Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh
Chương 9: Ngọn gió yêu thương
Mary Balogh
18/03/2015
Bọn nó ngồi trên đất, rồi vai kề vai lưng tựa lưng . Ngồi vòng tròn 5 đứa bên ngoài , 5 đứa ở trong tựa lưng với 5 đứa kia . Tụi nó ngồi thế để trò chuyện vời nhau một tí .
_Mọi người từng nghe về câu chuyện của bồ công anh chưa – Ngọc Nhi nói
_Cậu kể thử xem – Gia Bảo bảo nhỏ
_Thật ra cũng không hay gì lắm nhưng mình cũng muốn kể cho mọi người nghe . Ở một cánh đồng nọ có 3 người bạn là cô bé bồ công anh , bạn đất và gió . Gió đưa hạt bồ công anh đến với đất , đất ân cần chăm sóc bồ công anh từng ngày . Bồ công anh lớn lên , chơi đùa với đất và gió . Bồ công anh thích gió , khi gió xuất hiện thì luôn ngước nhìn . Bồ công anh nào ngờ đất đã thích bồ công anh , đã thích từ rất lâu rồi . Đất cứ im như thế , lặng nhìn bồ công anh nhìn ai đó rồi lại đau , đau lắm ! Rồi có một ngày , gió mang bồ công anh đi , đi ra khỏi cuộc đời của đất . Liệu bồ công anh có hạnh phúc với sự lựa chọn của mình . Bởi vậy nếu các cậu có thích ai thì hãy nên nói ra . Chứ không thì có ngày cũng bị cướp mất . Nhớ nhá
_Nhìn lại mình đi . Nói người ta – Nó nói Ngọc Nhi . Rõ là cô cũng thích một người mà có nói ra đâu
Có bong bóng bay cùng múa với cánh hoa Bồ công anh . Nhưng đó là bong bóng xà phòng . Từ đâu ra mà đẹp thế
Bảo My , Ngọc Nhi và nó khẻ đưa một ngón tay lên chạm vào bong bóng . *Póc* , chúng vỡ ra , đẹp lắm . Bọn nó nhìn lại , thì ra là do Gia Bảo thổi . Bạn ấy quả thật là trẻ con , nhưng bọn nó thích thế . Thật ra kế bên Gia Bảo là cả chục hộp chứa nước xà phòng . Mọi người nhào vào chụp lấy một cái . Đứng dậy , thổi bong bóng xà phòng . Các bạn nam chúng ta thổi còn những bạn nữa chạy nhảy , xoay vòng , chơi đừa với bong bóng xà phòng , bồ công anh và các bạn động vật đáng yêu . Còn Thanh Phong đặc biệt không làm mấy cái này mà là đang chụp hình mọi người . Mọi thứ đều rất hoàn hảo
Bây giờ Bảo My lôi ra cái guitar , khẽ dùng tay chơi vài nốt . Cả bọn nhiều chuyện xúm lại quanh nhỏ .
_Cô biết chơi guitar à – Thanh Phong hỏi
_Biết chút chút – Bảo My nói
Bảo My bắt đầu đàn , Ngọc Nhi hát
~~~Chẳng có yêu thương nào không phai nhòa.
Chỉ có những yêu thương được trân trọng.
Sẽ ở lại trong tim dẫu có lìa xa nhau.
Thì tình yêu đó đã chân thành.
Nhiều người vẫn cô đơn đâu phải chỉ riêng mình.
Vì hạnh phúc to lớn đâu để dành riêng mình.
Phải cùng vượt qua bao nhiêu tháng ngày cay đắng.
Rồi hạnh phúc tình yêu sẽ đến.
Cho nhau một niềm tin rất khó !
Ai cũng ngại ngùng ai cũng đắn đo.
Đến khi đã vụt mất những tháng ngày xanh kia, mới đau lòng...
Ai ai cũng phải có, ai ai cũng phải từng mơ.
Một niềm hạnh phúc riêng cho con tim biết hy vọng !
Và ai ai cũng phải nhớ, ai ai cũng phải từng trông mong .
