Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 191: Lạnh
mình là tác giả
20/09/2023
Đến trưa trưa bốn người bọn họ bắt đầu đến nhà hàng gần đó. Không dàn ở đây lãng mạn vô cùng, mặc dù bên ngoài là ban ngày nhưng vào đây thì nó lại tối hơn ánh sáng cứ như chiều tà, bên cạnh đó lại còn có tiếng nhạc violin du dương làm bầu không khí lại càng thêm lãng mạn.
Sau bữa ăn trưa mỗi người mới có một không gian riêng, Mộc Nhi cũng không còn bám Mỹ Lam nữa, vì thế mà Cảnh Sâm lại có thêm không gian riêng với Mỹ Lam.
Cảnh Sâm nắm tay Mỹ Lam đi dạo phố, đang là mùa đông vì thế ở đây khá lạnh, vì cơn lạnh mà mũi và tai Mỹ Lam đỏ ửng hết cả lên. Anh đưa tay áp vào hai tai của Mỹ Lam giúp cô ấm hơn rồi hỏi:"Có lạnh quá không? Chúng ta vào quán cà phê cho ấm hơn nhé!"
Mỹ Lam nắm lấy hai tay Cảnh Sâm lắc lắc đầu cười nói:"Lâu lâu mới được đi chơi một lần, mà còn là nơi lần đầu tiên em tới nữa thì làm sao có thể ngồi quài được."
Nói thế Cảnh Sâm đành dẫn Mỹ Lam đi xung quang thủ đô Amsterdam của Hà Lan. Đang đi hai người lại còn gặp lễ hội Charles Dickens*, Mỹ Lam thấy vậy liền háo hứng kéo tay Cảnh Sâm vào chỗ đông người xem người hoá trang.
(*)Charles Dickens: Là lễ hội thường diễn ra hàng năm, cứ vào hai ngày thứ bảy, chủ nhật cuối cùng trước Giáng Sinh, cư dân thành phố Deventer lại nô nức chào đón hàng vạn du khách đến tham gia lễ hội Charles Dickens. Tại đây, họ sẽ được quay ngược thời gian, trở về với thế kỷ 19 xa xôi mà sống động trong những kiệt tác của đại văn hào người Anh Charles Dickens.
Mặc dù Mỹ Lam muốn vào trong đám người đó để xem, nhưng Cảnh Sâm lại nhất quyết không cho bởi anh sợ trong lúc chen chút như vậy lại làm ảnh hưởng đến cái thai. Vì vậy Mỹ Lam chỉ có thể nhìn mọi người trong đám đông vui vẻ mà đi. Sau khi đã đi đủ mệt đến mức tay chân lạnh cóng dưởng như mất cảm giác Mỹ Lam mới chịu về khách sạn.
Về tới khách sạn Cảnh Sâm liền bắt Mỹ Lam cởi hết áo ấm ra và thay một bộ đồ mới, bởi nếu tuyết tan ra thấm vào người sẽ cảm lạnh. Sau đó anh lại đi vào phòng tắm cầm một chậu nước nhỏ ra đặt dưới giường.
Mỹ Lam thấy hành động của Cảnh Sâm chỉ nghĩ thầm không lẽ sẽ là rửa chân như trong phim sao. Trong lúc Mỹ Lam còn đang suy nghĩ Cảnh Sâm đã nắm lấy chân cô đặt vào chậu nước, Mỹ Lam bất chợt rên nhẹ "Ưm"
Cảnh Sâm nhíu mày hỏi:"Sao vậy! Không thoải mái sao?" Mỹ Lam lập tức lắc đầu trả lời:"Không! Dễ chịu lắm, chỉ là hơi bất ngờ thôi."
Cảnh Sâm cười nhẹ, rồi cuối xuống rửa chân cho cô, tay anh vận động rất nhẹ nhàng làm cô dễ chịu không thôi, chân cô tê cứng từ lúc nãy giờ đã thoải mái vô cùng.
Cảnh Sâm vừa rửa chân cô vừa mắng:"Chân lạnh ngắt và tê cứng vậy rồi mới chịu về, em thiệt làm là không biết thương yêu bản thân và con tí nào." Mỹ Lam trề môi nhưng chả nói gì.
