Chương 34: Lê Bảo' Pov- Chỉ Cúi Đầu Trước Giông Tố Khi...
Anh Chen
09/11/2024
Vào một ngày học bình thường như bao ngày khác, sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có chuyện dở khóc dở cười này.
"Gì đây Bảo? Tớ dạy Bảo rồi mà, sao lại viết ra như thế này?" Dương đặt một tờ bài kiểm tra ra trước mặt tôi giọng điệu như đang kiềm chế tức giận.
Tôi giả vờ làm lơ vẫn một mực tập trung vào bức vẽ loằng ngoằng trên tờ giấy trước mặt. Dương nhìn thấy vậy càng bực hơn nhưng vẫn kiên nhẫn chỉ. (I
"Khi viết một đoạn văn Nghị luận về một tư tưởng đạo lý, cậu phải tìm ra đúng vấn đề cần làm rõ chứ không phải nghĩ gì làm nấy đâu."
"Ví dụ như đề bài này, nghị luận về câu nói: Đời phải trải qua giông tố nhưng không được cúi đầu trước giông tố. Đầu tiên hãy giải thích khái niệm Giông tố là gì? Cúi đầu là gì?"
Rồi cô ấy cứ tiếp tục lải nhải bên tai tôi, tôi chỉ im lặng vẽ, tai thì nghe thi thoảng sẽ đáp lại cô ấy mấy câu.
Nói ra cũng chán, tôi là một đứa học khá lệch. Chỉ là khá thôi vì chỉ có mỗi môn Văn là học kém chứ môn nào cũng học được. Còn Dương, cô ấy học rất giỏi đã vậy còn vô cùng chăm chỉ. Làm hết bài tập được giao trong sách, nàng này thường sẽ tìm thêm nhiều dạng bài khác để làm chỉ để riết thời gian. (2)
"Tớ kể cho Dương nghe, lẽ ra bài của tớ chỉ được có 3 điểm thôi nhưng tớ được cộng thêm mới ra điểm của bây giờ đấy." Tôi rút lại tờ kiểm tra rồi tùy tiện lật lật.
"Hả?" Dương khó hiểu hỏi lại tôi.
Tôi phì cười nói: "Trong bài tớ có một câu khá hay, cô văn vừa gọi tớ ra để giải thích về câu đấy rồi hứa sẽ cộng thêm cho tớ 0,5 điểm."
"Gì mà ảo vậy?"
"Thế mới nói!" Một tay chống lên bàn, một tay khác chọc chọc nhẹ vào tay Dương không quên đưa ánh mắt cưng chiều nhìn cô ấy.
Dương cũng chọc lại tôi đồng thời hỏi: "Vậy cô bảo cậu giải thích câu nào? Cậu ngoại trừ lạc đề với viết không đúng cấu trúc ra thì cũng có một số câu cậu viết khá hay.".
Tôi quay đầu nhìn về phía bảng, à một tiếng rồi nói: "Chúng ta chỉ có thể cúi đầu trước giông tố khi mà bản thân đã quá mệt mỏi không còn sức để chống lại, và khi sự kiên cường của chúng ta đã đạt đến giới hạn."
Nghe tôi nói xong cô ấy có hơi sững người, đôi mắt đen láy chớp chớp nhìn tôi, một hồi lâu sau cười tươi đáp:
"Thật ra Dương thấy dù cho có cạn kiệt những thứ đó chúng ta vẫn không nên bỏ cuộc đâu, nhất là sau khi trải qua quá nhiều chuyện không vui. Nếu cuộc đời chúng ta chỉ toàn giông tố, thì hãy lấy chúng làm động lực để vươn lên."
Khi nói câu này, gương mặt cô ấy hiện lên nỗi buồn khó che giấu, nụ cười trở nên gượng gạo hơn.
Lúc này, hai đứa chúng tôi im lặng nhìn nhau không khí không hiểu sao trùng xuống.
Giờ tan học hai đứa cùng nhau đi về. Đến phòng, tôi nằm phịch xuống giường, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu cứ cuộn xoáy không dứt. Nhớ lại tháng trước, khi Minh Quốc còn ở đây, hai anh em nói chuyện rất nhiều mối quan hệ dần được cải thiện.
Tôi nhớ rất rõ có lần Quốc nói với tôi: "Bố mẹ rất nhớ anh."
Câu nói ấy từng khiến bản thân chùng lòng, nhưng giờ đây khi nghe chỉ thấy thật mỉa mai, tôi cười nhạt.
"Nhớ thật không?" tôi hỏi câu này mà không giấu nổi sự hoài nghi trong lòng. (
"Thật đấy. Mẹ biết lỗi rồi, còn bố thì ngoài mặt vẫn sĩ diện, nhưng thật ra ông ấy rất nhớ anh. Sau chuyện đó, mọi người đều thấy có lỗi với anh." Minh Quốc nói với ánh mắt chân thành, nhưng càng nghe tôi càng cảm thấy lòng mình trở nên lạnh lẽo.
"Đó là bố mẹ em, không phải bố mẹ anh." tôi thở dài. (1
Giờ đây tôi không còn bố cũng chẳng còn mẹ. Chỉ có một mình mà thôi...
Những kỷ niệm đẹp đẽ bỗng dưng trở thành mảng tối, nơi mà ánh sáng tình thương chưa bao giờ có chỗ đứng.
Tôi bỗng bật cười, nhưng nụ cười ấy đầy cay đắng. Tình thương đến muộn, đó là một thứ vô dụng nhất. Lúc trước, tôi từng khao khát nó, nhưng giờ đây, khi đã nhận được, tự dưng lại thấy chẳng cần thiết nữa.
Một tiếng chuông điện thoại làm tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Nhấc máy lên, không nói một lời, chỉ để mặc cho người ở đầu dây bên kia lải nhải. Giọng nói đó, nghe quen mà cũng thật xa lạ.
"Con suy nghĩ kĩ yêu cầu của mẹ đi. Chỉ cần con nghe mẹ, mẹ sẽ tìm thầy cô dạy năng khiếu cho con, à đúng rồi, mẹ sẽ mua cho con một ngôi nhà to hơn, con không phải chen chúc ở khu tập thể rách nát ấy nữa..."
"Mẹ!" cậu cắt ngang, giọng lạnh lùng: "Con không muốn."
Chưa kịp nghe phản ứng từ đầu dây bên kia, tôi đã thẳng thừng dập máy, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Tôi muốn nghỉ ngơi, muốn trốn chạy khỏi những yêu cầu vô lý ấy.
Từ tháng trước, mẹ ruột luôn gọi điện ỉ ôi cầu xin, cầu cứu tôi hãy cứu em gái. Con gái mẹ bị bệnh, cần truyền máu đều đặn mỗi tuần. Do không còn ai đồng ý hiến máu cho cô bé nữa, nên khi nhớ ra tôi cùng nhóm máu với con bé, nên lần vào tháng sáu đó mẹ đã chủ động đến tìm tôi. (1
Một cuộc gọi khác lại đến. Tôi nhấc máy, nhưng lòng đã ngán ngẩm.
"Bảo ơi, coi như mẹ xin con đấy. Con giúp mẹ đi. Chỉ có con mới cứu được em con thôi."
Nực cười. Đến mặt nó tôi còn chưa thấy, thế mà dám bảo tôi cứu nó.
Tôi im lặng, nghe tiếng khóc lóc ở đầu dây bên kia. Cảm giác chua chát dâng lên trong lòng, tôi hỏi lại giọng điệu cợt nhả: "Sao mẹ không hiến cho nó? Mẹ cũng cùng nhóm máu với nó cơ mà?"
"Mẹ..." Mẹ tôi ấp úng.
Tôi bất lực nói: "Mẹ à, có bao giờ mẹ quan tâm đến con không? Sao lần nào gọi cho con mẹ đều nhắc đến việc cứu con gái mẹ thế?" (1
Nói đến đây tôi dập máy rồi kéo thẳng số điện thoại này vào danh sách đen.
Cảm giác hụt hầng lại tràn về. Tôi muốn quên đi mọi thứ, muốn cắt đứt tất cả với những người luôn dày vò tôi, nhưng cuối cùng vì hai chữ tình thân đã ngăn tôi lại.
Tôi nằm trên giường, mắt nhắm chặt, nhưng không thể tìm thấy giấc ngủ. Bên ngoài, ánh nắng yếu ớt đang tắt dần, giống như lòng tôi - mờ mịt, chao đảo. Không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng một điều rõ ràng là bản thân không còn muốn níu kéo thứ tình cảm đã mất từ lâu nữa. (3)
"Gì đây Bảo? Tớ dạy Bảo rồi mà, sao lại viết ra như thế này?" Dương đặt một tờ bài kiểm tra ra trước mặt tôi giọng điệu như đang kiềm chế tức giận.
Tôi giả vờ làm lơ vẫn một mực tập trung vào bức vẽ loằng ngoằng trên tờ giấy trước mặt. Dương nhìn thấy vậy càng bực hơn nhưng vẫn kiên nhẫn chỉ. (I
"Khi viết một đoạn văn Nghị luận về một tư tưởng đạo lý, cậu phải tìm ra đúng vấn đề cần làm rõ chứ không phải nghĩ gì làm nấy đâu."
"Ví dụ như đề bài này, nghị luận về câu nói: Đời phải trải qua giông tố nhưng không được cúi đầu trước giông tố. Đầu tiên hãy giải thích khái niệm Giông tố là gì? Cúi đầu là gì?"
Rồi cô ấy cứ tiếp tục lải nhải bên tai tôi, tôi chỉ im lặng vẽ, tai thì nghe thi thoảng sẽ đáp lại cô ấy mấy câu.
Nói ra cũng chán, tôi là một đứa học khá lệch. Chỉ là khá thôi vì chỉ có mỗi môn Văn là học kém chứ môn nào cũng học được. Còn Dương, cô ấy học rất giỏi đã vậy còn vô cùng chăm chỉ. Làm hết bài tập được giao trong sách, nàng này thường sẽ tìm thêm nhiều dạng bài khác để làm chỉ để riết thời gian. (2)
"Tớ kể cho Dương nghe, lẽ ra bài của tớ chỉ được có 3 điểm thôi nhưng tớ được cộng thêm mới ra điểm của bây giờ đấy." Tôi rút lại tờ kiểm tra rồi tùy tiện lật lật.
"Hả?" Dương khó hiểu hỏi lại tôi.
Tôi phì cười nói: "Trong bài tớ có một câu khá hay, cô văn vừa gọi tớ ra để giải thích về câu đấy rồi hứa sẽ cộng thêm cho tớ 0,5 điểm."
"Gì mà ảo vậy?"
"Thế mới nói!" Một tay chống lên bàn, một tay khác chọc chọc nhẹ vào tay Dương không quên đưa ánh mắt cưng chiều nhìn cô ấy.
Dương cũng chọc lại tôi đồng thời hỏi: "Vậy cô bảo cậu giải thích câu nào? Cậu ngoại trừ lạc đề với viết không đúng cấu trúc ra thì cũng có một số câu cậu viết khá hay.".
Tôi quay đầu nhìn về phía bảng, à một tiếng rồi nói: "Chúng ta chỉ có thể cúi đầu trước giông tố khi mà bản thân đã quá mệt mỏi không còn sức để chống lại, và khi sự kiên cường của chúng ta đã đạt đến giới hạn."
Nghe tôi nói xong cô ấy có hơi sững người, đôi mắt đen láy chớp chớp nhìn tôi, một hồi lâu sau cười tươi đáp:
"Thật ra Dương thấy dù cho có cạn kiệt những thứ đó chúng ta vẫn không nên bỏ cuộc đâu, nhất là sau khi trải qua quá nhiều chuyện không vui. Nếu cuộc đời chúng ta chỉ toàn giông tố, thì hãy lấy chúng làm động lực để vươn lên."
Khi nói câu này, gương mặt cô ấy hiện lên nỗi buồn khó che giấu, nụ cười trở nên gượng gạo hơn.
Lúc này, hai đứa chúng tôi im lặng nhìn nhau không khí không hiểu sao trùng xuống.
Giờ tan học hai đứa cùng nhau đi về. Đến phòng, tôi nằm phịch xuống giường, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu cứ cuộn xoáy không dứt. Nhớ lại tháng trước, khi Minh Quốc còn ở đây, hai anh em nói chuyện rất nhiều mối quan hệ dần được cải thiện.
Tôi nhớ rất rõ có lần Quốc nói với tôi: "Bố mẹ rất nhớ anh."
Câu nói ấy từng khiến bản thân chùng lòng, nhưng giờ đây khi nghe chỉ thấy thật mỉa mai, tôi cười nhạt.
"Nhớ thật không?" tôi hỏi câu này mà không giấu nổi sự hoài nghi trong lòng. (
"Thật đấy. Mẹ biết lỗi rồi, còn bố thì ngoài mặt vẫn sĩ diện, nhưng thật ra ông ấy rất nhớ anh. Sau chuyện đó, mọi người đều thấy có lỗi với anh." Minh Quốc nói với ánh mắt chân thành, nhưng càng nghe tôi càng cảm thấy lòng mình trở nên lạnh lẽo.
"Đó là bố mẹ em, không phải bố mẹ anh." tôi thở dài. (1
Giờ đây tôi không còn bố cũng chẳng còn mẹ. Chỉ có một mình mà thôi...
Những kỷ niệm đẹp đẽ bỗng dưng trở thành mảng tối, nơi mà ánh sáng tình thương chưa bao giờ có chỗ đứng.
Tôi bỗng bật cười, nhưng nụ cười ấy đầy cay đắng. Tình thương đến muộn, đó là một thứ vô dụng nhất. Lúc trước, tôi từng khao khát nó, nhưng giờ đây, khi đã nhận được, tự dưng lại thấy chẳng cần thiết nữa.
Một tiếng chuông điện thoại làm tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Nhấc máy lên, không nói một lời, chỉ để mặc cho người ở đầu dây bên kia lải nhải. Giọng nói đó, nghe quen mà cũng thật xa lạ.
"Con suy nghĩ kĩ yêu cầu của mẹ đi. Chỉ cần con nghe mẹ, mẹ sẽ tìm thầy cô dạy năng khiếu cho con, à đúng rồi, mẹ sẽ mua cho con một ngôi nhà to hơn, con không phải chen chúc ở khu tập thể rách nát ấy nữa..."
"Mẹ!" cậu cắt ngang, giọng lạnh lùng: "Con không muốn."
Chưa kịp nghe phản ứng từ đầu dây bên kia, tôi đã thẳng thừng dập máy, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Tôi muốn nghỉ ngơi, muốn trốn chạy khỏi những yêu cầu vô lý ấy.
Từ tháng trước, mẹ ruột luôn gọi điện ỉ ôi cầu xin, cầu cứu tôi hãy cứu em gái. Con gái mẹ bị bệnh, cần truyền máu đều đặn mỗi tuần. Do không còn ai đồng ý hiến máu cho cô bé nữa, nên khi nhớ ra tôi cùng nhóm máu với con bé, nên lần vào tháng sáu đó mẹ đã chủ động đến tìm tôi. (1
Một cuộc gọi khác lại đến. Tôi nhấc máy, nhưng lòng đã ngán ngẩm.
"Bảo ơi, coi như mẹ xin con đấy. Con giúp mẹ đi. Chỉ có con mới cứu được em con thôi."
Nực cười. Đến mặt nó tôi còn chưa thấy, thế mà dám bảo tôi cứu nó.
Tôi im lặng, nghe tiếng khóc lóc ở đầu dây bên kia. Cảm giác chua chát dâng lên trong lòng, tôi hỏi lại giọng điệu cợt nhả: "Sao mẹ không hiến cho nó? Mẹ cũng cùng nhóm máu với nó cơ mà?"
"Mẹ..." Mẹ tôi ấp úng.
Tôi bất lực nói: "Mẹ à, có bao giờ mẹ quan tâm đến con không? Sao lần nào gọi cho con mẹ đều nhắc đến việc cứu con gái mẹ thế?" (1
Nói đến đây tôi dập máy rồi kéo thẳng số điện thoại này vào danh sách đen.
Cảm giác hụt hầng lại tràn về. Tôi muốn quên đi mọi thứ, muốn cắt đứt tất cả với những người luôn dày vò tôi, nhưng cuối cùng vì hai chữ tình thân đã ngăn tôi lại.
Tôi nằm trên giường, mắt nhắm chặt, nhưng không thể tìm thấy giấc ngủ. Bên ngoài, ánh nắng yếu ớt đang tắt dần, giống như lòng tôi - mờ mịt, chao đảo. Không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng một điều rõ ràng là bản thân không còn muốn níu kéo thứ tình cảm đã mất từ lâu nữa. (3)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.