Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 58: Âm Hôn (Rank Bạch Kim) - Chương 58: Trở về hiện thực

Ngân Chúc Diên Vĩ

01/09/2023

Đêm đó, Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự cuối cùng cũng đã quay về từ rank Bạch Kim, gọi xe cứu thương 120 ngay trong đêm để tự đưa mình tới bệnh viện.

Vừa lúc Phó Lam Tự vẫn còn thời gian để tiêm một liều uốn ván, tiêm xong cô còn tiện thể báo bình an cho bạn bè thân thiết, thông báo cả hai đã quay về rồi nữa.

Không thể gọi là làm quá được, dù sao cũng là rank Bạch Kim rồi, mỗi lần có ai xuyên việt là đều chuẩn bị tâm lý trước hết cả.

Còn sống thật sự đã là rất may mắn.

Cả thể lực và tinh thần đều bị kiệt quệ, đêm đó cô ngủ say hơn bao giờ hết, lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa.

Ngoài dự đoán là vừa mở mắt ra, cô đã thấy Cảnh Hạc ngồi bên cạnh, vừa lột quýt vừa rơi nước mắt, trông cực kỳ…

Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua giường bệnh bên cạnh, thấy Kiều Vân Tranh đang nằm truyền dịch, vẫn còn thở đều, bấy giờ mới chuyển mắt nhìn lại Cảnh Hạc.

“Bạn Hạc Hạc ơi, bọn chị chưa chết mà, sao cậu cứ như đang có tang thế hả?”

“…” Cảnh Hạc ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe lập tức lộ ra vẻ vui mừng, “Chị Lam tỉnh rồi à? Có đói không chị? Cô Bạch với anh Cố ra ngoài mua cơm cho hai người rồi, lát nữa sẽ quay lại, hay là chị ăn tí trái cây trước nhé? Em mới cắt cho hai người đ ĩa trái cây đây!”

“Không cần đâu, cậu rót cho chị ly nước trước đi.”

“Vâng!”

Nhân lúc cậu ta đi rót nước, Phó Lam Tự như nhớ ra chuyện gì đó, nói ngay: “Đúng rồi, trước đây xảy ra nhiều chuyện quá nên chưa kịp hỏi cậu, trận đầu rank Vàng Cao Dương xuyên chung với cậu, hợp tác với anh ta ổn không?”

Tháng trước Kiều Vân Tranh bị thương chưa lành, cô lại bộn bề chăm sóc anh nên không thể phân thân ra được, vì thế đã đặt đơn thành viên Cao Dương trong Đảo Ngầm thay Cảnh Hạc.

Cao Dương là người mà Kiều Vân Tranh tiến cử với Giang Hà, tính cách trưởng thành, là một ứng cử viên đáng tin cho vị trí thủ lĩnh mới.

Dù sao cũng là cửa đầu rank Vàng, nếu không sắp xếp ổn thỏa cho Cảnh Hạc thì cô lại không yên tâm lắm.

“Ổn lắm chị, em khá may mắn, không gặp nhiều khó khăn, Cao Dương cũng thật sự rất tận tâm, dạy em rất nhiều kinh nghiệm.” Cảnh Hạc thấp giọng cười, “Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Em chưa bao giờ xuyên chung với ai ngoài chị với anh Vân hết nên hơi không quen.”

Phó Lam Tự nhìn cậu ta: “Thế rank Vàng tháng này chị đi với cậu, cho cậu quen lại nhé.”

“Không cần, tháng này em tự xuyên, không cần thuê Cao Dương luôn.”

“Tại sao?” Cô hơi kinh ngạc, “Cậu mới lên rank Vàng thôi, an toàn là trên hết, vẫn nên có người đi chung cho bảo đảm chứ.”

“Thì như chị đã bảo đấy, em không thể cứ nhờ người khác để qua cửa cả đời được, sớm muộn gì cũng phải tự trải nghiệm thôi.” Cảnh Hạc nói, “Giờ em cũng lên Vàng rồi, nên tự lập thôi, không thể để có người mạo hiểm chung mãi được.”

“Cậu tự lập cũng đâu nhất thiết phải trong cửa này, chị có thời gian rồi, đi chung với cậu có gì to tát lắm đâu.”

“Không được, lúc này chị phải ở chung với anh Vân nhiều hơn.” Cảnh Hạc kiên quyết lắc đầu, dứt khoát từ chối, “Cơ thể của anh Vân vẫn phải dưỡng, chân của chị lại bị thương, khoảng thời gian này hai người đừng đi nữa, tranh thủ trước khi tới lần xuyên rank Bạch Kim tiếp theo để hồi phục lại trạng thái đỉnh cao khi trước đi.”

Phó Lam Tự im lặng một lúc lâu rồi chợt cười: “Thật khó tưởng tượng là năm phút trước khi nói những lời này, cậu vẫn còn lén lau nước mắt đấy.”

