Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh

Chương 28: Nguy hiểm nhẹ

Mary Balogh

18/03/2015

Một ngày nào đó, ở căn teen trong trường bọn nó đang bước vào trong. Một bàn chân đưa ra khiến cho Anh Thư bị ngã. Một nụ cười đắc chí từ Kiều Diễm

_Hahaha…- Những nụ cười man rợ từ Kim Chi và Lâm Như

_Cô…cô…- Anh Thư chỉ vào Kiều Diễm – Sao cô lại gạt chân tôi

_Tôi? Có sao? Với hạng người như cô thì xứng đáng để tôi làm vậy hay sao – Kiều Diễm nói

_Cô nói hay lắm. Hạng người như tôi không xứng đáng vậy cô là người xứng đáng đấy. Cô có biết tôi là…Ưm…ưm – Anh Thư đang nói, nói quá trớn nên nó đã nhanh chóng che miệng lại

_Nè…câm đi – Nó nói

Hải Đăng nhìn nó, nhìn Anh Thư mà thắc mắc (???). Nó lôi Anh Thư vào ngồi nhưng mà có vẻ như Anh Thư vẫn còn ấm ức

_Sao em không cho chị - Anh Thư muốn xả nó nhanh chóng bị nó cho một cái bánh vào miệng

_Ăn đi, nói nhiều – Nó bảo Anh Thư, sau đó Anh Thư nhai nhồm nhoàm

Nó và mọi người nhanh chóng ăn uống. Một thoáng, nó thấy Kiều Diễm đi ngang qua nó. Một ý nghĩa thoáng qua, một nụ cười thầm trong lòng nó.

*Rầm* - Bây giờ là đến lượt Kiều Diễm bị ngã. Nhưng vì đồng phục là váy với lại còn cắt ngắn lên nên khi cô ta bị té thì lộ hàng (oh my chúa) và lớn lần này, cô ta đã nhận được tiếng cười của mọi người trong căn teen

Nhục , một nỗi nhục quá lớn khiến bọn Kiều Diễm, Kim Chi, Lâm Như, Thanh Thủy, Thanh Thúy chuyển sang õng ẹo với bọn hắn

_Anh à ~ bọn họ ăn hiếp em kìa – Kiều Diễm

_Anh à ~ - Tiếng của mấy nhỏ còn lại, chúng vừa nói vừa ôm cứng ngắt bọn hắn

_Này xích ra coi – Hải Đăng bảo Kiều Diễm

_Đi ra. Mau – Tiếng Duy Khánh đuổi Kim Chi

_BIẾN – Nhật Minh nhấn mạnh lời nói và sát khí âm vực cực lạnh khiến cho Lâm Như phải sợ hãi đến run rẩy

Nó ngồi bàn kế bên dửng dưng như không có gì quan trọng và liên quan đến cuộc sống của nó vậy. Nhưng mà nó cũng thốt lên một câu

_Những con thú bị bỏ rơi thật tội nghiệp

Hình như câu nói của nó đã động đến máu điên của Lâm Như (Chị ơi coi chừng bị cắn kìa) . Lâm Như đi đến trước mặt nó mà mắt như nổi lữa. Nó cũng đứng lên

*Chát* -Lâm Như tát vào mặt nó, mặt nó hơi đỏ. Nó biết là nó bị tát nhưng mà nó vẫn đứng yên

_Hạng người như mày không xứng đáng để lên tiếng đâu

_Cô xứng sao – Nó nói

Hải Đăng, Duy Khánh, Nhật Minh, Gia Bảo, Gia Huy, Anh Thư, Ngọc Nhi, Bảo My đứng lên định giúp nó thì bị nó hét một cái rồi đứng hình luôn

_Đứng yên

_Nhưng mà…- Anh Thư nói

_Câm- Mọi người lại bắt nó hét một lần nữa, lạnh chẳng kém Nhật Minh

_Con nhỏ như mày có quyền sai khiến anh ấy hay sao – Lâm Như giơ tay định tát nó lần nữa



Nó lấy tay nắm chặt cổ tay Lâm Như, siết thật chặt đến đỏ tấy lên. Từ trong bàn tay phải của nó xuất hiện một vật sáng lấp lánh và sắt bén. Đó chính là một con dao. Nó từ từ giơ con dao lên khiến cho Lâm Như có một nỗi sợ hãi dân trào

_Mày…mày…mày muốn làm gì – Lâm Như nhìn ra phía sau, nhờ sự trợ giúp của mấy nhỏ kia nhưng cái bọn kia chỉ là một lũ hèn nên không dám lại gần

_Cô…một cái tát là quá đủ. Và bây giờ là trả giá – Nó đưa con dao lại gần mặt Kiều Như, hình như ở trong căn nhà Devil nên bây giờ nó đã lây nhiễm tà ác

*Tách*Tách*Tách* - Nó lấy dao rọc dài nhưng không sâu bởi vì nó muốn để dành lần sau (À, thì ra là còn lần sau)

Mọi người nhìn nó thấy kinh hãi, bọn người của nó và hắn nhìn đến bất ngờ, Kiều Diễm, Kim Chi, Lâm Như và bọn người xấu nhìn sợ toát cả mồ hôi

_Cô..cô..- Lâm Như nói trong tức tưởi

“Không ngờ nhỏ này ghê thiệt à”- Một người nào đó

_Có một thứ cô không biết. Đó là máu là thứ đẹp đẽ nhất và cái chết là một sự giải thoát. Nếm trải nó rất nhẹ nhàng, không đau đớn. Cô có muốn thử lại lần nữa không – Nó nhìn Lâm Như, nở một nụ cười ác quỷ

_Cô…cô…cô là một con quỷ - Lâm Như nhìn nó nói rồi chạy biến, cả bọn kia cũng mất tiêu

Nó lấy trong túi áo ra một chiếc khăn trắng, lau chùi hết những vết máu dơ bẩn trên tay. Sau đó nó trở về bàn ăn một cách tự nhiên khiến bọn hắn và bạn nó ngạc nhiên sốc lắm luôn

_Hai anh em các người đúng là ác giống nhau ấy nhỉ - Duy Khánh nhìn Hải Đăng

_Đúng là em ấy bị lây nhiễm chỉ số tà ác của mấy người rồi. Ơ… - Hải Đăng đang nói bỗng cảm thấy lạnh nơi sống lưng sau khi quay lại nhìn thì thấy đôi mắt lạnh giá của nó

_Nè, tên kia. Sao mà nhiều chuyện quá vậy, muốn chết không – Nó chửi. nó mắng Duy Khánh

_Đúng rồi đấy. Giết nó đi – Nhật Minh vừa ăn, vừa nói như đổ dầu vào lửa

_Này thằng kia, nói cái gì vậy – Duy Khánh chỉa cái nỉa vào mặt Nhật Minh

_Để một thằng điên sống thì chật đất quá - Nhật Minh nói tiếp

Cuộc sống đầy chửi. lộn diễn ra ngày qua ngày. Thế rồi đến một ngày nào đó nguy hiểm cũng tự mò đến. Một ngày đi học diễn ra, một lá thư kì lạ xuất hiện. Lá thư ấy hẹn nó, Anh Thư, Bảo My, Ngọc Nhi sau khi học xong ra sân sau trường gặp mặt. Nó nhìn thấy, biết nguy hiểm sẽ tới nhưng sao nó vẫn lao đầu vào. Nó không cần biết sống chết như thế nào, chỉ cần là làm nó hứng thú thì nó sẽ đến. Điều nó muốn biết là bọn kia sẽ làm gì bọn nó đây. Nó sẽ trả thù gấp trăm lần gấp ngàn lần

_Ai tìm mình vậy nhỉ - Ngọc Nhi ngó tìm xung quanh (ngu quá chị ơi)

_Họ không tới rồi thì về đi – Bảo My thúc giục

_Đúng rồi đó, về đi. Chị đói rồi – Anh Thư xoa bụng đói meo

_Đứng lại đó, ai cho các người đi – Một vài giọng nói cất lên ngăn chặn sự bỏ trồn của bọn nó

_Thì ra là người quen – Bảo My nhìn bọn họ mà nói

Trước mặt bọn nó là tụ tập đông đủ Kiều Diễm, Thanh Thủy, Thanh Thúy, Kim Chi, Lâm Như. Nhưng không chỉ có bọn này mà còn cả tốp khoảng 50 nữ sinh cầm gậy theo nữa. Bảo My nhìn thấy bắt đầu tỏ ý nghi ngờ (còn nó biết trước luôn rồi)

_Mấy cô…mấy cô muốn làm gì – Bảo My chống nạnh nói

_Mấy em, xông lên đánh bắt nó cho chị - Kiều Diễm ra lệnh

(Chị Kiều Diễm à, chị thích anh Hải Đăng mà sao kiếm chuyện với nó không vậy. Người ta là anh em mà, đi kiếm chuyện với Anh Thư đi ^^ )

Bảo My xông vào đánh còn Ngọc Nhi và Anh Thư thì kiếm lùm cây mà trốn. Nó cảm thấy Bảo My đánh không lại nên quyết định xông pha ra trận. Nó đánh đánh đánh vào bụng, mặt, tay chân mọi nơi nó đều đánh túi bụi hết. Bây giờ bọn nữ sinh bên kia cũng chỉ còn khoảng dưới 5 đứa. Kiều Diễm thấy thất thế bèn lấy kế cuối cùng



_Bọn bây, đem hai nhỏ kia ra đây

Sau lời của Kiều Diễm là bọn đàn em lôi Ngọc Nhi và Anh Thư ra

_Hai cậu có trốn cũng không cẩn thận được – Bảo My mắng hai nhỏ

_Tại mình…

_Tụi bây câm miệng cho tao. Nếu hai đứa mày muốn nó sống thì ngoan ngoãn chịu trói đi – Kim Chi cắt lời

_Muốn trói thì trói – Nó lên tiếng

Sau lời nói của nó thì Thanh Thủy kêu người trói và vận chuyện nó đến một nơi. Nơi đó là một căn nhà hoang trong thành phố, nơi này suýt chạm rừng. Bọn họ thẩy bọn nó vào nhà hoang, trói tay trói chân thật chặt. Chia nó, Anh Thư, Ngọc Nhi, Bảo My thành một đường thẳng với khoảng cách cũng không gần

_Cái giá mà mấy lần trước tụi bây đã hỗn xược với bọn tao (cụ thể là bị mắng, bị tạt nước, bị cháy tóc, bị rạch mặt thôi mà, có gì ghê gớm mà trả thù)

Cả bọn kia mỗi đứa cầm lấy một cái roi, chia ra mà quất vào bọn nó. Kiều Diễm đánh Anh Thư, Kim Chi và Lâm Như đánh nó, Thanh Thủy Thanh Thúy đánh Ngọc Nhi và một thằng con trai lạ mặt khác đánh Bảo My

*Chát*Chát* - Từng roi như xẻ thịt vào bọn nó vậy, Bảo My, Ngọc Nhi và Anh Thư chỉ mím môi để không khóc. Không trở nên yếu đuối trước bọn này

Nó khi đang bị trói cố gắng dùng tay nhấn vào mặt kim cương trong chiếc nhẫn của mình. Giọng nó nói, nói thật nhỏ

_Các anh, các anh đang ở đâu vậy

Ở một nơi nào đó, có một vài người hốt hoảng vì tường gặp ma

_Hải Băng. Là em, em đang ở đâu. Tại sao bọn ăn không thấy mọi người

_Em ở đâu – Duy Khánh hỏi

<Đừng có ngó. Mau đi đến căn nhà hoang cạnh bìa rừng đi>

_Nó ở đâu. Nè nè – Hải Đăng gọi nó mà không biết đang nói chuyện với nó bắng cách nào

Nó gắn thiết bị nghe ở đôi bông tai. Còn bên phía Hải Đăng không biết nó gắn cái gì mà gắn ở đâu nữa. Giọng nó phát lên rất dễ gây cảm giác sợ ma cho người nghe lắm

Ở nơi nó bị nhốt, sau khi bị đòn roi xong sau đó nó lại còn bị tạt nước nữa. Đau. Thân thể bọn nó đau, đau như cắt

_Cảm giác thế nào – Kiều Diễm nhìn bọn nó mà nói

_Được lắm. Cô khá lắm – Bảo My nhìn bọn chúng mà nói – Đúng là chó giỏi sủa người

*Chát* - Bảo My nhận được một cái tát như trời giáng

_Trong trường này chỉ có khoảng 10 hotboy nổi tiếng gây sóng gây gió. Thế mà bọn bây, bốn đứa bây lại tiếp cận 7 chàng hoàng tử ấy. Nhất là mày – Kiều Diễm chỉ nó – Mày là một con quỷ, mày lại dụ dỗ anh của tao (là Phan Thành đó). Bọn bây là hồ ly tinh tái thế

_Hồ ly tinh. Hồ ly tinh thì sao bằng cô. Ai là người đã dùng mọi thủ đoạn để loại bỏ chúng tôi – Nó nhìn cả cái bọn kia – Chính là các cô. Các cô đã hãm hại chúng tôi. Các cô đã cố ý làm rớt cái chậu để hại Bảo My, cô đã xô ngã Ngọc Nhi ở bậc thang, cô đã cho nhện vào ngăn bàn Anh Thư và cô đã cho những miếng thủy tinh vào trong giày tôi. Đúng không

_Mày hay lắm, tài lắm. Việt à, Bảo My là món quà của ngươi. Tùy ý làm gì làm. Còn cô – Lâm Như chỉ nó – Tao sẽ cho mày thấy người thân bị làm nhục

_Không…không thể… - Bảo My giọng ngập ngừng nói

Bây giờ là đêm 30. Chúc các bạn đón giao thừa và có một năm mới vui vẻ. Hôm nay t/g khuyến mãi cháp nhiều lắm ấy

ác>

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook