Chương 16:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Trên tầng sáu của khách sạn Lai Cảnh, căn phòng nghi ngút khói, trong lúc nâng ly cạn chén, những bình rượu rỗng càng ngày càng nhiều.
Hoắc Nghiên Hành ngồi ở vị trí chính giữa, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, không thấy được chút men say nào.
Tay phải anh cầm điện thoại, bấm vào tấm ảnh Nghiêm Minh gửi tới.
Ánh đèn chân không sáng loáng ở đại sảnh chung cư chiếu rọi bên trên đầu, một nam một nữ đan chặt mười ngón tay vào nhau, Sở Nhân cúi đầu, mỉm cười nhìn Tang Ngâm, đang nói điều gì đó.
Tang Ngâm chỉ khẽ nghiêng người, không nhìn được biểu cảm, nhưng một bên mặt vẫn thoáng lộ ra, có thể trông thấy khoé miệng cong cong của cô.
Tang Ngâm mặc bộ váy dự tiệc, còn Sở Nhân thì giản dị hơn nhiều, trang phục đúng chuẩn nam sinh viên, nhưng cả hai đúng cạnh nhau lại vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Hoắc Nghiên Hành xem hết các bức ảnh, anh không trả lời Nghiêm Minh mà mở ra khung trò chuyện với Tang Ngâm.
Nội dung cuộc trò chuyện chẳng được bao nhiêu câu, phía trên vẫn là hai chữ “cảm ơn” Tang Ngâm gửi tới hồi sáng, anh không có đáp lại.
Người ngoài để ý tới hành động của anh, khuôn mặt người đó đỏ bừng, chứng tỏ đã ngà ngà say, anh ta nói đùa: “Tổng giám đốc Hoắc đang đợi tin nhắn của ai à? Cứ cầm điện thoại mãi không buông.”
Hoắc Nghiên Hành để lại điện thoại lên bàn, cười trừ không nói, sau đó nâng ly rượu lên và hướng về phía anh ta.
***
Vốn dĩ ở trong xe rất buồn ngủ, nhưng sau khi về nhà tắm rửa lấy lại tinh thần thoải mái, Tang Ngâm buộc tóc lên, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Sở Nhân ở phòng cho khách tắm rửa xong, cậu ấy lau khô tóc, lại gần cô rồi ngồi xuống bên cạnh, thấy cô bận rộn với buổi thử giọng, cậu ấy quan tâm hỏi cô: “Bảo bối ơi, biểu hiện hôm nay của anh như thế nào?”
Tang Ngâm tạm dừng video và đặt bút xuống: "Sao đột nhiên lại đi thử vai? Em chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện này với em."
"Anh muốn tạo cho em một điều bất ngờ." Sở Nhân vòng tay qua người cô, cầm tay cô đùa nghịch: "Vậy thì em thấy biểu hiện hôm nay của anh như thế nào? Anh không làm em mất mặt chứ?"
Sở nhân vốn có thực lực tốt, chẳng qua là quá nóng vội muốn phô trương thực lực ra bên ngoài, trái lại thành hăng quá hoá dở.
Tang ngâm vốn là người thẳng thắng: “Anh không thích hợp với nhân vật nam chính này đâu.”
Sở nhân đang tươi vui bỗng sượng cứng lại, khóe miệng chậm rũ xuống: “Chính vì vậy nên là biểu hiện của anh không tốt phải không?”
“Ngoại hình của anh không phù hợp với vai nam chính, hay anh thử đóng một đoạn ngắn của vai nam phụ thứ ba đi.”
“Nhưng anh không thích vai nam thứ ba đó, anh muốn diễn nam chính, em có thể thay đổi hình tượng nhân vật mà, chẳng phải em là đạo diễn sao? Một câu nói của em là được thôi mà.” Sở nhân bấm đầu ngón tay lẩm bẩm, lầm bầm.
“Đúng, em là đạo diễn, nhưng cần phải tôn trọng kịch bản gốc cửa nhân vật. Em không thể vì anh mà muốn sửa là sửa được.” Tang Ngâm rút về tay, sống lưng thẳng tắp, thể hiện sự nghiêm túc, khuôn mặt cô trầm xuống, lạnh lùng nói: “Em sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa, để anh diễn thử vai nam phụ thứ ba, anh thấy như thế nào?”
“Thế còn em thì sao.” Sở Nhân bắt đầu tranh cãi với cô: “Lúc mà cái tên xấc xược kia nói xấu anh, em cũng chẳng thèm nói giúp anh biết một câu, cuối cùng em có phải là bạn gái của anh không vậy?.”
Tang Ngâm nhíu mày: “Tính cách của anh ta là như thế.”
Sở Nhân lớn tiếng phàn nàn: “Vậy thì em cũng không chịu giúp anh, bản thân anh ngày đêm đóng phim ở Hàng Châu, trong đầu luôn muốn mau mau quay về gặp em, thế mà bây giờ em như đang tạt vào mặt anh xô nước lạnh vậy. Vốn dĩ, khi người yêu sống chung bên nhau thì họ luôn luôn ủng hộ, giúp đỡ nhau, cùng nhau phát triển ngày càng tốt hơn. Thế mà tại sao em lại chẳng thèm ngó ngàng đến anh, cho dù anh không đi thử vai thì em cũng nên sắp xếp một vai diễn tốt cho bạn trai của mình chứ.”
Tang Ngâm nghe cậu ấy nói, ồn ào tới mức đầu cô ầm ầm tiếng vang, cô đau đầu nhéo nhéo ấn đường, chỉ tay về hướng phòng ngủ: “Em không muốn tranh cãi với anh thêm một câu nào nữa, anh đi ngủ đi.”
Sở Nhân mở to tròn mắt nhìn cô, nhưng Tang Ngâm lại chỉ thờ ơ, cô quay đi chỉ để cậu ấy thấy được một bên mặt.
Chờ một lát sau, cậu ấy thấy Tang Ngâm vẫn không để gì tới mình, cậu ấy bực tức đứng dậy, không đi vào phòng ngủ mà dứt khoát bỏ ra khỏi nhà.
Hoắc Nghiên Hành ngồi ở vị trí chính giữa, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, không thấy được chút men say nào.
Tay phải anh cầm điện thoại, bấm vào tấm ảnh Nghiêm Minh gửi tới.
Ánh đèn chân không sáng loáng ở đại sảnh chung cư chiếu rọi bên trên đầu, một nam một nữ đan chặt mười ngón tay vào nhau, Sở Nhân cúi đầu, mỉm cười nhìn Tang Ngâm, đang nói điều gì đó.
Tang Ngâm chỉ khẽ nghiêng người, không nhìn được biểu cảm, nhưng một bên mặt vẫn thoáng lộ ra, có thể trông thấy khoé miệng cong cong của cô.
Tang Ngâm mặc bộ váy dự tiệc, còn Sở Nhân thì giản dị hơn nhiều, trang phục đúng chuẩn nam sinh viên, nhưng cả hai đúng cạnh nhau lại vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Hoắc Nghiên Hành xem hết các bức ảnh, anh không trả lời Nghiêm Minh mà mở ra khung trò chuyện với Tang Ngâm.
Nội dung cuộc trò chuyện chẳng được bao nhiêu câu, phía trên vẫn là hai chữ “cảm ơn” Tang Ngâm gửi tới hồi sáng, anh không có đáp lại.
Người ngoài để ý tới hành động của anh, khuôn mặt người đó đỏ bừng, chứng tỏ đã ngà ngà say, anh ta nói đùa: “Tổng giám đốc Hoắc đang đợi tin nhắn của ai à? Cứ cầm điện thoại mãi không buông.”
Hoắc Nghiên Hành để lại điện thoại lên bàn, cười trừ không nói, sau đó nâng ly rượu lên và hướng về phía anh ta.
***
Vốn dĩ ở trong xe rất buồn ngủ, nhưng sau khi về nhà tắm rửa lấy lại tinh thần thoải mái, Tang Ngâm buộc tóc lên, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Sở Nhân ở phòng cho khách tắm rửa xong, cậu ấy lau khô tóc, lại gần cô rồi ngồi xuống bên cạnh, thấy cô bận rộn với buổi thử giọng, cậu ấy quan tâm hỏi cô: “Bảo bối ơi, biểu hiện hôm nay của anh như thế nào?”
Tang Ngâm tạm dừng video và đặt bút xuống: "Sao đột nhiên lại đi thử vai? Em chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện này với em."
"Anh muốn tạo cho em một điều bất ngờ." Sở Nhân vòng tay qua người cô, cầm tay cô đùa nghịch: "Vậy thì em thấy biểu hiện hôm nay của anh như thế nào? Anh không làm em mất mặt chứ?"
Sở nhân vốn có thực lực tốt, chẳng qua là quá nóng vội muốn phô trương thực lực ra bên ngoài, trái lại thành hăng quá hoá dở.
Tang ngâm vốn là người thẳng thắng: “Anh không thích hợp với nhân vật nam chính này đâu.”
Sở nhân đang tươi vui bỗng sượng cứng lại, khóe miệng chậm rũ xuống: “Chính vì vậy nên là biểu hiện của anh không tốt phải không?”
“Ngoại hình của anh không phù hợp với vai nam chính, hay anh thử đóng một đoạn ngắn của vai nam phụ thứ ba đi.”
“Nhưng anh không thích vai nam thứ ba đó, anh muốn diễn nam chính, em có thể thay đổi hình tượng nhân vật mà, chẳng phải em là đạo diễn sao? Một câu nói của em là được thôi mà.” Sở nhân bấm đầu ngón tay lẩm bẩm, lầm bầm.
“Đúng, em là đạo diễn, nhưng cần phải tôn trọng kịch bản gốc cửa nhân vật. Em không thể vì anh mà muốn sửa là sửa được.” Tang Ngâm rút về tay, sống lưng thẳng tắp, thể hiện sự nghiêm túc, khuôn mặt cô trầm xuống, lạnh lùng nói: “Em sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa, để anh diễn thử vai nam phụ thứ ba, anh thấy như thế nào?”
“Thế còn em thì sao.” Sở Nhân bắt đầu tranh cãi với cô: “Lúc mà cái tên xấc xược kia nói xấu anh, em cũng chẳng thèm nói giúp anh biết một câu, cuối cùng em có phải là bạn gái của anh không vậy?.”
Tang Ngâm nhíu mày: “Tính cách của anh ta là như thế.”
Sở Nhân lớn tiếng phàn nàn: “Vậy thì em cũng không chịu giúp anh, bản thân anh ngày đêm đóng phim ở Hàng Châu, trong đầu luôn muốn mau mau quay về gặp em, thế mà bây giờ em như đang tạt vào mặt anh xô nước lạnh vậy. Vốn dĩ, khi người yêu sống chung bên nhau thì họ luôn luôn ủng hộ, giúp đỡ nhau, cùng nhau phát triển ngày càng tốt hơn. Thế mà tại sao em lại chẳng thèm ngó ngàng đến anh, cho dù anh không đi thử vai thì em cũng nên sắp xếp một vai diễn tốt cho bạn trai của mình chứ.”
Tang Ngâm nghe cậu ấy nói, ồn ào tới mức đầu cô ầm ầm tiếng vang, cô đau đầu nhéo nhéo ấn đường, chỉ tay về hướng phòng ngủ: “Em không muốn tranh cãi với anh thêm một câu nào nữa, anh đi ngủ đi.”
Sở Nhân mở to tròn mắt nhìn cô, nhưng Tang Ngâm lại chỉ thờ ơ, cô quay đi chỉ để cậu ấy thấy được một bên mặt.
Chờ một lát sau, cậu ấy thấy Tang Ngâm vẫn không để gì tới mình, cậu ấy bực tức đứng dậy, không đi vào phòng ngủ mà dứt khoát bỏ ra khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.