Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 80: Đuổi theo

Ngân Chúc Diên Vĩ

01/09/2023

Ma thợ rèn nện rìu xuống mặt đất, gạch lập tức vỡ tanh bành phát ra tiếng vang chấn động.

Có thể thấy, nếu nhát đó mà nện vào người sẽ gây ra hậu quả gì.

Ở sau ma thợ rèn còn có con ma đội mũ bảo hiểm bị nát nửa người kia, nó bị nát bươm như thế nhưng vẫn chạy rất nhanh, cây gậy bóng chày trong tay cũng vung rất khí thế.

Quả nhiên, đám ác ma bị phong ấn trong biệt thự này đã được thả ra hết rồi, có lẽ chúng đang lang thang khắp nơi để chực chờ tấn công.

Mười hai con ma đuổi giết sáu người chơi.

Đúng là không chừa đường sống cho người ta mà.

Chỉ có một cặp mắt kính thông linh thôi, hiện tại chỉ có Kiều Vân Tranh là có thể thấy vị trí của ma, anh nắm tay Phó Lam Tự chạy thẳng, hai người như một đôi tình nhân số khổ đang tìm chút hy vọng sống trong cái lồ ng giam rộng lớn này vậy.

May mà tốc độ và sức bền của cả hai đều không kém, họ thuận lợi vượt qua hành lang tầng 5, sắp bước lên cầu thang tầng 4 —

Lúc này, Kiều Vân Tranh chợt dừng lại, anh nắm chặt cổ tay Phó Lam Tự, ra sức kéo cô về bên cạnh.

Trong căn phòng vốn bị khóa ở tầng 4, con ma mặc quần áo bệnh nhân có cái lồ ng sắt trên đầu đang trong trạng thái tứ chi chạm đất, từng bước bò dọc theo cầu thang.

Khuôn mặt thối rữa của nó vẫn tươm máu, máu đen thấm ra cọng sắt trước mặt tới đỏ sẫm, trên bậc thang cũng dây ra một vết máu uốn lượn.

Nó đột nhiên vươn tay bẻ ngược lồ ng sắt ra sau, thế là cả khuôn mặt đều bị toét ra theo cọng sắt, trở nên be bét hơn. Nó hé miệng lộ ra một hàm răng nanh sắc bén như sói hoang.

Sau lưng, ma thợ rèn và ma nón bảo hiểm cũng đang càng lúc càng gần.

Tiến thoái lưỡng nan.

Phó Lam Tự dán lưng vào vách tường, hơi thở có vẻ hơi gấp gáp, cô nghe Kiều Vân Tranh ở bên tai nói khẽ.

“Em Lam, lát nữa em đeo kính vào rồi lao thẳng ra đi, đừng có quay đầu lại.”

Cô có phù hiệu thánh giá nên có thể cản được một đòn tấn công của ác ma.

Nhưng anh thì không có, nếu anh đứng yên tại chỗ để thu hút sự chú ý của ma quỷ thì chỉ có thể chịu chết thôi.

“… Anh đừng nói xàm nữa.” Phó Lam Tự kiên quyết từ chối, “Nếu trốn không được thật thì em sẽ ở lại đây với anh, em không chạy một mình đâu.”

Hình như Kiều Vân Tranh còn muốn nói gì đó nữa, nhưng cuối cùng chỉ thở ra một hơi thật dài.

Anh biết rõ tính cách của cô, chuyện cô đã quyết thì chẳng ai khuyên nổi hết.

Đã khuyên không nổi thì cũng chỉ đành trấn an cô trước thôi, nhưng anh vẫn không đổi ý định của mình.

“Được rồi, chúng ta ở cùng nhau.”

Nhưng trời không tiệt đường người, cuối cùng hai người vẫn còn may mắn được một chút.

Ma lồ ng sắt ở cách họ chưa tới 3m, mà ma thợ rèn cũng đang đập vỡ cánh cửa hành lang kia rồi.

Ai ngờ trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, mặt đất dưới chân và vách tường sau lưng chợt bắt đầu vặn vẹo, cảnh vật xung quanh thay đổi, không khí lại truyền tới cảm giác bí bách khiến người ta không thở nổi.

Kiều Vân Tranh xách đồng hồ treo tường bên tay trái, kim phút đang chỉ 3 giờ rưỡi sáng.

Bố cục biệt thự cứ nửa tiếng sẽ thiết lập lại một lần.



Từ 3 giờ tới 5 giờ sáng, gã áo trắng một mình chạy trốn tròn hai tiếng trong căn biệt thự phương hướng tứ tung này.

Bố cục biệt thự cứ nửa tiếng lại thay đổi, gã không có mắt kính thông linh nên không thấy được vị trí của ma nhưng cũng nhiều lần nghe tiếng vũ khí nặng đập nện và tiếng bước chân, rõ ràng là ác ma đã được thả ra rồi.

Gã cũng không có phù hiệu thánh giá, nếu bị ác ma để ý tới thì ắt sẽ chết chắc.

Lúc này gã đang trốn trong một căn phòng không khóa, giấu người trong tủ quần áo, nín thở cảnh giác tiếng động bên ngoài.

Theo thời gian thì lần thay đổi tiếp theo lại tới nữa rồi.

… Kết quả là ngay sau đó, gã đột nhiên nghe tiếng cửa phòng mở ra, có người bước vào phòng.



Là người hay ma đây?

Gã nhẹ nhàng hé tủ quần áo ra, xuyên qua khe hở, phát hiện cô gái dreadlocks kia đang đứng trong phòng, trên mặt cô ta cũng đeo cặp kính thông linh, hơn nữa còn xịn hơn kính gã đã thấy, ở mép kính viết đầy phù văn bằng chữ latin màu vàng kim.

Gã sửng sốt rồi đẩy hẳn cửa tủ quần áo ra.

Cô gái dreadlocks giật mình, vô thức tính bỏ trốn, sau khi thấy rõ gã là ai mới khẽ thở phào.

“Là anh đấy à, tôi còn nghĩ trong tủ quần áo cũng có ma trốn chứ.”

“Sao cô lại ở đây?”

“Tôi chạy trốn thẳng tới chỗ này.” Cô gái dreadlocks hỏi lại, “Thế còn anh? Sao anh lại trốn trong tủ quần áo?”

“Tôi bị người ta ám hại, chẳng có đạo cụ gì, không tìm chỗ trốn thì chỉ còn nước chịu chết thôi.”

Cô gái dreadlocks tò mò: “Ai gài anh vậy?”

“Cặp đôi xuyên chung kia, người nữ rất gian xảo, tên nam thì đánh đấm giỏi nữa.”

Cô ta chợt hiểu ra: “Thế là anh bị họ cướp mất đạo cụ rồi à?”

“Ừm.”

Thực ra nói chính xác thì cũng không hoàn toàn là Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh gài gã, chỉ có thể bảo gã xui xẻo, vốn là tính kết thành đồng minh ba người, ai ngờ giữa đường cơ quan lại bị mở ra khiến gã bị tách nhóm.

Nhưng lúc kể lại khó tránh sẽ đứng ở góc nhìn chủ quan, nói về hướng có lợi cho mình hơn.

“Hay là anh hợp nhóm với tôi đi?” Cô gái dreadlocks suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc đề nghị, “Bốn người còn lại là một cặp sinh đôi với một cặp yêu nhau, đều là xuyên chung cả, hai chúng ta chỉ còn nước liên kết với nhau mới có hy vọng liều mạng được với họ, nếu không rất có thể sẽ trở thành bia đỡ đạn.”

Gã áo trắng nhìn cô ta một cái, cân nhắc ngôn từ: “Cơ quan biệt thự là do cô mở ra à?”

“…”

“Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu, chỉ xác nhận lại chút thôi.”

Cô gái dreadlocks hơi chần chừ, cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận.

“Đúng vậy, là tôi mở đấy, tôi tìm được manh mối nhắc nhở. Trong phòng cuối hành lang tầng 4, ở dưới bàn sách có một chốt mở, tôi mới ấn một cái là đã xảy ra những chuyện thế này rồi.”

Gã áo trắng nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Cô ta nói tiếp: “Dù tôi không làm thì cũng phải có người ấn thôi, nếu không sẽ không thể mở được nhiệm vụ tiếp theo, rank Bạch Kim làm gì mà đơn giản như thế được?”

“… Đây là cửa game rank Bạch Kim có diễn biến nhanh nhất mà tôi từng gặp đấy.” Gã áo trắng hơi phiền não xoa ấn đường, “Ở những cửa Bạch Kim trước đó đều sẽ tốn khoảng ba ngày, lần này chỉ mới tới đêm thứ hai đã phải liều mạng rồi.”

“Không sao đâu, chí ít chúng ta cũng đã chiếm được thế chủ động rồi, phần thắng sẽ cao hơn họ một chút.”

Gã ngẩng đầu nhìn, liếc thấy miếng kính trong tay cô ta: “Đây là cửa kính phong ấn đám ma quỷ trên tầng 5 à? Có thể cản được đòn tấn công của ma không?”

Nói cách khác là tương đương với một lá chắn.

Cô gái dreadlocks thấy hơi bất ngờ: “Sao anh biết? Tôi đã lén gỡ ra một miếng trong lúc chúng chạy ra hết đấy, cả dãy cửa kính chỉ có miếng này là gỡ ra được thôi.”

“Vì tôi đã xem bộ phim này rồi.”

“… Phim gì cơ?”

Tất nhiên, sau đó gã áo trắng đã kể cốt truyện “Mười Ba Oan Hồn” cho cô gái dreadlocks nghe, đồng thời cũng nhấn mạnh quy tắc cần hiến tế một người sống cho máy gọi hồn.

Gã nghĩ cô ta là nữ nên sẽ dễ xử lý hơn cặp đôi xuyên chung kia, huống hồ gì hiện tại cô ta lại còn được trang bị đầy đủ nữa.

Kết thành đồng minh với cô ta thực sự là lợi nhiều hơn hại.

“Cô nói đúng, hai chúng ta liên thủ với nhau sẽ có phần thắng rất lớn.”

Đúng lúc này, mặt đất lại rung động và sụp đổ, bố cục biệt thự sắp thay đổi lần nữa, cô gái dreadlocks vội bước tới một bước, đứng trước mặt gã áo trắng một bước để đảm bảo cả hai sẽ không bị tách nhau ra.

Cô ta nắm chặt ống tay áo của gã, mãi tới khi môi trường đứng im lại lần nữa mới cẩn thận mở mắt ra.

“Ở đây là…”



Hành lang dài hẹp trên tầng 5.

Mỗi lần bố cục thay đổi đều sẽ dịch chuyển người chơi tới những địa điểm ngẫu nhiên, nửa tiếng thường đều dùng cho việc tránh khỏi sự truy sát của ác ma, rất khó để tới được chỗ cần tới.

“Chúng ta phải tranh thủ tới tầng 3, càng chậm sẽ càng nguy hiểm.”

Cô gái dreadlocks hỏi gã: “Tầng 3 là địa điểm nhiệm vụ cuối cùng à? Anh có chắc không?”

“Máy gọi hồn ở đó, tôi chắc chắn.”

“Nhưng theo như tôi biết, cánh cửa kim loại ở tầng 3 có rất nhiều nút, chúng ta đâu có biết thứ tự chính xác.”

“Tôi biết, tôi đã thấy bản vẽ của cặp đôi kia lấy được rồi.”

Cô gái dreadlocks giật mình, mừng rỡ: “Thật à? Thế thì tốt quá, chúng ta xuống tầng 3 nhanh đi!”

Thế là cô ta đeo mắt kính thông linh lên, giơ miếng kính ở trước dò đường, gã áo trắng đi theo sau lưng cô ta, lúc nào cũng cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

Trước mắt gã sẽ không tách khỏi cô ta, gã gần như phải phụ thuộc vào cô ta mới sống được.

Cô gái dreadlocks chợt dừng bước rồi bất an quay đầu lại.

“Tiếng gì vậy?”

Gã áo trắng chưa kịp quay lại nhìn đã thấy cô ta lộ ra vẻ mặt sợ hãi, lập tức bỏ chạy.

Gã không thấy thứ gì đang đuổi tới nên chỉ có thể chạy theo cô ta một cách bị động.

Nỗi sợ vô cớ mới là đáng sợ nhất.

“Nhanh lên đi!” Cô gái dreadlocks hét lên, “Ba con này rất lợi hại, vừa rồi suýt chút đã đụng nứt tấm chắn của tôi rồi!”

Ba con này.

Tức là có ba con ma.

Ở sau hai người, ma bà già đang cõng con trai mình, dù vẻ mặt cực kỳ đau khổ nhưng lại đi như bay;

Bên cạnh nó, ma sĩ quan cả người đầy vết đạn đang quơ móng vuốt sắt thép của mình, miệng chảy đầy máu, mí mắt như sắp toác ra, tràn đầy sát khí khiến người ta ớn lạnh cả sống lưng.

Đã tới cửa kính giam giữ đám ác ma trước kia, quả nhiên bị thủng một chỗ, là do cô gái dreadlocks gỡ ra.

Cô gái dreadlocks đột nhiên dừng lại, chẳng biết đang nghĩ gì.

“Ở… Ở trước cũng có!” Ánh mắt cô ta lóe lên, hoảng hốt cao giọng, “Lùi ra sau! Lùi ra sau mau!”

Lúc này đây, dù gã áo trắng có thông minh thì ngoài việc tự vệ theo bản năng thì cũng vô thức nghe theo lời cô ta.

Gã nghĩ ở trước có ma nên lập tức lùi lại một bước, va phải vách tường.

Ai ngờ ngay khi gã lùi lại, cô gái dreadlocks dứt khoát chui vào chỗ cửa kính rỗng rồi dùng tấm chắn của mình lấp vào vị trí trước đó.

Cứ như thế, cô ta ở trong cửa, hoàn toàn nhốt gã ở ngoài.

Cuối cùng gã áo trắng cũng hiểu ra ý đồ của cô ta, gương mặt từng bình tĩnh của gã lập tức trưng ra vẻ kinh hãi và phẫn nộ.

Gã muốn tông vào cánh cửa đó, nhưng chưa kịp bước tới đã thấy ngực đau dữ dội, móng vuốt của ma sĩ quan đã đâm sâu trong người gã.

Gã không có mắt kính thông linh nên không thấy được ma đứng trước mặt, nhưng gã có thể thấy áo khoác mình đã bị nhuộm đỏ một mảng, da thịt trước ngực bị xé toạc ra, trái tim đầm đìa máu bị lấy ra vẫn đang đập liên hồi.

Gã ngã thẳng xuống đất, trước khi chết hai mắt vẫn trợn trừng nhìn tới chỗ cô gái dreadlocks, không chịu nhắm mắt.

Cô gái dreadlocks trơ mắt nhìn thi thể gã áo trắng bị ba con ma xé tan tành, cô ta đứng đó, vẻ mặt chẳng chút gợn sóng, tựa như đã quen rồi vậy.

“Xin lỗi nhé.” Cô ta khẽ thở dài, “Nếu cặp đôi đó đã lấy được bản vẽ thì tôi cần gì phải kết thành đồng minh với anh chi nữa? Dù sao anh cũng chẳng có tác dụng gì mấy.”

Sáu người chơi, sớm muộn gì cũng phải có kẻ phải chết, ai chết cũng thế thôi.

Điều cô ta cần làm là chọn con đường an toàn nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook