Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 81: Máy gọi hồn

Ngân Chúc Diên Vĩ

01/09/2023

Sự đuổi giết trong biệt thự kéo dài tới tám tiếng.

Tính sơ qua thì giờ đã tới giữa trưa, nhưng vì ánh sáng bên ngoài đã bị cửa sổ chặn kín, ánh đèn trong nhà lại mờ tối nên đã tạo thành một bầu không khí như ngày tận thế, không thể phân biệt được ban ngày hay ban đêm.

Cứ mỗi nửa tiếng là sẽ dịch chuyển ngẫu nhiên, các người chơi hoàn toàn không kịp tới mục tiêu cuối cùng, họ còn có xác suất 90% sẽ đụng phải mười hai con ác ma ở giữa đường, sau đó thì rơi vào cuộc chạy trốn và ẩn nấp dài vô tận, mà con đường chạy trốn luôn sẽ trừ con đường dẫn tới hành lang tầng 3, không tài nào tới được cánh cửa kim loại đó.

Rất rõ ràng, ác ma không muốn họ tới chỗ đó.

Hai tiếng trước, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đã phát hiện ra thi thể bị xé nát của gã áo trắng trên tầng 5.

Đồng thời cũng phát hiện ở cửa kính bên trái thiếu một tấm kính.

Trên cửa kính đều viết phù văn, rõ ràng là dùng để phòng ngự ma quỷ, xem ra có kẻ cầm theo đạo cụ quan trọng như thế đi rồi.

Không phải cặp sinh đôi thì là cô gái dreadlocks.

Nhưng sau đó, Phó Lam Tự đã thu nhỏ phạm vi lại, chỉ có thể là cô gái dreadlocks đã lấy tấm kính đó đi thôi.

Vì sau một đợt dịch chuyển nữa, cô tình cờ gặp được cặp sinh đôi kia.

Lúc đó người anh đã bị thương, từ vai tới bụng bị rách nghiêm trọng, máu nhuộm đỏ nửa bên áo, trông cực kỳ đáng sợ.

Cái phù hiệu thánh giá trước ngực người em cũng đã vỡ nát, có thể thấy tình huống khi trước nguy hiểm tới cỡ nào.

Người em nhìn họ, lập tức trở nên cảnh giác, năm đốt ngón tay siết chặt như thể sẽ ra tay bất cứ lúc nào.

Phải nói là tình cảm hai anh em này rất tốt, hai bên đều muốn liều mạng vì nhau.

Anh em hạt máu sẻ đôi, đỡ nhau đi tiếp, tình cảm này đã thực sự khắc sâu trong xương tủy, Phó Lam Tự cũng hiểu.

Vì thế cô rất kiên nhẫn, thậm chí là còn khuyên vài câu.

“Đừng lo, chúng tôi sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đâu, anh trai anh đã bị thương thành ra thế này rồi, chẳng sống được mấy nữa, chúng tôi vẽ vời thêm làm gì?”

“…”

Kiều Vân Tranh bên cạnh mỉm cười nhắc nhở: “Em Lam à, không biết trấn an thì đừng trấn an, nói thế có hơi thẳng rồi đấy.”

“Em chỉ tường thuật sự thật thôi, lúc tường thuật sự thật em không quen nói khéo.”

Người em hung dữ nghiến răng: “Nếu hai người tới để chế giễu thì từ bỏ đi, anh tôi chắc chắn sẽ sống lâu hơn hai người.”

“Tôi đâu có rảnh như thế.” Phó Lam Tự nói, “Tôi chỉ thấy hai người ngồi ở đây chờ đám ma đuổi tới là chết nhanh hơn thôi.”

Sự thực chứng minh, ngoài vụ xui xẻo ra thì thi thoảng cô cũng có cái miệng quạ, chuyện may không có mà xui xẻo lại linh.

Chưa kịp dứt lời, Kiều Vân Tranh đeo mắt kính thông linh đã quay đầu lại, sắc mặt chợt lạnh tanh.

“Đến rồi.”

Đám ác ma thật sự đã đuổi theo tới, hơn nữa lần này còn một lúc bốn con.

Ma thợ rèn, ma sĩ quan, ma lồ ng sắt, cả con ma nữ lõa lồ lúc nào cũng xuất hiện trong phòng tắm kia nữa.

Nói tóm lại là đều có sức chiến đấu mạnh hết.

Người em cũng đeo kính nên cũng thấy được cảnh này, y lập tức cõng anh trai bị thương lên, phóng thẳng tới phía cầu thang tầng 1.

Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh cũng theo sát ở sau, bốn người chạy thục mạng, cảnh tượng chật vật này như một cảnh phim được chiếu đi chiếu lại, chẳng biết đã bao nhiêu lần rồi.

Bảo thể lực vô hạn là giả.

Cây rìu trong tay ma thợ rèn không ngừng nện xuống mặt tường và sàn nhà, chỗ nào cũng đầy vết nứt, mảnh vỡ bay tứ tung, âm thanh nền là tiếng gầm gừ của ma lồ ng sắt và tiếng cười the thé của ma nữ, tất cả tạo thành một giai điệu chết chóc.

Cuối cùng bốn người lên được tầng 2, băng qua hành lang khúc chiết, sắp chạy tới gần cầu thang tầng 3.

Nhưng chưa qua được một nửa hành lang thì trần nhà đã đột nhiên truyền tới tiếng máy móc ma sát, hình như lại có cơ quan gì đó được khởi động nữa rồi.

Phó Lam Tự ngẩng phắt đầu lên, thấy có một hàng rào sắt sắc bén đang sắp xuyên thủng cơ thể của hai anh em trước mặt.

Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, cô và Kiều Vân Tranh cùng giơ tay ra, kéo mạnh cả hai quay lại.

Hàng rào sắt rơi xuống chặn hết đường đi.

Người em nhìn Phó Lam Tự với ánh mắt phức tạp, đang tính nói gì đó nhưng lại đột nhiên chỉ tay ra sau lưng cô.

“Cẩn thận!”

Ma thợ rèn đã gần sát bên, nó nhắm mục tiêu ngay Kiều Vân Tranh, cây rìu lớn đang sắp rơi xuống đầu anh.

Trong khoảnh khắc đó, Phó Lam Tự không còn kịp suy nghĩ gì nữa, cô không thấy được vị trí của con ma nên chỉ có thể dùng trực giác để chặn trước Kiều Vân Tranh.

Cây rìu nện lên người cô thì lập tức bị một ánh sáng trắng bắn dội ra.



Cô chẳng bị tổn thương gì, nhưng cái phù hiệu thánh giá trước ngực đã vỡ nát.

Lại bị phá đạo cụ lần nữa rồi.

Kiều Vân Tranh ôm cô lùi lại mấy bước, lưng dán chặt vào hàng rào sắt lạnh như băng, nhìn bốn con ma đang ngày càng tới gần.

Tiến thoái lưỡng nan, gần như là ngõ cụt rồi.

Trừ khi…

Người anh bị thương đang nằm trên lưng em trai khàn giọng nói: “Hình như sắp tới giờ rồi.”

Đúng thế, đúng là tới giờ rồi.

Bố cục biệt thự lại thay đổi lần nữa, Phó Lam Tự chợt thấy mặt đất dưới chân sụp đổ, cô vô thức dựa ra sau, đụng phải lồ ng ngực của Kiều Vân Tranh.

Kiều Vân Tranh choàng hai tay lại ôm cô thật chặt.

Mặt tường đột nhiên mọc từ dưới đất lên, mọi thứ trước mặt bắt đầu trở nên vặn vẹo, bốn con ác ma đã biến mất trong tầm mắt họ trong chớp mắt.

*

Lần này, Phó Lam Tự, Kiều Vân Tranh và hai anh em sinh đôi đã được dịch chuyển tới cùng một chỗ vì ở gần nhau.

Phó Lam Tự cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh, bản đồ trong đầu từ từ rõ ràng.

“Đây là tầng 3.”

Tính từ nửa đêm đã tròn mười hai tiếng, có lẽ đây là lần gần với địa điểm nhiệm vụ cuối cùng của họ nhất.

Tất cả mọi người đều gần như kiệt sức, nếu muốn qua cửa thì đây là cơ hội duy nhất.

Chẳng ai biết lần dịch chuyển tiếp theo sẽ tới chỗ nào nữa.

Ai ngờ cô với Kiều Vân Tranh chưa kịp bàn ra đường đi hợp lý nhất đã nghe một giọng nữ mềm mại xen chút ý cười ở sau lưng.

“Có phải hai người đã quên tôi rồi không?”

Cô gái dreadlocks cũng đã tới tầng 3 tự bao giờ, cô ta đang cầm tấm chắn kính cao hơn cả mình kia, đi thẳng tới bên này.

Phó Lam Tự quan sát cô ta một lúc lâu mới bình tĩnh trả lời: “Cô tìm được kha khá manh mối rồi nhỉ? Không hổ là người chơi rank cao, đến cả trang bị cũng cao hơn chúng tôi một bậc nữa.”

“Quá khen, tôi chỉ hơi may mắn tí thôi.” Cô gái dreadlocks cười nói, “Tôi không ngờ cô với bạn trai cô cũng khá nhân từ đấy chứ, rõ ràng vừa rồi tôi cố tình gài cơ quan để giết hai anh em này mà hai người lại muốn cứu họ — Trò chơi này chỉ có ba người được sống thôi, các người phải suy nghĩ cho kỹ vào, xem kết thành đồng minh với ai sẽ đáng tin cậy hơn.”

