Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 57: Mary Shaw

Ngân Chúc Diên Vĩ

01/09/2023

Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh xuyên việt lâu như thế nhưng đây là lần đầu tiên bị xe cảnh sát đưa đi trong game.

Ai mà ngờ chỉ trao đổi một manh mối với Henry mà lại dẫn tới phản ứng dây chuyền thế này chứ?

Xe cảnh sát băng qua làn sương mù dày đặc, chạy dọc theo con đường vắng vẻ của thị trấn, hai người lại ngồi cạnh nhau ở băng ghế sau, lặng lẽ quan sát viên cảnh sát ngồi ở ghế lái.

Hai người thì thầm: “Đang đi đâu vậy?”

“Không biết, tới Cục cảnh sát à?”

“Sao hai chúng ta lại phải tốn thời gian trong Cục cảnh sát với hắn chứ? Lỡ lúc thẩm vấn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?”

“Cũng có lý.” Kiều Vân Tranh gật đầu, “Nếu không đi được thì hay là cứ…”

Phó Lam Tự hiểu ngay ý của anh, cô nháy mắt ra vẻ đồng ý.

Bên hông cảnh sát có giắt một cây súng ngắn mơ hồ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, hẳn là đồ tốt.

Hoặc, là đạo cụ quan trọng.

Nói cách khác là có thể dùng một vài thủ đoạn để lấy được.

… Nhưng lấy thế nào đây?

Ngay sau đó, hai người cùng hành động một lúc, Phó Lam Tự giơ tay ghìm chặt cổ cảnh sát, Kiều Vân Tranh thì dứt khoát cướp tay lái của đối phương.

Vốn cảnh sát chỉ là một NPC chịu trách nhiệm thúc đẩy tiến trình, hắn không ngờ mình lại rơi vào thảm cảnh này nên lập tức ra sức giãy giụa, phun ra một tràng rủa xả bằng tiếng Trung với tiếng Anh lẫn lộn.

Phó Lam Tự mặc kệ hắn mắng, cô trở tay nắm lấy cán dao lọc thịt bên hông ra, kéo lưỡi dao theo chiều ngang, cắt cổ hắn một cách gọn ghẽ.

Kiều Vân Tranh chống tay lên ghế rồi nhanh chóng nhảy tới hàng ghế đầu, kịp thời khống chế được chiếc xe cảnh sát đang gần như mất thăng bằng.

Anh giảm tốc độ lại rồi dừng ven đường, cầm súng cảnh sát, sau đó đẩy thi thể hắn xuống.

Anh ngắm nghía cây súng trong tay, phát hiện ánh sáng vàng khi nãy hóa ra là một dòng chữ vàng kim được khắc vào thân súng.

Kill her twice.

Giết ả hai lần.

Anh xoay người sang chỗ khác, đưa súng cho Phó Lam Tự ở băng ghế sau.

“Anh nhớ em biết bắn súng mà đúng không?”

“Ừ.”

Vì trong game bất cứ tình huống gì cũng có thể xảy ra, bất cứ vũ khí nào cũng tìm được nên Phó Lam Tự đã từng đi học xạ kích với Bạch Tiêu và Bạch Sanh, nắm được cách dùng cung tên, cũng từng tập bắn súng.

Cô nhận lấy cây súng ngắn, nhìn lướt qua dòng chữ vàng trên súng rồi mở hộp đạn ra, thấy bên trong chỉ có một viên đạn.

“Chỉ có thể nã một phát thôi.”

Tức nghĩa là chỉ có thể chọn một mục tiêu đã bắn.

Kiều Vân Tranh nói: “Thực ra một phát là đủ rồi.”

“Đúng nhỉ.”

“Giờ còn vài tiếng nữa là trời tối, chúng ta có thể ngủ bù trước.”

“Ý kiến hay.”

Ai mà ngờ hai người lại vô tình cướp được một chiếc xe cảnh sát để làm căn cứ tạm thời, cứ thế mà bắt đầu chợp mắt.

Nhưng Phó Lam Tự lại không ngủ ngon, trước đây ở thế giới khác, những lúc thế này đều do Kiều Vân Tranh canh giúp cô, cô ngủ rất yên tâm.

