Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh
Chương 29: Chân tình
Mary Balogh
18/03/2015
Chàng trai tên Việt ấy càng lúc càng lại gần Bảo My và đang rõ dãi. Bảo My lần này cảm thấy sợ, rất sợ. Bỗng nhiên hiện giờ trong tâm trí Bảo My xuất hiện hình bóng Thanh Phong và khiến cho những giọt nước mắt rơi xuống. Miệng Bảo My gọi thầm cái tên ấy
“Tới giờ phút nguy hiểm thì ra Bảo My mới biết được tình cảm của mình” – Lòng nó thầm suy nghĩ (Vậy sao cô không nghĩ tới ai đó)
_Bảo My… - Ngọc Nhi và Anh Thư gọi tên nhỏ, cố bảo vệ nhỏ nhưng hình như không có sức
Tên Việt kia cuối xuống chiếm lĩnh môi Bảo My. Bảo My mím chặt môi và cho đến khi gần như không thể ngăn cản thì Bảo My liền cắn vào môi tên Việt. Môi tên đó bị chảy máu thì rời môi Bảo My ra
_Con nhỏ này
*Phụt* - Bảo My nhổ hết nước bọt, phun vào mặt tên đó
_Hạng người như anh. Tôi cấm anh đụng vào người tôi – Bảo My dùng hết sức lực để mắng hắn
_Cô em, tốt nhất là nên ngoan ngoãn đi
Nói xong, tên Việt lại cuối xuống nút phía bên tai và chuyển xuống vùng cổ của Bảo My. Lần này nước mắt cô lại chảy dài. Ôi nhục nhã
*Rầm* - Một tiếng đạp cửa mạnh, gấp rút của 7 chàng trai
Mọi vật bên trong như ngừng lại. Thứ đập vào trong mắt các chàng trai là 4 cô gái nhỏ nhắn quần áo tả tơi. Nhất là Thanh Phong khi thấy một tên sắp hại Bảo My thì tức tối hét lên
_Cậu kia, ngừng lại. Cấm cậu đụng vào cô gái của tôi ( Hehe, cô gái của tôi)
_Tốt lắm tới vừa kịp lúc – Giọng nói này là của nó, nó từ từ đứng lên
_Cô…Không thể nào. Chúng tôi đã trói cô thật chặt. Sao cô có thể thoát ra được – Kim Chi nhìn nó sợ hãi
_Chỉ một sợi dây bé cỏn con mà cô muốn trói buộc tôi sao. Nhầm. Nhầm to rồi. Các cậu mau tới cứu 3 nhỏ này đi – Nó mắng nhiếc bọn họ sau đó là đi nhắc nhở bọn hắn
Thanh Phong chạy vội đến Bảo My. Xô đẩy tên Việt ra. Trong khi tên Việt định đánh Thanh Phong thì con dao trên tay nó đã đâm chết. Thanh Phong cởi áo khoác ra khoác trên mình Bảo My rồi ôm chầm lấy như sợ bị mất một nửa của mình
_Em có sao không. Đừng làm anh thêm lo nữa được không. Anh đau lắm
_Thanh Phong à hức…hức… - Bảo My ôm chặt người Thanh Phong, cô nhóc yếu ớt này đang cần một bờ vai tựa vào
_Mọi người chạy trước đi. NHANH – Nó ra lệnh
_Nhưng…- Đức Anh lo cho nó
*Bùm* - Nó chọi một cái gì đó vào đám người kia, sau đó lại lôi cả bọn lên xe
_Mọi người có sao không – Gia Huy lo lắng hỏi
_Về nhà trước đi – Không hiểu sao mà bây giờ nó rất hí hửng (tại nó ác quá đấy)
Về tới nhà, các chàng dìu các nàng vào trong phòng. Những nàng công chúa nhanh chóng ngâm mình trong dòng nước ấm để giải tỏa buồn bực . Và…1 tiếng trôi qua
_Mọi người có sao không – Nó chăm chú nhìn khi mọi người lại tập trung đông đủ tại phòng khách và đang chăm sóc vết thương cho nhau
_Không sao đâu, chỉ súy chết thôi à – Anh Thư mở khẩu nói
_Hì hì … xin lỗi nhiều nha – Nó cười rồi gãi đầu
(?)
(??)
(???)