Một hình bóng nào đó trong lòng.
Ai mang tình yêu đến, ai mang nụ cười cho tôi ?
Dù đường dài vẫn đi bên cô đơn bấy lâu rồi.
Nhưng trong tôi vẫn hy vọng !
Niềm hạnh phúc cho tôi sẽ mau đến.
Thấy nhỏ hát hay nên mọi người ngất ngây . Thật sự ai ở đây cũng là người tài năng cả .
Nắng chiều mồ hôi làm cả bọn thấy mệt . Cả bọn con trai lăn ra đấy mà ngủ . Còn nó , Ngọc Nhi và Bảo My đang thức sờ sờ đấy .
_Cái bọn heo này , ngủ mê ngủ mệt – Bảo My hơi có ác cảm với con trai nhờ Thanh Phong ấy – Hay là …
_Chọc bọn này một trận chứ nhỉ - Nó tiếp lời và lôi trong balô một hộp bút lông màu đen .(chẳng biết là nó có sở thích vẽ hay không mà thích bút thế)
Nó là đứa chia : Bảo My sẽ vẽ Thanh Phong và Đức Anh , Ngọc Nhi vẽ Gia Huy và Gia Bảo ( Ngọc Nhi thật ra không muốn vẽ lên gương mặt xinh đẹp của Gia Bảo đâu) còn lại là của nó vẽ
_Mấy cái mặt xinh xinh này vẽ là đẹp kinh lắm nhở - Bảo My cười thích thú
_Tớ chẳng biết ghi cái gì cả - Ngọc Nhi lúng túng
_Vẽ ô đánh cờ carô cũng được – Nó nói
Ôi mấy cái mặt xinh đẹp của bọn này , đang bị hủy hoại nhan sắc nhờ bọn nó . Nhớ là đừng có ngu mà ngủ trước bọn này . Trong lúc Ngọc Nhi đang vẽ lên Gia Bảo , Bảo My vẽ tùm lum kín mặt Thanh Phong , nó vẽ lên mặt Nhật Minh thì
_Á…
_Á…
_Á…
*Cốp*Cốp*Cốp*
Bỗng nhiên tất cả bọn hắn tỉnh dậy và tự dưng lại ngồi . Mở mắt ra đầu tiên thấy là bọn nó , hai cái trán đụng nhau . Ui đau quá
_Các cô làm gì vậy – Nhật Minh hỏi , tay xoa trán
Bọn hắn nhìn nhau , phát hoảng
_A…a…a…
Xin lỗi , tại sáng bận quá nên không ghi được
_Ôi trời , cái mặt của cậu kìa – Gia Huy kêu mọi người
Lập tức bọn hắn móc iphone ra soi gương
_A…a…a… - Đồng thanh la
_Ôi , cái mặt đẹp trai của mình – Thanh Phong đang tự sướng
_Ọe , đẹp phát gớm . Thế nên bọn tôi mới trang điểm cho đẹp một tí – Bảo My nói
_Đáng ghét . Nhỏ chết tiệt – Thanh Phong mắng Bảo My
Cả bọn hắn đến một hồ nước giữa cánh đồng , rửa cho cái mặt trắng sáng như ômô . Nó đúng một nơi , trước mắt là một cái vực sâu khoảng vài mét tí . Nó nhắm mắt lại , tận hưởng cơn gió lùa vào mặt . Trong khi đó , có một cuộc cãi lộn nhẹ của Hải Đăng và Duy Khánh . Hải Đăng vừa nhá cú đấm một cái là Duy Khánh chạy mất dép . Nhưng … Duy Khánh đang đâm vào nó . Trượt chân – nó té , Duy Khánh nắm lấy nó nhưng rồi cả hai lại cùng ngã .
Chổ này dốc , dốc lắm . Duy Khánh ôm lấy người nó , cố bảo vệ nó , hai người cùng lăn lăn lăn . Xoay vòng từng vòng , cả hai bắt đầu thấy chóng mặt , Duy Khánh ôm chặt lấy nó hơn . Đột nhiên , nó thấy ấm áp lạ thường . Cuối cùng cũng tới được chổ bằng bằng , hai đứa được ngừng lại . Hiện tại , nó đang nằm trên người Duy Khánh .
_Tên chết tiệt này , anh bị gì mà va vào tôi thế - Nó đấm hắn , hai tay chống lên người Duy Khánh để đứng lên nhưng – Ây ya đau quá
Duy Khánh đứng dậy , đỡ nó lên .
_Em có sao không – Duy Khánh hỏi
_Nhìn chân đi rồi biết – Nó chỉ chân mình
Ở trên có giọng vọng xuống
_Nè , hai đứa có chuyện gì không – Hải Đăng nói
_Không sao đâu , chúng tôi tự lên được – Duy Khánh vọng lên
_Lên cái gì mà lên , chân sưng tấy lên sao leo lên được – Nó mắng
_Leo lên đây anh cõng cho – Duy Khánh khom người xuống
_Không – Nó bướng
_Lên này , anh cõng lên đó – Nói rồi Duy Khánh lôi nó lên lưng mà cõng
Con đường dốc đâu phải dễ leo đến thế . Duy Khánh bám vào cỏ , vào rễ cây . Tìm một lối chắn chắn để đi lên , vì sự an toàn của nó . Mồ hôi của Duy Khánh bắt đầu rơi ít
_Em ăn gì mà mập thế - Duy Khánh hỏi nó
_Ăn gì kệ tôi . Mập thế thì thả tôi xuống đi – Nó vùng vẫy
_Thôi nào , em ngồi im
Nó nhẹ nhàng lấy tay lau mồ hôi trên trán Duy Khánh
Cuối cùng 3 phút ròng rã (may là Duy Khánh biết võ chút chút nên cũng đỡ) Duy Khánh đã đưa nó lên được rồi
_Cậu có sao không thế - Cả bọn nhìn nó
_Chân hơi đau và sưng tí thôi –Nó nói
_Bọn mình về ấy nhỉ - Ngọc Nhi nói
_Uhm , bọn mình cũng về - Đức Anh nói
Hải Đăng dìu nó lên xe .
_Em ổn chứ - Hải Đăng hỏi
_Ổn – Nó nói ngắn gọn – Đức Anh chở hai người họ cẩn thận
_Ok . Biết rồi – Đức Anh nói , phóng xe chở Ngọc Nhi và Bảo My về nhà
Ở nhà . Hải Đăng tiếp tục dìu nó , dìu nó lên phòng . Nhật Minh đưa cho Hải Đăng một chai thuốc .
_Tự làm được rồi – Nó giật lấy
Nó đổ thuốc vào lòng bàn tay mình , xoa xoa , bóp bóp cái chân . Có lẽ thuốc thấm , nó thấy đỡ hơn một chút . Lòng thầm chửi. rủa tên Duy Khánh đáng ghét
Đêm đến , nó nằm trong phòng suy nghĩ những chuyện đã xảy ra . Ngọc Nhi là một cô bé hiền lành , nhút nhát và đặc biệt rất thích Gia Bảo . Nếu hai đứa thật sự thích nhau thì tốt . Nó biết chắc chắn sau này hai đứa cũng thích nhau thôi . Nó có tài tiên đoán chuẩn sát . Còn Bảo My và Thanh Phong , thú vị lắm chứ . Hai đứa lúc nào gặp cũng mắng nhau , nhưng thật ra trong lòng hai đứa có nhau không ??? Còn chuyện của nó . Nó đã có hai khoảnh khắc ghi nhớ trong ngày hôm nay . Cái lần đầu là do lúc Nhật Minh mở mắt nhìn nó , nó lúc đó đang cúi xuống , mặt rất gần nhau . Rồi Nhật Minh đập đầu vào đầu nó . Ôi đau điếng . Cái lần thứ hai là do Duy Khánh cả . Lúc Duy Khánh ôm lấy người bảo vệ nó , lúc Duy Khánh cõng nó lên dốc . Tất cả đều làm cho nó ghi nhớ
Liệu trong đêm hôm nay , còn có ai mất ngủ không . Duy Khánh ? Nhật Minh ? Gia Bảo ? Ngọc Nhi ? Bảo My ? Thanh Phong ? Có ai thức đêm không
_Mọi người từng nghe về câu chuyện của bồ công anh chưa – Ngọc Nhi nói
_Cậu kể thử xem – Gia Bảo bảo nhỏ
_Thật ra cũng không hay gì lắm nhưng mình cũng muốn kể cho mọi người nghe . Ở một cánh đồng nọ có 3 người bạn là cô bé bồ công anh , bạn đất và gió . Gió đưa hạt bồ công anh đến với đất , đất ân cần chăm sóc bồ công anh từng ngày . Bồ công anh lớn lên , chơi đùa với đất và gió . Bồ công anh thích gió , khi gió xuất hiện thì luôn ngước nhìn . Bồ công anh nào ngờ đất đã thích bồ công anh , đã thích từ rất lâu rồi . Đất cứ im như thế , lặng nhìn bồ công anh nhìn ai đó rồi lại đau , đau lắm ! Rồi có một ngày , gió mang bồ công anh đi , đi ra khỏi cuộc đời của đất . Liệu bồ công anh có hạnh phúc với sự lựa chọn của mình . Bởi vậy nếu các cậu có thích ai thì hãy nên nói ra . Chứ không thì có ngày cũng bị cướp mất . Nhớ nhá
_Nhìn lại mình đi . Nói người ta – Nó nói Ngọc Nhi . Rõ là cô cũng thích một người mà có nói ra đâu
Có bong bóng bay cùng múa với cánh hoa Bồ công anh . Nhưng đó là bong bóng xà phòng . Từ đâu ra mà đẹp thế
Bảo My , Ngọc Nhi và nó khẻ đưa một ngón tay lên chạm vào bong bóng . *Póc* , chúng vỡ ra , đẹp lắm . Bọn nó nhìn lại , thì ra là do Gia Bảo thổi . Bạn ấy quả thật là trẻ con , nhưng bọn nó thích thế . Thật ra kế bên Gia Bảo là cả chục hộp chứa nước xà phòng . Mọi người nhào vào chụp lấy một cái . Đứng dậy , thổi bong bóng xà phòng . Các bạn nam chúng ta thổi còn những bạn nữa chạy nhảy , xoay vòng , chơi đừa với bong bóng xà phòng , bồ công anh và các bạn động vật đáng yêu . Còn Thanh Phong đặc biệt không làm mấy cái này mà là đang chụp hình mọi người . Mọi thứ đều rất hoàn hảo
Bây giờ Bảo My lôi ra cái guitar , khẽ dùng tay chơi vài nốt . Cả bọn nhiều chuyện xúm lại quanh nhỏ .
_Cô biết chơi guitar à – Thanh Phong hỏi
_Biết chút chút – Bảo My nói
Bảo My bắt đầu đàn , Ngọc Nhi hát
~~~Chẳng có yêu thương nào không phai nhòa.
Chỉ có những yêu thương được trân trọng.
Sẽ ở lại trong tim dẫu có lìa xa nhau.
Thì tình yêu đó đã chân thành.
Nhiều người vẫn cô đơn đâu phải chỉ riêng mình.
Vì hạnh phúc to lớn đâu để dành riêng mình.
Phải cùng vượt qua bao nhiêu tháng ngày cay đắng.
Rồi hạnh phúc tình yêu sẽ đến.
Cho nhau một niềm tin rất khó !
Ai cũng ngại ngùng ai cũng đắn đo.
Đến khi đã vụt mất những tháng ngày xanh kia, mới đau lòng...
Ai ai cũng phải có, ai ai cũng phải từng mơ.
Một niềm hạnh phúc riêng cho con tim biết hy vọng !
Và ai ai cũng phải nhớ, ai ai cũng phải từng trông mong .
Một hình bóng nào đó trong lòng.
Ai mang tình yêu đến, ai mang nụ cười cho tôi ?
Dù đường dài vẫn đi bên cô đơn bấy lâu rồi.
