Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 192: sinh non
mình là tác giả
20/09/2023
Bảy Tháng Sau
Thời gian này là thời gian rất quan trọng, bởi thời gian này là khoảng thời gian đứa trẻ đang phát triển, và cũng cận trọng với những va chạm mạnh.
Vì bụng ngày càng lớn mà Mỹ Lam cũng gặp khó khăn trong việc đi lại nhiều, cô còn hay nhức mỏi tay chân không đêm nào có thể ngủ ngon được. Vì thế cứ giữa đêm là Cảnh Sâm phải ngồi dậy xoa bóp tay chân cho cô.
Mặc dù khó đi lại nhiều vậy nhưng Mỹ Lam vẫn không ngồi yên, bởi cứ ngồi mãi một chỗ thì khi đẻ con sẽ rất khó.
Cảnh Sâm cũng thu dọn công việc từ một ngày chỉ làm bốn tiếng để nhanh chóng về với cô và làm việc vào những lúc cô ngủ. Nhưng sau đó anh đã chuyển công việc về nhà làm để tiện chăm sóc và quan sát cô hơn.
Quả nhiên người ta nói đúng thật, để biết được người đàn ông đó có thương mình không thì điều đó sẽ thể hiện rõ nhất lúc mình mang thai. Bởi lúc phụ nữ mang thai sẽ mập và xuống sắc vô cùng và cũng nhiều người đàn ông lại thấy phiền phức nữa, vì thế đã có nhiều người đàn ông mặc kệ cô vợ của mình mang thai ở nhà ra ngoài có bồ nhí.
Tối đến cũng như mọi ngày, Cảnh Sâm chuẩn bị hai lớp chăn mềm bên dưới để cho Mỹ Lam nằm lên dễ chịu hơn. Sau đó anh sử dụng tinh chất hoa trà xoa bóp cho Mỹ Lam.
Cả đêm Mỹ Lam cảm thấy đau bụng vô cùng, cô xảm thấy hơi chóng mặt mồ hôi cứ không ngừng tuôn ra. Cảnh Sâm đang làm việc thấy Mỹ Lam thở dốc liền xoay sang nhìn thì thấy ở dưới mền có một mảng nước nhỏ.
Anh liền bỏ hết tài liệu xuống đất đến ôm Mỹ Lam lên, đi thật nhanh xuống lầu.
Tiếng động của Cảnh Sâm làm mọi người trong nhà đa số đều tĩnh, Dì Phương thấy Cảnh Sâm ôm Mỹ Lam xuống lầu, mặt cô không ngừng chảy mồ hôi liền lo lắng hỏi:"Mỹ Lam bị làm sao vậy?"
Cảnh Sâm không tiện trả lời chỉ nhanh chóng đáp:" Có lẽ là sinh non. Dì gọi cho Mộc Nhi giúp cháu và gọi cho bệnh viên phụ sản XX chuẩn bị xe đẩy gấp!" Cảnh Sâm không nói nhiều ôm Mỹ Lam ra xe, rồi nhanh chân đạp ga đến bệnh viện. May là buổi tối nên không đông xe lắm, thay vì thường là hai mươi phút mới đến bệnh viện thì giờ chỉ tốn có mười phút thôi.
Vừa tới bệnh viện, xe đẩy liền được kéo đến, anh đặt Mỹ Lam lên rồi cũng lo lắng chạy theo.
Ngay lập tức Mỹ Lam được đưa vào phòng mổ, Cảnh Sâm bên ngoài lo lắng không thôi, anh không ngừng cầu nguyện cho cô và con.
Một lát sau Mộc Nhi tới, và nữa tiếng sau bác sĩ cũng bước ra. Anh nhanh chóng tới hỏi tình hình của Mỹ Lam, bác sĩ nhíu mày nói:"Cô ấy bị sinh non. Còn là song thai nên việc cứu cả ba là khá khó. Vợ cậu vì vỡ nước ối nên bắt buộc phải sinh thường, và bị băng huyết khá nặng nhưng nãy giờ vẫn chưa có đứa nào được sinh ra." Nói xong bác sĩ liền đi vào lại phòng mổ.
Cảnh Sâm bên ngoài bực tức vô cùng, để đến bước này rồi mà, anh đá chân vào mấy cái hàng ghế mà trút giận.
Cỡ nữa tiếng sau phòng mổ không ngừng mở cửa hết thay bác sĩ thì lại thêm máu, Cảnh Sâm lo lắng không thôi liền đứng dậy, lập tức muốn xông vào phòng mổ.