Giờ tình trạng cơ thể và tinh thần của Kiều Vân Tranh đều không lạc quan, dù anh không nói nhưng cô cũng hiểu, anh đang cố chịu đựng.

Vì thế cô phải tỉnh táo hơn, cảnh giác với tất cả mọi việc, không thể phạm bất cứ sai lầm nào được.

Mây đen trên bầu trời thị trấn càng lúc càng đậm.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mãi tới khi mặt trời từ từ ngả về Tây, màn đêm ở đây hình như tới sớm và dài hơn thế giới thực một chút.

Cô nghiêng người qua, khẽ vỗ vai Kiều Vân Tranh, hạ thấp giọng gọi anh: “Anh Vân.”

Rất nhanh Kiều Vân Tranh đã mở mắt ra, anh vô thức nắm tay cô: “… Trời tối rồi à?”

“Ừm.”

“Thế anh lái xe, chúng ta tới rạp hát nhé.”

Anh vững vàng lái chiếc xe cảnh sát, căn cứ theo trí nhớ về địa hình thị trấn mà đến thẳng địa điểm nhiệm vụ, rạp hát bỏ hoang.

Lúc này, tia sáng cuối cùng của bầu trời cũng đã lặn mất sau đường chân trời, ánh trăng xuyên qua những tầng mây, chiếu sáng vùng đất lạnh lẽo và đổ nát của thị trấn.

Rạp hát cũ kỹ đó đứng sừng sững trong màn đêm, toát ra ánh sáng nhàn nhạt trông ảm đạm và hoang vu cực kỳ.

Phó Lam Tự xuống xe, thấy có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên bậc thềm của rạp hát, tới gần mới phát hiện là chị gái tóc bạch kim.

“Cô Phùng?”

“Cô Phó.” Chị gái tóc bạch kim đi tới phía cô, thấy Kiều Vân Tranh lạnh lùng cản trước mặt mình thì không khỏi bật cười, “Hai người đừng căng thẳng như thế chứ, tôi vẫn chưa bị làm thành con rối đâu.”

“Cô lấy gì để chứng minh?”

Chị gái tóc bạch kim thản nhiên cởi áo khoác của mình ra: “Có thể bảo cô Phó sờ mà, vẫn còn trái tim, mọi thứ khác cũng chẳng bị tổn hại chút nào.”

“…” Kiều Vân Tranh không nói gì mà quay đầu đi.

Phó Lam Tự cũng không quan tâm chuyện này, để chứng thực, cô sờ thật, thậm chí còn nhéo mặt chị ta để xác minh chị gái tóc bạch kim không hề nói dối.

“Xem ra cô Phùng cũng đoán ra được gợi ý rồi nhỉ?”

“Trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, thực ra nhắc nhở này cũng không khó lắm đâu.” Chị gái tóc bạch kim nói, “Nhắc nhở không phải ám chỉ con rối, vì sẽ có con rối mới liên tục xuất hiện, thực chất nó ám chỉ kẻ đã tạo ra con rối là Mary Shaw.”

Phó Lam Tự bình tĩnh nhìn chị ta: “Bởi vậy cô cũng trốn ra khỏi căn nhà à?”

“Tôi không trốn thì chắc sẽ thành ứng cử viên cho con rối tiếp theo thôi.” Chị gái tóc bạch kim nói, “Như gã tóc dài có sẹo trên mặt kia vậy, tôi đoán gã đã tiếp bước áo sơ mi hoa rồi.”

Một khi nhận ra được sự thật về Mary Shaw tồn tại trong nhóm, việc Mary Shaw là ai sẽ rất dễ nhận biết.

Dù kỹ thuật diễn của cô gái thắt bím rất tốt, diễn nét vô tội và bối rối cực kỳ chân thực, nhưng đứng ở góc độ của Tiên tri thì cô ta lại là một con Ma sói, có đủ điều kiện để gây án, thậm chí còn cố tình biến áo sơ mi hoa thành kiểu mình thích, không thể nào chối cãi được.

Phải nói rằng gã tóc dài cũng khá thông minh, nhận ra được điểm mấu chốt, tiếc là gã lại không có hết manh mối nên chưa kịp nhìn được bản chất của sự việc, chỉ có thể nói là gã không may thôi.



Phó Lam Tự cố tình hỏi lại: “Cô Phùng đã chờ trước cửa rạp hát từ sớm, cô có chìa khóa rồi sao?”