“… Cơ quan vừa rồi là do cô thao túng ư?” Phó Lam Tự nhíu mày, dường như ngộ ra gì đó, “Thế là mười hai con ma cũng do cô thả ra sao?”

“Tôi tìm được bản vẽ vị trí cơ quan, dù sao cũng phải có người làm chuyện này mà, không phải sao?”

Kiều Vân Tranh luôn im lặng bấy giờ mới trầm giọng nói: “Cô muốn kết thành đồng minh với chúng tôi ư? Tại sao?”

“Nghe nói hai người đang giữ mật mã chính xác để mở cánh cửa kim loại ở tầng 3 à?” Cô gái dreadlocks gằn từng chữ nói, “Tôi có tấm chắn, cũng có mắt kính, hoàn toàn có thể bắt tay với hai người — Dù sao kẻ bị thương cũng chẳng sống được bao lâu, ba chúng ta đối phó với hai anh em họ cũng dễ mà đúng không? Giết một người, giữ lại một người để hiến tế, vừa đủ để qua cửa rồi.”

Nghe thì có vẻ kế hoạch này rất có lý, rất khả thi.

Nhưng cô ta lại bỏ qua một chuyện, người chơi rank Bạch Kim chẳng ai là đồ vô dụng chỉ biết chờ chết hết.

Thú hoang bị thương mới là con thú nguy hiểm nhất.

Ngay lúc cô ta đang chiếm thế chủ động, đợi câu trả lời chắc chắn của Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự, người anh như đang hấp hối lại đột nhiên chống đất đứng dậy, sải bước lao tới kế bên cô ta.

Ánh mắt hắn cực kỳ hung hãn, quả quyết giơ tay bóp chặt cổ cô ta.

Người em cũng đuổi tới, y đạp mạnh một cú vào xương đùi cô ta, ngay lúc cô ta quỳ hai gối xuống thì đá thẳng vào cổ họng đối phương.

“Rắc” một tiếng, cổ tay người anh ra sức bẻ gãy xương cổ cô ta.

Tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong mười mấy giây, chẳng ai ngờ được tình thế lại phát triển tới mức thế này.

Có lẽ cái gọi là kẻ tàn nhẫn là thế này.

Cô gái dreadlocks vẫn trưng ra vẻ mặt khó tin, đầu cô ta mềm oặt rủ xuống một bên, tắt thở.

Người anh đẩy cô ta ngã xuống đất, giơ tay bịt chặt vết thương đang chảy máu ồ ạt lại.

Hắn cản người em đang tính cõng mình lên, ngẩng khuôn mặt tái nhợt nhìn Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh, lộ ra nụ cười khiêu khích.

“Thế nào? Hai người không cần nghĩ nữa đâu, giờ chỉ có thể kết thành đồng minh với chúng tôi thôi.”

“… Được rồi, chúng tôi không có ý kiến.” Phó Lam Tự bất đắc dĩ giơ tay, “Hai người cầm tấm chắn đi, chú ý tới tiếng động xung quanh nhé, tôi sẽ dẫn đường.”



Thế là bốn người còn sót lại đã tạm thời trở thành đồng minh khá vững chắc, Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự ở trước dẫn đường, hai anh em sinh đôi thì cầm tấm chắn ở sau hỗ trợ, họ dùng tốc độ nhanh nhất để tới được cánh cửa kim loại đầu cầu thang.



Mãi tới khi thật sự tới trước cửa kim loại, người anh vẫn rất nhạy cảm với thời gian, hắn trầm giọng nhắc.

“Còn tối đa là hai phút nữa.”

Hai phút sau, biệt thự sẽ dịch chuyển lần nữa, tức là họ sẽ thất bại trong gang tấc.

Bảng điều khiển trên cửa kim loại lạnh buốt, Phó Lam Tự mở ô cửa sổ nhỏ ra, theo màu sắc được nhắc nhở trong bản vẽ để lần lượt ấn nút xanh lá, đỏ, vàng, xanh lam.

Cánh cửa và mặt đất phát ra tiếng cọ xát chói tai một lúc, cuối cùng khung cảnh bên trong cũng hiện ra trong tầm mắt cô.

Có vẻ đây là một phòng thí nghiệm lớn.

Đèn trong phòng sáng hơn những chỗ khác ở biệt thự rất nhiều, chiếu cả không gian sáng như ban ngày vậy.

Ở giữa phòng là một cỗ máy kỳ lạ sáng bóng, cấu tạo phức tạp mà lại trừu tượng, giống y đúc bản vẽ trong cuốn nhật ký manh mối.

Là máy gọi hồn.

Trung tâm của cỗ máy có một bàn điều khiển, bên trái là một chốt mở màu đỏ.

… Thật ra gọi là đài hiến tế thì đúng hơn là bàn điều khiển.

Đó là chỗ để hiến tế người sống.

Chỉ có khi hiến tế một người sống để tạo thành con ma thứ mười ba thì mới có thể khiến tất cả ác ma yên nghỉ, từ đó qua cửa.

Phó Lam Tự đi tới trước vài bước, lúc đang tính quan sát kỹ cỗ máy thì chợt nghe đằng sau có một tiếng vang thật lớn, quay lại đã thấy người em cầm tấm kính chắn ở đó, đang cùng chặn cửa chính với Kiều Vân Tranh.

Người em rít lên: “Không đóng cửa được! Chúng tới rồi!”

Cánh cửa này mở ra là sẽ không đóng lại được, mà mười hai con ác ma kia đã đuổi tới, chúng đang giương nanh múa vuốt, dữ tợn tru lên, đập phá tuyến phòng ngự để không cho máy gọi hồn mở.

Phó Lam Tự không có mắt kính thông linh nên không thấy được tình hình cụ thể bên ngoài, nhưng theo mức ra sức của Kiều Vân Tranh và người em thì hẳn họ sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.

Tấm chắn thủy tinh đã sắp đổ, cứ như thế này thì tất cả sẽ phải chết.

Cô thầm nghiến răng, quay lại nhìn người anh sinh đôi, thấy hắn đã đi tới hướng máy gọi hồn.

Trên miệng vết thương của hắn vẫn đang nhỏ máu, tạo thành một vết máu tươi uốn lượn trên đất.

Hắn nói: “Vừa rồi hai người đã cứu em trai tôi, giờ tôi trả lại ân tình cho hai người.”

Hắn hơi khựng lại, như nói với cô, lại như tự nhủ với mình.

“Tôi thế này, dù có sống quay về thì sớm muộn gì cũng sẽ chết trong cửa tiếp theo thôi, nói không chừng sẽ trở thành gánh nặng của nó nữa.”

“Thôi, mình chỉ có thể đi với nó tới chừng này thôi.”

Lúc này, người em đang dồn hết sức chống lại ác ma bên ngoài lại như cảm ứng được gì đó, y chợt quay đầu lại.

“Anh!” Y hoảng hốt không hiểu nổi, “Anh làm gì vậy? Anh mau xuống đi!”

Người anh đi tới bậc thềm, chân trái đã bước vào đài hiến tế, nghe vậy thì ngoái lại nhìn y thật lâu.

“Không sao, trên đời này còn chuyện gì mà em không làm được nữa chứ?” Người anh cười một tiếng, “Anh chờ em, chờ em qua cửa Bạch Kim IV rồi tới tìm anh — Chúng ta đã hứa với nhau rồi mà, kiếp này quá ngắn, kiếp sau vẫn phải làm anh em nhé.”

Nói xong, hắn leo lên đài hiến tế không chút do dự, dứt khoát giơ tay ra sức vặn chốt mở màu đỏ.

Lưỡi dao sắc bén hai bên máy gọi hồn đan chéo nhau tạo thành một nhà tù bằng gai, giam giữ hắn bên trong.

Đài hiến tế chợt chìm xuống, bóng dáng hắn lập tức biến mất khỏi tầm mắt của ba người.

Chẳng bao lâu sau, máu đỏ sẫm liên tục tuôn ra từ khe hở của máy, nhuộm đỏ gạch trắng xung quanh.

“A a a a — Anh! Anh ơi!!!”

Người em hoàn toàn sụp đổ, đau đớn khóc thảm thiết.

Cùng lúc đó, Kiều Vân Tranh cảm thấy áp lực trước tấm chắn đã thả lỏng, qua mắt kính thông linh, anh thấy mười hai con ma đang bị ánh sáng màu bạc bao phủ, lần lượt ngừng tấn công.

Máy gọi hồn đã được khởi động.

Được đổi lấy từ sinh mệnh của một người.

Anh gỡ mắt kính ra, quay người, thấy Phó Lam Tự cũng đang đỏ hoe mắt nhìn sang bên này.

Trên con đường này, sinh ly không thể khiến những người đồng hành nhau gặp khó khăn, nhưng tự biệt thì có.

Có lẽ lần tiếp theo sẽ tới lượt mình cũng nên.

Mặt đất bắt đầu chấn động mạnh mẽ, tiếng nổ vang lên trong mọi ngõ ngách, cả căn biệt thự bị bao phủ trong ánh lửa ngập trời.

Mặt dây chuyền trên cổ vang lên tiếng giọt nước khe khẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook