Chương 35: Lê Bảo' Pov - Không Cần Nữa
Anh Chen
09/11/2024
Không khí Tết đang len lỏi khắp khu tập thể, hòa quyện giữa những tiếng cười rộn rã và hương vị ấm áp của bánh chưng đang được gói. Tôi cùng Dương và bố cô ấy tất bật chuẩn bị cho ngày lễ. Những ngày này, mọi thứ xung quanh trở nên nhộn nhịp, nhưng lòng tôi lại dâng trào những cảm xúc khó tả. Niềm vui có, nỗi buồn cũng nhiều, nhất là khi nghĩ về gia đình của mình. (1
Dương chạy tới chạy lui, tay cầm những túi bánh mứt, đôi mắt cô ấy sáng rực lên như ánh nắng đầu ngày.
"Bảo, nghĩ gì vậy? Bố tớ chuẩn bị xong gạo gói bánh chưng rồi, qua đây cùng làm đi"
Giọng nói của cô ấy vang lên, tràn đầy sức sống và hy vọng, khiến tôi không thể nào chối từ.
Bố Dương đang chăm chú trộn nhân bánh bên bếp. Ông thỉnh thoảng liếc nhìn tôi với ánh mắt thân thiện, như thể đang chào đón tôi vào vòng tay gia đình này. Có điều gì đó ấm áp và bình yên, điều mà tôi chưa từng có trong những năm tháng lớn lên của mình. D
Khi cùng nhau gói bánh chưng, Dương vừa gói vừa chỉ tôi cách làm.
"Đầu tiên, mình cần lá dong, sau đó là xếp lớp gạo, đỗ và thịt..." Cô ấy giảng giải, trong khi tôi chỉ biết làm theo, từng bước một. Những tiếng cười đùa và câu chuyện vui vẻ của chúng tôi làm tôi quên đi những nỗi buồn trong lòng. Khi nhìn vào mắt Dương, tôi thấy ánh sáng hy vọng, như thể cô ấy đang thắp sáng những góc tối trong tâm hồn tôi.
"Bảo mới học gói lần đầu mà gói đẹp nhỉ con, đẹp hơn của Dương rồi." Bố Dương ngồi ở bên cạnh nhìn hai đứa trêu chọc.
"Bố, bánh này gói không đẹp bằng Bảo đâu, đúng không?" Dương chỉ vào cái bánh tôi méo mó tôi vừa gói xong rồi trêu chọc, khiến tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng.
"Xấu cũng không sao, quan trọng là nó ngon!" Bố cô ấy cười khà khà, làm tôi vừa xấu hổ vừa thích thú. Trong những khoảnh khắc giản dị ấy, tôi chợt nhận ra rằng hình ảnh gia đình mà tôi từng ao ước đang hiện hữu ngay trước mắt. (1
Khi trời tối dần, những chiếc bánh chưng đã được gói xong xuôi. Tôi và Dương cùng nhau dọn dẹp bàn ăn. Những điều đơn giản như thế này, những việc chuẩn bị cho Tết, lại mang đến cho tôi một ý nghĩa lớn lao. Tôi cảm thấy mình như một phần của gia đình này, và điều đó khiến trái tim tôi ấm áp hơn bao giờ hết.
Đêm 30, tôi và Dương ngồi trên tầng thượng của khu tập thể, cảm nhận cái lạnh se sắt của không khí Tết. Bên cạnh tôi, Dương ngồi yên lặng, ánh mắt hướng ra phía xa, nơi ánh đèn vàng của những ngôi nhà đang sáng rực.
Trong không gian yên tĩnh, cảm xúc ngột ngạt khiến tôi không thể nói nên lời.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố găng kiềm chế sự nghẹn ngào đang dâng trào.
"Tết năm ngoái..." giọng nói run rẩy tôi run rẩy: "Tớ về nhà, ngồi giữa bàn ăn nhìn mọi người quây quần bên nhau.
Cảm giác cô đơn thật sự rất... đáng sợ.