Nhưng trong tôi vẫn hy vọng !
Niềm hạnh phúc cho tôi sẽ mau đến.
Thấy nhỏ hát hay nên mọi người ngất ngây . Thật sự ai ở đây cũng là người tài năng cả .
Nắng chiều mồ hôi làm cả bọn thấy mệt . Cả bọn con trai lăn ra đấy mà ngủ . Còn nó , Ngọc Nhi và Bảo My đang thức sờ sờ đấy .
_Cái bọn heo này , ngủ mê ngủ mệt – Bảo My hơi có ác cảm với con trai nhờ Thanh Phong ấy – Hay là …
_Chọc bọn này một trận chứ nhỉ - Nó tiếp lời và lôi trong balô một hộp bút lông màu đen .(chẳng biết là nó có sở thích vẽ hay không mà thích bút thế)
Nó là đứa chia : Bảo My sẽ vẽ Thanh Phong và Đức Anh , Ngọc Nhi vẽ Gia Huy và Gia Bảo ( Ngọc Nhi thật ra không muốn vẽ lên gương mặt xinh đẹp của Gia Bảo đâu) còn lại là của nó vẽ
_Mấy cái mặt xinh xinh này vẽ là đẹp kinh lắm nhở - Bảo My cười thích thú
_Tớ chẳng biết ghi cái gì cả - Ngọc Nhi lúng túng
_Vẽ ô đánh cờ carô cũng được – Nó nói
Ôi mấy cái mặt xinh đẹp của bọn này , đang bị hủy hoại nhan sắc nhờ bọn nó . Nhớ là đừng có ngu mà ngủ trước bọn này . Trong lúc Ngọc Nhi đang vẽ lên Gia Bảo , Bảo My vẽ tùm lum kín mặt Thanh Phong , nó vẽ lên mặt Nhật Minh thì
_Á…
_Á…
_Á…
*Cốp*Cốp*Cốp*
Bỗng nhiên tất cả bọn hắn tỉnh dậy và tự dưng lại ngồi . Mở mắt ra đầu tiên thấy là bọn nó , hai cái trán đụng nhau . Ui đau quá
_Các cô làm gì vậy – Nhật Minh hỏi , tay xoa trán
Bọn hắn nhìn nhau , phát hoảng
_A…a…a…
Xin lỗi , tại sáng bận quá nên không ghi được
_Ôi trời , cái mặt của cậu kìa – Gia Huy kêu mọi người
Lập tức bọn hắn móc iphone ra soi gương
_A…a…a… - Đồng thanh la
_Ôi , cái mặt đẹp trai của mình – Thanh Phong đang tự sướng
_Ọe , đẹp phát gớm . Thế nên bọn tôi mới trang điểm cho đẹp một tí – Bảo My nói
_Đáng ghét . Nhỏ chết tiệt – Thanh Phong mắng Bảo My
Cả bọn hắn đến một hồ nước giữa cánh đồng , rửa cho cái mặt trắng sáng như ômô . Nó đúng một nơi , trước mắt là một cái vực sâu khoảng vài mét tí . Nó nhắm mắt lại , tận hưởng cơn gió lùa vào mặt . Trong khi đó , có một cuộc cãi lộn nhẹ của Hải Đăng và Duy Khánh . Hải Đăng vừa nhá cú đấm một cái là Duy Khánh chạy mất dép . Nhưng … Duy Khánh đang đâm vào nó . Trượt chân – nó té , Duy Khánh nắm lấy nó nhưng rồi cả hai lại cùng ngã .
Chổ này dốc , dốc lắm . Duy Khánh ôm lấy người nó , cố bảo vệ nó , hai người cùng lăn lăn lăn . Xoay vòng từng vòng , cả hai bắt đầu thấy chóng mặt , Duy Khánh ôm chặt lấy nó hơn . Đột nhiên , nó thấy ấm áp lạ thường . Cuối cùng cũng tới được chổ bằng bằng , hai đứa được ngừng lại . Hiện tại , nó đang nằm trên người Duy Khánh .