Thời gian này là thời gian rất quan trọng, bởi thời gian này là khoảng thời gian đứa trẻ đang phát triển, và cũng cận trọng với những va chạm mạnh.
Vì bụng ngày càng lớn mà Mỹ Lam cũng gặp khó khăn trong việc đi lại nhiều, cô còn hay nhức mỏi tay chân không đêm nào có thể ngủ ngon được. Vì thế cứ giữa đêm là Cảnh Sâm phải ngồi dậy xoa bóp tay chân cho cô.
Mặc dù khó đi lại nhiều vậy nhưng Mỹ Lam vẫn không ngồi yên, bởi cứ ngồi mãi một chỗ thì khi đẻ con sẽ rất khó.
Cảnh Sâm cũng thu dọn công việc từ một ngày chỉ làm bốn tiếng để nhanh chóng về với cô và làm việc vào những lúc cô ngủ. Nhưng sau đó anh đã chuyển công việc về nhà làm để tiện chăm sóc và quan sát cô hơn.
Quả nhiên người ta nói đúng thật, để biết được người đàn ông đó có thương mình không thì điều đó sẽ thể hiện rõ nhất lúc mình mang thai. Bởi lúc phụ nữ mang thai sẽ mập và xuống sắc vô cùng và cũng nhiều người đàn ông lại thấy phiền phức nữa, vì thế đã có nhiều người đàn ông mặc kệ cô vợ của mình mang thai ở nhà ra ngoài có bồ nhí.
Tối đến cũng như mọi ngày, Cảnh Sâm chuẩn bị hai lớp chăn mềm bên dưới để cho Mỹ Lam nằm lên dễ chịu hơn. Sau đó anh sử dụng tinh chất hoa trà xoa bóp cho Mỹ Lam.
Cả đêm Mỹ Lam cảm thấy đau bụng vô cùng, cô xảm thấy hơi chóng mặt mồ hôi cứ không ngừng tuôn ra. Cảnh Sâm đang làm việc thấy Mỹ Lam thở dốc liền xoay sang nhìn thì thấy ở dưới mền có một mảng nước nhỏ.
Anh liền bỏ hết tài liệu xuống đất đến ôm Mỹ Lam lên, đi thật nhanh xuống lầu.
Tiếng động của Cảnh Sâm làm mọi người trong nhà đa số đều tĩnh, Dì Phương thấy Cảnh Sâm ôm Mỹ Lam xuống lầu, mặt cô không ngừng chảy mồ hôi liền lo lắng hỏi:"Mỹ Lam bị làm sao vậy?"
Cảnh Sâm không tiện trả lời chỉ nhanh chóng đáp:" Có lẽ là sinh non. Dì gọi cho Mộc Nhi giúp cháu và gọi cho bệnh viên phụ sản XX chuẩn bị xe đẩy gấp!" Cảnh Sâm không nói nhiều ôm Mỹ Lam ra xe, rồi nhanh chân đạp ga đến bệnh viện. May là buổi tối nên không đông xe lắm, thay vì thường là hai mươi phút mới đến bệnh viện thì giờ chỉ tốn có mười phút thôi.
Vừa tới bệnh viện, xe đẩy liền được kéo đến, anh đặt Mỹ Lam lên rồi cũng lo lắng chạy theo.
Ngay lập tức Mỹ Lam được đưa vào phòng mổ, Cảnh Sâm bên ngoài lo lắng không thôi, anh không ngừng cầu nguyện cho cô và con.
Một lát sau Mộc Nhi tới, và nữa tiếng sau bác sĩ cũng bước ra. Anh nhanh chóng tới hỏi tình hình của Mỹ Lam, bác sĩ nhíu mày nói:"Cô ấy bị sinh non. Còn là song thai nên việc cứu cả ba là khá khó. Vợ cậu vì vỡ nước ối nên bắt buộc phải sinh thường, và bị băng huyết khá nặng nhưng nãy giờ vẫn chưa có đứa nào được sinh ra." Nói xong bác sĩ liền đi vào lại phòng mổ.
Cảnh Sâm bên ngoài bực tức vô cùng, để đến bước này rồi mà, anh đá chân vào mấy cái hàng ghế mà trút giận.
Cỡ nữa tiếng sau phòng mổ không ngừng mở cửa hết thay bác sĩ thì lại thêm máu, Cảnh Sâm lo lắng không thôi liền đứng dậy, lập tức muốn xông vào phòng mổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.