"Tớ ở đó chỉ để nghe những lời nói không mấy hay ho. Mặc dù là Tết thường kiêng mắng chửi nhưng bố tớ vẫn không hề tiếc lời để chửi tớ, thật ra tớ về lại ngôi nhà ấy chỉ để thắp hương cho ông bà chứ có phải nhớ nhung gì họ đâu chứ."
Tôi gục đầu xuống gối, không kìm được nước mắt. Từ khi nào mà tôi lại trở nên yếu đuối đến thế? Nỗi buồn chực chờ trong tôi suốt một năm bỗng tràn ra, không thể nào dừng lại.
Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy tôi, đôi tay ấm áp xoa đầu tôi. Tôi cảm nhận được sự an ủi nhẹ nhàng ấm áp. Trong khoảnh khắc đó, tôi không chỉ có Dương bên cạnh, mà còn cảm nhận được cả tình cảm chân thành mà cô ấy dành cho tôi. Thật kỳ lạ, giữa những người xa lạ, tôi chỉ cần có Dương ở bên, điều đó dường như đủ để tôi vượt qua mọi nỗi đau.
Một lúc sau, Dương cũng kể: "Thật ra các bác bên nội cũng dần dần chấp nhận tớ rồi." cô nói, nhưng giọng điệu thật sự rất chán nản.
"Nhưng bây giờ tớ không cần họ nữa. Sau nhiều lần bị họ hắt hủi, tớ cũng chán."
Câu nói ấy như một nhát dao cứa vào trái tim đã đầy tổn thương của tôi. Tôi hiểu cảm giác đó, trước không được chấp nhận từ chính gia đình mình, bây giờ lại nhận được cảm thấy có chút không quen.
Chúng tôi ngồi bên nhau trong im lặng, ngắm nhìn ánh đèn những hàng nhà phía xa, mỗi người đều chìm vào dòng suy tư riêng. Thời gian như ngừng lại, không còn những lo lắng thường nhật, chỉ còn lại hai đứa trẻ đang cố gắng tìm kiếm một lý do để sống tiếp. Tôi không biết Dương đang nghĩ gì, nhưng tôi biết chắc rằng, chúng tôi đều đang cố gắng đấu tranh với những cơn sóng dữ của cuộc đời. ().
Cuối cùng, khi đêm xuống, ánh đèn nhấp nháy từ các nhà xung quanh dần tắt, về đến nhà tôi nhận được tin nhắn từ Minh Quốc.
"Chúc mừng năm mới!"
Câu nhắn ấy đơn giản nhưng lại khiến tôi cảm thấy nặng nề. Tôi nhắn nói cảm ơn và chúc lại, trong lòng tôi không khỏi thắc mắc: Liệu rằng có bao giờ Quốc thật sự hiểu tôi không?
Minh Quốc nhận được tin nhắn luôn như thể đang chờ từ trước, nó rep luôn: "Anh, mai nay anh có về nhà không?"
Khi Quốc hỏi tôi câu này, tôi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu dù biết nó không nhìn thấy.
"Không." Tôi đáp lại đầy dứt khoát, nhưng cũng chẳng thể nào thoát khỏi cảm giác bị giam cầm trong những ký ức cũ. Quốc lặng lẽ nhắn "Vâng" như một cách để tôn trọng quyết định của tôi.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên của năm mới chiếu rọi, tôi đứng ở trong phòng tắm gội đầu thì cửa nhà có người gõ cửa. Vội vã lấy khăn lau đầu rồi đi ra ngoài, mở cửa ra tôi thấy Dương, cô ấy đang cầm trên tay một chú gấu bông. Nụ cười tươi tăn của cô ấy như ánh mặt trời phá tan cái lạnh lẽo của buối sáng.
"Chúc mừng sinh nhật!" cô vừa thấy tôi bước ra liền vui vẻ nói, ánh mắt lấp lánh.
Khi này tôi rất bất ngờ vì không hiểu gì cả, ngay cả bản thân tôi còn quên luôn sinh nhật của mình cơ mà, ấy vậy
Dương lại nhớ. Niềm hạnh phúc trong tôi nhanh chóng trào dâng.
"Cảm ơn Dương"
Tôi thốt lên, không thể che giấu sự xúc động.
—————
Tôi hiểu rằng, khi mà những gì trước đây bản thân rất muốn nhưng bây giờ lại không cần thiết nữa.
Điều vô dụng nhất chính là làm vừa lòng người khác.
Dương chạy tới chạy lui, tay cầm những túi bánh mứt, đôi mắt cô ấy sáng rực lên như ánh nắng đầu ngày.
"Bảo, nghĩ gì vậy? Bố tớ chuẩn bị xong gạo gói bánh chưng rồi, qua đây cùng làm đi"
Giọng nói của cô ấy vang lên, tràn đầy sức sống và hy vọng, khiến tôi không thể nào chối từ.
Bố Dương đang chăm chú trộn nhân bánh bên bếp. Ông thỉnh thoảng liếc nhìn tôi với ánh mắt thân thiện, như thể đang chào đón tôi vào vòng tay gia đình này. Có điều gì đó ấm áp và bình yên, điều mà tôi chưa từng có trong những năm tháng lớn lên của mình. D
Khi cùng nhau gói bánh chưng, Dương vừa gói vừa chỉ tôi cách làm.
"Đầu tiên, mình cần lá dong, sau đó là xếp lớp gạo, đỗ và thịt..." Cô ấy giảng giải, trong khi tôi chỉ biết làm theo, từng bước một. Những tiếng cười đùa và câu chuyện vui vẻ của chúng tôi làm tôi quên đi những nỗi buồn trong lòng. Khi nhìn vào mắt Dương, tôi thấy ánh sáng hy vọng, như thể cô ấy đang thắp sáng những góc tối trong tâm hồn tôi.
"Bảo mới học gói lần đầu mà gói đẹp nhỉ con, đẹp hơn của Dương rồi." Bố Dương ngồi ở bên cạnh nhìn hai đứa trêu chọc.
"Bố, bánh này gói không đẹp bằng Bảo đâu, đúng không?" Dương chỉ vào cái bánh tôi méo mó tôi vừa gói xong rồi trêu chọc, khiến tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng.
"Xấu cũng không sao, quan trọng là nó ngon!" Bố cô ấy cười khà khà, làm tôi vừa xấu hổ vừa thích thú. Trong những khoảnh khắc giản dị ấy, tôi chợt nhận ra rằng hình ảnh gia đình mà tôi từng ao ước đang hiện hữu ngay trước mắt. (1
Khi trời tối dần, những chiếc bánh chưng đã được gói xong xuôi. Tôi và Dương cùng nhau dọn dẹp bàn ăn. Những điều đơn giản như thế này, những việc chuẩn bị cho Tết, lại mang đến cho tôi một ý nghĩa lớn lao. Tôi cảm thấy mình như một phần của gia đình này, và điều đó khiến trái tim tôi ấm áp hơn bao giờ hết.
Đêm 30, tôi và Dương ngồi trên tầng thượng của khu tập thể, cảm nhận cái lạnh se sắt của không khí Tết. Bên cạnh tôi, Dương ngồi yên lặng, ánh mắt hướng ra phía xa, nơi ánh đèn vàng của những ngôi nhà đang sáng rực.
Trong không gian yên tĩnh, cảm xúc ngột ngạt khiến tôi không thể nói nên lời.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố găng kiềm chế sự nghẹn ngào đang dâng trào.
"Tết năm ngoái..." giọng nói run rẩy tôi run rẩy: "Tớ về nhà, ngồi giữa bàn ăn nhìn mọi người quây quần bên nhau.
Cảm giác cô đơn thật sự rất... đáng sợ.
"Tớ ở đó chỉ để nghe những lời nói không mấy hay ho. Mặc dù là Tết thường kiêng mắng chửi nhưng bố tớ vẫn không hề tiếc lời để chửi tớ, thật ra tớ về lại ngôi nhà ấy chỉ để thắp hương cho ông bà chứ có phải nhớ nhung gì họ đâu chứ."