“Tôi không có, nhưng tôi biết hai người chắc chắn sẽ có.” Chị gái tóc bạch kim ung dung cười, “Tôi biết hai người sớm muộn gì cũng tới, tôi không ngại ngồi mát ăn bát vàng đâu — Nhưng thật sự tôi không ngờ hai người lại lái xe cảnh sát tới đấy.”

“Đó không phải trọng điểm, tóm lại là cô Phùng đã đoán đúng rồi đấy, chìa khóa đúng là ở chỗ tôi.”

Phó Lam Tự đi tới chỗ bậc thềm, lấy chiếc chìa khóa vàng kim trong túi ra rồi tra vào ổ khóa lần nữa.

“Cạch” một tiếng, khóa cửa mở ra, toàn cảnh trong rạp hát lập tức hiện ra trong tầm mắt cả ba người.

Cô nói: “Cô Phùng còn diêm chứ nhỉ? Tôi nghĩ chắc cuối cùng chúng ta phải đốt Mary Shaw đấy.”

Trên thân súng viết là Kill her twice, giết ả hai lần.

Một lần là giết người chơi bị Mary Shaw nhập vào, lần còn lại là giết Mary Shaw thật sự.

Giết người chơi thì dùng súng, còn giết Mary Shaw phải dùng lửa.

“Vẫn còn đây.” Chị gái tóc bạch kim quan sát xung quanh, giọng điệu rất lạnh nhạt, “Tôi đoán là trong rạp hát này phải có thứ gì đó khác nữa, để chắc ăn, tôi đề nghị chúng ta chia nhau ra tìm kiếm.”

“Tôi cũng nghĩ thế.”

Tới giờ hai bên vẫn chưa đủ lòng tin với nhau, đi chung sẽ dễ sinh nghi ngờ, thôi thì cứ hành động riêng vậy.

Đây là sự ăn ý giữa những người chơi rank cao.

Phó Lam Tự đưa mắt nhìn bóng dáng chị gái tóc bạch kim biến mất ở phía bên kia rạp hát, bấy giờ mới bắt đầu đi tới hướng ngược lại với Kiều Vân Tranh.

Bố cục trong rạp hát hình vuông, nóc nhà cực thấp khiến người ta có cảm giác rất ngột ngạt, tựa như đang đi trong một cái quan tài khổng lồ vậy.

Ánh đèn trên cao chập chờn, trên tấm thảm đỏ phủ một lớp bụi dày, những cái bóng mờ mờ leo lắt chiếu xuống những bức tường ố vàng xung quanh.

Hai người băng qua một hành lang rất dài, sau đó đẩy một cánh cửa gỗ nặng nề không bị khóa ra.

Đây là sảnh diễn của rạp hát, bên trong không mở đèn nên chỉ có thể mượn ánh sáng ngoài hành lang mới miễn cưỡng nhìn thấy hướng sân khấu và bố cục của thính phòng.

Vách tường ở sau và những cạnh khác của thính phòng đều đóng những tấm gỗ rất dày, chẳng biết để làm gì.

Phó Lam Tự thử bước tới mấy bước, kết quả là ngay lúc đụng phải hàng ghế ngồi lại nghe tiếng động bất thường ở sau lưng, cô bị Kiều Vân Tranh kéo vào lòng ngay lập tức.

Kiều Vân Tranh bay lên đá thẳng một cú vào giữa ngực đối phương, anh che chắn cho cô rồi nhanh chóng lùi lại, nghiêm mặt.

“Không phải người.”

“Gì cơ?”

“Là con rối.”

Lúc đá trúng đối phương, anh có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác cứng như áo sơ mi hoa đã bị biến dị, có thể thấy đó là một con rối.

Vừa dứt lời, đèn trong sảnh hát đột nhiên lóe sáng, màn che ở sân khấu sau lưng cũng từ từ được vén lên.

Giữa sân khấu trống rỗng có bày một cái ghế, cái ghế xoay tròn tạo ra tiếng “kẽo kẹt”, ở trên là một con rối kỳ lạ với mái tóc màu cam, trên mặt vẽ hoa văn loạn xạ.