Hình như bọn họ vừa hoa mắt vừa tưởng tượng. Tại sao nó bây giờ lại đáng yêu đến thế. Sau vụ này rồi uống lộn thuốc chăng
Còn nó, nó hiện bây giờ đang nắm tay, miệng cười, mắt mở to chớp mi đôi ba lần
_Đi chơi nha, được không. Đi chơi nha
Sốc. Sốc nặng. Sốc ghê lắm. Thần kinh của nó nặng lắm rồi
_Ờ…ờ…- Mọi người chỉ biết ú ớ thế thôi
_Lên chuẩn bị mau đi- Nó nói rồi cũng biến vào phòng chuẩn bị trang phục
Trong phòng, nó mĩm cười vui sướng bởi vì kế hoạch đã được thành công . Sau 15’ nó bước ra gặp mọi người. Một bộ quần áo đen lấp lánh từ trên xuống dưới kèm một cái nón đồng bộ. Tóc nó xõa dài ra và đáng yêu và cá tính vô cùng
_Đi chơi thôi – Cả bọn kia hào hứng và có cả Bảo My nữa
Đột nhiên Bảo My nhớ lại sự việc 30’ trước. Khiến con tim lại đập rộn ràng, má thì ửng đỏ
<12h , 12h . Ôi năm mới>
Vào 30’ trước, khi Bảo My vừa tắm xong rồi bước tới giường với gương mặt buồn. Thanh Phong ngồi trên đấy cứ ngắm nhìn Bảo My. Bỗng nhiên sau khi Bảo My thấy cậu ấy thì chạy đến ôm Thanh Phong. Khóc tiếp = =! (Sưng mắt chị ơi)
_Không sao đâu. Ngoan nín đi – Thanh Phong vỗ về an ủi Bảo My như dỗ con nít vậy
_Thanh Phong…Tôi…tôi sợ…hức…sợ…hức…lắm – Bảo My tức tưởi
_Anh sẽ bảo vệ cho em mãi mãi – Thanh Phong ôm chặt Bảo My, chăm chú quan sát – Sao mà tóc em bị xơ xác quá vậy – Thanh Phong hỏi thăm
_Bị người ta lấy kéo cắt (Ôi mái tóc nuôi dưỡng mấy năm)
_Môi bị rách rồi chảy máu kìa – Thanh Phong nâng mặt Bảo My lên rồi chạm vào vết thương
_Tại do tên kia cưỡng hôn nên tôi làm thế
( t/g : Vậy tại sao mấy lần đầu Thanh Phong hôn chị, chị không cắn ; BM : tại vì… ; TP : chắc do phê đấy *hí hửng* ; BM : Tên chết tiệt, anh đi chết đi)
_Nếu anh làm thế, em có cắn anh không – Thanh Phong nói nhưng lại khiến Bảo My không kịp trả lời vì lý do môi Bảo My bị Thanh Phong chiếm hữu
Bảo My chống cự nhưng lại nhanh chóng thôi ý định đó, dần dần tìm đến hương vị ngọt ngào của nụ hôn. Đến vài phút sau, môi Thanh Phong mới thôi càn quét môi Bảo My. Thanh Phong nở lên một nụ cười ấm áp gian tà ( tên này đểu )
_Em đã là của anh rồi đấy
_Ở đâu ra – Bảo My quệt nước mắt rồi trở về vẻ ương bướng
_Anh đã đánh dấu rồi đó. Mới làm tức thì, em muốn bị thêm một lần mới chịu à
_Anh…anh… Cái Đồ Đáng Ghét – Bảo My đang mắng thì Thanh Phong lại ôm cái thật chặc
_Nè, uống đi. Anh muốn thấy mái tóc mượt mà và đôi môi đỏ khi xưa của em – Thanh Phong đưa cho Bảo My một viên thuốc
_Chê gì chê đi. Chê thì mai mốt thì anh đừng có tới gần – Bảo My vừa uống thuốc vừa giận lẫy
Nhanh chóng chưa đầy 1’ thì tóc của Bảo My dài tới lưng. Bình thường như chưa từng bị tổn thương lần nào cả. Bảo My và Thanh Phong nhìn nhau, tựa lưng vào nhau
Và bây giờ trở về thực tại, cùng đi đến khu vui chơi (t/g chơi ké với)
_Hôm trước tại cậu, tại cậu mà tớ chưa chơi được gì cả. Bây giờ phải trả thù – Nó vừa mắng vừa chỉ vào Gia Bảo và Gia Huy ( A&e sinh đôi là đồng lõa )
_Đừng chơi cảm giác mạnh nha. Làm ơn! – Gia Bảo và Gia Huy năn nỉ
_Vậy chia nhau đi chơi đi – Thanh Phong bảo (Lấy cớ dắt Bảo My đấy)
Nói rồi mỗi đứa chia nhau ra mà chơi. Thế nhưng Gia Huy vẫn đứng yên làm Gia Bảo chạy lại
_Sao thế. Không đi à – Gia Bảo hỏi
_Hai đứa đi hẹn hò đi – Gia Huy đút tay vào túi
_Có sao đâu. Lâu lắm mới được đi chơi mà. Đi lẹ lẹ đi
Thế rồi bộ ba gồm anh em và tình nhân khoác tay nhau đi chơi. Đôi tình nhân mới là Thanh Phong và Bảo My nắm tay nhau vào nơi lãng mạng là tiệm đá quý (mua nhẫn đôi đấy). Nó ghép cặp Hải Đăng và Anh Thư đi chung và địa điểm họ chọn là đi ăn kẹo bông gòn và kem. Còn nó, nó đang hí hửng nên không chấp nhất ba tên ôn thần đi kè kè theo (Duy Khánh, Đức Anh và Nhật Minh mà gọi ôn thần)
Nó đi lòng vòng rồi dừng chân ở một nơi. Có một thứ là là khiến nó chú ý. Đầu nó nghiêng về phía bên trái 45 độ. Nó nhìn chăm chăm vào một con thú nhồi bông hình bồ công anh và một con hình cỏ bốn lá dưới sự tái bản là động vật. Biết nó thích hai con ngày nên Đức Anh lên tiếng nói trước
_Để tớ lấy nó cho cậu
_Không cần đâu. Tớ tự làm được – Nó giơ tay ngăn cản
Trò chơi này có mấy chục tấm bia chạy lòng vòng, chỉ cần người chơi có thế bắn vào tâm điểm trúng 3 lần thì nhận được một món quà tự chọn nhưng mà mấy tấm bia chạy nhanh lắm à. Súng bắn có thể tiết ra một màu sắc để dễ nhận dạng nhưng vẫn có khả năng xuyên tâm. Được bắn 5 lần với 5000 đồng
_Chắc được không, đừng tự tin quá – Duy Khánh nhìn nó với ánh mắt hơi khinh người
_Nếu vậy thì thi đi – Đức Anh bảo
_Được – Nó và Duy Khánh đồng thanh
Hiện tại Nhật Minh đang đứng ngoài cuộc để quan sát một vài người. Nó lấy súng bắn màu đỏ, Đức Anh màu vàng và Duy Khánh màu xanh (Tiệm chọn màu cho giống cột đèn ấy mà)
*Phụp*Phụp*
_Á, trật rồi – Tiếng la oai oái của hai tên vô dụng
*Phụp*…*Phụp* - Những tên vô dụng vẫn bắn trúng bia nhưng không trúng tâm
_Mấy người thôi đi. Coi mà học hỏi nè – Nó bảo rồi nhắm một bên mắt nhắm vào tâm
*Phụp* - Nó bắn trúng dưới sự ngỡ ngàng của mọi người rồi lần lượt hai tiếng súng bay vào trung tâm vang lên tiếp theo
_Món quà này của cháu – Ông chủ đưa con ‘động vật bồ công anh’ cho nó
_5000 của chú, cháu muốn lấy nốt con kia – Nó đưa cho ông 5000 rồi lại lấy súng, thoáng chốc lại hưởng nốt bé kia
_Không ngờ em siêu thế - Duy Khánh nhìn nó thán phục
_Giờ mới biết à, thế thì cầm giúp cái đi – Nó nói rồi thẩy hai bé yêu quý cho Duy Khánh
Khoảng mấy chục phút sau, khi Duy Khánh và Đức Anh đi vệ sinh và mua nước uống thì chỉ còn mình nó và Nhật Minh. Nhật Minh nhìn nó rồi lại lôi nó vào cái cây
_Anh có chuyện muốn nói với em
_Chuyện gì – Nó nhìn Nhật Minh với vẻ mặt không ngạc nhiên gì hết
_Anh muốn nói chuyện cô giống một cô gái
_Lại muốn biến tôi thành kẻ thế thân rồi cưỡng hôn à
_Không. Cô gái ấy là một cô gái trong mơ. Anh có một cảm giác kì lạ về cô ấy và cũng có khi ở cạnh em
T/g ghi chap với độ chữ không cân bằng nên có cháp nhiều cháp ít tí
“Tới giờ phút nguy hiểm thì ra Bảo My mới biết được tình cảm của mình” – Lòng nó thầm suy nghĩ (Vậy sao cô không nghĩ tới ai đó)
_Bảo My… - Ngọc Nhi và Anh Thư gọi tên nhỏ, cố bảo vệ nhỏ nhưng hình như không có sức
Tên Việt kia cuối xuống chiếm lĩnh môi Bảo My. Bảo My mím chặt môi và cho đến khi gần như không thể ngăn cản thì Bảo My liền cắn vào môi tên Việt. Môi tên đó bị chảy máu thì rời môi Bảo My ra
_Con nhỏ này
*Phụt* - Bảo My nhổ hết nước bọt, phun vào mặt tên đó
_Hạng người như anh. Tôi cấm anh đụng vào người tôi – Bảo My dùng hết sức lực để mắng hắn
_Cô em, tốt nhất là nên ngoan ngoãn đi
Nói xong, tên Việt lại cuối xuống nút phía bên tai và chuyển xuống vùng cổ của Bảo My. Lần này nước mắt cô lại chảy dài. Ôi nhục nhã
*Rầm* - Một tiếng đạp cửa mạnh, gấp rút của 7 chàng trai
Mọi vật bên trong như ngừng lại. Thứ đập vào trong mắt các chàng trai là 4 cô gái nhỏ nhắn quần áo tả tơi. Nhất là Thanh Phong khi thấy một tên sắp hại Bảo My thì tức tối hét lên
_Cậu kia, ngừng lại. Cấm cậu đụng vào cô gái của tôi ( Hehe, cô gái của tôi)
_Tốt lắm tới vừa kịp lúc – Giọng nói này là của nó, nó từ từ đứng lên
_Cô…Không thể nào. Chúng tôi đã trói cô thật chặt. Sao cô có thể thoát ra được – Kim Chi nhìn nó sợ hãi
_Chỉ một sợi dây bé cỏn con mà cô muốn trói buộc tôi sao. Nhầm. Nhầm to rồi. Các cậu mau tới cứu 3 nhỏ này đi – Nó mắng nhiếc bọn họ sau đó là đi nhắc nhở bọn hắn
Thanh Phong chạy vội đến Bảo My. Xô đẩy tên Việt ra. Trong khi tên Việt định đánh Thanh Phong thì con dao trên tay nó đã đâm chết. Thanh Phong cởi áo khoác ra khoác trên mình Bảo My rồi ôm chầm lấy như sợ bị mất một nửa của mình
_Em có sao không. Đừng làm anh thêm lo nữa được không. Anh đau lắm
_Thanh Phong à hức…hức… - Bảo My ôm chặt người Thanh Phong, cô nhóc yếu ớt này đang cần một bờ vai tựa vào
_Mọi người chạy trước đi. NHANH – Nó ra lệnh
_Nhưng…- Đức Anh lo cho nó
*Bùm* - Nó chọi một cái gì đó vào đám người kia, sau đó lại lôi cả bọn lên xe
_Mọi người có sao không – Gia Huy lo lắng hỏi
_Về nhà trước đi – Không hiểu sao mà bây giờ nó rất hí hửng (tại nó ác quá đấy)
Về tới nhà, các chàng dìu các nàng vào trong phòng. Những nàng công chúa nhanh chóng ngâm mình trong dòng nước ấm để giải tỏa buồn bực . Và…1 tiếng trôi qua
_Mọi người có sao không – Nó chăm chú nhìn khi mọi người lại tập trung đông đủ tại phòng khách và đang chăm sóc vết thương cho nhau
_Không sao đâu, chỉ súy chết thôi à – Anh Thư mở khẩu nói
_Hì hì … xin lỗi nhiều nha – Nó cười rồi gãi đầu
(?)
(??)
(???)
Hình như bọn họ vừa hoa mắt vừa tưởng tượng. Tại sao nó bây giờ lại đáng yêu đến thế. Sau vụ này rồi uống lộn thuốc chăng
Còn nó, nó hiện bây giờ đang nắm tay, miệng cười, mắt mở to chớp mi đôi ba lần
_Đi chơi nha, được không. Đi chơi nha
Sốc. Sốc nặng. Sốc ghê lắm. Thần kinh của nó nặng lắm rồi
_Ờ…ờ…- Mọi người chỉ biết ú ớ thế thôi
_Lên chuẩn bị mau đi- Nó nói rồi cũng biến vào phòng chuẩn bị trang phục
Trong phòng, nó mĩm cười vui sướng bởi vì kế hoạch đã được thành công . Sau 15’ nó bước ra gặp mọi người. Một bộ quần áo đen lấp lánh từ trên xuống dưới kèm một cái nón đồng bộ. Tóc nó xõa dài ra và đáng yêu và cá tính vô cùng
_Đi chơi thôi – Cả bọn kia hào hứng và có cả Bảo My nữa
Đột nhiên Bảo My nhớ lại sự việc 30’ trước. Khiến con tim lại đập rộn ràng, má thì ửng đỏ
<12h , 12h . Ôi năm mới>
Vào 30’ trước, khi Bảo My vừa tắm xong rồi bước tới giường với gương mặt buồn. Thanh Phong ngồi trên đấy cứ ngắm nhìn Bảo My. Bỗng nhiên sau khi Bảo My thấy cậu ấy thì chạy đến ôm Thanh Phong. Khóc tiếp = =! (Sưng mắt chị ơi)
_Không sao đâu. Ngoan nín đi – Thanh Phong vỗ về an ủi Bảo My như dỗ con nít vậy
_Thanh Phong…Tôi…tôi sợ…hức…sợ…hức…lắm – Bảo My tức tưởi
_Anh sẽ bảo vệ cho em mãi mãi – Thanh Phong ôm chặt Bảo My, chăm chú quan sát – Sao mà tóc em bị xơ xác quá vậy – Thanh Phong hỏi thăm
_Bị người ta lấy kéo cắt (Ôi mái tóc nuôi dưỡng mấy năm)
_Môi bị rách rồi chảy máu kìa – Thanh Phong nâng mặt Bảo My lên rồi chạm vào vết thương
_Tại do tên kia cưỡng hôn nên tôi làm thế
( t/g : Vậy tại sao mấy lần đầu Thanh Phong hôn chị, chị không cắn ; BM : tại vì… ; TP : chắc do phê đấy *hí hửng* ; BM : Tên chết tiệt, anh đi chết đi)
_Nếu anh làm thế, em có cắn anh không – Thanh Phong nói nhưng lại khiến Bảo My không kịp trả lời vì lý do môi Bảo My bị Thanh Phong chiếm hữu
Bảo My chống cự nhưng lại nhanh chóng thôi ý định đó, dần dần tìm đến hương vị ngọt ngào của nụ hôn. Đến vài phút sau, môi Thanh Phong mới thôi càn quét môi Bảo My. Thanh Phong nở lên một nụ cười ấm áp gian tà ( tên này đểu )
_Em đã là của anh rồi đấy
_Ở đâu ra – Bảo My quệt nước mắt rồi trở về vẻ ương bướng
_Anh đã đánh dấu rồi đó. Mới làm tức thì, em muốn bị thêm một lần mới chịu à
_Anh…anh… Cái Đồ Đáng Ghét – Bảo My đang mắng thì Thanh Phong lại ôm cái thật chặc
_Nè, uống đi. Anh muốn thấy mái tóc mượt mà và đôi môi đỏ khi xưa của em – Thanh Phong đưa cho Bảo My một viên thuốc
_Chê gì chê đi. Chê thì mai mốt thì anh đừng có tới gần – Bảo My vừa uống thuốc vừa giận lẫy
Nhanh chóng chưa đầy 1’ thì tóc của Bảo My dài tới lưng. Bình thường như chưa từng bị tổn thương lần nào cả. Bảo My và Thanh Phong nhìn nhau, tựa lưng vào nhau
Và bây giờ trở về thực tại, cùng đi đến khu vui chơi (t/g chơi ké với)
_Hôm trước tại cậu, tại cậu mà tớ chưa chơi được gì cả. Bây giờ phải trả thù – Nó vừa mắng vừa chỉ vào Gia Bảo và Gia Huy ( A&e sinh đôi là đồng lõa )
_Đừng chơi cảm giác mạnh nha. Làm ơn! – Gia Bảo và Gia Huy năn nỉ
_Vậy chia nhau đi chơi đi – Thanh Phong bảo (Lấy cớ dắt Bảo My đấy)
Nói rồi mỗi đứa chia nhau ra mà chơi. Thế nhưng Gia Huy vẫn đứng yên làm Gia Bảo chạy lại
_Sao thế. Không đi à – Gia Bảo hỏi
_Hai đứa đi hẹn hò đi – Gia Huy đút tay vào túi
_Có sao đâu. Lâu lắm mới được đi chơi mà. Đi lẹ lẹ đi
Thế rồi bộ ba gồm anh em và tình nhân khoác tay nhau đi chơi. Đôi tình nhân mới là Thanh Phong và Bảo My nắm tay nhau vào nơi lãng mạng là tiệm đá quý (mua nhẫn đôi đấy). Nó ghép cặp Hải Đăng và Anh Thư đi chung và địa điểm họ chọn là đi ăn kẹo bông gòn và kem. Còn nó, nó đang hí hửng nên không chấp nhất ba tên ôn thần đi kè kè theo (Duy Khánh, Đức Anh và Nhật Minh mà gọi ôn thần)
Nó đi lòng vòng rồi dừng chân ở một nơi. Có một thứ là là khiến nó chú ý. Đầu nó nghiêng về phía bên trái 45 độ. Nó nhìn chăm chăm vào một con thú nhồi bông hình bồ công anh và một con hình cỏ bốn lá dưới sự tái bản là động vật. Biết nó thích hai con ngày nên Đức Anh lên tiếng nói trước
_Để tớ lấy nó cho cậu
_Không cần đâu. Tớ tự làm được – Nó giơ tay ngăn cản
Trò chơi này có mấy chục tấm bia chạy lòng vòng, chỉ cần người chơi có thế bắn vào tâm điểm trúng 3 lần thì nhận được một món quà tự chọn nhưng mà mấy tấm bia chạy nhanh lắm à. Súng bắn có thể tiết ra một màu sắc để dễ nhận dạng nhưng vẫn có khả năng xuyên tâm. Được bắn 5 lần với 5000 đồng
_Chắc được không, đừng tự tin quá – Duy Khánh nhìn nó với ánh mắt hơi khinh người
_Nếu vậy thì thi đi – Đức Anh bảo
_Được – Nó và Duy Khánh đồng thanh
Hiện tại Nhật Minh đang đứng ngoài cuộc để quan sát một vài người. Nó lấy súng bắn màu đỏ, Đức Anh màu vàng và Duy Khánh màu xanh (Tiệm chọn màu cho giống cột đèn ấy mà)
*Phụp*Phụp*
_Á, trật rồi – Tiếng la oai oái của hai tên vô dụng
*Phụp*…*Phụp* - Những tên vô dụng vẫn bắn trúng bia nhưng không trúng tâm
_Mấy người thôi đi. Coi mà học hỏi nè – Nó bảo rồi nhắm một bên mắt nhắm vào tâm
*Phụp* - Nó bắn trúng dưới sự ngỡ ngàng của mọi người rồi lần lượt hai tiếng súng bay vào trung tâm vang lên tiếp theo
_Món quà này của cháu – Ông chủ đưa con ‘động vật bồ công anh’ cho nó
_5000 của chú, cháu muốn lấy nốt con kia – Nó đưa cho ông 5000 rồi lại lấy súng, thoáng chốc lại hưởng nốt bé kia
_Không ngờ em siêu thế - Duy Khánh nhìn nó thán phục
_Giờ mới biết à, thế thì cầm giúp cái đi – Nó nói rồi thẩy hai bé yêu quý cho Duy Khánh
Khoảng mấy chục phút sau, khi Duy Khánh và Đức Anh đi vệ sinh và mua nước uống thì chỉ còn mình nó và Nhật Minh. Nhật Minh nhìn nó rồi lại lôi nó vào cái cây
_Anh có chuyện muốn nói với em
_Chuyện gì – Nó nhìn Nhật Minh với vẻ mặt không ngạc nhiên gì hết
_Anh muốn nói chuyện cô giống một cô gái
_Lại muốn biến tôi thành kẻ thế thân rồi cưỡng hôn à
_Không. Cô gái ấy là một cô gái trong mơ. Anh có một cảm giác kì lạ về cô ấy và cũng có khi ở cạnh em
T/g ghi chap với độ chữ không cân bằng nên có cháp nhiều cháp ít tí
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.