Đến khi anh rửa chân cho Mỹ Lam xong anh lâu chân cô cho thật khô rồi đắp chăn lên người cô, căn dặn:"Không có việc gì thì đừng xuống giường. Nhưng nếu có việc gì thì cứ kêu anh!" Nói xong Cảnh Sâm cầm chậu rửa chân vào phòng tắm, rồi cũng tắm rửa cho sạch sẽ.
Sau bữa ăn trưa mỗi người mới có một không gian riêng, Mộc Nhi cũng không còn bám Mỹ Lam nữa, vì thế mà Cảnh Sâm lại có thêm không gian riêng với Mỹ Lam.
Cảnh Sâm nắm tay Mỹ Lam đi dạo phố, đang là mùa đông vì thế ở đây khá lạnh, vì cơn lạnh mà mũi và tai Mỹ Lam đỏ ửng hết cả lên. Anh đưa tay áp vào hai tai của Mỹ Lam giúp cô ấm hơn rồi hỏi:"Có lạnh quá không? Chúng ta vào quán cà phê cho ấm hơn nhé!"
Mỹ Lam nắm lấy hai tay Cảnh Sâm lắc lắc đầu cười nói:"Lâu lâu mới được đi chơi một lần, mà còn là nơi lần đầu tiên em tới nữa thì làm sao có thể ngồi quài được."
Nói thế Cảnh Sâm đành dẫn Mỹ Lam đi xung quang thủ đô Amsterdam của Hà Lan. Đang đi hai người lại còn gặp lễ hội Charles Dickens*, Mỹ Lam thấy vậy liền háo hứng kéo tay Cảnh Sâm vào chỗ đông người xem người hoá trang.
(*)Charles Dickens: Là lễ hội thường diễn ra hàng năm, cứ vào hai ngày thứ bảy, chủ nhật cuối cùng trước Giáng Sinh, cư dân thành phố Deventer lại nô nức chào đón hàng vạn du khách đến tham gia lễ hội Charles Dickens. Tại đây, họ sẽ được quay ngược thời gian, trở về với thế kỷ 19 xa xôi mà sống động trong những kiệt tác của đại văn hào người Anh Charles Dickens.
Mặc dù Mỹ Lam muốn vào trong đám người đó để xem, nhưng Cảnh Sâm lại nhất quyết không cho bởi anh sợ trong lúc chen chút như vậy lại làm ảnh hưởng đến cái thai. Vì vậy Mỹ Lam chỉ có thể nhìn mọi người trong đám đông vui vẻ mà đi. Sau khi đã đi đủ mệt đến mức tay chân lạnh cóng dưởng như mất cảm giác Mỹ Lam mới chịu về khách sạn.
Về tới khách sạn Cảnh Sâm liền bắt Mỹ Lam cởi hết áo ấm ra và thay một bộ đồ mới, bởi nếu tuyết tan ra thấm vào người sẽ cảm lạnh. Sau đó anh lại đi vào phòng tắm cầm một chậu nước nhỏ ra đặt dưới giường.
Mỹ Lam thấy hành động của Cảnh Sâm chỉ nghĩ thầm không lẽ sẽ là rửa chân như trong phim sao. Trong lúc Mỹ Lam còn đang suy nghĩ Cảnh Sâm đã nắm lấy chân cô đặt vào chậu nước, Mỹ Lam bất chợt rên nhẹ "Ưm"
Cảnh Sâm nhíu mày hỏi:"Sao vậy! Không thoải mái sao?" Mỹ Lam lập tức lắc đầu trả lời:"Không! Dễ chịu lắm, chỉ là hơi bất ngờ thôi."
Cảnh Sâm cười nhẹ, rồi cuối xuống rửa chân cho cô, tay anh vận động rất nhẹ nhàng làm cô dễ chịu không thôi, chân cô tê cứng từ lúc nãy giờ đã thoải mái vô cùng.
Cảnh Sâm vừa rửa chân cô vừa mắng:"Chân lạnh ngắt và tê cứng vậy rồi mới chịu về, em thiệt làm là không biết thương yêu bản thân và con tí nào." Mỹ Lam trề môi nhưng chả nói gì.
Đến khi anh rửa chân cho Mỹ Lam xong anh lâu chân cô cho thật khô rồi đắp chăn lên người cô, căn dặn:"Không có việc gì thì đừng xuống giường. Nhưng nếu có việc gì thì cứ kêu anh!" Nói xong Cảnh Sâm cầm chậu rửa chân vào phòng tắm, rồi cũng tắm rửa cho sạch sẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.