Tôi gục đầu xuống gối, không kìm được nước mắt. Từ khi nào mà tôi lại trở nên yếu đuối đến thế? Nỗi buồn chực chờ trong tôi suốt một năm bỗng tràn ra, không thể nào dừng lại.
Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy tôi, đôi tay ấm áp xoa đầu tôi. Tôi cảm nhận được sự an ủi nhẹ nhàng ấm áp. Trong khoảnh khắc đó, tôi không chỉ có Dương bên cạnh, mà còn cảm nhận được cả tình cảm chân thành mà cô ấy dành cho tôi. Thật kỳ lạ, giữa những người xa lạ, tôi chỉ cần có Dương ở bên, điều đó dường như đủ để tôi vượt qua mọi nỗi đau.
Một lúc sau, Dương cũng kể: "Thật ra các bác bên nội cũng dần dần chấp nhận tớ rồi." cô nói, nhưng giọng điệu thật sự rất chán nản.
"Nhưng bây giờ tớ không cần họ nữa. Sau nhiều lần bị họ hắt hủi, tớ cũng chán."
Câu nói ấy như một nhát dao cứa vào trái tim đã đầy tổn thương của tôi. Tôi hiểu cảm giác đó, trước không được chấp nhận từ chính gia đình mình, bây giờ lại nhận được cảm thấy có chút không quen.
Chúng tôi ngồi bên nhau trong im lặng, ngắm nhìn ánh đèn những hàng nhà phía xa, mỗi người đều chìm vào dòng suy tư riêng. Thời gian như ngừng lại, không còn những lo lắng thường nhật, chỉ còn lại hai đứa trẻ đang cố gắng tìm kiếm một lý do để sống tiếp. Tôi không biết Dương đang nghĩ gì, nhưng tôi biết chắc rằng, chúng tôi đều đang cố gắng đấu tranh với những cơn sóng dữ của cuộc đời. ().
Cuối cùng, khi đêm xuống, ánh đèn nhấp nháy từ các nhà xung quanh dần tắt, về đến nhà tôi nhận được tin nhắn từ Minh Quốc.
"Chúc mừng năm mới!"
Câu nhắn ấy đơn giản nhưng lại khiến tôi cảm thấy nặng nề. Tôi nhắn nói cảm ơn và chúc lại, trong lòng tôi không khỏi thắc mắc: Liệu rằng có bao giờ Quốc thật sự hiểu tôi không?
Minh Quốc nhận được tin nhắn luôn như thể đang chờ từ trước, nó rep luôn: "Anh, mai nay anh có về nhà không?"
Khi Quốc hỏi tôi câu này, tôi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu dù biết nó không nhìn thấy.
"Không." Tôi đáp lại đầy dứt khoát, nhưng cũng chẳng thể nào thoát khỏi cảm giác bị giam cầm trong những ký ức cũ. Quốc lặng lẽ nhắn "Vâng" như một cách để tôn trọng quyết định của tôi.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên của năm mới chiếu rọi, tôi đứng ở trong phòng tắm gội đầu thì cửa nhà có người gõ cửa. Vội vã lấy khăn lau đầu rồi đi ra ngoài, mở cửa ra tôi thấy Dương, cô ấy đang cầm trên tay một chú gấu bông. Nụ cười tươi tăn của cô ấy như ánh mặt trời phá tan cái lạnh lẽo của buối sáng.
"Chúc mừng sinh nhật!" cô vừa thấy tôi bước ra liền vui vẻ nói, ánh mắt lấp lánh.
Khi này tôi rất bất ngờ vì không hiểu gì cả, ngay cả bản thân tôi còn quên luôn sinh nhật của mình cơ mà, ấy vậy
Dương lại nhớ. Niềm hạnh phúc trong tôi nhanh chóng trào dâng.
"Cảm ơn Dương"
Tôi thốt lên, không thể che giấu sự xúc động.
—————
Tôi hiểu rằng, khi mà những gì trước đây bản thân rất muốn nhưng bây giờ lại không cần thiết nữa.
Điều vô dụng nhất chính là làm vừa lòng người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.