Chương 20:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
“Tôi hỏi anh đi về đâu?!” Tang Ngâm thấy dáng vẻ của anh như thế này, lại càng thêm tức giận, cô nhéo khuôn mặt anh: “Bắt tôi nửa đêm tới đón anh thì thôi đi, vừa lên xe đã nằm ngủ như chết, còn chẳng thèm nói với tôi phải đi đâu. Tôi đã tốt bụng đánh thức anh dậy để hỏi, thế mà anh còn nổi cáu. Anh cáu bẳn cái gì, anh…”
“Đi về nhà cũ.” Hoắc Nghiên Hành liếc nhìn cô, giơ tay che lại cái miệng đang liến thoắng không ngừng, rồi anh lại nhắm nghiền mắt: “Im đi, ồn ào quá.”
“?”
Sao anh dám lớn giọng như vậy ở trên xe của cô?
Tang Ngâm dùng sức đẩy tay anh ra, cổ tay của anh đập vào hộp tay vịn giữa hai ghế, vang lên một tiếng.
Hoắc Nghiên Hành cau mày, liếc nhìn cánh tay của mình, rồi lại nhìn sang Tang Ngâm ngồi ở bên cạnh.
Tang Ngâm mấp máy môi, há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng cô chỉ “hừ” nhẹ một tiếng, ngồi lại vị trí, đợi đến lúc đèn chuyển sang xanh thì đạp ga đi tiếp.
Cô chăm chú nhìn đường, ánh mắt cũng không hề ngó sang ghế lái phụ nữa.
Biến Hoắc Nghiên Hành trở thành không khí.
Xúc cảm mềm mại vẫn còn vương vấn nơi lòng bàn tay, Hoắc Nghiên Hành rút tay về, bình tĩnh xoa xoa lòng bàn tay hai lần, lông mày dần giãn ra.
Ngôi nhà cũ của hai gia đình Hoắc và Tang đều tọa lạc tại biệt thự Phong Kiều phía nam thành phố, cách khách sạn Lai Cảnh ở trung tâm thành phố khá xa. Tang Ngâm ngại đường xa nên ngày thường cô đều ở chung cư Ngự Thuỷ Loan, cô nhớ Hoắc Nghiên Hành cũng có một căn hộ ở Ngự Thuỷ Loan, không hiểu sao anh lại bỏ gần tìm xa thế này.
Không phải tốn xăng của xe anh là anh liền nhiệt tình hành hạ cô
Tang Ngâm thầm mắng anh suốt đường đi, xe vừa mới dừng lại trước cửa nhà cũ của nhà họ Hoắc, cô đã bắt đầu lay anh: “Đến nhà rồi, dậy đi.”
Lần này Hoắc Nghiên Hành không để cô nói nhiều nữa, chỉ mới gọi một lần anh đã tỉnh dậy.
Tang Ngâm ngồi vững vàng ở ghế lái, tay chống đầu, nghiêng người nhìn anh: “Anh có đi được không? Có cần tôi đỡ anh vào nhà không?”
Hoắc Nghiên Hành thản nhiên liếc nhìn cô, không nói lời nào, nhưng mà Tang Ngâm hiểu rõ ý của anh - “Tôi đây không chịu được nữa, cô muốn đi hóng mát ở đâu thì đi.”
Sau đó anh tháo dây an toàn ra và xuống xe.
Tang Ngầm khịt mũi, quay đầu chuẩn bị khởi động xe rời đi, khoé mắt lại thoáng trông thấy cửa sổ ghế lái phụ bị một bóng đen lón che khuất.
Cô lại quay sang chỗ khác, trầm tư hai giây rồi bật cười.
Tang Ngâm cũng bước theo xuống xe, cô uể oải khoác cánh tay lên trên cửa xe, nhìn thoáng qua Hoắc Nghiên Hành đang dựa vào thân xe phía đối diện: “Tổng giám đốc Hoắc làm cái gì đấy, nếu là ăn vạ thì kỹ thuật của anh trai đây cũng khá tốt đấy,”
Hoắc Nghiên Hành hơi nghiêng đầu nhìn cô, hai ngón tay khép lại rồi ngoắc ngoắc về phía cô.
Tang Ngâm hiểu những vẫn cố tình hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Lại đây.”
“Anh gọi thì tôi phải qua à?” Tang Ngâm đứng im tại chỗ, kiêu ngạo hất cằm: “Trừ phi anh cầu xin tôi.”
Sắc mặt của Hoắc Nghiên Hành rất bình tĩnh, không hề lộ ra chút men say nào, toàn thân toả ra phong thái “cô đang mơ mộng cái gì vậy”.
Tang Ngâm ung dung đối mặt với anh, dáng vẻ nhàn nhã.
Thật ra cô cũng không kiên quyết bắt Hoắc Nghiên Hành phải cầu xin cô, nhưng mà kiểu gì anh cũng phải nói vài câu êm tai cho cô nghe.
Vừa nghĩ dứt câu thì đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ hé mở, tuôn ra hai chữ: “Xin cô.”
Hai chữ mang tính yếu đuối được Hoắc Nghiên Hành nói ra, không hiểu sao lại trở nên mạnh mẽ, từng câu từng chữ đều biểu lộ ý “tranh thủ còn sớm thì nhận lấy đi, đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu, tôi khuyên cô nên thức thời thì hơn”.
Tang Ngâm đóng cửa xe, vừa đi vòng qua trước đầu xe vừa mở phần mềm ghi âm trong điện thoại: “Anh nói lại lần nữa đi, thái độ khiêm tốn một chút.”
Vừa dứt lời, cô đã bước đến bên cạnh Hoắc Nghiên Hành, bả vai lập tức trùng xuống.
Hoắc Nghiên Hành khoác cánh tay lên trên người cô, cô không kịp phòng bị nên đã va vào lồng ngực của anh.
Lẫn bên dưới mùi rượu là hương trầm hương nồng nàn, vây quanh cả cơ thể cô.
Tang Ngâm sững người, cong khuỷu tay lên và mắng anh: “Tôi còn chưa nói hết câu! Đồ vô liêm sỉ!”
Hoắc Nghiên Hành nghiêng đầu, ghé sát vào tai cô nhắc nhở: “Cô mà lớn giọng hơn xíu nữa là ông cụ sẽ bị cô đánh thức đấy.”
Tang Ngâm lập tức im miệng, nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ tức giận, bèn lén lút tiến sát lại gần anh hơn rồi đánh một cái.
“Đi về nhà cũ.” Hoắc Nghiên Hành liếc nhìn cô, giơ tay che lại cái miệng đang liến thoắng không ngừng, rồi anh lại nhắm nghiền mắt: “Im đi, ồn ào quá.”
“?”
Sao anh dám lớn giọng như vậy ở trên xe của cô?
Tang Ngâm dùng sức đẩy tay anh ra, cổ tay của anh đập vào hộp tay vịn giữa hai ghế, vang lên một tiếng.
Hoắc Nghiên Hành cau mày, liếc nhìn cánh tay của mình, rồi lại nhìn sang Tang Ngâm ngồi ở bên cạnh.
Tang Ngâm mấp máy môi, há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng cô chỉ “hừ” nhẹ một tiếng, ngồi lại vị trí, đợi đến lúc đèn chuyển sang xanh thì đạp ga đi tiếp.
Cô chăm chú nhìn đường, ánh mắt cũng không hề ngó sang ghế lái phụ nữa.
Biến Hoắc Nghiên Hành trở thành không khí.
Xúc cảm mềm mại vẫn còn vương vấn nơi lòng bàn tay, Hoắc Nghiên Hành rút tay về, bình tĩnh xoa xoa lòng bàn tay hai lần, lông mày dần giãn ra.
Ngôi nhà cũ của hai gia đình Hoắc và Tang đều tọa lạc tại biệt thự Phong Kiều phía nam thành phố, cách khách sạn Lai Cảnh ở trung tâm thành phố khá xa. Tang Ngâm ngại đường xa nên ngày thường cô đều ở chung cư Ngự Thuỷ Loan, cô nhớ Hoắc Nghiên Hành cũng có một căn hộ ở Ngự Thuỷ Loan, không hiểu sao anh lại bỏ gần tìm xa thế này.
Không phải tốn xăng của xe anh là anh liền nhiệt tình hành hạ cô
Tang Ngâm thầm mắng anh suốt đường đi, xe vừa mới dừng lại trước cửa nhà cũ của nhà họ Hoắc, cô đã bắt đầu lay anh: “Đến nhà rồi, dậy đi.”
Lần này Hoắc Nghiên Hành không để cô nói nhiều nữa, chỉ mới gọi một lần anh đã tỉnh dậy.
Tang Ngâm ngồi vững vàng ở ghế lái, tay chống đầu, nghiêng người nhìn anh: “Anh có đi được không? Có cần tôi đỡ anh vào nhà không?”
Hoắc Nghiên Hành thản nhiên liếc nhìn cô, không nói lời nào, nhưng mà Tang Ngâm hiểu rõ ý của anh - “Tôi đây không chịu được nữa, cô muốn đi hóng mát ở đâu thì đi.”
Sau đó anh tháo dây an toàn ra và xuống xe.
Tang Ngầm khịt mũi, quay đầu chuẩn bị khởi động xe rời đi, khoé mắt lại thoáng trông thấy cửa sổ ghế lái phụ bị một bóng đen lón che khuất.
Cô lại quay sang chỗ khác, trầm tư hai giây rồi bật cười.
Tang Ngâm cũng bước theo xuống xe, cô uể oải khoác cánh tay lên trên cửa xe, nhìn thoáng qua Hoắc Nghiên Hành đang dựa vào thân xe phía đối diện: “Tổng giám đốc Hoắc làm cái gì đấy, nếu là ăn vạ thì kỹ thuật của anh trai đây cũng khá tốt đấy,”
Hoắc Nghiên Hành hơi nghiêng đầu nhìn cô, hai ngón tay khép lại rồi ngoắc ngoắc về phía cô.
Tang Ngâm hiểu những vẫn cố tình hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Lại đây.”
“Anh gọi thì tôi phải qua à?” Tang Ngâm đứng im tại chỗ, kiêu ngạo hất cằm: “Trừ phi anh cầu xin tôi.”
Sắc mặt của Hoắc Nghiên Hành rất bình tĩnh, không hề lộ ra chút men say nào, toàn thân toả ra phong thái “cô đang mơ mộng cái gì vậy”.
Tang Ngâm ung dung đối mặt với anh, dáng vẻ nhàn nhã.
Thật ra cô cũng không kiên quyết bắt Hoắc Nghiên Hành phải cầu xin cô, nhưng mà kiểu gì anh cũng phải nói vài câu êm tai cho cô nghe.
Vừa nghĩ dứt câu thì đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ hé mở, tuôn ra hai chữ: “Xin cô.”
Hai chữ mang tính yếu đuối được Hoắc Nghiên Hành nói ra, không hiểu sao lại trở nên mạnh mẽ, từng câu từng chữ đều biểu lộ ý “tranh thủ còn sớm thì nhận lấy đi, đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu, tôi khuyên cô nên thức thời thì hơn”.
Tang Ngâm đóng cửa xe, vừa đi vòng qua trước đầu xe vừa mở phần mềm ghi âm trong điện thoại: “Anh nói lại lần nữa đi, thái độ khiêm tốn một chút.”
Vừa dứt lời, cô đã bước đến bên cạnh Hoắc Nghiên Hành, bả vai lập tức trùng xuống.
Hoắc Nghiên Hành khoác cánh tay lên trên người cô, cô không kịp phòng bị nên đã va vào lồng ngực của anh.
Lẫn bên dưới mùi rượu là hương trầm hương nồng nàn, vây quanh cả cơ thể cô.
Tang Ngâm sững người, cong khuỷu tay lên và mắng anh: “Tôi còn chưa nói hết câu! Đồ vô liêm sỉ!”
Hoắc Nghiên Hành nghiêng đầu, ghé sát vào tai cô nhắc nhở: “Cô mà lớn giọng hơn xíu nữa là ông cụ sẽ bị cô đánh thức đấy.”
Tang Ngâm lập tức im miệng, nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ tức giận, bèn lén lút tiến sát lại gần anh hơn rồi đánh một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.