Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 120: chuyển nhà
mình là tác giả
04/01/2021
Về đến nước cô cứ như không kìm nén được, cổ họng cứ như có cái gì đó nghẹn lại.Vừa xuống sân bay, cảm xúc đau khổ hạnh phúc cứ như ùa về với cô. Từ lúc trên máy bay đến lúc xuống máy bay Nam Hoàng dường như chả nói lời nào, anh cứ như nhiều suy tư. Nhưng cô không muốn quan tâm điều này. Nơi đầu tiên cô đến khi vừa về nước là nhà ba mẹ cô.
Lúc đến nơi ở đây cứ như là một nhà bị bỏ hoang vậy, dù là căn biệt thự trắng nguy nga nhưng xung quanh cây cối đều mọc um tùm, khác với căn nhà mà cô từng biết.
Cô đứng trước nhà gọi:" Ba ơi! Mẹ ơi! Con về rồi nè!"
Nhưng cảnh vật vẫn yên tĩnh chả nghe được lời hồi đáp nào, cô bắt đầu lo lắng, gõ cửa nhà, Mộc Nhi cứ ngăn cô lại:"Chắc ba mẹ cậu đã chuyển nhà đi đâu thôi cậu đừng lo.
Còn Nam Hoàng từ nãy đến giờ đứng một góc cầm điện thoại gọi ai đó.
Trong lúc cô còn đang lo lắng thù đằng xa có một người phụ nữ trung niên gọi tên cô:"Ôi! Mỹ Lam con sao!"
Người phụ nữ đó đến gần hơn thì cô mới nhận ra được, đó là dì Kỳ, dì này là hàng xóm của cô. Lúc trước cứ mỗi lần ba mẹ cứ đi công tác bỏ cô ở nhà một mình thì cô đều qua nhà dì chơi. Cứ như thế mà dì cứ như trở thành người mẹ thứ hai của cô vậy. Từ sau khi cô gã cho Cảnh Sâm dường như cô và dì không còn liên lạc nữa. Cô cảm thấy ấy náy khi gặp dì.
Dì nhìn ba người chúng tôi rồi nói:"Lâu rồi mới gặp bọn con, vô nhà uống với dì một tách trà nhá!"
Chúng tôi không kịp từ chối, vì dì rất hiếu khách nên cứ kéo chúng tôi vào nhà. Dì đem hết trái cây rồi bánh kẹo rồi tới trà, dì vẫn cứ như vậy chả có gì thay đổi, nhưng còn tôi, dường như that đổi hoàn toàn.
Tồi vừa uống được một ngụm trà thì dit mới bắt đầu nói:" Nghe nói con đang định cư bên nước sao!"
Cô gật đầu nhẹ trả lời:" Dạ!"
Bầu không khí sau đó trở nên yên lặng chả ai nói gì. Sau đó dì Kỳ mới hỏi tiếp:"Con về đây thăm ba mẹ sao?"
Đó cũng là một phần lí do mà cô về đây lên cũng không suy nghĩ gì nhiều trả lời:"Dạ"
"Con không biết là ba mẹ con về quê rồi sao!" dì Kỳ ngạc nhiên hỏi, bộ con bé không liên lạc gì với ba mẹ nó sao!
Mỹ Lam ngạc nhiên hỏi:"Về quê sao! từ lúc nào?"
"Chắc cỡ sau lúc con đi định cư khoảng một tuần. Ngày hôm đó dì vừa đi ra ngoài về, thấy ba mẹ con dọn dẹp xách đồ thì dì mới hỏi và biết,dì còn thấy ba mẹ con mắng chồng con nữa kìa!"
Nghe đến từ chồng làn cô giật mình, mặt Nam Hoàng tối hơn. Nam Hoàng đúng dậy kéo cô và Mộc Nhi nói:"Hắn ta hết làm chồng của cô ấy rồi."
Rồi anh kéo cả hai người ra ngoài, anh lái xe đến vùng ngoại ô, đúng là ra khỏi trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt thì vùng ngoại ô lại yên tĩnh dễ chịu. Ba mẹ cô đã từng nói với cô răng họ không thích sống cuộc sống ở thành phố chỉ vì muốn cho cô có một cuộc sống tốt nên họ mới cố gắng xây dựng một môi trường tốt cho cô. họ đã nói nói sau này khi cô đi lấy chồng họ sẽ về quê trồng lúa sống một cuộc sống nhàn rỗi đến cuối đời. Và có lẽ đây là điều họ muốn chuyển nhà về đây.
Xin lỗi các bạn độc giả, cũng như các bạn biết là trong thời kỳ thi học kì Nên tuần trước mình phải bận ôn thi nên không thể ra tập mới cho các bạn được Bây giờ mình đã ra buổi trưa các bạn mong mọi người Tôi vẫn vui vẻ trẻ và có một một học kỳ điểm cao.
Lúc đến nơi ở đây cứ như là một nhà bị bỏ hoang vậy, dù là căn biệt thự trắng nguy nga nhưng xung quanh cây cối đều mọc um tùm, khác với căn nhà mà cô từng biết.
Cô đứng trước nhà gọi:" Ba ơi! Mẹ ơi! Con về rồi nè!"
Nhưng cảnh vật vẫn yên tĩnh chả nghe được lời hồi đáp nào, cô bắt đầu lo lắng, gõ cửa nhà, Mộc Nhi cứ ngăn cô lại:"Chắc ba mẹ cậu đã chuyển nhà đi đâu thôi cậu đừng lo.
Còn Nam Hoàng từ nãy đến giờ đứng một góc cầm điện thoại gọi ai đó.
Trong lúc cô còn đang lo lắng thù đằng xa có một người phụ nữ trung niên gọi tên cô:"Ôi! Mỹ Lam con sao!"
Người phụ nữ đó đến gần hơn thì cô mới nhận ra được, đó là dì Kỳ, dì này là hàng xóm của cô. Lúc trước cứ mỗi lần ba mẹ cứ đi công tác bỏ cô ở nhà một mình thì cô đều qua nhà dì chơi. Cứ như thế mà dì cứ như trở thành người mẹ thứ hai của cô vậy. Từ sau khi cô gã cho Cảnh Sâm dường như cô và dì không còn liên lạc nữa. Cô cảm thấy ấy náy khi gặp dì.
Dì nhìn ba người chúng tôi rồi nói:"Lâu rồi mới gặp bọn con, vô nhà uống với dì một tách trà nhá!"
Chúng tôi không kịp từ chối, vì dì rất hiếu khách nên cứ kéo chúng tôi vào nhà. Dì đem hết trái cây rồi bánh kẹo rồi tới trà, dì vẫn cứ như vậy chả có gì thay đổi, nhưng còn tôi, dường như that đổi hoàn toàn.
Tồi vừa uống được một ngụm trà thì dit mới bắt đầu nói:" Nghe nói con đang định cư bên nước sao!"
Cô gật đầu nhẹ trả lời:" Dạ!"
Bầu không khí sau đó trở nên yên lặng chả ai nói gì. Sau đó dì Kỳ mới hỏi tiếp:"Con về đây thăm ba mẹ sao?"
Đó cũng là một phần lí do mà cô về đây lên cũng không suy nghĩ gì nhiều trả lời:"Dạ"
"Con không biết là ba mẹ con về quê rồi sao!" dì Kỳ ngạc nhiên hỏi, bộ con bé không liên lạc gì với ba mẹ nó sao!
Mỹ Lam ngạc nhiên hỏi:"Về quê sao! từ lúc nào?"
"Chắc cỡ sau lúc con đi định cư khoảng một tuần. Ngày hôm đó dì vừa đi ra ngoài về, thấy ba mẹ con dọn dẹp xách đồ thì dì mới hỏi và biết,dì còn thấy ba mẹ con mắng chồng con nữa kìa!"
Nghe đến từ chồng làn cô giật mình, mặt Nam Hoàng tối hơn. Nam Hoàng đúng dậy kéo cô và Mộc Nhi nói:"Hắn ta hết làm chồng của cô ấy rồi."
Rồi anh kéo cả hai người ra ngoài, anh lái xe đến vùng ngoại ô, đúng là ra khỏi trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt thì vùng ngoại ô lại yên tĩnh dễ chịu. Ba mẹ cô đã từng nói với cô răng họ không thích sống cuộc sống ở thành phố chỉ vì muốn cho cô có một cuộc sống tốt nên họ mới cố gắng xây dựng một môi trường tốt cho cô. họ đã nói nói sau này khi cô đi lấy chồng họ sẽ về quê trồng lúa sống một cuộc sống nhàn rỗi đến cuối đời. Và có lẽ đây là điều họ muốn chuyển nhà về đây.
Xin lỗi các bạn độc giả, cũng như các bạn biết là trong thời kỳ thi học kì Nên tuần trước mình phải bận ôn thi nên không thể ra tập mới cho các bạn được Bây giờ mình đã ra buổi trưa các bạn mong mọi người Tôi vẫn vui vẻ trẻ và có một một học kỳ điểm cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.