Đó là con rối trong “Saw”, trong bộ phim “Dead Silence” cũng từng xuất hiện, có thể gọi là easter egg.

Nhưng trong cảnh tượng tràn ngập hơi thở chết chóc này thì đúng thật là khiến người ta phải rùng mình.

Miệng con rối khẽ đóng lại rồi mở ra, rõ ràng là nó đang vừa cười vừa nói chuyện.

“Các người đã tới rồi ư?” Nó nói, “Mary Shaw không chờ nổi nữa, Mary Shaw không chờ nổi nữa.”

Vết thương trên đầu gối vẫn đang đau, cơn đau khiến Phó Lam Tự cảm thấy bực bội, cô lạnh mặt.

“Không chờ nổi thì cũng phải chờ.”

“…”

Kiều Vân Tranh trầm ngâm ngoái đầu nhìn lại, thấy cô gái thắt bím và gã tóc dài đã đứng ở hàng cuối cùng trong thính phòng tự bao giờ.

Cô gái thắt bím khẽ cười, còn gã tóc dài thì đờ mặt ra, trên người mặc cái áo khoác đen của cô ta.

Áo sơ mi hoa cũng từng mặc cái áo khoác đen này.

Có thể thấy, vừa rồi kẻ đánh lén hai người là gã tóc dài.

Gã không có đủ manh mối nên cuối cùng đã biến thành con rối thứ ba của Mary Shaw.

“Hóa ra là hai người ở đây à?” Thắt bím vừa kinh ngạc vừa vui mừng bước sang bên này, “Hai chúng tôi tìm mọi người lâu lắm đấy, hai người có thấy chị gái tóc bạch kim kia không?”

… Nói như thật ấy.

Phó Lam Tự rút súng bên hông ra, nhanh chóng lên đạn rồi giơ lên nhắm ngay cô ta.

“Đừng bước tới nữa.”

Quả nhiên thắt bím đã dừng lại, cô ta nhìn Phó Lam Tự một lúc lâu, nụ cười trên mặt từ từ tắt dần, ánh mắt bắt đầu lạnh đi.

“Sao, cô muốn giết tôi à? Dù sao cũng phải có lý do chứ.”

“Cửa rạp hát phải có chìa khóa mới mở ra được, cô vào bằng cách nào?”

“Tôi vốn có chìa khóa của chỗ này mà.”

“Ồ? Thế cũng đúng.” Phó Lam Tự gật đầu, “Cô là Mary Shaw cơ mà.”

Đây vốn là rạp hát của Mary Shaw.

Bộ mặt thật đã hoàn toàn bị vạch trần nên thắt bím cũng chẳng cố gắng giả vờ làm gì nữa, ả thấp giọng cười nham hiểm.

“Ái chà, bị mi phát hiện ra rồi à? Không sao, dù sao mi cũng đâu giết được ta.”

“Chúng ta thử mà xem.”

Nói xong, Phó Lam Tự dùng cả hai tay bóp cò ngay, sức giật của súng khiến cô lùi ra sau mấy bước mới đứng vững được.

Viên đạn bay vút đi, lập tức khiến đầu đối phương nổ tung.

Đúng là một phát headshot tiêu chuẩn.

Thắt bím ngã xuống đất.

Phó Lam Tự vứt súng đi, vẫn không hề ỷ y vì biết đây chỉ là giết người chơi bị nhập vào người thôi.

Một lúc lâu sau, Kiều Vân Tranh bên cạnh thấp giọng nói: “Em nhìn kia, nhúc nhích rồi.”



Như để chứng minh lời nói của anh, dưới ánh đèn, thi thể của thắt bím bắt đầu từ từ đứng dậy, xương cốt cả người kêu răng rắc như đã bị gãy và đang được ghép lại vậy.

Lúc đứng thẳng người lần nữa, ả đã trở thành một người hoàn toàn khác.

Ả mặc lễ phục thời Trung cổ, búi tóc cao, đôi mắt trợn tròn như chuông đồng, tròng mắt bên trong đảo rất linh hoạt.

Ả há miệng cười, răng nhuốm đầy máu, trong mồm rỗng tuếch — Ả không có lưỡi vì đã bị cắt mất.

Giờ ả là Mary Shaw thật, y hệt với thứ trong quan tài ở nghĩa địa vậy.

Mà sắc mặt gã tóc dài bên cạnh cũng đã vàng như nến, mí mắt lim dim, tay chân cứng đờ, tương tự với tình trạng của áo sơ mi hoa.

Cùng lúc đó, ván gỗ gắn trên tường ở đằng sau và bên phải cũng từ từ di chuyển sang hai bên, để lộ ra một thế giới khác ở sau bức tường.

Đó là…

Hóa ra vách tường đã được đục rỗng và chia thành rất nhiều ngăn kính ẩn bên trong, mỗi ngăn đều có một con rối cao bằng nửa người ngồi bên trong.

Những con rối này có kiểu tóc và trang phục khác nhau nhưng nét mặt lại y hệt, đều trưng ra nụ cười dữ tợn.

Chúng là những người dân trong thị trấn từng bị Mary Shaw giết.

Cổ chúng kêu răng rắc rồi đồng loạt nhìn sang phía này, hai mắt trống rỗng nhìn Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh chằm chặp.

Kiều Vân Tranh nắm tay Phó Lam Tự, cẩn thận dịch bước tới phía cửa.

Anh trầm giọng nói nhỏ: “Hai chúng ta không thể xử lý đám rối này được.”

Vũ khí duy nhất lúc này của cả anh và cô là con dao lọc thịt tìm thấy trong phòng, ai cũng biết dao không thể giế t chết con rối được, thậm chí là không thể gây biến dạng nó nữa.

Phải dùng lửa đốt con rối, nhưng que diêm lại đang nằm trong tay chị gái tóc bạch kim, mà dù có diêm thì việc châm lửa đốt hết đám rối này cũng là một vấn đề khó có thể làm được.

Đối với kế hoạch hiện tại, chỉ có thể chạy trốn giữ mạng trước rồi tính sau thôi.

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng xoay người chạy, ngay khi mở cửa, Phó Lam Tự quay đầu lại, phát hiện con rối gã tóc dài đã hùng hổ chạy tới với tốc độ như dịch chuyển tức thời.

Cô nhanh nhẹn ngả ra sau né, Kiều Vân Tranh lập tức ra sức đóng sầm cửa lại, đẩy thẳng gã trở về.

Ngay trước khi đóng cửa, anh thấy tất cả cửa kính trong ngăn ẩn vách tường đều đã vỡ hết, những con rối đó nhao nhao thoát khỏi sự trói buộc dưới lệnh Mary Shaw, tranh nhau lao tới cửa, xen lẫn trong đó là những tiếng cười cực kỳ chói tai.

Cảnh tượng này thật sự khó có thể dùng ngôn từ để miêu tả được, tóm lại là dù ai tận mắt trông thấy, chỉ cần tâm lý không đủ vững là sẽ bị bóng ma tâm lý ngay, không biết sau này sẽ phải gặp ác mộng bao nhiêu đêm nữa.

Hai người chạy như bay mà chẳng quay đầu lại, vì đầu gối bị thương nên lúc chạy nhanh Phó Lam Tự cực kỳ đau đớn, cô thở hổn hển, mồ hôi lạnh liên tục nhỏ xuống theo làn tóc.

Kiều Vân Tranh ý thức được chuyện này nên lúc rẽ vào khúc ngoặt đã cúi người xuống ra hiệu: “Lên nào, anh cõng em.”

Phó Lam Tự sửng sốt: “Anh…”

Anh không hề cho cô có thời gian do dự: “Nhanh lên!”

Phó Lam Tự tự biết chân mình không thể chạy quá xa được, lại nghe tiếng càng lúc càng tới gần nên chỉ đành ngoan ngoãn leo lên lưng anh, dùng hai tay ôm cổ anh thật chặt.

Sau lưng, quân đoàn con rối do Mary Shaw lãnh đạo đang ồ ạt đổ tới.

Chỗ chúng đi qua, vách tường rì rào tróc ra, thậm chí sàn nhà cũng có vết nứt nhỏ.

Âm thanh chấn động lan tới thẳng dưới chân Kiều Vân Tranh, cả rạp hát như sắp sụp đổ.

Vết thương trước ngực càng lúc càng đau, đau tới mức nghẹt thở, Kiều Vân Tranh nghiến chặt răng, ra sức xốc Phó Lam Tự lên.

