Chương 17:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Cánh cửa bị đóng sầm lại với một tiếng “rầm”, nhờ vậy mà phòng khách trở lại bầu không khí tĩnh lặng. Tang Ngâm thở dài một tiếng, cảm thấy trong lòng mình có một chút khó chịu, cô cởi dây buộc tóc ra, luồn năm ngón tay vào trong tóc vuốt ve.
Bỗng điện thoại của cô đột nhiên vang lên, cô lục lọi trong đống giấy tờ và tìm kiếm, cô không nhìn thông báo cuộc gọi mà lập tức bắt máy, lên tiếng “alo” với một giọng nói hung dữ.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, khoảng nửa giây sau người đó mới nói lại: “Đang ở Lai Cảnh, tới đón tôi đi.”
Tang Ngâm vừa nghe thấy giọng nói liền biết là ai, lập tức càng thêm tức giận: “Anh gọi nhầm số rồi, tôi không phải tài xế của anh.”
Hoắc Nghiên Hành trầm giọng, nói: “Tôi thích trả ơn bằng hành động.”
Tang Ngâm sững sờ một lúc trước những lời nói của anh.
Sau khi nhận ra rằng anh đang nói đến lời cảm ơn mà Nghiêm Minh đã mang cơm trưa đến cho cô, cô tiện tay gửi lại một câu cảm ơn với anh..
Tang Ngâm trợn tròn mắt không nói nên lời: "Anh biết làm ăn thật đấy, tiện tay đưa một bữa cơm, đổi lại là bắt tôi đi đón anh lúc nửa đêm nửa hôm."
“Ừ.” Hoắc Nghiêm Hành không nói nhảm, lời ít ý nhiều: “Hai mươi phút, ở Lai Cảnh.”
“Tài xế của anh đâu?”
“Không có ở đây.”
“Nghiêm Minh đâu?”
“Đi rồi.”
“Thế thì anh tự mà bắt taxi về đi.”
Hoắc Nghiêm Hành nhẹ giọng nói: “Cô nói cảm ơn tôi cơ mà.”
“…”
Tang Ngâm hít một hơi thật sâu: “Khách sạn là của anh, anh có một căn phòng riêng cơ mà.”
“Tôi không muốn ngủ.” Hoắc Nghiên Hành không chịu, kiên quyết làm theo ý mình: “Cô nói muốn cảm ơn tôi.”
Anh nhắc lại những lời trước đó: “Hai mươi phút, Lai Cảnh.”
Sau đó “bụp” và cúp điện thoại.
Tang Ngân ngồi trên sô pha, cầm điện thoại di động nghe bên tai, tiếng “bíp” đều đặn phát ra từ loa, khiến cô tức giận phì cười.
Anh ra lệnh cho cô đón anh một cách ngạo mạn như vậy, còn cúp điện thoại cô nữa cơ chứ
Cô có thiếu nợ anh đâu.
Ngay khi cô đang suy nghĩ như vậy, điện thoại phát lên âm thanh “ting”, và một dòng tin nhắn WeChat được gửi đến.
Là một tin nhắn thoại từ ông lão Hoắc.
Cô bấm vào, giọng nói trầm ấm đầy yêu thương của ông lão vang lên: “Tang nha đầu, trở về từ khi nào mà không biết đến nhà thăm ông, cả hai tháng trời cũng không thèm đến, nếu không phải có người nói với ông là thấy cháu ở tiệc sinh nhật của Tiểu Tưởng thì ông vẫn nghĩ cháu còn đang ở Tây Bắc đấy.”
Tang Ngâm đột nhiên vỗ vào trán, bảo sao tối qua cô về nhà cứ cảm thấy như đã quên mất chuyện gì đó.
Nhà họ Tang và nhà họ Hoắc là bạn bè, hai ông lão là một đại đội từng sinh ra tử như anh em, có mối quan hệ rất tốt. Hai gia đình cũng gần nhau, một nhà ở đằng trước, một nhà ở ngay phía sau. Hồi Tang Ngâm còn nhỏ không thích ở nhà mình, lại cứ thích chạy qua nhà họ Hoắc chơi.
Cô và Hoắc Nghiên Hành cách nhau năm tuổi, khi còn bé thì khoảng cách này không quá rõ ràng, họ có thể chơi cùng nhau, nhưng sau khi trưởng thành thì quan hệ giữa hai người có chút xa cách. Hơn hết, cô với Trần Tự Chu đều bằng tuổi, họ học cùng nhau từ mẫu giáo lên cấp ba, tính tình hoà hợp, hơn nữa Tang Ngâm càng lớn ăn nói càng ngọt ngào, còn hai người con trai của nhà họ Hoắc, người thì cau có, người thì phóng túng. Vì vậy, mọi người trong nhà học Hoắc đều vô cùng thích cô nàng Tang Ngâm này.
Chỉ là cô không hoà hợp được với Hoắc Nghiên Hành mà thôi, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới tình cảm của Tang Ngâm dành cho nhà họ Hoắc.
Sau này, khi ông lão Tang qua đời, ông lão Hoắc càng thêm yêu thương Tang Ngâm như cháu ruột của mình, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại kêu cô tới ăn tối.
Cô dùng ngón tay cái ấn xuống nút trả lời bằng tin nhắn thoại, vội vàng xin lỗi ông cụ: “Cháu xin lỗi ông, mấy ngày nay cháu bận việc tuyển diễn viên, quên mất thời gian sang thăm ông. Hôm qua cháu có gặp được Hoắc Nghiên Hành ở buổi tiệc, cũng có nói mấy câu với anh ấy, ông cũng biết hai bọn cháu không hợp nhau rồi mà ạ, nên cháu cũng quên béng mất.”
Nói xong cô thả ngón tay ra, tin nhắn thoại “vèo” một cái được gửi đi.
Có lẽ ông lão Hoắc đang đợi cô trả lời tin nhắn, cô vừa gửi tin nhắn thoại đi là chỉ trong vòng vài giây, khung chat lập tức xuất hiện dòng chữ “đối phương đang trả lời”.
Bỗng điện thoại của cô đột nhiên vang lên, cô lục lọi trong đống giấy tờ và tìm kiếm, cô không nhìn thông báo cuộc gọi mà lập tức bắt máy, lên tiếng “alo” với một giọng nói hung dữ.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, khoảng nửa giây sau người đó mới nói lại: “Đang ở Lai Cảnh, tới đón tôi đi.”
Tang Ngâm vừa nghe thấy giọng nói liền biết là ai, lập tức càng thêm tức giận: “Anh gọi nhầm số rồi, tôi không phải tài xế của anh.”
Hoắc Nghiên Hành trầm giọng, nói: “Tôi thích trả ơn bằng hành động.”
Tang Ngâm sững sờ một lúc trước những lời nói của anh.
Sau khi nhận ra rằng anh đang nói đến lời cảm ơn mà Nghiêm Minh đã mang cơm trưa đến cho cô, cô tiện tay gửi lại một câu cảm ơn với anh..
Tang Ngâm trợn tròn mắt không nói nên lời: "Anh biết làm ăn thật đấy, tiện tay đưa một bữa cơm, đổi lại là bắt tôi đi đón anh lúc nửa đêm nửa hôm."
“Ừ.” Hoắc Nghiêm Hành không nói nhảm, lời ít ý nhiều: “Hai mươi phút, ở Lai Cảnh.”
“Tài xế của anh đâu?”
“Không có ở đây.”
“Nghiêm Minh đâu?”
“Đi rồi.”
“Thế thì anh tự mà bắt taxi về đi.”
Hoắc Nghiêm Hành nhẹ giọng nói: “Cô nói cảm ơn tôi cơ mà.”
“…”
Tang Ngâm hít một hơi thật sâu: “Khách sạn là của anh, anh có một căn phòng riêng cơ mà.”
“Tôi không muốn ngủ.” Hoắc Nghiên Hành không chịu, kiên quyết làm theo ý mình: “Cô nói muốn cảm ơn tôi.”
Anh nhắc lại những lời trước đó: “Hai mươi phút, Lai Cảnh.”
Sau đó “bụp” và cúp điện thoại.
Tang Ngân ngồi trên sô pha, cầm điện thoại di động nghe bên tai, tiếng “bíp” đều đặn phát ra từ loa, khiến cô tức giận phì cười.
Anh ra lệnh cho cô đón anh một cách ngạo mạn như vậy, còn cúp điện thoại cô nữa cơ chứ
Cô có thiếu nợ anh đâu.
Ngay khi cô đang suy nghĩ như vậy, điện thoại phát lên âm thanh “ting”, và một dòng tin nhắn WeChat được gửi đến.
Là một tin nhắn thoại từ ông lão Hoắc.
Cô bấm vào, giọng nói trầm ấm đầy yêu thương của ông lão vang lên: “Tang nha đầu, trở về từ khi nào mà không biết đến nhà thăm ông, cả hai tháng trời cũng không thèm đến, nếu không phải có người nói với ông là thấy cháu ở tiệc sinh nhật của Tiểu Tưởng thì ông vẫn nghĩ cháu còn đang ở Tây Bắc đấy.”
Tang Ngâm đột nhiên vỗ vào trán, bảo sao tối qua cô về nhà cứ cảm thấy như đã quên mất chuyện gì đó.
Nhà họ Tang và nhà họ Hoắc là bạn bè, hai ông lão là một đại đội từng sinh ra tử như anh em, có mối quan hệ rất tốt. Hai gia đình cũng gần nhau, một nhà ở đằng trước, một nhà ở ngay phía sau. Hồi Tang Ngâm còn nhỏ không thích ở nhà mình, lại cứ thích chạy qua nhà họ Hoắc chơi.
Cô và Hoắc Nghiên Hành cách nhau năm tuổi, khi còn bé thì khoảng cách này không quá rõ ràng, họ có thể chơi cùng nhau, nhưng sau khi trưởng thành thì quan hệ giữa hai người có chút xa cách. Hơn hết, cô với Trần Tự Chu đều bằng tuổi, họ học cùng nhau từ mẫu giáo lên cấp ba, tính tình hoà hợp, hơn nữa Tang Ngâm càng lớn ăn nói càng ngọt ngào, còn hai người con trai của nhà họ Hoắc, người thì cau có, người thì phóng túng. Vì vậy, mọi người trong nhà học Hoắc đều vô cùng thích cô nàng Tang Ngâm này.
Chỉ là cô không hoà hợp được với Hoắc Nghiên Hành mà thôi, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới tình cảm của Tang Ngâm dành cho nhà họ Hoắc.
Sau này, khi ông lão Tang qua đời, ông lão Hoắc càng thêm yêu thương Tang Ngâm như cháu ruột của mình, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại kêu cô tới ăn tối.
Cô dùng ngón tay cái ấn xuống nút trả lời bằng tin nhắn thoại, vội vàng xin lỗi ông cụ: “Cháu xin lỗi ông, mấy ngày nay cháu bận việc tuyển diễn viên, quên mất thời gian sang thăm ông. Hôm qua cháu có gặp được Hoắc Nghiên Hành ở buổi tiệc, cũng có nói mấy câu với anh ấy, ông cũng biết hai bọn cháu không hợp nhau rồi mà ạ, nên cháu cũng quên béng mất.”
Nói xong cô thả ngón tay ra, tin nhắn thoại “vèo” một cái được gửi đi.
Có lẽ ông lão Hoắc đang đợi cô trả lời tin nhắn, cô vừa gửi tin nhắn thoại đi là chỉ trong vòng vài giây, khung chat lập tức xuất hiện dòng chữ “đối phương đang trả lời”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.