_Tên chết tiệt này , anh bị gì mà va vào tôi thế - Nó đấm hắn , hai tay chống lên người Duy Khánh để đứng lên nhưng – Ây ya đau quá
Duy Khánh đứng dậy , đỡ nó lên .
_Em có sao không – Duy Khánh hỏi
_Nhìn chân đi rồi biết – Nó chỉ chân mình
Ở trên có giọng vọng xuống
_Nè , hai đứa có chuyện gì không – Hải Đăng nói
_Không sao đâu , chúng tôi tự lên được – Duy Khánh vọng lên
_Lên cái gì mà lên , chân sưng tấy lên sao leo lên được – Nó mắng
_Leo lên đây anh cõng cho – Duy Khánh khom người xuống
_Không – Nó bướng
_Lên này , anh cõng lên đó – Nói rồi Duy Khánh lôi nó lên lưng mà cõng
Con đường dốc đâu phải dễ leo đến thế . Duy Khánh bám vào cỏ , vào rễ cây . Tìm một lối chắn chắn để đi lên , vì sự an toàn của nó . Mồ hôi của Duy Khánh bắt đầu rơi ít
_Em ăn gì mà mập thế - Duy Khánh hỏi nó
_Ăn gì kệ tôi . Mập thế thì thả tôi xuống đi – Nó vùng vẫy
_Thôi nào , em ngồi im
Nó nhẹ nhàng lấy tay lau mồ hôi trên trán Duy Khánh
Cuối cùng 3 phút ròng rã (may là Duy Khánh biết võ chút chút nên cũng đỡ) Duy Khánh đã đưa nó lên được rồi
_Cậu có sao không thế - Cả bọn nhìn nó
_Chân hơi đau và sưng tí thôi –Nó nói
_Bọn mình về ấy nhỉ - Ngọc Nhi nói
_Uhm , bọn mình cũng về - Đức Anh nói
Hải Đăng dìu nó lên xe .
_Em ổn chứ - Hải Đăng hỏi
_Ổn – Nó nói ngắn gọn – Đức Anh chở hai người họ cẩn thận
_Ok . Biết rồi – Đức Anh nói , phóng xe chở Ngọc Nhi và Bảo My về nhà
Ở nhà . Hải Đăng tiếp tục dìu nó , dìu nó lên phòng . Nhật Minh đưa cho Hải Đăng một chai thuốc .
_Tự làm được rồi – Nó giật lấy
Nó đổ thuốc vào lòng bàn tay mình , xoa xoa , bóp bóp cái chân . Có lẽ thuốc thấm , nó thấy đỡ hơn một chút . Lòng thầm chửi. rủa tên Duy Khánh đáng ghét
Đêm đến , nó nằm trong phòng suy nghĩ những chuyện đã xảy ra . Ngọc Nhi là một cô bé hiền lành , nhút nhát và đặc biệt rất thích Gia Bảo . Nếu hai đứa thật sự thích nhau thì tốt . Nó biết chắc chắn sau này hai đứa cũng thích nhau thôi . Nó có tài tiên đoán chuẩn sát . Còn Bảo My và Thanh Phong , thú vị lắm chứ . Hai đứa lúc nào gặp cũng mắng nhau , nhưng thật ra trong lòng hai đứa có nhau không ??? Còn chuyện của nó . Nó đã có hai khoảnh khắc ghi nhớ trong ngày hôm nay . Cái lần đầu là do lúc Nhật Minh mở mắt nhìn nó , nó lúc đó đang cúi xuống , mặt rất gần nhau . Rồi Nhật Minh đập đầu vào đầu nó . Ôi đau điếng . Cái lần thứ hai là do Duy Khánh cả . Lúc Duy Khánh ôm lấy người bảo vệ nó , lúc Duy Khánh cõng nó lên dốc . Tất cả đều làm cho nó ghi nhớ
Liệu trong đêm hôm nay , còn có ai mất ngủ không . Duy Khánh ? Nhật Minh ? Gia Bảo ? Ngọc Nhi ? Bảo My ? Thanh Phong ? Có ai thức đêm không
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.