Phó Lam Tự ngẩng đầu lên, mơ hồ trông thấy cửa rạp hát, chị gái tóc bạch kim đang đứng ở đó, cầm thùng gì đó tạt xuống đất.

Chất lỏng màu vàng sền sệt nhanh chóng chảy lan ra xung quanh, rất nhanh đã bao trùm hết con đường phía trước họ.

Tới gần, cô ngửi thấy một mùi rất quen thuộc nên lập tức tỉnh táo lại: “Xăng ư?”

Rất rõ ràng, chị gái tóc bạch kim đã tìm được đạo cụ đặc biệt để kết hợp với que diêm, xăng này để mấu chốt để thiêu hủy đám rối đó.

Nhưng động tác của chị gái tóc bạch kim hình như đang muốn quẹt diêm.

Rất rõ ràng, nếu lúc này mà châm lửa vào xăng thì ngọn lửa chặn đường họ ngay, họ không lao ra được, rất có thể sẽ bị thiêu chung với đám rối.

Chị gái tóc bạch kim thấy họ nhưng lại không hề có ý chờ họ.

Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Phó Lam Tự không kịp nghĩ ngợi mà lập tức lấy con dao lọc thịt ra, trở tay ném ra ngoài.

Lưỡi dao xuyên qua không khí, xen lẫn với tiếng gió bén nhọn rồi trúng ngay bàn tay đang cầm que diêm của chị gái tóc bạch kim.

Chị gái tóc bạch kim kêu lên một tiếng nhỏ, que diêm rơi xuống đất, chị ta bối rối ấn vào vết thương đang chảy máu.

Tổng cộng chưa tới mười giây, Kiều Vân Tranh đã lao tới trước, anh bóp cổ chị gái tóc bạch kim rồi đẩy chị ta ra bức tường phía sau.

Trong ánh mắt phẫn nộ của chị ta, anh lạnh mặt bẻ khớp hai cánh tay của chị ta luôn mà chẳng chần chừ chút nào.

“Giữ cho cô một mạng đấy, cô nên biết ơn đi.”

Mặt khác, Phó Lam Tự đã nhảy xuống nhanh chóng nhặt que diêm bị rơi lên.

Vẫn còn hai que diêm nữa, cô lần lượt đốt lên rồi ném nó tới hướng xăng đang chảy.

Ngọn lửa bùng lên, đột ngột hình thành nên một bức tường lửa trên đất, ánh sáng chói lóa, nhiệt độ nóng rực như muốn thiêu rụi mọi thứ xung quanh.

Cô lùi lại gần cửa chính, cố tình vặn khóa cửa nhưng phát hiện cửa lại đang bị khóa, không thể mở ra được.

Quy tắc của hệ thống là phải thiêu hủy hết Mary Shaw với rối gỗ của ả thì mới qua cửa được.

Chỉ đành chờ thôi.

Kiều Vân Tranh quay lại cạnh cô, bảo vệ cô xa khỏi đám lửa rồi lặng lẽ nhìn bức tường lửa kia.

Đây là khoảnh khắc cực gần với địa ngục, mỗi khung hình đều như một bài ca bi ai.

Đám rối gỗ kia phát ra những tiếng kêu gào quái dị, kẻ trước ngã xuống thì kẻ sau lại tiến lên, ngay khi chạm vào tường lửa thì hoàn toàn hóa thành tro tàn.

Mary Shaw là con rối cuối cùng bước vào biển lửa, dù cách một bức tường lửa nhưng hình dạng của ả vẫn rất rõ ràng.

Ả giang hai tay ra, hành động cực kỳ khoa trương và dữ tợn, tựa như muốn thi triển một câu thần chú hủy diệt nào đó.

Phó Lam Tự chợt thấy khóa cửa lỏng ra, có thể vặn được rồi.

Một điềm báo chẳng lành bất chợt nảy ra, cô dùng sức phá tan cửa chính, lập tức túm cánh tay Kiều Vân Tranh rồi cùng anh lăn xuống bậc thềm.

Ngay sau đó, một làn sóng nhiệt bùng lên, tiếng nổ đinh tai nhức óc, toàn bộ rạp hát đã biến thành một đống đổ nát trong biển lửa.

Câu chuyện về thù hận và cái ác đã được chôn vùi tại đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook