nhưng xem ra , không chờ được đâu . Vì Nhật Minh đang ôm tron nó trong vòng tay mình . Khoảng cách mặt hai đứa thật gần , nó nghe được tiếng tim của Nhật Minh .
_Cảm ơn – nó nói
Nhật Minh nhanh chóng thả nó xuống .
Nó chui vào phòng . Suy nghĩ một số thứ , suy nghĩ đến Duy Khánh đáng ghét và cái tên lạnh lùng này . Hai người đó luôn để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng nó . Nó gửi tin nhắn cho hai đứa là Ngọc Nhi và Gia Bảo với nội dung là : Gặp tại nhà xyz số xyz lúc 7h
6.30
_Mọi người giúp giùm mình – Nó nói với Gia Huy , Bảo My , Thanh Phong , Đức Anh , Hải Đăng , Nhật Minh , Duy Khánh
_Giúp gì – Đức Anh hỏi
_Phá người – Nó nói
_Phá ai – Bảo My thích thú
_Phá Ngọc Nhi và Gia Bảo – Nó cười
_Làm gì giờ - Hải Đăng
_Nhát ma
Cả bọn chụm đầu xì xầm bàn tán
7h . Ngọc Nhi và Gia Bảo tới chổ đó , chổ đó là một ngôi nhà hoang . Hai đứa gặp nhau
_Cậu cũng ở đây à – Gia Bảo ở
_Uhm
*Píp*Píp* - Tin nhắn đến
“Mình bận rồi , đến không được” – Tin nhắn của nó
*Rầm* - Cửa đóng lại
_A , cái gì vậy – Ngọc Nhi sợ
_Leo đường cửa sổ đi – Gia Bảo nắm tay Ngọc Nhi lôi đi
*Rầm*Rầm* - Đồng loạt các cửa sổ trong ngôi nhà hoang đóng lại
_Hức … - Ngọc Nhi ôm lấy Gia Bảo khóc thút thít
Ở bên ngoài
_Nè , có quá đáng không . Ngọc Nhi khóc kìa – Bảo My lo
_Không sao , có Gia Bảo mà
Quay lại cảnh trong nhà hoang . Gia Bảo đang ở cạnh Ngọc Nhi
_Không sao đâu . Nè ,ngồi xuống đi – Gia Bảo dìu
Nói thật ra , Gia Bảo sợ muốn chết . Nhưng vì có Ngọc Nhi nên cố tỏ ra anh hùng . Chứ tay chân đang run lẩy bẩy . Không biết sao cửa đóng mà Ngọc Nhi và Gia Bảo thấy lạnh ( nhờ máy lạnh đó ) . Tay Ngọc Nhi xoa xoa cơ thể , tạo lực ma sát cho ấm lên . Thấy vậy , Gia Bảo cởi áo ra đưa cho nhỏ
_Cậu mặc đi
_Thôi không cần đâu – Ngọc Nhi ái ngại từ chối
_Lạnh lắm đó , mặc đi – Gia Bảo choàng lên người nhỏ
Bây giờ lông gà Gia Bảo nổi lên đầy người , cậu ta cố tìm chuyện để nói quên đi cái lạnh
_Có khi nào trong này có ma không nhỉ -
Ôi , kiếm chuyện hay quá . Bây giờ Ngọc Nhi sợ muốn chết luôn . Cánh cửa kêu cọt kẹt , lại có tiếng cho sói hú nữa .
_Cho mình xin lỗi – Gia Bảo cười ngại – Mình lạnh quá , cho mượn cái lò sưởi 37 độ nhá
_Lò sưởi ở đâu – Ngọc Nhi thật ngốc
Bỗng Gia Bảo ôm lấy Ngọc Nhi . Một cảm giác ấm áp len lõi trong tim hai người bọn họ
_Cái gì thế Thanh Phong , cậu làm cái gì mà dừng chứ - Duy Khánh mắng
_Cậu đấy , sáng sớm không ăn sáng sao mà yếu ớt thế . Không có sinh khí à – Cái tên đạo diễn Thanh Phong khó tính mắng nhiếc người ta
_Biết rồi biết rồi . Lãi nhãi điếc cả tai – Duy Khánh cằn nhằn
Bắt đầu diễn lại cảnh đó . Nó ngước lên nhìn Duy Khánh và
*Bốp*
Nó lại quơ cái gì chọi Duy Khánh rồi
_Cắt , cắt , cắt . Nè , hai người làm cái gì vậy – Thanh Phong mắng nhiếc nó
_Cái mặc tên đáng ghét này , nhìn là muốn ngất – Nó nói
_Ôi trời , ai kêu hai người không hợp nhau mà đóng vậy nè – Thanh Phong than vãn
(Để tác giả nhắc cho , là chú Hawa Kihoma đó mà)
Sau một vài lần điệp khúc cắt , cuối cùng cũng được cảnh nhìn nhau . Khi nó nhìn Duy Khánh , Duy Khánh bỗng đưa mặt gần lại thì nó đứng lên đẹp cái bánh ngọt vào tủ lạnh . Sau đó đẩy Duy Khánh ra khỏi nhà . Duy Khánh bồi hồi , bỡ ngỡ , không biết trời trăng mây đất gì . Bỗng nhiên mĩm người
_Em , thú vị lắm
_Cắt . Ok được rồi . Nghĩ giải lao đi
Oa , nó nhanh chóng uống nước . Khát chết đi được .
_Em xem ra có năng khiếu ấy nhỉ - Duy Khánh hỏi nó
_Nè , Thanh Phong em quá đáng lắm đó . Hét vào mặt chị nãy giờ ấy à – Nó không để ý Duy Khánh mà tính sổ tên Thanh Phong này cái đã
_Ơ , em xin lỗi . Tại hai người phá hoài , diễn đâu có ăn í . Cũng phải cho em ý kiến chứ - Thanh Phong cãi
_Hay lắm nhỉ - Nó nhéo eo Thanh Phong
_A … em biết rồi , được rồi . Ui đau quá buông ra giùm em
Nó đùa giỡn với Thanh Phong và cảm nhận rằng có một đôi mắt ác quỷ đang nhìn nó , đang căm thù nó . Nhưng … nó chờ điều đấy
Nó lại tiếp tục quay . Bối cảnh thứ hai là nó sẽ đi ra ngoài đường cũng với trang phục đấy (Thường trong phim ít có ai thay đồ) . Nó đi đến thư viện , dù đóng phim nhưng nó vẫn đi bộ đấy thôi . Trong thư viện nó đi dài dài các dãy , tìm một quyển sách gì đó . Cuối cùng cũng thấy , nó tìm sách 12 chòm sao teen . Nhưng sau đó lấy hoài lấy không ra . Có cái gì cứng cứng kẹt kẹt . Nhưng …
*Rầm*
Nó nắm chặt , giựt mạnh quá nên tên Duy Khánh ngã
_Cắt . Nè , hai người làm cái gì thế - Thanh Phong lại hét
_Tại anh ta yếu quá mà – Nó cãi
_Chị cũng biết mình sức khác người nên nương tay một chút chứ . Ơ
Nó nhìn với đôi mắt ác quỷ , tên Thanh Phong nếu muốn chết thì nói tiếp thử xem
_Chuẩn bị . Action
Nó nắm lấy sách mà sao kéo chẳng ra . Nên kéo mấy sách kia ra , nhìn phía đối diện . Và người bên đó là Duy Khánh .
_Là em à
Nhân lúc Duy Khánh lơ là nên nó giật cuốn sách . Đem ra ngồi đọc
_Em thường tới đây đọc sao – Duy Khánh nhìn nó , còn nó đọc sách chăm chú
Nhưng , nó cũng gật đầu một cái
_Em , đáng ghét thật – Duy Khánh nói
_Cắt cắt – Thanh Phong lại la
_Rồi , biết rồi .
Thế là Duy Khánh diễn lại
_Em , đáng yêu lắm
Nó ngạc nhiên với câu nói đó , ngước lên nhìn . Duy Khánh cười khì một cái . ( Ôi trời , đóng phim thật miễn cưỡng cho hai người này )
_Ok , chúng ta về
Oa , cuối cùng nó đã được giải thoát . Phóng xe nhanh nhanh về nhà .
Nó , về tới nhà nhưng lại phóng ra sau vườn , đem theo vài tấm ván lúc đi về ngang mua được . Búa , đinh , ván hình như đầy đủ rồi .
_Nhật Minh – Nó thấy Nhật Minh ở đây cũng hơi nhạc nhiên
_Cái gì thế - Nhật Minh hỏi
_Một số dụng cụ xây nhà
_Cho ai
_Thú nuôi
_Tôi phụ được chứ
_Uhm – Nó chìa phân nửa cho Nhật Minh cùng bản vẽ nhà
*Cộc*Cộc*Bốp*Binh*v..v..*
Các con động vật của nó chạy lại . Chúng chăm chú nhìn nhà mới
_Nhà nhỏ này cho con nào – Nhật Minh hỏi
_Sóc
Nó lấy cái căn nhà gỗ trang trí một chút . Rồi vẽ trước của là hình con sóc . Coi như là đánh dấu lãnh thổ . Trang trí xong , nó cần ngôi nhà nhỏ, trèo lên cây , đem theo búa đinh để đống cho nhà dính vào cành cây luôn . Đúng là vừa cầm vừa leo thì hơi khó khắn thật . Nó leo lên đấy , con sóc cũng nhảy lên luôn . Có lẽ bé sóc đang tò mò .
Sau một lúc làm dính được sàn nhà và cành cây , con sóc tự chui vào , ôm lấy đuôi rồi ngủ . Đáng yêu quá nên nó cười . Nó đứng dậy , cố gắng giữ thăng bằng trên cành cây . Nhưng có lẽ không ổn , hình như nó đang rơi
Nó nhắm mắt lại , chờ đến lúc xương nó bị chấn thương thử xem sao
Nhưng xem ra , không chờ được đâu . Vì Nhật Minh đang ôm tron nó trong vòng tay mình . Khoảng cách mặt hai đứa thật gần , nó nghe được tiếng tim của Nhật Minh .
_Cảm ơn – nó nói
Nhật Minh nhanh chóng thả nó xuống .
Nó chui vào phòng . Suy nghĩ một số thứ , suy nghĩ đến Duy Khánh đáng ghét và cái tên lạnh lùng này . Hai người đó luôn để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng nó . Nó gửi tin nhắn cho hai đứa là Ngọc Nhi và Gia Bảo với nội dung là : Gặp tại nhà xyz số xyz lúc 7h
6.30
_Mọi người giúp giùm mình – Nó nói với Gia Huy , Bảo My , Thanh Phong , Đức Anh , Hải Đăng , Nhật Minh , Duy Khánh
_Giúp gì – Đức Anh hỏi
_Phá người – Nó nói
_Phá ai – Bảo My thích thú
_Phá Ngọc Nhi và Gia Bảo – Nó cười
_Làm gì giờ - Hải Đăng
_Nhát ma
Cả bọn chụm đầu xì xầm bàn tán
7h . Ngọc Nhi và Gia Bảo tới chổ đó , chổ đó là một ngôi nhà hoang . Hai đứa gặp nhau
_Cậu cũng ở đây à – Gia Bảo ở
_Uhm
*Píp*Píp* - Tin nhắn đến
“Mình bận rồi , đến không được” – Tin nhắn của nó
*Rầm* - Cửa đóng lại
_A , cái gì vậy – Ngọc Nhi sợ
_Leo đường cửa sổ đi – Gia Bảo nắm tay Ngọc Nhi lôi đi
*Rầm*Rầm* - Đồng loạt các cửa sổ trong ngôi nhà hoang đóng lại
_Hức … - Ngọc Nhi ôm lấy Gia Bảo khóc thút thít
Ở bên ngoài
_Nè , có quá đáng không . Ngọc Nhi khóc kìa – Bảo My lo
_Không sao , có Gia Bảo mà
Quay lại cảnh trong nhà hoang . Gia Bảo đang ở cạnh Ngọc Nhi
_Không sao đâu . Nè ,ngồi xuống đi – Gia Bảo dìu
Nói thật ra , Gia Bảo sợ muốn chết . Nhưng vì có Ngọc Nhi nên cố tỏ ra anh hùng . Chứ tay chân đang run lẩy bẩy . Không biết sao cửa đóng mà Ngọc Nhi và Gia Bảo thấy lạnh ( nhờ máy lạnh đó ) . Tay Ngọc Nhi xoa xoa cơ thể , tạo lực ma sát cho ấm lên . Thấy vậy , Gia Bảo cởi áo ra đưa cho nhỏ
_Cậu mặc đi
_Thôi không cần đâu – Ngọc Nhi ái ngại từ chối
_Lạnh lắm đó , mặc đi – Gia Bảo choàng lên người nhỏ
Bây giờ lông gà Gia Bảo nổi lên đầy người , cậu ta cố tìm chuyện để nói quên đi cái lạnh
_Có khi nào trong này có ma không nhỉ -
Ôi , kiếm chuyện hay quá . Bây giờ Ngọc Nhi sợ muốn chết luôn . Cánh cửa kêu cọt kẹt , lại có tiếng cho sói hú nữa .
_Cho mình xin lỗi – Gia Bảo cười ngại – Mình lạnh quá , cho mượn cái lò sưởi 37 độ nhá
_Lò sưởi ở đâu – Ngọc Nhi thật ngốc
Bỗng Gia Bảo ôm lấy Ngọc Nhi . Một cảm giác ấm áp len lõi trong tim hai người bọn họ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.