“… Chị à, có cần phải vạch trần em không? Chị vờ như không thấy không được à?”

“Thế thì cậu phải nói cho chị biết tại sao khi nãy khóc đi chứ?”

“Thì… Khóc cho hai người thôi.”

“Chẳng phải bọn chị đã về an toàn rồi sao?”

Cảnh Hạc nhìn cô: “Dù về an toàn thì chắc cũng phải chịu khổ rất nhiều, chị nhìn chân chị đi, còn vết thương trên cánh tay kia nữa, đầu cũng bị đập, có đau không?”

Phó Lam Tự thản nhiên: “Lúc đó đau nhưng giờ hết rồi, làm gì nghiêm trọng tới thế.”

“Làm gì nghiêm trọng tới thế á? Từ khi nào mà chị nghĩ mình cừ thế hả? Chị là nữ đấy!”

Trước đây cậu ta chưa bao giờ dùng giọng điệu nghiêm túc như thế để nói chuyện, trong lúc nhất thời Phó Lam Tự cũng bất ngờ, cô hơi khựng lại.

“Mấy ngày không gặp mà tính tình đã trưởng thành hơn nhiều rồi nhỉ.”

Cảnh Hạc cũng thấy mình nóng nảy nên vội ho một tiếng, tỏ vẻ xấu hổ: “Ờ thì… Ăn trái cây, ăn trái cây đi, quýt này ngọt lắm đấy, chị nếm thử mà xem.”

Phó Lam Tự gỡ một múi quýt ra, vừa nhai vừa quan sát cậu ta thật kỹ: “Cậu thật sự không bị gì sốc óc đấy chứ?”

Cảnh Hạc cạn lời: “Em mà bị sốc cái gì?”

“Chị thấy cậu cực kỳ khác thường, ai không biết còn tưởng cậu muốn vạch rõ giới hạn với bọn chị đấy.”

“Nếu có thể, em không bao giờ muốn vạch rõ giới hạn với mọi người hết, hai người bảo vệ em cả đời lại càng tốt.” Cảnh Hạc thở dài, “Nhưng sao em có thể ích kỷ thế được? Vốn hai người đã không có nghĩa vụ phải bảo vệ em rồi, dù em không thể giúp thì chí ít cũng không được gây thêm phiền phức cho hai người.”

Phó Lam Tự bày ra nét mặt kỳ lạ: “Sao tự nhiên tư tưởng trong cái đầu nhỏ của cậu lại trở nên nặng nề thế?”

“Chị à, em đã 21 rồi, năm em quen chị chị cũng mới 21 mà đã có thể một mình làm chủ thiên hạ rồi — Em là đàn ông đàn ang chẳng lẽ không tự giác ngộ được hay sao?”



“Thực ra cậu tiến bộ rất nhanh mà.”

“Vẫn chưa đủ, mục tiêu của em là có thể bảo vệ được chị với anh Vân sau này.”

Rõ ràng là cô hơi sửng sốt khi nghe như thế, Phó Lam Tự im lặng rất lâu mới cong khóe môi gật đầu.

“Được rồi, bọn chị sẽ sống tới ngày đó.”

Cảnh Hạc nghiêm túc sửa lại: “Không chỉ là sống tới ngày đó thôi, hai người phải sống qua rank Bạch Kim, sống lâu trăm tuổi.”

Nói xong, cậu ta nghiêng người tới trước, dùng sức ôm cô một cái.

Lần này thật sự Cảnh Hạc rất sợ, khác với nỗi sợ yêu ma quỷ quái trong thời gian xuyên việt khi trước, đó là cảm giác bất lực tới lạnh toát cả người, xuất phát từ suy nghĩ tuyệt vọng rằng họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.

Cậu ta luôn lo lắng về việc vết thương của Kiều Vân Tranh vẫn chưa lành, Phó Lam Tự lại chỉ có một mình, họ có thể sống sót được trong rank Bạch Kim khốc liệt này hay không.

Lỡ xảy ra sự cố gì thì sao?

Suốt đêm cậu ta không thể ngon giấc được, đếm từng ngày, chờ đợi trong lo sợ.

May mà anh chị cậu ta cuối cùng vẫn bình an quay về.

Được đoàn tụ lần nữa là một phước lành.

Phó Lam Tự mặc cho cậu ta ôm, trong lòng hơi cay cay, một người luôn giỏi ăn nói như cô thế mà lúc này lại chẳng biết nên trấn an cậu ta thế nào.

Đúng lúc này, ở giường bệnh bên cạnh truyền tới giọng nam dịu dàng quen thuộc.

“Bọn anh không yếu ớt như cậu tưởng tượng đâu, vẫn còn sống lâu lắm, hay là cậu tới phòng tập để tập thêm mấy tiếng thay vì đa sầu đa cảm này đi.”

“…”

Cảnh Hạc quay đầu lại, thấy Kiều Vân Tranh đã tỉnh, anh đang khẽ nheo mắt lại, bình tĩnh nhìn cậu ta.

Khuôn mặt tuấn tú của cậu ta đỏ lên: “Ai đa sầu đa cảm hả? Chẳng phải em cũng đang nghĩ cho hai người hay sao… Anh Vân, anh thấy sao rồi?”

“Cũng ổn.” Kiều Vân Tranh chậm rãi trả lời, “Tất nhiên, nếu cậu có thể lập tức thả tay ra thì anh sẽ thấy ổn hơn.”

“…”

Bấy giờ Cảnh Hạc mới ý thức được mình vẫn đang ôm Phó Lam Tự, cậu ta lập tức thả tay ra như bị điện giật, ngồi thẳng dậy.

“Sao cô Bạch với anh Cố vẫn chưa về ấy nhỉ?” Cậu ta lập tức đánh trống lảng, “Hiệu suất làm việc thấp quá, phải phê bình mới được!”

Kết quả là chưa kịp dứt lời, bóng dáng của Bạch Sanh đã xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

“Bảo hiệu suất của ai thấp đấy? Thằng ranh con nhà cậu cứ đòi ăn cơm thịt nướng ở khu phố phía Đông, cậu có biết bọn chị xếp hàng bao lâu không hả?”

Cố Mặc Trì đi theo phía sau, trong tay cầm túi lớn túi nhỏ, nghe vậy thì cười đầy ẩn ý tiếp lời.

“Nếu thế thì phần cơm thịt nướng này anh ăn thay Cảnh Hạc nhé, đỡ phải bị phê bình.”

“…”

Cảnh Hạc sụp đổ che mặt lại.

Ai ban cho cậu ta cái số đau khổ này vậy!

*

Nhiệm vụ rank Bạch Kim của Bạch Tiêu với Kỷ Linh cũng tương tự với Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh, thời gian xuyên việt không chênh nhau là mấy.

Nhưng lúc Phó Lam Tự về thì Bạch Tiêu vẫn chưa về, vì thế mà Bạch Sanh cứ lo lắng mãi không thôi.

Mãi tới tối ngày thứ tư xuyên việt, Bạch Tiêu với Kỷ Linh đột nhiên nhảy dù về phòng khách trong nhà, hơn nữa Bạch Tiêu còn bị thương.

Sau đó anh ta được đưa tới Bệnh viện Trung tâm số 2 gấp, tình cờ lại nằm ở phòng bệnh sát vách Phó Lam Tự.

Trưa hôm sau, Phó Lam Tự bị thương một chân đi thăm người nằm viện chung, thấy trên vai Bạch Tiêu quấn băng gạc rất dày, đang tựa vào giường để chị đẹp Kỷ Linh đút cháo.

Kỷ Linh cho anh ta ăn một thìa rồi tới mình một thìa: “Cháo này chẳng có vị gì hết mà còn ít nữa, thua xa anh nấu.”

Vừa nói vừa ăn một thìa nữa.

Bạch Tiêu thở dài: “Theo lời dặn của bác sĩ thì anh chỉ được húp cháo này thôi, thế mà bị em cướp nửa bát rồi.”

“… Xin lỗi em yêu, hay là lát nữa anh đặt cho em bát khác nhé?”

Phó Lam Tự bình tĩnh nói: “Cảnh Hạc mới mua mì cà chua kìa, hay là em mang sang cho anh một bát nhé? Mì quán đó không tệ đâu, thực ra mì xào là ngon nhất, tiếc là giờ anh không ăn cay được thôi.”



“Được hết, cà chua cũng được.” Bạch Tiêu nghiêng đầu nhìn cô, “Anh nghe Sanh Sanh kể rồi, em còn không mau về nghỉ cho chân lành đi, đừng đi lung tung nữa.”

“Chẳng phải nhớ anh sao, chúng ta đều phải nói là đại nạn không chết, phải khích lệ nhau chút chứ.”

Bạch Tiêu cười, ấm áp hỏi: “Anh Kiều không sao chứ?”

“Rất tốt, qua cửa này thì hai tháng tới anh ấy đã nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, cửa Bạch Kim sau không thành vấn đề nữa.”

“Thế thì tốt quá.”

“Còn anh? Sao anh lại bị thương vậy?”

“Móng vuốt ác quỷ đấy!” Nhắc tới chuyện này, Kỷ Linh lại tức không chịu nổi, “Cuối cùng có một tên người chơi dùng mánh khóe, tính đẩy chị ra làm bia đỡ đạn, may mà Bạch Tiêu chặn thay chị, móng vuốt lướt qua bả vai, xương cũng lộ ra hết! Đm, thứ khốn nạn ngu ngốc đó, uổng công bọn chị còn giúp đỡ hắn nữa!”

Chị ta xót Bạch Tiêu, nói mà mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa chửi đổng.

Vốn Bạch Tiêu tính xoa đầu chị ta nhưng mới giơ tay lên đã đau tới mức phải hạ xuống, anh ta chỉ đành bất lực an ủi.

“Không sao mà, lần này anh cũng về rồi còn gì? Chỉ là một khoảnh khắc thôi.”

Phó Lam Tự lạnh lùng hỏi lại: “Thế còn tên người chơi kia?”

“Bị bọn anh giết rồi, Kỷ Linh đâm thẳng vào tim hắn mấy nhát.”

Kỷ Linh từ trước tới giờ luôn là người có thù tất báo, không bao giờ để mình phải hối tiếc hết.

“Rất tốt.” Phó Lam Tự nói, “Có khi nhân từ với thứ đó lại thành chướng ngại vật trong rank Bạch Kim đấy.”

Người chơi nào cũng muốn sống sót, mà suy nghĩ càng gấp thì mặt tối trong lòng sẽ càng dễ bộc phát.

Rank Bạch Kim là nơi để so xem ai tàn nhẫn hơn ai mà.



Cùng lúc đó, dưới lầu bệnh viện, Bạch Sanh xách một túi trà sữa sải bước đi tới trước.

Như chợt nghĩ tới chuyện gì đó, cô ấy quay đầu lại nhìn Cố Mặc Trì sau lưng.

“Tháng này anh phải xuyên rank Bạch Kim rồi đúng không?”

Cố Mặc Trì hơi sửng sốt: “Đúng thế, sao lại hỏi chuyện này?”

“Dù sao em cũng phải để ý chứ.”

“Không sao đâu, trước nhiệm vụ rank Bạch Kim cuối tháng anh sẽ làm nhiệm vụ rank Vàng với em.”

“Em đâu có lo nhiệm vụ.” Bạch Sanh lắc đầu, “Em đang nghĩ khi nào mới lên được Bạch Kim đây, như Lam Lam với anh Kiều vậy, cùng xuyên chung với anh.”

Giờ chỉ có Cố Mặc Trì là xuyên rank Bạch Kim một mình, cô ấy chưa đủ rank nên không thể xuyên chung với y, chỉ có thể bất an đợi y về chứ chẳng làm gì được.

Cô ấy thường xuyên thấy ảo não, tại sao trước đây thích nhàn rỗi mà không chịu cố gắng, liên lụy anh trai, giờ lại thành ra không thể đi chung với người yêu được.

Cố Mặc Trì nhìn thấy cô ấy tự trách bèn nhíu mày cười: “Đừng sốt ruột, sẽ lên rank Bạch Kim nhanh thôi, anh hứa với em, trước khi em thăng lên tới, anh sẽ sống thật tốt.”

Cô ấy đấm vào ngực y một cái, tỏ vẻ hờn dỗi: “Nói gì thế! Dù em có thăng lên được không thì anh cũng phải sống cho đàng hoàng chứ.”

“Thế còn em?”

Dù Bạch Sanh thường lo lắng cho anh trai, bạn thân, bạn trai nhưng thực chất cô ấy lại rất thoáng với số phận của chính mình.

“Ờm, em thì bình thường nên chưa chắc đã gánh nổi trận chiến trong rank Bạch Kim, chưa biết có sống được tới cuối hay không nữa.” Cô ấy nhún vai cười để lộ ra đôi răng khểnh, “Nhưng em hứa sẽ cố gắng hết sức để đi xa với anh hơn.”

Gặp được người mình thích, dù thấy mình còn lâu mới đủ tốt nhưng vẫn muốn hứa hẹn dài lâu với anh ấy.

Nhất định phải trân trọng khoảng thời gian còn được sánh bước bên nhau.

Cố Mặc Trì im lặng rất lâu, cuối cùng bước tới gần, cúi người hôn nhẹ lên môi cô ấy.

Y vòng một tay qua eo cô ấy, ôm cô ấy vào lòng mình, giọng điệu trầm ấm mềm mại.

“Thật ra không cần phải tiêu cực thế đâu.” Y nói, “Chỉ cần anh còn sống, anh sẽ bảo vệ em bình an, dù…”

“Dù thật sự không thể sống được tới cuối cùng, anh vẫn sẽ ở phía trước để sau này em không bị lạc lối.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Hạc Hạc: Tui ôm chị dâu tui hoi~

Chủ đề hôm nay: Nếu cho mọi người chọn giữa anh Vân, anh trai họ Bạch, anh Cố với Hạc Hạc thì mọi người chọn ai làm bạn trai đây? Chỉ bàn tới việc yêu đương thôi nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook